Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1259

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1259: Thịnh hội mở ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Trần cười nhạt nói, hắn kiếp trước duyệt tận Chư Thiên điểm kích, vũ kỹ ở vị diện thế tục này, mặc dù là vũ kỹ cao nhất, ở trong mắt Giang Trần, cuối cùng chỉ là vũ kỹ thô thiển mà thôi.

Giang Trần hơi chút suy diễn, liền có thể tìm được khuyết điểm của bọn hắn, cũng nhẹ nhõm hoàn thiện.

Cái này là kinh nghiệm kiếp trước mang đến chỗ tốt cho hắn.

Thế nhưng mà, Giang Trần nhẹ nhõm làm, ở Hòe Sơn Nhị Tiêu xem ra, lại là gặp gỡ suốt đời khó được, cơ hồ là trên võ đạo chi lộ của bọn hắn, thoáng cái mở ra một đại môn hoàn toàn mới, để cho bọn hắn tiến vào cảnh giới càng cường đại hơn.

Cái này sao không để cho Hòe Sơn Nhị Tiêu tâm phục khẩu phục?

Ngay cả Vô Song Đại Đế, chứng kiến Giang Trần giơ tay nhấc chân tầm đó, làm cho Hòe Sơn Nhị Tiêu kiệt ngao bất tuần tâm phục khẩu phục, cũng khiếp sợ không thôi.

Hắn đi theo Giang Trần lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều chỗ thần kỳ của Giang Trần. Thế nhưng mà, mỗi một lần xâm nhập tiếp xúc, Vô Song Đại Đế liền phát hiện, trước kia mình hiểu rõ Chân thiếu chủ, vẫn còn là một góc của băng sơn.

Trên người thiên tài trẻ tuổi này, phảng phất trời sinh chính là một đại bảo tàng vô tận, vĩnh viễn có kinh hỉ vô cùng.

- Nhị vị, như thế nào? Trước kia Mạch mỗ nói, là không nói suông chứ?

Mạch Vô Song cười nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cực kỳ hổ thẹn, ôm quyền nói:

- Mạch huynh, là huynh đệ chúng ta không biết phân biệt. Trước kia còn cảm thấy Mạch huynh nói bốc nói phét. Hôm nay xem ra, là huynh đệ ta ếch ngồi đáy giếng. Tốt rồi, lúc này huynh đệ chúng ta thật sự phục rồi.

Mạch Vô Song cười nói:

- Hòe Sơn Nhị Tiêu các ngươi kiêu ngạo, Mạch mỗ cũng có một phần kiêu ngạo của mình. Bất quá, Mạch mỗ đối với gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, lại chưa bao giờ hối hận qua. Trái lại, chỉ có kiêu ngạo, mừng rỡ. Mạch mỗ tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, một mực không tin thế gian có thiên tài tuyệt thế gì. Bất quá, sau khi nhìn thấy Chân thiếu chủ, Mạch mỗ lại tin. Trên đời này, có ít người nhất định là thiên tài mà người khác không thể với tới.

Đích thật là thiên tài.

Một thiên tài Hoàng cảnh, lại có thể ở trên võ đạo chỉ điểm cường giả Đế cảnh. Cái này truyền đi, tuyệt đối sẽ để cho người trong thiên hạ chấn kinh rớt cằm.

Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này lại làm được.

Tính cách của Hòe Sơn Nhị Tiêu lại ngạo, giờ khắc này cũng ngạo không dậy nỗi.

Cường trung tự hữu cường trung thủ, một núi còn có một núi cao.

Hòe Sơn Nhị Tiêu với tư cách tán tu, từng bước một đi đến đỉnh phong võ đạo, trở thành cường giả Đế cảnh, đạp vào đỉnh phong mà vô số người không thể với tới.

Trong lòng bọn hắn kiêu ngạo, cũng có thể lý giải.

