Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1295

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1295: Ngươi cũng xứng đại biểu thiên đạo sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hi lão luôn là một người quan tâm tới huyết thống.

Vạn Uyên đảo có huyết thống cao quý, há có thể là thứ mà đệ tử hèn mọn trong cương vực nhân loại có thể so sánh?

Ở cương vực nhân loại, cho dù ngươi nổi bật thế nào thì tính sao chứ? Bao nhiêu hào kiệt trong cương vực nhân loại, hô phong hoán vũ ở cương vực nhân loại, đều muốn tới Vạn Uyên đảo, nhưng mà tới cũng không tới nổi.

Cho dù có chút may mắn tới Vạn Uyên đảo, Vạn Uyên đảo cũng sẽ phát hiện ra, huyết thống hèn mọn cuối cùng là huyết thống hèn mọn, căn bản không đủ để đặt lên mặt bàn.

Sắc mặt Hoàng Nhi tái nhợt, những lời này của Hi lão làm cho nàng tức giận vô cùng.

- Hi lão, trần ca không phải con sâu cái kiến trong miệng ngươi, ngươi..

- Không cần phải nói nữa. Mặc kệ hắn có phải con sâu cái kiến hay không, lão phu cũng không cần phải quan tâm. Hoàng Nhi, có lẽ ngươi may mắn, người lần này tới đây là lão phu. Nếu như đổi lại là những người khác trong gia tộc tới, nơi này đã là núi thây biển máu. Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, cả Lưu Ly vương thành sẽ bị diệt sạch. Ngươi hiểu không? Đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, Lưu Ly vương thành thu nhận ngươi chính là sự khinh nhờn lớn nhất đối với bọn họ. Ngươi cho rằng dưới sự phẫn nộ, bọn họ sẽ để ý tới sinh tử của một bầy kiến hôi ti tiện sao?

Hoàng Nhi im lặng, nàng biết rõ, Hi lão nói những lời này tuyệt đối không ngoa. Nếu như là những người khác trong Yến gia tới, nói không chừng sẽ thực sự ra tay với Giang Trần.

Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, nhất định sẽ đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành.

Điều đáng sợ nahast chính là, nếu như người Hạ Hầu gia tộc đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành, Lưu Ly vương thành căn bản vô lực đối kháng. Dù Trần ca có là thiên tài mạnh mẽ tới đâu, chỉ sợ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi trường hạo kiếp.

Hoàng Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Vạn Uyên đảo, nàng biết rõ sự cường đại của Vạn Uyên đảo, quả thực so với cương vực nhân loại còn cường đại hơn rất nhiều lần.

Nhất là Hạ Hầu gia tộc kia, vốn chính là gia tộc hung ác vô cùng. Nếu không phải như vậy, tại sao lại thi chú với nàng? Lại để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công cho người Hạ Hầu gia tộc?

Hi lão dường như đối với người cương vực nhân loại có cảm giác miệt thị. Ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, liếc nhìn Giang Trần:

- Thiếu niên, nếu như ngươi đủ thông minh, khi nghe những lời này, nên thức thời, có lẽ nên tỉnh ngộ đi thôi. Ít nhất có lẽ ngươi cũng nên buông bàn tay bẩn của ngươi trên người Hoàng Nhi ra.

- Không cần trừng mắt, sự phẫn nộ của ngươi trước mặt lão phu giống như con sâu cái kiến vậy. Nhớ kỹ, lần sau không nên mượn danh tiếng Vạn Uyên đảo. Vạn Uyên đảo là trời, đại biểu cho thượng thiên, thiên đạo, khong phải là loại con sâu cái kiến như ngươi có thể khinh nhờn.

Ánh mắt Hi lão mang theo vài phần châm chọc, tùy ý chỉ lên trên trời.

- Hiện tại phiên hư không này đã bị ta khóa lại, lão phu hiện tại tùy thời có thể cởi bỏ, ngươi có thể gọi bất kỳ kẻ nào tới giúp đỡ. Nếu như ngươi không phục, lão phu cũng không ngại cho ngươi một bài học, để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cách biệt một trời một vực.

Giang Trần nắm chặt tay mình.

Hắn có thể cảm nhận được ác ý trên người lão giả này, cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của lão giả này. Thậm chí trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được, lão nhân này cố ý chọc giận hắn, để cho hắn ta tìm được lý do ra tay.

Đây không phải là thứ Giang Trần ghét nhất.

Thứ hắn ghét nhất chính là lão nhân này lại lớn lối đứng ở trước mặt hắn nói thiên đạo, giống như hắn ta đại biểu thiên đạo vậy.

