Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1223

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1223: Trận chiến cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Trước hai ván cuối cùng này, cơ hồ hắn đã có thể kết luận lần này mình thắng, thậm chí bọn hắn còn đã chuẩn bị chúc mừng sớm.

Thế nhưng mà sau khi Lý Kiến Thành thua ván này, cục diện tốt lập tức bị chôn vùi.

Thoáng cái bọn họ trở thành bê bị rớt lại phía sau.

Tuy rằng ván kế tiếp tự thân hắn xuất mã, thắng lợi nằm trong tầm tay, tất thắng. Thế nhưng như vậy thì tính sao? Coi như là thắng, hiện tại cũng không thể làm nên chuyện gì.

Cục diện của Tu La đạo tràng bọn hắn hiện tại là bốn thắng, ba hòa, năm thua. Cho dù thắng ván cuối cùng, cũng chỉ năm thắng, năm hòa, năm thua, bất phân thắng bại.

Mười ba ván không có phân ra thắng bại, kế tiếp Tu La đạo tràng bọn hắn còn có tư cách tiếp tục khiêu chiến hay sao?

Nhìn khí thế ván này, cán cân tâm lý của không ít chư hầu đã triệt để nghiêng về phía Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước thánh sơn mượn biểu hiện của nữ hài kia, cũng nhận được nhân tâm của số đông người.

Mà Tu La đạo tràng bên này lại từng bước một thoát khỏi quỹ đạo của chính mình.

Cho nên hiện tại trong lòng Tu La đại đế vô cùng giận dữ, gấp gáp.

Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không còn bất kỳ đường lui nào nữa. Ván cuối cùng này, hắn phải lên, còn phải thắng.

Trong lúc nhất thời, Tu La đại đế cảm thấy hung ác.

Thế cục hiện tại phát triển tới một bước này, nếu thắng ván này, nhất định phải mạo hiểm cầu thắng.

Mạo hiểm cầu thắng là gì? Không phải chỉ thắng mỗi Chân thiếu chủ, mà còn mạo hiểm thắng cả thế cục.

- Giết Chân thiếu chủ, mất đi tiểu tử này, Khổng Tước thánh sơn nhất định lại một lần nữa rơi vào trong cảnh rắn mất đầu. Mạch Vô Song chỉ là một tán tu từ bên ngoài tới, làm sao có thể dừng chân ở Khổng Tước thánh sơn được? hắn cũng không có hứng thú dừng chân khi Chân thiếu chủ kia không còn. Về phần tiểu nha đầu kia, không có tiểu tử Chân Thiếu chủ kia, một nữ nhân như nàng, có thể có được bao nhiêu tâm tư bán mạng cho Khổng Tước thánh sơn cơ chứ?

Tu La đại đế vô cùng rõ ràng, Khổng Tước thánh sơn sở dĩ hiện tại còn không có hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn là vì có Chân thiếu chủ tọa trấn.

Chỉ cần hắn giết chết Chân thiếu chủ, Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé.

Tu La đại đế nghĩ tới đây, trong lòng không có tạp niệm.

Hắn bước ra, đi về phía lôi đài.

- Chân thiếu chủ, bổn đế ở trên lôi đài chờ ngươi. Ngươi đừng có nói cho người trong thiên hạ biết, trận chiến cuối cùng này ngươi không có dũng khí chiến nha. Nếu như ngươi muốn chứng minh số mệnh Khổng Tước thánh sơn vẫn còn, thì quang minh chính đại đi lên chiến với Bổn đế một trận. Nếu không, Lưu Ly vương thành này cuối cùng không có ai chính thức phục ngươi.

Tu La đại đế một mặt lướt về phía lôi đài, một mặt lên tiếng khiêu khích.

Hắn lo lắng Giang Trần không xuất chiến, trực tiếp nhận thua. Như vậy song phương lại hòa. Một khi hòa với Khổng Tước thánh sơn, bên Khổng Tước thánh sơn vô cùng có lợi.

Cho nên Tu La đại đế nói những lời này chính là muốn ép buộc Giang Trần, muốn cho hắn không có cách nào nhận thua mà không chiến.

Người bên Tu La đạo tràng thấy Tu La đại đế như vậy lập tức hiểu rõ ý đồ của Tu La đại đế, đều bội phục Tu La đại đế không thôi.

Bên Khổng Tước thánh sơn, sau khi Hoàng Nhi chiến thắng cả đám vui mừng, điên cuồng. Nghe thấy Tu La đại đế khiêu khích, mọi người mới từ vui mừng phục hồi tinh thần lại.