Dù sao, tu sĩ thế gian như bầu trời đầy sao, không biết có bao nhiêu. Nhưng mà chân chính có thể bước vào đỉnh phong, cũng chỉ có số ít người như vậy.

Bất kỳ một tu sĩ nào, có thể leo đến Đế cảnh, đều bước qua vô số thi cốt đi đến một bước này. Ở trong một trăm triệu tu sĩ, cũng chưa chắc có thể có một cái đạp vào Đế cảnh

Cho nên, Hòe Sơn Nhị Tiêu cảm giác mình rất tốt, mặc dù đối với thế lực tông môn, đối với đại nhân vật của những thế lực đỉnh cấp kia, bọn hắn cũng không quá bội phục.

Bởi vì bọn họ cảm thấy, những người kia chẳng qua là mệnh tốt, trời sinh có tài nguyên của thế lực lớn, dựa vào tài nguyên chồng chất ra địa vị cùng cảnh giới mà thôi.

Không giống tán tu bọn hắn, là hai bàn tay trắng dốc sức làm ra.

Chính là như thế, làm cho phần ngạo khí trong nội tâm bọn hắn không có hoàn toàn buông lỏng. Mà Giang Trần ra tay, chẳng khác gì dễ dàng phá hủy toàn bộ ngạo khí của bọn họ.

Giang Trần khoát tay áo:

- Ba vị, về sau các ngươi đều là cánh tay đắc lực của Khổng Tước Thánh Sơn ta, các ngươi trao đổi luận bàn nhiều hơn a. Ta còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được.

Sự tình xong phất y đi, ẩn công cùng tên.

Lần này Giang Trần làm, là bộc lộ tài năng, chấn nhiếp Hòe Sơn Nhị Tiêu thoáng một phát, đánh tan ngạo khí của bọn chúng, để cho bọn hắn chính thức tâm bình khí hòa dung nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn.

Nếu không, hai huynh đệ này mang theo một cỗ ngạo khí tự nhiên, ở Khổng Tước Thánh Sơn cũng là nhân tố không ổn định, cũng không cách nào để cho người khác chân tâm thật ý tiếp nhận bọn hắn.

Chờ sau khi Giang Trần rời đi, Tiêu Vân mới thở dài nói:

- Mạch huynh, đến cùng sư thừa của Chân thiếu chủ là người phương nào? Nội tình võ đạo của hắn, quả thật là đáng sợ a?

- Đúng vậy, chiến đấu lúc đó, trong điện quang hỏa thạch, coi như hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có thể ở dưới tốc độ nhanh như vậy, nắm chặt nhiều yếu điểm, đã rất không dễ dàng. Muốn bổ khuyết khuyết điểm vũ kỹ của huynh đệ ta, ngay cả Khổng Tước Đại Đế, cũng chưa chắc có thể a.

Không phải chưa hẳn có thể, là khẳng định làm không được.

Nội tình võ đạo của Giang Trần, ở kiếp trước là cấp bậc Chư Thiên. Căn bản không phải vị diện thế tục có khả năng bằng được.

Mạch Vô Song cười ha ha nói:

- Mạch mỗ vẫn là câu nói kia, bây giờ các ngươi nhìn đến, chẳng qua là một góc băng sơn của Chân thiếu chủ mà thôi.

- Còn chỉ là một góc băng sơn?

Mạch Vô Song cười nhạt nói:

- Hẳn là các ngươi cảm thấy thủ đoạn của Chân thiếu chủ chỉ như thế?

Hòe Sơn Nhị Tiêu á khẩu không trả lời được, cẩn thận tưởng tượng, bọn hắn phát hiện, Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, thật đúng là làm cho không người nào có thể nhìn thấu a.

Tiềm lực của hắn, phảng phất vĩnh viễn đào không hết.

Nhìn việc hắn làm những ngày này, có chuyện nào không phải đại sự kinh thiên động địa?

Chư hầu đại hội, dùng tư thái bị động, đả bại Tu La Đại Đế chuẩn bị đã lâu.