- Trần ca, đồng ý với muội, đừng làm xằng bậy, đồng ý với muội đi.

Hoàng Nhi nắm chặt cánh tay Giang Trần, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự đau thương và cầu khẩn.

Giang Trần vô cùng phẫn nộ, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Nhi, lửa giận trong mắt dần dần bị dẹp loạn. Sao hắn lại không biết, Hoàng Nhi làm như vậy thực ra là bảo hộ hắn, bảo hộ Khổng Tước thánh sơn.

Hắn lạnh nhạt nhìn Hi lão kia:

- Cho dù ngươi là trưởng bối của Hoàng Nhi, ta cũng có thể nói cho ngươi rõ một việc. Ngươi nói ngươi đại biểu cho thiên đạo vô biên, vậy ngươi có thể hiểu được bao nhiêu về thiên đạo chứ? Lại dám nói cái gì mà thiên với chả đạo? Hôm nay ngươi khinh nhờn thiên đjao, ngày sau thiên đạo tất sẽ tru ngươi. Nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, cái ngươi gọi là trời, kỳ thực vô tri, nực cười tới cỡ nào.

Mỗi một chữ, một câu của Giang Trần đều được nhấn mạnh, vô cùng rõ ràng, lạnh như băng vậy.

Hi lão là người cao quý, nghe thấy lời này, tuy rằng khinh thường, thế nhưng hắn cũng có chút tức giận, khẽ hừ nhẹ một tiếng, một đạo uy áp bắn thẳng về phía trước.

- Kẻ vô tri, mạnh miệng.

Hi lão căn bản không coi những lời này của Giang Trần vào đâu.

Hắn hứa hẹn với Hoàng Nhi không giết người, nhưng không có nghĩa là hắn không thể dùng uy áp tới đả thương người khác. Đạo uy áp này cực kỳ cường hãn, giống như đụng núi núi lở, rơi xuống đất thì mặt đất vỡ tung.

Uy áp thần thức so với tia chớp còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Giang Trần.

- Không thể.

Hoàng Nhi kinh hoàng, hoa dung thất sắc, vội vàng lao về phía trước, muốn ngăn cản thay Giang Trần.

Chỉ là hiển nhiên đã muộn. Đạo thần thức vô hình này so với bất luận lưỡi đao nào còn sắc bén, đáng sợ hơn nhiều. Trực tiếp bắn vào trong thức hải của Giang Trần.

Hiển nhiên muốn trực tiếp cắt nát thức hải Giang Trần. Như vậy, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành phế nhân.

Tâm thần Giang Trần khẽ động, một cỗ cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có thoáng cái xông lên đầu hắn. Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, đạo thần thức đáng sợ này tựa như một cơn gió ở địa ngục cuốn vào thức hải hắn.

Không tốt.

Bản năng Giang Trần sinh ra một tia kháng cự.

- Hừ... Không biết tự lượng sức mình.

Hi lão kia nhìn thấy Giang Trần còn muốn phản kháng, trong lòng thầm cười lạnh. Hiển nhiên, hắn thấy đối phương căn bản không thể nào chống cự được.

Công kích thần thức của cường giả Thiên vị, so với bất luận một thứ công kích nào còn có lực phá hủy mạnh hơn. Lần này, cho dù tiểu tử này có cường đại gấp mười lần cũng bị phá hỏng thần thức.

Thức hải Giang Trần ông ông nổi vang, giống như tùy thời muốn nổ tung vậy.

Giờ phút này, một đạo phong ấn lặng lẽ ở trong thức hải của hắn đang vờn quanh cửu tích thủ tích giống như dây chuyền phong ấn.

Rồi đột nhiên kịch liệt chấn động.

Sau một khắc, đạo phong ấn kia đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy tinh vân giống như ngân hà, trực tiếp hút đạo thần thức ngoại lai kia vào, giống như một người đang ăn mỳ vậy. Khẽ hút một cái, nhẹ nhàng hút sạch đạo thần thức kia vào trong vòng xoáy, một chút thần thức dư thừa cũng không còn.

Một lát sau, đạo phong ấn dây chuyền kia khôi phục lại như lúc ban đầu.

*****

- Lại là nó.

Trong đầu Giang Trần nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, đạo dây chuyền phong ấn kia tựa như một đám tinh vân xoay quanh thức hải của hắn.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Trần cảm nhận được sự tồn tại của đạo phong ấn này. Cổ xưa, thần bí, cường đại, thâm thúy, ẩn chứa uy năng vô cùng.