- Thiếu chủ, trận chiến này cho dù chúng ta không chiến cũng là hòa. Đã là hòa, Tu La đạo tràng hắn còn mặt mũi nào khiêu chiến chúng ta tiếp chứ?

Vân Trung Minh Hoàng khuyên nhủ.

- Thiếu chủ, trận này người không nên xuất chiến. Cho dù người không xuất chiến, người thiên hạ này cũng sẽ không nói gì về người. Hắn là một lão quái vật thành danh ba ngàn năm, lại đi khiêu chiến với một người trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi như thiếu chủ, người mất mặt là hắn, không phải là Khổng Tước thánh sơn chúng ta.

Đa Mai minh hoàng đối với sự khiêu khích của Tu La đại đế căm thù không thôi.

Vô Song đại đế nhìn qua Tu La đại đế trên lôi đài, trầm ngâm nói:

- Tu La đại đế này sát khí gợn sóng, theo lão phu thấy, hắn đã động sát tâm, định trên lôi đài hạ độc thủ với ngươi.

- Thiếu chủ, trận chiến này chúng ta bỏ quyền đi.

- Bỏ đi, tất cả người của Lưu Ly vương thành sẽ hiểu. Tuyệt đối sẽ không bởi vì người bỏ cuộc không chiến mà trách móc người nặng nề.

Cơ hồ tất cả mọi người đều khuyên Giang Trần bỏ cuộc.

Giang Trần gật đầu, ánh mắt tràn ngập tinh mang lập lòe, nhìn qua Tu La đại đế đang giễu võ giương oai trên lôi đài. Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn. Tu La đại đế hiện tại đã giống như chó cùng rứt giậu, nếu như hắn lên lôi đài, thứ chờ hắn nhất định chính là sát chiêu điên cuồng của đối phương.

Nói thật dùng thực lực của hắn hiện tại, chính diện đối kháng với Tu La đại đế, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là Giang Trần sẽ không chiến.

Không phải hắn muốn cậy mạnh, mà trong lòng hắn đã sớm có kế hoạch. Trận chiến này hắn phải xuất chiến.

- Chư vị, Khổng Tước đại đế bệ hạ đã lập ta làm Thiếu chủ, người đã ngờ tới ngày hôm nay. Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng sớm muộn sẽ phải chiến một trận. Vậy để cho Bổn thiếu chủ là người tự tay kết thúc. Trận chiến này chúng ta không thể lùi. Lùi, Tu La đạo tràng hắn sẽ tùy thời giống như tro tàn lại cháy.

Nếu như ván thứ mươi ba này hắn bỏ cuộc, kết quả chung cuộc hòa, như vậy đoạn nhân quả này sẽ không dứt. Tu La đạo tràng ngày sau nhất định sẽ còn gây thêm sóng gió nữa.

Giang Trần cũng không hy vọng Lưu Ly vương thành lần nữa lâm vào trong nội chiến, cho nên hiện tại hắn phải đi lên.

- Thiếu chủ, đây là âm mưu của Tu La đại đế.

- Đúng vậy, lần này hắn khiêu khích thiếu chủ, có sát tâm. Hiện tại thiếu chủ là hạch tâm của Khổng Tước thánh sơn ta, hắn diệt trừ người, chẳng khác nào làm tan rã Khổng Tước thánh sơn chúng ta.

- Thiếu chủ, thân thể người quý giá, cần gì phải đi chịu nguy hiểm như vậy?

Mọi người thấy Giang Trần cố chấp như vậy, đều lo lắng vạn phần. Hiển nhiên trong lúc mấu chốt này, tất cả mọi người đều cảm thấy không cần phải cứng chọi cứng với Tu La đại đế.

Dù sao hạn chế tuổi tác của Chân thiếu chủ còn đó, không tới ba mươi tuổi, lại giao thủ với một đại đế thành danh ba ngàn năm, làm sao có thể so được?

Loại thi đấu này vốn không phải là cùng một cấp bậc.

Chỉ là Giang Trần đã quyết định rồi.

- Mọi người không cần khuyên nữa. Trận chiến này nếu như ta không ra, tất sẽ thành tâm ma của ta. mọi người yên tâm, nếu như ta không địch lại, tự nhiên sẽ có biện pháp thoát khốn. Tuyệt sẽ không để cho hắn có cơ hội giết ta.

Giang Trần chậm rãi nói ra.

- Thiếu chủ, tu vi của Tu La đại đế thâm bất khả trắc. Ngay cả Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó cũng chỉ vừa mới áp chế được hắn a.

- Đúng vậy, thủ đọan của đại đế khó lòng phòng bị. Thiếu chủ người cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi.

