Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1266

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1266: Khiếp sợ, khiếp sợ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cho nên, rất nhiều tán tu, trong đầu đối với bảo vật của mình đến cùng thuộc về cấp bậc gì, cũng không quá xác định.

Ngoại trừ số ít tán tu ra, đại bộ phận tán tu có bảo, đều thuộc về loại tỉnh tỉnh mê mê, đối với bảo vật của mình cũng không xác định.

Bảo vật cấp hai, tổng cộng có 52 kiện.

Mỗi một kiện tuyên bố ra, đều tăng thêm giới thiệu tương đối kỹ càng, để cho mọi người biết rõ vì cái gì bảo vật này sẽ là cấp hai.

Như thế liên tục không ngừng, bảo vật cấp hai cũng hoàn tất.

- Tốt rồi, trước chúc mừng những kẻ có được bảo vật cấp hai. Chúng hoàn toàn chính xác có giá trị không nhỏ. Đương nhiên, chúng ta càng muốn chúc mừng kẻ có được những bảo vật phía sau. Bất luận vật nào trong chúng, đều có giá trị cực lớn. Người có được chúng, đều là người may mắn.

Giang Trần nói chuyện, làm những tán tu còn không có chứng kiến bảo vật của mình công nhiên bày tỏ ra, cả đám đều mở cờ trong bụng.

Bất quá lúc này, bọn hắn đều không dám lộ ra biểu lộ cuồng hỉ gì. Bọn hắn cũng lo lắng, vạn nhất bị người bên cạnh nhìn thấy, nói không chừng quay đầu lại liền gặp nguy hiểm rồi.

Cho nên, dù trong nội tâm lại cuồng hỉ, biểu hiện ra cũng phải làm bộ bình tĩnh tự nhiên, không lộ dấu vết nào.

Với tư cách tu sĩ, năng lực khống chế cảm xúc vẫn phải có.

- Phía dưới, chúng ta bày ra hai mươi mốt kiện bảo vật cấp một. Mỗi một kiện, đều tương đương với Thiên cấp Linh dược. Đều có được giá trị cực lớn.

- Kiện thứ nhất, Tử Vân Phong Bào, mặc bào này, có thể làm cho tốc độ tăng lên sáu bảy thành. Nếu như vận dụng tốt, thậm chí có thể làm cho tốc độ gấp bội...

- Kiện thứ hai, Xích Tham Kim, kim loại quý, bảo vật luyện khí...

- Kiện thứ ba...

Giang Trần mỗi lấy ra một kiện, đều sẽ giới thiệu lai lịch, công dụng, cùng với tên tuổi của bảo vật phi thường kỹ càng.

Công nhiên bày tỏ có lý có cứ như vậy, cũng làm cho tất cả mọi người tin phục.

Những tán tu có được bảo vật kia, mỗi một cái đều mở cờ trong bụng. Trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mình cất kỹ, không có qua loa bán đi. Nếu không đây chính là thiệt thòi lớn rồi.

Khá tốt khá tốt, lần này tới Lưu Ly Vương Thành, tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội. Nhờ có Chân thiếu chủ phúc hậu, tuệ nhãn thức châu a.

Trong lúc nhất thời, những tán tu này đối với Chân thiếu chủ, đối với Lưu Ly Vương Thành hảo cảm đều tăng gấp đôi.

Mà những tán tu không có tham dự giám bảo kia, nghe đến danh tự cùng lai lịch công dụng của mấy bảo vật này, cũng có chút hưởng thụ, rất có cảm giác tăng kiến thức, nhao nhao cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Hai mươi mốt kiện bảo vật cấp đương, Giang Trần đều phi thường kỹ càng, kiên nhẫn giới thiệu, công nhiên bày tỏ một lần.

- Chư vị, đây là hai mươi mốt kiện bảo vật cấp một. Lần nữa chúc mừng các ngươi. Còn tất yếu cường điệu một điểm là, bảo vật cấp một này, là năm người chúng ta đạt thành ý kiến. Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lầm, có thể cam đoan trăm phần trăm.

Giang Trần nói, lại một liều thuốc trợ tim, làm cho những kẻ có được kia càng hưng phấn không thôi.

Hoàn tất bày tỏ bảo vật cấp một. Còn lại ba kiện, đó chính là siêu phẩm bảo vật rồi. Đây mới là Minh Châu trên vương miện, là trọng đầu hí của lần giám bảo này.

Giang Trần cười nói:

- Còn có ba vật, ta đoán chừng cũng là ba kiện bảo vật mà mọi người chú ý nhất. Ở chỗ này, Bổn thiếu chủ chúc mừng kẻ có được ba kiện bảo vật kia. Bởi vì ba kiện bảo vật này, ở bản thiếu chủ xem ra, giá trị viễn siêu bảo vật cấp một.