Ban đầu, lần đột phá ở Bảo Thụ tông kia, đạo phong ấn này dẫn phát ra dị tượng thiên địa cường đại, có thể so với cường giả Đế cảnh đột phá.

Về sau khi tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ chín trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp, lại là đạo phong ấn này cứu lấy thần thức gần như sụp đổ của hắn.

Còn lần này, lại là nó, dưới công kích thần thức đáng sợ như vậy bảo vệ thứ hải của hắn bình yên vô sự.

Giờ phút này, trong lòng Giang Trần càng thêm xác định, đạo phong ấn này nhất định ẩn chứa bí mật cực lớn. Ẩn chứa quỹ tích luân hồi kiếp trước kiếp này của hắn.

Vừa nghĩ tới luân hồi kiếp trước kiếp này, trong lòng Giang Trần vô cùng tự tin.

Vạn Uyên đảo thì thế nào?

Vạn Uyên đảo cho dù cường đại tới mấy cũng chỉ là một đám người nhu nhược, chạy trốn khỏi cuộc chiến phong ma thượng cổ, chỉ là một đám dân từ thời thượng cổ của Thần Uyên đại lục mà thôi.

Nói cho cùng, Vạn Uyên đảo này không thanh bạch.

Một đám người như vậy cho dù thực lực hiện tại vượt qua cương vực nhân loại, thì tính sao? Lại có cái gì đáng để khoác lác cơ chứ?

Loại người này có tư cách gì đại biểu thiên đạo?

- Trần ca, chàng thế nào rồi? Trần ca... Trần ca, chàng tỉnh đi.

Hoàng Nhi lo lắng vạn phần, trong khoảnh khắc khi HI lão phát động công kích, trời đất trước mắt Hoàng Nhi quay cuồng, giống như trời sụp xuống. Nhìn thấy sau khi Giang Trần bị công kích lập tức sững sờ, lại bật cười, nàng cho rằng thức hải của Giang Trần đã bị phá hủy, càng làm cho nàng sợ hãi không thôi.

Giang Trần bị thanh âm của Hoàng Nhi ngắt đứt mạch suy nghĩ, thần thức thanh tỉnh, lập tức khôi phục ý trí.

Hắn cười nhạt một tiếng, vuốt lưng Hoàng Nhi, nói:

- Hoàng Nhi, không cần phải kinh sợ. Ta nói rồi, trời không sập được đâu. Cho dù có sập, Trần ca của nàng nhất định sẽ gánh vác được. Đừng quên, thiên đạo sinh ra ta, càng không có ai dám nói hiểu thiên đạo hơn ta đâu.

Hoàng Nhi vui mừng quá đỗi, ôm cổ Giang Trần, đôi mắt lần nữa hồng lên. Vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng chính thức cảm nhận được cảm giác mất hết tất cả, chỉ hận không thể lập tức chết đi.

Thế nhưng mà ái lang của nàng, lại một lần nữa chứng minh cái gì gọi là thiên tài, lại một lần nữa kéo nàng từ trong tuyệt vọng, lạc đường quay trở về.

Chàng không có việc gì.

Đúng vậy, chàng không có việc gì.

Hoàng Nhi đột nhiên nhớ tới từng chuyện mà Giang Trần từng nói với nàng. Đây là bí mật giữa Giang Trần và nàng. Ái lang của nàng cũng không phải là người bình thường. Sau khi ở Đông Phương vương quốc bị đánh qua một trận, lại thức tỉnh trí nhớ truyền thừa siêu việt vị diện như Thần Uyên đại lục.

Đây là một lời nói dối thiện ý của Giang Trần với Hoàng Nhi, thế nhưng cũng không kém xa chân tướng là bao.

Hoàng Nhi nhớ tới việc này, trong lòng nhiều thêm mấy phần tin tưởng. Đúng vậy, ái lang của nàng thức tỉnh trí nhớ truyền thừa, nói không chừng cấp độ so với Vạn Uyên đảo còn cao hơn, thẳng tới chư thiên.

- Ồ?

Hi lão thấy Giang Trần cười cười nói nói, trong lòng rung chuyển. Làm sao có thể? Chẳng lẽ một kích kia của hắn thất thủ?

Thế nhưng mà chuyện này làm sao có thể? Đường đường là một cường giả Thiên vị, dùng thần thức công kích một thiếu niên Hoàng cảnh, sao có thể thất thủ được chứ?

Trong lúc nhất thời, nhân vật như Hi lão cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

- Hi lão, ngươi thực sự muốn nuốt lời thề, bức bách Hoàng Nhi táng thân ở nơi này sao?