*****

Giang Trần cười ha hả:

- Chính là bởi vì ta còn trẻ, tâm cao khí thịnh. Trận chiến này nếu như ta không đi, tất sẽ lưu lại bóng mờ trong lòng ta. Lại nói, Bổn thiếu chủ cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc tu vi của Tu La đại đế này đạt tới cấp độ nào.

Trong khi nói chuyện, Giang Trần đã bắn ra khỏi trận doanh của Khổng Tước thánh sơn, lao về phía lôi đài. Thâ thể giống như một cánh chim, nhẹ nhàng tiêu sái.

- Ván thứ mười ba, cũng là ván cuối cùng. Ván đấu áp trục này sẽ do Chân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn và Tu La đại đế của Tu La đạo tràng đấu với nhau.

Niêm Hoa đại đế nhìn thấy Giang Trần xuất trận, cũng tuyên bố.

Tu La đại đế nhìn thấy Giang Trần dứt khoát xuất trận, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng tiểu tử này nhất định sẽ từ chối một phen, thậm chí còn kiếm cớ không xuất chiến.

Thế nhưng mà đối phương lại vô cùng thống khoái xuất chiến, trình độ thống khoái như vậy khiến cho tâm tư tất thắng của Tu La đại đế lúc này không khỏi sinh ra bóng mờ.

Tu La đại đế thành danh nhiều năm như vậy, người có thể khiến cho đạo tâm hắn sinh ra gợn sóng, thậm chí người khiến cho đạo tâm hắn ảnh hưởng, ở trong toàn bộ Lưu Ly vương thành này trước kia cũng chỉ có một mình Khổng Tước đại đế.

Hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, Tu La đại đế căn bản không cho rằng có ai có thể làm dao động đạo tâm của hắn.

Thế nhưng mà Thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này lại từng lần, từng lần làm cho đạo tâm của Tu La đại đế xuất hiện vết rách.

Lần này, thi đấu ván cuối cùng này cũng khiến cho đạo tâm Tu La đại đế xuất hiện vết rách.

- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bổn đế còn phải kiêng kỵ tiểu tử này sao?

Tu La đại đế phát hiện ra đạo tâm mình có chút bóng mờ, lập tức phủ nhận:

- Không, không, trước đó những thứ bàng môn tả đạo kia, bổn đế vốn không thèm để ý, cho nên thua thì thua. Đều là tiểu tử kia dùng thủ đoạn mưu lợi. Thế giới võ đạo cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực võ đạo chứng minh, dựa vào vũ lực tới chinh phục.

Tu La đại đế không ngừng động viên chính mình.

Ngay cả chính hắn cũng có chút không tin, đạo tâm mình tại sao lại chấn động, xuất hiện vết rách vì một tiểu tử trẻ tuổi như vậy.

Phải biết rằng hắn chính là đại đế thành danh ba ngàn năm.

Còn đối phương là một tiểu tử còn chưa tới ba mươi tuổi. Dùng bốn chữ miệng còn hôi sữa để hình dung đối phương có lẽ vẫn còn có chút khoa trương.

Thế nhưng mà ở thế giới võ đạo, ba mươi tuổi tuyệt đối giống như trẻ con vừa mới cất bước tập đi a.

Khoảng cách lớn như vậy, hắn có lý do gì mà không tự tin cơ chứ?

Tu La đại đế nghĩ tới đây, không hề nghĩ nhiều nữa mà ánh mắt gắt gao tập trung vào Giang Trần.

Ngay khi Giang Trần đặt chân lên lôi đài đã cảm nhận được khí thế cường đại của Tu La đại đế, điên cuồng khiêu khích, áp chế hắn.

- Không hổ là đại đế thành danh ba ngàn năm. Uy áp Đế cảnh của Tu La đại đế này quả thực quá mạnh.

Giang Trần lập tức cảm nhận được áp lực giống như một ngọn núi lớn.

Nhưng mà Giang Trần đã quyết định lên lôi đài này, tự nhiên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Hắn mạnh mặc hắn mạnh.

Trận chiến này thứu Giang Trần truy cầu không phải là phân cao thấp với Tu La đại đế trên lôi đài. Mà là chỉ cần kiếm một trận hòa, bất phân thắng bại mà thôi.

Chỉ cần ván này hòa, trong hai thời thân không bị Tu La đại đế đánh bại, như vậy mười ba ván này, Khổng Tước thánh sơn thắng.

Đây mới là nguyên nhân mà Giang Trần quyết định xuất chiến ván này. Thứ hăn truy cầu đúng là một ván hòa.