Tán tu đại hội, càng là át chủ bài không ngừng, làm cho Đan Hỏa Thành không còn mặt mũi.

Mà trước sơn môn Khổng Tước Thánh Sơn, Chân thiếu chủ lại có thể dẫn động nhiều Đại Đế tán tu xuất lực cho hắn như vậy, dễ dàng chém giết Tu La Đại Đế, còn thu phục hai huynh đệ bọn họ.

Mà bây giờ, lại dễ dàng chỉ khuyết điểm vũ kỹ, bổ đủ toàn bộ, để cho bọn hắn rốt cuộc tìm được cơ hội đột phá.

Không thể không nói, bất luận chuyện nào, cho dù là đặt ở trên người một Đại Đế, cũng đủ trở thành nhân vật tiêu điểm của cả Nhân loại cương vực.

Mà Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ, nghe nói còn chưa tới 30 tuổi, liền xử lý hết thảy những chuyện này.

Đây không phải yêu nghiệt là cái gì?

- Mạch huynh, chẳng lẽ Chân thiếu chủ, thật là có bối cảnh Vạn Uyên đảo?

Tiêu Vân nhịn không được hỏi.

- Có.

Mạch Vô Song cũng nghiêm túc.

- Chỉ là, Vạn Uyên đảo thần bí khó lường, có một số việc, mặc dù là Mạch mỗ, cũng không tiện nghe ngóng. Nhị vị cùng Mạch mỗ đều xuất thân tán tu, Mạch mỗ khuyên các ngươi chỉ có một, thành thành thật thật đi theo Chân thiếu chủ, tiền đồ vô lượng. Nếu không, dùng thân phận Đại Đế tán tu của ta và ngươi, cả đời cũng không có khả năng có đột phá gì.

Này là lời nói thật, cường giả Đế cảnh tán tu, đến một bước này, bọn hắn muốn tăng lên nữa, hiển nhiên là không có khả năng

*****

Đầu tiên, tán tu không có nhiều tài nguyên như thế lực tông môn, bọn hắn ở phương diện tài nguyên, thủy chung là ở vào hoàn cảnh xấu thật lớn.

Những Đế cảnh tông môn kia, chiếm cứ tài nguyên tông môn, ở trên võ đạo còn có rất nhiều khả năng. Thế nhưng mà Đế cảnh tán tu, nếu muốn tìm đến tài nguyên thích hợp bọn hắn, độ khó không thể nghi ngờ là lớn hơn rất nhiều.

Hòe Sơn Nhị Tiêu như có điều suy nghĩ. Nhưng bây giờ bọn hắn không nghi ngờ Mạch Vô Song nói nữa rồi.

Đi theo Chân thiếu chủ phải chăng tiền đồ vô lượng, hiện tại Hòe Sơn Nhị Tiêu còn không dám nói. Thế nhưng mà Chân thiếu chủ thay bọn hắn hoàn thiện bộ vũ kỹ này, tuyệt đối có thể làm cho sức chiến đấu hợp kích của bọn hắn, vững vàng tăng lên gấp đôi.

Từ các phương diện công tác không ngừng đẩy mạnh, Long Hổ Phong Vân Hội vạn chúng chờ mong kia, rốt cục cũng hoàn thành chuẩn bị cuối cùng.

Ngày hôm nay, trời trong nắng ấm.

Đại quảng trường trước Lưu Ly Vương Tháp, tông môn khắp nơi, thế lực khắp nơi, đều được an bài ở khu hiển hách.

Mà tán tu, thì rải khắp đại quảng trường, một mực hướng ra phía ngoài khuếch tán, trọn vẹn kéo đến mấy khu phố.

Tán tu dũng mãnh vào lần này, chí ít có trăm vạn.

Dưới vạn chúng chú mục, Long Hổ Phong Vân Hội trù bị mấy tháng, rốt cục kéo ra màn che.

