Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1292

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1292: Cường thế khu trục
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Long Bá Tương thì cười quái dị nói:

- Chân thiếu chủ, không phải Long mỗ muốn bới móc, ngươi giả tạo có chút không có thành ý a.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Nhị vị, các ngươi làm như vậy đơn giản là muốn chọc giận Bổn thiếu chủ, trên thực tế Bổn thiếu chủ chẳng những không giận, ngược lại rất vui vẻ. Các ngươi biết tại sao không? Bởi vì nhìn các ngươi hổn hển muốn bới móc, Bổn thiếu chủ đã biết rõ, Long Hổ Phong Vân Hội lần này coi như thành công.

- Hừ, khua môi múa mép như lò xo.

Long Bá Tương cười lạnh nói.

- Ngươi dám nói cái này không phải ngươi sớm an bài sao? Ta cũng không tin, tùy tiện tìm một đan phương không trọn vẹn, sẽ trùng hợp có thể bổ toàn bộ như vậy? Cái này cũng quá thần thoại đi à nha? Ngươi cảm thấy tán tu đều là người ngu? Dễ dàng bị lừa như vậy? Tùy ngươi bài bố?

- Long Bá Tương, đây cũng không phải là lần đầu tiên a.

Vô Song Đại Đế bỗng nhiên cất cao giọng nói.

- Nếu như hiện tại Mạch mỗ đuổi ngươi đi, ngươi nhất định sẽ không phục. Bất quá, ngươi hãm hại Thiếu chủ nhà ta như vậy, năm lần bảy lượt khó xử Thiếu chủ, tha cho ngươi là không được.

Long Bá Tương cười ha ha:

- Mạch Vô Song, ngươi ngày xưa, ta còn kính ngươi ba phần. Ngươi thân là tán tu, lại làm tay sai cho người, ngươi không dung được ta, ngươi cảm thấy Long mỗ sẽ để ý sao?

Long Bá Tương này tâm có thể tru.

Hắn nhục nhã Vô Song Đại Đế như vậy, thứ nhất là muốn đả kích Khổng Tước Thánh Sơn. Thứ hai, cũng là muốn kích thích tâm lý căm thù của đám tán tu.

Nói gần nói xa tràn đầy ám chỉ cùng kích động, ngươi xem nhân vật cự đầu của tán tu giới các ngươi, lại làm tay sai cho Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ, đây là sỉ nhục của tán tu giới các ngươi. Vậy mà những kẻ đần các ngươi còn ủng hộ Chân thiếu chủ này như vậy, các ngươi đều bị hắn lừa gạt rồi.

Không thể không nói, Long Bá Tương nói chuyện, rất có tính kích động.

Sắc mặt của Vô Song Đại Đế trầm xuống, hắn cũng coi như người bảo trì bình thản. Biết chắc ý đồ của Long Bá Tương, nếu như lúc này mình thất thố, tất sẽ hư mất đại sự của Thiếu chủ.

Nhưng Giang Trần lại nhướng mày, tiến lên một bước, đi tới trước Vô Song Đại Đế, lạnh nhạt nhìn Long Bá Tương:

- Họ Long, đây đã là lần thứ ba ngươi phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta. Hai lần trước ngươi giương oai, Bổn thiếu chủ kính ngươi là khách, nhẫn ngươi nhất thời. Lần này, ngươi lại làm trầm trọng thêm, nhục khách khanh Thái Thượng trưởng lão của Khổng Tước Thánh Sơn ta, Chân mỗ như thế nào dung được ngươi?

- Tiêu Vân Tiêu Phong, khu trục họ Long này ra ngoài. Trong thời gian hạn định không có lập tức cút khỏi Lưu Ly Vương Thành, giết chết bất luận tội.

Giang Trần nhìn chung quanh một vòng:

- Bổn thiếu chủ gần đây chú ý người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người phạm Khổng Tước Thánh Sơn ta, dù xa cũng tru, họ Long, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Hai lần trước Long Bá Tương giương oai, Giang Trần một mực không trở mặt với hắn, cái này để cho hắn sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy Chân thiếu chủ này mới thượng vị, ở khí phách kém một chút. Không có khả năng cùng mình trở mặt. Hơn nữa Thiên Long Phái hắn gần đây làm việc cố chấp, tự cho là đúng.

Lại không nghĩ rằng, mình rốt cuộc đánh giá sai lực lượng của Khổng Tước Thánh Sơn. Chân thiếu chủ này bỗng nhiên trở mặt rồi. Cái này để cho Long Bá Tương có chút trở tay không kịp.

- Chân thiếu chủ, ngươi dám khu trục bổn đế?