- Đương nhiên, ở trên ba kiện siêu phẩm bảo vật này, năm người chúng ta chưa hoàn toàn đạt thành nhất trí. Có chút tình huống, cũng phải nói rõ cho mọi người.

Lập tức, Giang Trần đem cách nhìn khác nhau giữa hắn cùng Đông Diệp Đại Sư nói một lần.

Đây là trước kia bọn hắn ước hẹn, phải nói rõ cho mọi người.

- Đông Diệp Đại Sư, vì tỏ vẻ công chính, các ngươi cũng nói vài lời a.

Giang Trần cũng không có chuyên quyền độc đoán, mà đem quyền nói chuyện chuyển cho bọn người Đông Diệp Đại Sư.

Đông Diệp Đại Sư ở trong bốn người, bối phận cùng thực lực kỳ thật là thấp nhất. Hắn cũng không dám mở miệng trước, mà nhìn về phía ba người khác.

Tỉnh Trung Đại Đế lớn tuổi nhất, cười nói:

- Vậy lão phu da mặt dầy trước nói vài lời a. Ba vật này, lão phu chỉ biết bọn nó là đồ tốt, nhưng tốt chỗ nào, lại là Chân thiếu chủ giải thích nghi hoặc cho lão phu. Lão phu tin tưởng nhân phẩm cùng năng lực của Chân thiếu chủ. Cứ như vậy.

Hàn Thiên Chiến gật gật đầu:

- Cách nghĩ của Hàn mỗ cùng Tỉnh Trung Đại Đế không sai biệt lắm.

Tố Hoàn Chân cũng mỉm cười nói:

- Ánh mắt của Chân thiếu chủ, bổn viện chủ tin phục.

Đến phiên Đông Diệp Đại Sư, hắn than nhẹ một tiếng:

- Vừa rồi ba vị đạo hữu đã nói không sai biệt lắm, bần tăng cũng tin tưởng năng lực cùng ánh mắt của Chân thiếu chủ. Trong đó siêu phẩm bảo vật bài danh thứ hai, bần tăng không có ý kiến gì. Bảo vật bài danh thứ ba, bần tăng trải qua Chân thiếu chủ chỉ điểm, cũng đã tin. Về phần siêu phẩm bảo vật xếp thứ nhất, bần tăng hoàn toàn không có mạch suy nghĩ, cho nên giữ lại cái nhìn. Bất quá, Chân thiếu chủ nói, hắn sẽ gánh chịu hết thảy hậu quả. Nếu như hắn xem xét có vấn đề, hắn nguyện ý dùng giá trị của siêu phẩm đệ nhất, thu mua bảo vật này.

Đông Diệp Đại Sư rất thành thật, đem tin tức bọn họ thương nghị, một năm một mười nói ra.

Giang Trần cười cười:

- Chính như Đông Diệp Đại Sư nói, siêu phẩm bảo vật này, mọi người tồn tại tranh luận là bình thường. Vì tỏ quyết tâm của Bổn thiếu chủ, mặc dù cuối cùng xem xét sai lầm. Kết quả cũng do Bổn thiếu chủ đến gánh chịu. Ta sẽ dùng giá trị của siêu phẩm bảo vật đến thu mua hoặc là giao dịch ba kiện bảo vật kia. Bất quá lúc này, Bổn thiếu chủ muốn trước giới thiệu ba kiện bảo vật kia thoáng một phát.

Trên thực tế, bây giờ mọi người đối với Chân thiếu chủ là tin không nghi ngờ. Tỉnh Trung Đại Đế, Hàn Thiên Chiến, Tố Hoàn Chân, ba đại nhân vật kia đều ủng hộ Chân thiếu chủ, vậy liền không có quá nhiều vấn đề.

Tuy Đông Diệp Đại Sư mạnh miệng, nhưng khẩu khí kỳ thật đã nói rõ, hắn nhìn không thấu, nhưng hắn trên cơ bản vẫn là ủng hộ Chân thiếu chủ.

- Chân thiếu chủ, chúng ta tin được ngươi, ngươi nhanh bày tỏ a.

- Đúng vậy, khẩu vị của chúng ta bị ngươi treo ngược lên rồi.

- Siêu phẩm bảo vật, thế giới tán tu chúng ta thậm chí có thứ tốt bực này, thật muốn nhìn thấy a.

- Phải a? Mau mau bày tỏ, nói không chừng chúng ta cũng có? A ha ha ha.

Thật đúng là đừng nói, lần này thực đưa bảo vật lên xem xét, chỉ là một bộ phận tán tu. Khẳng định còn có tán tu chưa kịp, hoặc là dứt khoát không có ý định đưa thứ tốt lên xem xét.

Trong tán tu, khẳng định còn có người mang trọng bảo.