Giang Trần ở dưới chư vị Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành túm tụm, xuất hiện ở hiện trường Long Hổ Phong Vân Hội.

Lần Long Hổ Phong Vân Hội này, phàm là cường giả Đại Đế, đều có khu vực chuyên môn. Mà tán tu Hoàng cảnh, cũng có ghế của mình.

Cái này cũng cho thấy Lưu Ly Vương Thành tôn trọng cường giả tán tu giới.

Mà tán tu dưới Hoàng cảnh, cũng không phải tùy tiện loạn lách vào. Từng khu vực, đều có khống chế nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ tràng diện chen chúc hỗn loạn xuất hiện.

Mà Khổng Tước vệ thì tuần tra hiện trường, một khi phát hiện có người ác ý chen chúc, lập tức đưa ra ngoài.

Giang Trần đứng ở chỗ cao, ở dưới một đám Đại Đế túm tụm, lộ ra khí thế rộng rãi.

- Chư vị, thời điểm Lưu Ly Vương Thành ta vừa mới bắt đầu muốn tổ chức Long Hổ Phong Vân Hội này, cả Nhân loại cương vực đều không nhìn tốt chúng ta. Cảm thấy sau khi Lưu Ly Vương Thành chúng ta xuất hiện biến cố, không có lực hiệu triệu lớn như vậy, cũng căn bản tổ chức không được Long Hổ Phong Vân Hội này. Hôm nay, các ngươi đến, đã chứng minh những thành kiến kia buồn cười đến cỡ nào.

Giang Trần trung khí mười phần, lúc nói chuyện thoáng thi triển Long ngâm thần thông, lập tức xuyên thấu hư không, truyền vào trong tai mỗi người.

- Mọi người tới nơi này, có người là vì Tùng Hạc Đan mà đến, có người là vì học viện đan đạo của Lưu Ly Vương Thành ta mà đến, có người là hướng về phía ta mà đến, có người là hướng về phía ba chữ Vạn Uyên đảo kia mà đến, cũng có người là thuần túy đến xem náo nhiệt. Không quản các ngươi xuất phát từ nguyên nhân nào, Bổn thiếu chủ ở chỗ này cường điệu một câu, nếu có người mang theo tâm tư gây sự, thì sớm thu phần tâm này. Bổn thiếu chủ từ tục tĩu nói trước, ở thời kì đặc thù này, người quấy rối, coi là địch nhân của Lưu Ly Vương Thành ta, chúng ta sẽ không chút khách khí.

Ngữ khí của Giang Trần nghiêm khắc, đưa ra cảnh cáo nghiêm trọng.

- Tùng Hạc Đan, có; học viện đan đạo, có; cường giả Vạn Uyên đảo thần bí, cũng sẽ có. Bất quá, Bổn thiếu chủ đã muốn tổ chức Long Hổ Phong Vân Hội này, đương nhiên không thể chỉ đơn điệu như vậy. Nếu chỉ là phơi bày một ít Tùng Hạc Đan, sau đó đấu giá một hai khỏa, tin tưởng mọi người sẽ không thỏa mãn. Cũng lộ ra Long Hổ Phong Vân Hội lần này không có chỗ bất phàm gì. Cũng lộ ra Lưu Ly Vương Thành ta không đủ nội tình. Bởi vậy, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, sẽ có rất nhiều khâu. Từng khâu, Bổn thiếu chủ tận lực cam đoan sẽ có một nhóm lớn người từ đó được lợi, mà không phải trò chơi của một vài người cường đại.

Không thể không nói, Giang Trần rất giỏi về lôi kéo nhân tâm.

Hắn nói lời này, những cự đầu tán tu kia nghe xong, cũng không mất hứng. Mà những tán tu bình thường nghe xong, trong nội tâm lại ấm áp dễ chịu.

Mặc kệ Chân thiếu chủ này có làm được hay không, ít nhất người ta là có thái độ này. Sẽ không để cho những tán tu cấp thấp như bọn hắn cảm thấy đi một chuyến uổng công.