Trong mắt Long Bá Tương lóe ra hung quang.

Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn Vô Song Đại Đế:

- Mạch lão ca, ngươi cùng Tiêu Vân Tiêu Phong lược trận. Nếu như họ Long này không cảm thấy được, không tiếc bất cứ giá nào, chém giết.

Giang Trần căn bản không nói nhảm với Long Bá Tương, sát phạt quyết đoán, hạ lệnh.

Hòe Sơn Nhị Tiêu vốn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa có Khổng Tước Thánh Sơn làm chỗ dựa, nơi nào sẽ chần chờ, nhe răng cười cười, phóng tới Long Bá Tương:

- Họ Long, lỗ tai điếc sao? Là muốn huynh đệ chúng ta động thủ? Hay là ngươi tự giác một chút, ngoan ngoãn xéo đi?

Long Bá Tương nhìn thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu hùng hổ, nhìn lại Vô Song Đại Đế thần sắc bất thiện. Tuy thực lực của hắn không tệ, nhưng mà đồng thời bị ba Đại Đế nhìn chằm chằm, hơn nữa còn ở trên địa bàn của người ta, trong lúc nhất thời, cũng không dám bướng bỉnh.

Cười lạnh quét một vòng:

- Nhiều Nhất phẩm tông môn như vậy, liền không ai nói câu công đạo sao? Bọn ngươi đều khiếp dưới dâm uy của họ Chân này? Nếu như đều là người nhu nhược như vậy, Nhân loại cương vực này, về sau đã thành nhà của hắn?

Long Bá Tương còn muốn kích động cảm xúc của mọi người.

Bất quá lúc này, lại không có ai đứng ra thay hắn nói chuyện. Một là mọi người không muốn ở trong lúc mấu chốt này đắc tội Giang Trần. Dù sao bàn về đạo lý, việc này không phải Chân thiếu chủ đuối lý, mà là Long Bá Tương miệng quá thối.

Ngươi muốn tìm Chân thiếu chủ phiền toái, thì tìm Chân thiếu chủ phiền toái, sao lại mắng Vô Song Đại Đế vào? Đắc tội Vô Song Đại Đế, chẳng khác nào đắc tội Hòe Sơn Nhị Tiêu, đắc tội nhóm lớn tán tu Đại Đế ở đây.

Còn nữa, Long Bá Tương này làm người, cũng không phải thiện nam tín nữ gì, xưa nay hoành hành ngang ngược, ngày hôm qua trên đại hội đấu giá, còn trở mặt với Đông Diệp Đại Sư, uy hiếp người ta.

Loại người này, mặc dù xui xẻo, cũng không có người sinh ra đồng tình.

Đại biểu những Nhất phẩm tông môn kia, có người cười lạnh, có người biểu lộ đạm mạc, có người bỏ mặc, lại không ai đứng ra.

Long Bá Tương mặt mo đỏ bừng, trên mặt nóng rát, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Một loại nhục nhã trước nay chưa có xông lên đầu.

- Mà thôi mà thôi, Thiên Long Phái ta cầu qua ai chứ? Họ Chân, đây là địa bàn của ngươi, để cho ngươi càn rỡ. Ta cũng không tin, Thượng Bát Vực này, ngươi một tiểu tử miệng còn hôi sữa, thật có thể một tay che trời? Hôm nay chịu nhục nhã, ngày sau nhất định gấp 10 lần hoàn trả.

Long Bá Tương qua loa nói vài câu ngoan thoại, mặt đen lên chật vật rời đi.

- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi theo dõi hắn. Thẳng đến hắn ly khai khu vực của Lưu Ly Vương Thành mới thôi. Nếu như có lưu lại, không nên khách khí, giết.

Giang Trần hạ lệnh.

- Vâng.

Hòe Sơn Nhị Tiêu lĩnh mệnh.

Giang Trần lôi lệ phong hành, vừa ra tay, liền chấn nhiếp tất cả mọi người ở hiện trường.

Mọi người thấy Long Bá Tương không ai bì nổi, ở trước mặt Chân thiếu chủ, cũng chật vật không chịu nổi, trong nội tâm đối với người trẻ tuổi thâm bất khả trắc này, cũng sinh ra một loại cảm giác khó nói lên lời, có kiêng kị, có bội phục...

- Chư vị, thế giới võ đạo, tranh luận là khó tránh khỏi. Chân mỗ ta làm việc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tất cả mọi người tán thành. Các ngươi cảm thấy vừa rồi vấn đề kia là Chân mỗ sớm an bài, trong lòng có nghi hoặc, có thể nói ra, Chân mỗ không ngại. Bất quá, giống như Long Bá Tương, ác ý vũ nhục, hãm hại người Khổng Tước Thánh Sơn ta, ta là cái thứ nhất không đáp ứng.