Bên khu khách quý, khẩu vị của rất nhiều người cũng bị câu. Bọn hắn cảm giác, ba kiện bảo vật này, tất nhiên là giá trị liên thành.

Bằng không thì, Chân thiếu chủ cũng sẽ không nâng lên như thế.

*****

Những bảo vật cấp một kia, đã để cho khách quý có chút tim đập thình thịch rồi. Như vậy siêu phẩm bảo vật, sẽ kinh người bực nào?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trông mong, tràn đầy chờ mong.

- Vật thứ ba, tên Thiên Địa Lăng Vân Chi, là Thiên cấp Linh Dược. Bất quá, nó cùng Thiên cấp Linh Dược bình thường bất đồng, Linh Dược này là chủ tài liệu của Đế Lăng Đan. Cái gì gọi là Đế Lăng Đan? Đó là một loại đan dược có thể làm cho cường giả Đế cảnh vô điều kiện tăng lên tu vi, giá trị không thể đo lường. Chỉ là gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này không đủ năm, cho nên ở trên tỉ lệ kém một chút. Xác suất thành đan sẽ nhỏ rất nhiều, hơn nữa mặc dù có thể luyện chế ra, số lượng Đế Lăng Đan, nhiều lắm là hai viên.

Giang Trần công nhiên bày tỏ Thiên Địa Lăng Vân Chi ra.

Tán tu có được vật này, trong nội tâm bất tranh khí co lại. Đây là một tán tu Địa Thánh cảnh, hắn đạt được gốc Linh Dược kia, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được, cất trên thân thể, đã khoảng chừng mười mấy năm rồi.

Hắn ẩn ẩn cũng đoán được mình có được có lẽ là Thiên cấp Linh Dược, ít nhất cũng là Địa cấp Linh Dược. Hắn nguyên bản định, lưu đến lúc mình đột phá Hoàng cảnh, lại đi tìm người xem xét thoáng một phát.

Lần này tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, nghe nói có khâu giám bảo, hắn mới to gan tới tham gia. Kết quả lại không nghĩ rằng, vậy mà nhận được một niềm vui ngoài ý muốn như thế.

Chẳng những là Thiên cấp Linh Dược, giá trị so với Thiên cấp Linh Dược khác còn đáng tiền hơn.

Giang Trần cười cười, phô bày Thiên Địa Lăng Vân Chi một vòng:

- Thiên cấp Linh Dược này, giá trị có lẽ gấp ba đến năm lần Thiên cấp Linh Dược bình thường. Nếu như gặp được người cần nó, bán ra giá cả gấp sáu bảy lần, cũng là có khả năng. Cho nên, ta muốn chúc mừng kẻ có được Thiên Địa Lăng Vân Chi này. Tài phú của ngươi, đã có thể đánh đồng cường giả Đế cảnh rồi.

Thiên cấp Linh Dược, giá trị liên thành. Mặc dù là cường giả Đế cảnh, cũng không nhất định có nhiều hàng tồn. Có thể có vài cọng, đã coi như là phi thường khó lường rồi.

Mà giá trị của Thiên Địa Lăng Vân Chi này, có thể vượt qua năm gốc Thiên cấp Linh Dược. Cho nên Giang Trần mới nói như vậy.

Đám người lập tức sôi trào lên, chậc chậc tán thưởng.

Phản ứng bên khu khách quý, cũng giống bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cùng Đông Diệp Đại Sư lúc đó, tràn đầy kinh ngạc.

Đế Lăng Đan, bọn hắn nghe cũng chưa từng nghe qua a. Trên đời này, thậm chí có đan dược thần kỳ như thế sao?

Giang Trần hiển nhiên không có ý định giảng giải Đế Lăng Đan kỹ càng, loại sự tình này, sau đó mấy người Đông Diệp Đại Sư, Tỉnh Trung Đại Đế tự nhiên sẽ truyền đi.

Ngược lại không cần hắn ở chỗ này cường điệu cái gì.

Thiên Địa Lăng Vân Chi, Giang Trần phô bày một vòng, lại cầm lấy siêu phẩm thứ hai Thất Tinh Vân Tụ Phù.

- Chư vị, siêu phẩm thứ hai, là một tấm phù lật. Phù này, chính là Thượng Cổ phù lật, hơn nữa là phù lật chỉ có phú nhị đại thời Thượng Cổ mới dùng được. Tên là Thất Tinh Vân Tụ Phù. Phù này có bảy đạo hoa văn, có thể phòng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi bảy loại thuộc tính, là một phù lật phòng ngự nghịch thiên thập phần toàn diện. Ngay cả một kích toàn lực của Đế cảnh đỉnh cấp, cũng không cách nào công phá nó.