- Xưa nay Bổn thiếu chủ không thích nói suông. Phía dưới, Bổn thiếu chủ tuyên bố khâu thứ nhất, vòng thứ nhất, tên là tuệ nhãn thức châu. Nói trắng ra một chút, là giám bảo. Ở khâu này, nếu như chư vị ở đây có bảo vật gì không cách nào định giá, hoặc là nói có bảo vật gì, chính các ngươi cũng không quá nhận thức, đều có thể trình lên. Lưu Ly Vương Thành chúng ta sẽ phụ trách đánh giá. Bổn thiếu chủ cam đoan, kết quả đánh giá, nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng. Bổn thiếu chủ cũng tin tưởng, cái khâu này, sẽ từ trong cát đào ra rất nhiều chân kim.

Giám bảo?

Mọi người nghe hai chữ kia, lập tức bị khơi gợi lên hào hứng. Võ đạo tu sĩ, truy cầu thiên tài địa bảo, tìm kiếm cái lạ, cơ hồ mỗi người đều có.

Giang Trần bắt chuẩn loại tâm lý này của mọi người.

- Đương nhiên, vì giữ bí mật.... đồ vật các ngươi trình lên, chúng ta sẽ không công nhiên bày tỏ danh tự, cũng sẽ không nói danh tự chủ nhân của bảo vật, để tránh ngày sau xuất hiện phiền toái không cần thiết. Bổn thiếu chủ dùng Tâm Ma thề, tuyệt đối không dùng bất luận hình thức gì để lộ bí mật ra ngoài. Đương nhiên, nếu như kẻ có được cảm thấy lo lắng, có thể ủy thác Khổng Tước Thánh Sơn chúng ta, ở trong khâu sau đó, chúng ta có thể lấy bảo vật ra đấu giá. Cũng có thể ở trong khâu sau lấy ra giao dịch.

Cử động này là rất tất yếu. Bằng không thì, có chút tu sĩ cấp thấp, vạn không nghĩ qua có được bảo vật gì, vậy thì giống như tiểu hài tử ba tuổi ôm Hoàng Kim đi trên đường phố, đừng nói giữ bảo vật, thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể vứt bỏ.

Khâu "Tuệ nhãn thức châu" này, chợt nghe xong, tựa hồ không có gì thú vị. Trên thực tế, đây là một khâu mà Giang Trần tỉ mỉ nghĩ ra được.

Nếu như ở trong khâu này, Giang Trần có thể đào ra một hai kiện bảo vật, vậy thì có thể chế tạo đầy đủ mánh lới.

Đem mục tiêu không ở đào móc đến bảo vật gì, mà là muốn tạo ra mánh lới, dựng nên nhãn hiệu của Long Hổ Phong Vân Hội.

Như thế, Lưu Ly Vương Thành mới có thể có lực hấp dẫn đối với đám tán tu, Lưu Ly Vương Thành mới có biện pháp cùng Đan Hỏa Thành tranh đoạt nhân khí lâu dài.

Lưu Ly Vương Thành so với Đan Hỏa Thành, từ xa xưa tới nay, Lưu Ly Vương Thành thiếu không đơn thuần là nội tình cùng thực lực đan đạo, cũng khuyết thiếu loại hấp dẫn này.

Thịnh hội lớn nhất của Lưu Ly Vương Thành là Lưu Ly Vương Tháp Hội, nhưng mà Lưu Ly Vương Tháp Hội, là chư hầu của Lưu Ly Vương Thành mới có tư cách tham gia.

Đối với tán tu mà nói, Lưu Ly Vương Tháp Hội ngoại trừ chế tạo một ít chủ đề nói chuyện ra, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.

Mà lần này Giang Trần tạo Long Hổ Phong Vân Hội, thiết kế rất nhiều khâu, là muốn cho Long Hổ Phong Vân Hội này trở nên càng có lực hấp dẫn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)