*****

- Nam nhi hành thiên hạ, dựa vào đúng là khuôn mặt. Vô Song Đại Đế cùng ta tỉnh táo tương tích, chính là huynh đệ kết nghĩa. Hắn ở thời điểm ta nguy nan, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn giúp ta, đây là đạo nghĩa, là cao thượng, đến trong miệng Long Bá Tương, lại dơ bẩn không chịu nổi, chư vị cảm thấy, Chân mỗ có thể chịu sao? Hắn là lần đầu tiên, ta hi vọng cũng là lần cuối cùng. Nếu như có lần sau, ta tất để cho vài người biết rõ thủ đoạn lôi đình của Khổng Tước Thánh Sơn ta.

Ánh mắt Giang Trần lạnh thấu xương, quét về phía toàn trường.

Lúc này, tên tán tu hỏi kia cũng phẫn nộ đi ra, biểu lộ hết sức kích động:

- Các ngươi những người này rốt cuộc muốn thế nào? Chân thiếu chủ mở Long Hổ Phong Vân Hội, rất chiếu cố tán tu chúng ta, các ngươi lại không ngừng tìm hắn gây phiền phức? Trên đời này chẳng lẽ không cho phép có người làm chút gì đó cho tán tu chúng ta sao? Một khi có người làm như vậy, nhất định là giả sao? Các ngươi nói ta là người Chân thiếu chủ an bài tốt?

- Tốt, nói ta là người Chân thiếu chủ an bài, các ngươi ai dám ra đây cùng ta đối chất? Nếu như ta là người Chân thiếu chủ an bài, hiện tại để cho lão thiên gia đánh xuống tai kiếp, để ta thân tử đạo tiêu, nếu không phải, là các ngươi ác ý hãm hại Chân thiếu chủ, để cho lão thiên gia bổ chết các ngươi, có dám không? Các ngươi những ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này, dám ra đây cùng lão tử đối chất sao? Ai? Đến a, lão tử phụng bồi đến cùng.

Tán tu này kêu to, hiển nhiên cảm xúc rất kích động, gân xanh trên cổ không ngừng căng lên, ngực phập phồng, sắc mặt ửng hồng, lộ ra phẫn nộ tới cực điểm rồi.

- Lão tử không quản các ngươi phỉ báng nhằm vào Chân thiếu chủ như thế nào, ta chỉ nói một câu, ít nhất, các thế lực lớn dưới gầm trời này, Chân thiếu chủ là đại nhân vật duy nhất lão tử bái kiến, chịu vì tán tu suy nghĩ, sau này, lão tử cũng chỉ nhận Khổng Tước Thánh Sơn, chỉ nhận Chân thiếu chủ, chớ cùng ta nói ai ai ai, lão tử chỉ nhận Chân thiếu chủ.

- Các ngươi ai quang minh lỗi lạc như Chân thiếu chủ, đáng giá lão tử tán thành, lão tử mới phục ngươi, nếu không, dựa vào một ít đường ngang ngõ tắt, Thiên Đạo rõ ràng, tán tu chúng ta cũng không phải mù lòa, thời gian dài, ai tốt ai xấu, trong nội tâm đều minh bạch.

Người này phát tiết một trận, mới thở phì phì quay đầu, chui vào trong đội ngũ tán tu.

Sau một khắc, tán tu toàn trường nhao nhao vỗ tay, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, kéo dài không thôi.

- Nói hay lắm, những người này, là thiếu mắng a, bọn hắn là ghen ghét Chân thiếu chủ.

- Về sau nếu ai chửi bới Chân thiếu chủ, ta liền chửi hắn.

- Đúng vậy, ai có thể tri kỷ như Chân thiếu chủ, chịu vì tán tu suy nghĩ như vậy? Trước kia, là tuyệt đối không có.

- Lần này ta tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, không có kiếm đến nửa điểm chỗ tốt. Nhưng ta vẫn muốn nói, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, ít nhất để cho ta biết, Lưu Ly Vương Thành có một Chân thiếu chủ, chỉ cần có Chân thiếu chủ, Lưu Ly Vương Thành đã làm cho mọi người đến.

- Chân thiếu chủ, về sau Long Hổ Phong Vân Hội này, nhất định phải thường tổ chức. Ta nhất định đến cổ động. Chẳng những tự mình tới, còn có thể kéo huynh đệ đến cổ động.

Trong đội ngũ tán tu, âm thanh ủng hộ liên tiếp. Giang Trần cũng cảm xúc bành trướng. Hắn làm nhiều như vậy, muốn nói không có tư tâm, đó là giả.