Hoàng Nhi nhìn về phía Hi lão, vẻ mặt bất thiện, dường như lại có xu thế lần nữa điên cuồng, miệng giận dữ quát.

- Hoàng Nhi, không cần sợ hắn. Thân là tộc lão, lại không yêu quý hậu bối trong tộc như vậy. Loại trưởng bối này không đáng kính. Loại trưởng bối này vào thời điểm mấu chốt cũng không có khả năng bảo hộ gia tộc.

Giang Trần cười lạnh nhìn chằm chằm vào Hi lão:

- Có bản lĩnh gì thì cứ phóng ngự tới. Công kích thần thức không giết được ta, động thủ ngươi cũng không làm được igf đâu. Hôm nay, trừ phi ngươi bước qua thi thể ta, bằng không, ngươi đừng mơ mang Hoàng Nhi đi.

Tuy rằng lão nhân này chưa nói tới ý đồ bản thân tới đây, nhưng Giang Trần hiểu rõ, lão nhân này tới đây mang Hoàng Nhi của hắn đi.

Bởi vì lão đầu này đã từng nói qua, nếu như bệnh trạng của Hoàng Nhi còn chưa chữa khỏi, vậy còn có chút hy vọng với Giang Trần hắn. Một khi khỏi bệnh, vậy không có một chút khả năng, một chút hy vọng nào.

Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, chính là muốn đem Hoàng Nhi đã được chữa tốt về, giao cho Hạ Hầu gia tộc là lô đỉnh luyện công.

Hi lão quê quá hóa khùng, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, mình lại mất mặt trước một tiểu tử Hoàng cảnh như vậy.

Trong lúc nhất thời quả thực hắn đã động sát cơ, động sát cơ muốn giết chết, đồ sát toàn bộ Khổng Tước thánh sơn này.

Hoàng Nhi cuối cùng cũng là người Yến gia, đối với tính tình của tộc lão Yến gia rất rõ ràng, nàng lạnh nhạt nói:

- Hi lão, ngươi muốn hủy Yến gia, vậy thì tùy ngươi tùy hứng vậy.

Lời này nhìn như bình thản, thế nhưng kỳ thực lại có ý tứ uy hiếp.

Trong lòng Hi lão chấn động, Hoàng Nhi che chở tiểu tử này như vậy, nếu như hắn thực sự đại khai sát giới, Hoàng Nhi nhất định sẽ lấy cái chết ra tuẫn táng theo. Nếu như Hoàng Nhi chết, không giao ra được người, đến lúc đó Hạ Hầu gia kia nhất định sẽ giận tím mặt, sau đó giận chó đánh mèo Yến gia, mượn cơ hội sinh sự, diệt Yến gia, chuyện này cũng có thể xảy ra.

Ném chuột sợ vỡ bình.

Hi lão dù sao cũng là lão quái vật kiến thức rộng rãi, hắn cười một tiếng quái dị, nói:

- Hoàng Nhi, lão phu há là loại người nuốt lời như vậy? Tuy rằng ta không quan tâm, bảo vệ ngươi như Thuấn lão. Nhưng cuối cùng cũng là a đầu mà ta nhìn lớn lên. Nếu như không phải tình thế bắt buộc, lão phu há có thể làm thế hay sao?

Lão hồ ly này, không cứng được thì mềm.

- Nếu như vậy mời ngươi tránh ra. Ta làm việc tự cho chừng mực. Ngày mai Trần ca ta muốn mời một cao nhân thần bí của Vạn Uyên đảo giải đáp nan đề vo đạo, ngươi cũng nên xuất ra một phần lực a.

- Cái gì? Ta.

Hi lão há hốc mồm, triệt để sửng sốt.

Giang Trần lắc đầu:

- Hoàng Nhi, không cần, chuyện giải giảng võ đạo ta tự có chừng mực.

Giang Trần làm không được, hắn tuyệt đối không làm được chuyện khắc trước vừa mới trở mặt, khắc sau lại muốn mời lão gia hỏa này tới hỗ trợ mình.

Huống chi lão gia hỏa này không coi ai ra gì, Giang Trần có thể cảm nhận được trong lòng lão nhân này khinh thường toàn bộ cương vực nhân loại ra sao.

Đối với loại nhân sĩ tự coi mình là tầng trên này, Giang Trần căn bản không thèm đặt vào mắt.

- Trần ca, lần này chàng nghe Hoàng Nhi, được không?

Ánh mắt Hoàng Nhi chân thành giống như có thể hóa giải tất cả phẫn nộ của Giang Trần.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)