Giang Trần giơ Thất Tinh Vân Tụ Phù lên cao:

- Đồng đạo tu sĩ có được phù này, Bổn thiếu chủ muốn chúc mừng ngươi. Phù lật của ngươi, giá trị càng trên Thiên Địa Lăng Vân Chi. Nếu như ngươi là tu sĩ cao cấp, phù này ta đề nghị ngươi giữ lại cho mình dùng. Nếu như ngài là tu sĩ dưới Hoàng cảnh, ta đề nghị ngươi giao dịch hoặc là đấu giá bảo vật này. Nó mang đến tài phú cùng tài nguyên, có thể làm cho ngươi nhẹ nhõm đột phá Hoàng cảnh, thậm chí trùng kích Đế cảnh.

Giang Trần cũng đem giá trị của Thất Tinh Vân Tụ Phù, kỹ càng nói một lần.

Chủ nhân của Thất Tinh Vân Tụ Phù, cũng là một gã tán tu, tu vi Hoàng cảnh, giờ phút này hắn bất động thanh sắc, nhưng trong đầu lại cuồng hỉ không thôi.

Không hề nghi ngờ, hắn là người may mắn trong hoạt động giám bảo lần này. Giống chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi, hắn cũng biết đồ vật của mình không tệ, thế nhưng mà đến cùng tốt bao nhiêu, trong lòng của hắn lại không rõ...

Hắn cũng cầm đi xem xét qua, bất quá người ta căn bản xem xét không ra.

Hôm nay, lại không nghĩ ở Lưu Ly Vương Thành, bị Chân thiếu chủ xem xét ra. Dĩ nhiên là bảo vật cường đại như thế.

Thu hoạch, đây tuyệt đối là thiên đại thu hoạch a.

Trong lúc nhất thời, trong đám người cũng truyền đến trận trận tán thưởng, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có thập phần hướng tới, cũng có người âm thầm hối hận không có tham gia giám bảo.

Ngay cả những cự đầu ở khu khách quý, cả đám cũng đỏ mắt tía tai. Thất Tinh Vân Tụ Phù này, đây chính là thứ tốt a. Nếu như thứ này rơi xuống trong tay bọn họ, đây tuyệt đối là bảo vật giữ mạng tuyệt hảo. Cùng cao thủ đối chiến, có một tấm phù lật như vậy, kia chính là tương đương với có hai cái mạng a.

Chỉ tiếc, Lưu Ly Vương Thành này quá giảng nguyên tắc, vậy mà không công bố chủ nhân của phù lật. Bằng không thì nghĩ biện pháp giao dịch Thất Tinh Vân Tụ Phù, thật là tốt biết bao?

Đừng nói những khách quý kia, dù là Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân, trong đầu cũng hiện lên ý nghĩ như vậy. Bình tĩnh như Tỉnh Trung Đại Đế, kỳ thật cũng động ý nghĩ như vậy

Đợi mọi người chậm rãi tiêu hóa tin tức của Thất Tinh Vân Tụ Phù xong, Giang Trần mới buông nó xuống, cười cười:

- Tin tưởng bảo vật cuối cùng, cũng là mọi người mong đợi nhất a?

Giang Trần giơ ngọc giản lên cao:

- Ngọc giản này, là Thượng Cổ truyền thừa. Bên trong dùng Thượng Cổ cổ ngữ khắc văn tự, ghi lại là một môn công pháp cực kỳ cường đại thời Thượng Cổ. Trình độ trân quý, thậm chí vượt qua trấn tông bảo điển của Nhất phẩm tông môn hiện tại.

- Bất quá, bảo vật này duy nhất không được hoàn mỹ là, văn tự cổ ngữ này, hôm nay đã thất truyền. Người có được bảo vật này, trên cơ bản không có khả năng khai phát ra giá trị của nó.

Giang Trần khẽ cười nói:

- Nếu như kẻ có được ngọc giản không cách nào khai phát, có thể đem bảo vật này chuyển nhượng cho Bổn thiếu chủ, ta sẽ dùng giá trị tương ứng giao dịch. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn giữ lại cho mình dùng, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, cũng sẽ vì ngươi giữ bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm tin tức ra ngoài

Giang Trần bằng phẳng nói, hắn cũng không có ý định dùng bất luận âm mưu quỷ kế gì. Nói thật, hắn không thiếu khuyết nhất đúng là công pháp.

Hắn thiếu chỉ là các loại tài nguyên, còn công pháp, trong đầu hắn có một đống, tùy tiện tìm xem, cũng có thể làm ra một nhóm lớn.

Chỉ có điều, môn công pháp này không giống bình thường, mà bản thân ngọc giản, cũng cùng nó dung hợp hoàn mỹ, làm cho giá trị của ngọc giản trở nên càng lớn.

Đương nhiên, những sự tình này hắn không thể nói rõ. Vì công chính, hắn cũng phải đem giá trị của ngọc giản chi tiết tuyên bố ra.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)