Cục diện hiện tại, một ván thắng đã đủ làm cho Khổng Tước thánh sơn thắng ở lần thi đấu mười ba ván này.

- Chân thiếu chủ, bổn đế không thể không bội phục dũng khí của ngươi. Ngươi dám đi lên lên lôi đài này, có lẽ đã có giác ngộ đi vào quỷ môn quan a.

Thanh âm của Tu La đại đế tràn ngập sát ý.

Giang Trần không có chút biểu cảm nào, giống như khinh thường để ý những lời này của Tu La đại đế.

Hai tay hắn chấn động, pho tượng bát tôn kia sưu sưu xuất hiện quanh thân Giang Trần, phân thành tám hướng, bảo vệ quanh thân Giang Trần.

Pho tượng bát tông này lúc trước Giang Trần đoạt được trong tay Thương Bình VƯơng. Từ pho tượng bát tôn này Giang Trần cảm nhận được một tia ý chí cường đại, khí tức cường đại.

Thương Bình Vương lúc trước chí đào móc ra một chút tiềm lực da lông của nó. Sau khi Giang Trần thu được, chế tác ra một trận bàn, điều khiển pho tượng bát tôn này như hổ thêm cánh, tiến thêm một bước đào móc tiềm lực của nó.

Tuy rằng còn chưa đào móc ra tất cả tiềm lực của nó, thế nhưng mà lực phòng ngự của pho tượng bát tông này, dưới tác dụng của trận bàn, hiển nhiên đã tăng lên trên phạm vi lớn.

Ngay từ đầu Giang Trần đã xuất ra pho tượng bát tôn, hiển nhiên hắn đã muốn ở vào thế thủ.

Trong mắt Tu La đại đế tràn ngập vẻ châm chọc, trong lòng âm thầm cười lạnh:

- Thủ sao? Trước mặt bổn đế, một thiếu chủ như ngươi cũng muốn thủ hay sao?

Không phải Tu La đại đế có tự tin mù quáng, mà hắn là đại đế thành danh ba ngàn năm. Mà Giang Trần trong mắt hắn chỉ là một thiên tài trẻ tuổi tu vi bán bộ Hoàng cảnh.

Chênh lệch giữa cả hai còn đó, nếu nói đối phương muốn phòng thủ, Tu La đại đế tự nhiên không cho rằng đối phương có khả năng này.

Tự nhiên Giang Trần cũng biết trận chiến này gian nan tới cỡ nào.

Tay chộp một cái, một tấm Đế Lâm Ngự giáp phù xuất hiện trong tay hắn. Giang Trần không chút do dự, trực tiếp thúc dục Đế Lâm ngự giáp phù này.

Lực lượng phù lật cường đại lập tức rót vào toàn thân Giang Trần. Các loại phù văn kỳ quái giống như nòng nọc tản ra ánh sáng chói mắt quanh thân Giang Trần.

Đế Lâm Ngự giáp phù này, không phải Giang Trần mới sử dụng lần đầu.

Một tấm Đế Lâm Ngự giáp phù tổng cộng chỉ có thể dùng được ba tới năm lần. Đế Lâm Ngự giáp phù của là thứ mà lần trước Khổng Tước đại đế đưa cho hắn.

Khi đối phó Huyết Quỳ Ma đế, Giang Trần cũng đã vận dụng qua Đế Lâm Ngự giáp phù này.

Chỉ là Giang Trần cũng biết, trận chiến này, trình độ gian nan có lẽ độ khó so với lúc chiến với Huyết Quỳ Ma Đế còn khó khăn hơn một chút.

Dù sao lúc ấy Huyết Quỳ Ma Đế bất quá chỉ mới khôi phục được hai ba thành công lực. Mà bây giờ Tu La đại đế cho dù kém Huyết Quỳ Ma Đế lúc đỉnh phong, thế nhưng ít nhất cũng có được sáu bảy thành công lực như Huyết Quỳ Ma đế.

Trận chiến này, không dễ đánh.

Nhưng mà Giang Trần lúc này so với lần trước còn có ưu thế cực lớn hơn.

Lần đối kháng với Huyết Quỳ Ma Đế trước đó, hắn chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, còn chưa hoàn toàn bước vào Hoàng cảnh. Hiện tại hắn đã là một cường giả Hoàng cảnh chân chính.

Sau khi tiến vào cung thứ hai trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp, Giang Trần đột phá Hoàng cảnh, tu vi bản thân nâng cao một bước. Lại đạt được Địa Tàng Nguyên châu, trên phương diện trận pháp nhất đạo cũng tăng lên cực lớn.

Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Trần có lòng tin xuất chiến.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)