Thế nhưng mà, mặc dù hắn có tư tâm, nhưng đích đích xác xác là thật tâm trả giá, cho tán tu rất nhiều ngon ngọt, chỉ cần là người có ý chí, đều xem tới được.

Người trong cuộc cũng đi ra thề, đem ngoan thoại nói đến phân lượng kia. Lúc này tự nhiên không có khả năng còn có người hoài nghi đây là Chân thiếu chủ trước đó an bài.

Ngay cả Thiên Hà Cung trưởng lão, trong đầu cũng có ưu tư. Chứng kiến tình cảm quần chúng xúc động, trong nội tâm đã kiêng kị, lại lo lắng.

Xem điệu bộ này, Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ, thật đúng là có một loại ma lực đặc biệt, ma lực mê hoặc lòng người, làm cho những tán tu này ủng hộ hắn như thế.

- Đan Cực Đại Đế bệ hạ, lần này thật đúng là gặp phải kình địch rồi.

Trong nội tâm Thiên Hà Cung trưởng lão kia thầm than.

Giang Trần đi tới trước một bước, hai tay có chút chúi xuống:

- Chư vị ủng hộ, Bổn thiếu chủ đã cảm nhận được. Chư vị tin ta như thế, dù chịu một ít ủy khuất, đó cũng là đáng giá. Tốt rồi, vấn đề tiếp tục, không nên bởi vì ít tin đồn, liền hư mất hào hứng của mọi người.

Tiếp tục hỏi đáp.

Hiện trường lại khôi phục trật tự. Tán tu đạt được danh ngạch, mỗi một cái đều cao hứng bừng bừng, vắt óc tìm mưu kế muốn hỏi một ít vấn đề để cho mình lời nhất.

Có chút tán tu may mắn, đạt được tư cách hỏi, nhưng một thời ba khắc không biết nên hỏi cái gì. Lập tức có tán tu cường đại đưa ra ý kiến thu mua tư cách hỏi của hắn.

Trong lúc nhất thời, hào khí hiện trường rất sôi trào.

Càng đi về phía sau, tư cách hỏi lại càng trân quý, mọi người hỏi, kỹ thuật hàm lượng cũng càng cao. Có chút tán tu may mắn, quyết đoán chuyển nhượng tư cách, từ đó đạt được tiền thù lao xa xỉ. Như thế là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Đối với loại chuyện nhỏ nhặt này, Giang Trần cũng không ngăn cản. Đây đều là trao đổi giữa tán tu, hắn không cần phải tham gia.

Khu khách quý, đại biểu thế lực tông môn, ngẫu nhiên cũng có thể đạt được tư cách hỏi. Giang Trần tự nhiên sẽ không lưu tư cách cho những thế lực không hữu hảo, mấy lần đều để cho Thiên Kiếm Tông, Thiên Thiền Cổ Viện, ... ngẫu nhiên cũng cho Nguyệt Thần Giáo cùng Cửu Dương Thiên Tông một chút ngon ngọt.

Giang Trần vô tình hay cố ý thiên vị, trong đầu đại biểu những tông môn kia cũng biết. Lấy Thiên Hà cung làm đại biểu, bọn họ từ đầu tới đuôi liền không phân đến một cơ hội.

Đồng dạng phiền muộn còn có Thiên Âm tự Đông Diệp đại sư. Có điều Đông Diệp đại sư nhìn qua cũng không phải đặc biệt chờ mong, tình cờ thoáng nhìn Giang Trần, trong Kim Cương pháp nhãn kia, tràn ngập ý thẩm đạc, phảng phất như nhìn quái vật.

Ba ngày giảng giải Đan Đạo, nội dung của Giang Trần sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, lấy các loại Đan Đạo diệu lý, dung nhập vào trong bài giảng, không chỉ tăng lên hứng thú của mọi người, cũng tăng lên tầm nhìn Đan Đạo cho rất nhiều người.

Ba ngày sau, mặc kệ là tán tu, vẫn tân khách khắp nơi, đều thu hoạch không cạn. Đặc biệt là Giang Trần ở phân đoạn hỏi đáp biểu hiện ra tri thức Đan Đạo, càng làm cho mọi người nhìn mà than thở.

Mọi người đều không thể không thừa nhận, Chân thiếu chủ này ở học thức Đan Đạo, là thật có thể nói một bộ bách khoa toàn thư.

Sau khi giảng bài Đan Đạo kết thúc, chính là đi vào khâu quan trọng nhất, cũng là phân đoạn mọi người chờ mong nhất, giải đáp vấn đề võ đạo đến từ tiền bối Vạn Uyên Đảo.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)