Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1307

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1307: Kiếm chỉ cố thổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu muốn Hạo Thiên đại đế hạ quyết tâm không chết không thôi với Bất Diệt Thiên Đô, hắn nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy. Hắn là kiêu hùng, tự nhiên không muốn làm đầy tớ cho Lưu Ly vương thành.

Nhưng mà nếu như chỉ là kiềm chế đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô, cũng không phải là việc khó. Dù sao bản thân Cửu Dương Thiên Tông vẫn còn mạnh hơn Bất Diệt Thiên Đô một chút.

Điểm mấu chốt nhất chính là còn có một khỏa Tùng Hạc đan làm thù lao. Đây là thứ khiến cho Hạo Thiên đại đế động tâm nhất.

Nhất là loại đan dược này căn bản không có khả năng sản xuất số lượng lớn, ngay cả bản thân Giang Trần hiên tại cũng không có quá nhiều, bởi vậy có thể thấy được loại đan dược này hi hữu tới cỡ nào.

Hai người lại bàn thêm chi tiết, thương lượng một phen, sau khi quyết định mọi thứ rồi mới rời khỏi hậu sơn.

Trở lại trọng địa tông môn, Hạo Thiên đại đế tự mình sắp xếp cho Giang Trần và bốn đại đế vào ở trong biệt viện đại đế, quy cách tiếp đãi đã không thể siêu việt hơn nữa.

Nhìn thấy Hạo Thiên đại đế coi trọng Giang Trần thiếu chủ như vậy, những người kia của Cửu Dương Thiên Tông cũng sợ hãi thán phục không thôi. Đồng thời cũng âm thầm đổ mồ hôi thay cho Thần Lôi trưởng lão và Vu Cống trưởng lão.

Luyện chế phi kiếm, dựa theo ý tứ của Hạo Thiên đại đế, ít nhất cần bảy ngày. Nhiều thì cần nửa tháng.

Giang Trần đưa ra yêu cầu, toàn bộ quá trình hắn phải tự mình tham dự.

Hạo Thiên đại đế vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thái độ của Giang Trần lại vô cùng kiên quyết.

Rơi vào bước đường cùng, Hạo Thiên đại đế cũng chỉ có thể đồng ý. Cuối cùng luyện khí nhất đạo này cũng không phải dễ bị học trộm như vậy.

Mười hai ngày sau, cánh cửa trận pháp luyện khí của Cửu Dương Thiên Tông ầm ầm mở ra. Hạo Thiên đại đế mang theo vẻ mỏi mệt đi ra ngoài.

Miệng còn sợ hãi than:

- giang thiếu chủ, mười mấy ngày nay, ngươi làm ta mệt mỏi tới gần như chết ngất a. Nhưng mà bổn đế càng sợ hãi hơn là không ngờ Giang thiếu chủ ở phương diện luyện khí nhất đạo lại có tài nghệ như vậy.

- Ha ha, Hạo thiên tông chủ đã quá đề cao ta rồi.

Giờ phút này trong lòng Giang Trần cao hứng không thôi. Lần này luyện khí, tuy rằng quá trình vô cùng vất vả. Thế nhưng thu hoạch lại cực lớn.

Bộ phi kiếm này đã được luyện chế thành công, tâm ý viên mãn.

Hơn bốn trăm cân Thiên Vẫn Chân thiết linh chủng hoàn toàn dung nhập vào trong chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm. Mỗi một thanh phi kiếm hàm lượng đều mười phần, đạt tới trạng thái hoàn mỹ.

Cũng may Cửu Dương Thiên Tông có một trận pháp luyện khí thượng cổ, bằng không mà nói, chỉ dựa vào kỹ nghệ của con người, cho dù là loại đại đế đỉnh cấp như Hạo Thiên đại đế cũng tuyệt đối không có cách nào hoàn thành lần luyện khí này.

Điều khiến cho Hạo Thiên đại đế không ngờ tới nhất chính là sử dụng trận pháp luyện khí thượng cổ này, Hạo Thiên đại đế hắn cũng có chút lực bất tòng tâm, thế nhưng mà Giang Trần này vào thời khắc mấu chốt rất nhiều lần đưa ra đề nghị tinh diệu cho hắn, làm cho hắn nhiều lần ở thời khắc mấu chốt có được đột phá ở phương diện kỹ thuật.

- Giang thiếu chủ, cũng không phải bổn đế khen ngợi ngươi. Người ta đều nói Chân thiếu chủ tài hoa hơn người, không thể tưởng tượng được ở phương diện luyện khí nhất đạo lại có tài nghệ như vậy. Giang thiếu chủ, phần nội tình này khiến cho bổn đế triệt để bội phục.

Những lời này của Hạo Thiên đại đế là phát ra từ tận đáy lòng. Khi hắn nói tới đây trong lòng còn vô cùng khiếp sợ. Một thiên tài trẻ tuổi, thiên phú không ngờ lại có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy.

Loại người này thực sự là người mà Cửu Dương Thiên Tông có thể là địch hay sao?

Hạo Thiên đại đế suy nghĩ một lát, cảm thấy da đầu mình run lên. Hắn đã hạ quyết tâm, nếu như không có mười phần nắm chắc thì tuyệt đối không thể là địch với kẻ này.

Nhận được kết quả mình muốn, Giang Trần cũng không định ở lại Cửu Dương Thiên Tông quá lâu.

Ngày hôm sau Giang Trần liền cáo từ Cửu Dương Thiên Tông, Hạo Thiên đại đế biết không giữ lại được cho nên tự mình đưa tiễn Giang Trần ra ngoài sơn môn.

- Giang thiếu chủ, bổn đế không tiễn xa nữa. Đại môn Cửu Dương Thiên Tông luôn rộng mở với Giang thiếu chủ, nếu như rảnh rỗi Giang thiếu chủ có thể tới ngồi chơi một lát a.

- Ha ha, đương nhiên là vậy. Hạo Thiên tông chủ, đừng quên ước định giữa ta và ngươi. Trong vòng mười năm ta nhất định sẽ thực hiện.

Giang Trần khoát tay mang theo bốn đại đế nhẹ nhàng rời đi.

Nhìn Giang Trần biến mất trong tầm mắt, Hạo Thiên đại đế thật lâu không nói gì. Mãi một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng:

- Cương vực nhân loại xuất hiện loại thiên tài này, chỉ sợ thế cục mấy ngàn năm qua sẽ biến đổi.

Ngữ khí của Hạo Thiên đại đế vô cùng phức tạp, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn qua mây bay trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời cảm khái không thôi.

Thượng Quan Viêm Khanh phụ họa:

- Kẻ này đáng sợ nhất ở chỗ dường như hắn toàn tài, các loại lĩnh vực không có hạn định. Nhất định là người sáng tạo ra thời thế. nếu như Cửu Dương Thiên Tông ta là địch với thiên tài bực này, tuyệt đối là hành động không có lý trí.

Hạo Thiên đại đế thận trọng gật đầu:

- Đi mời Thần Lôi Thái thượng trưởng lão và Vu Cống Thái thượng trưởng lão tới nghị sự.

Trên Liệt Dương điện chỉ có một mình Thần Lôi Thái thượng trưởng lão dự. Vu Cống Thái Thượng trưởng lão đã bế quan.

Hạo Thiên đại đế lại nói:

- Tây Môn Thái thượng trưởng lão, Lữ Nguyên Thái thượng rưởng lão, các ngươi đi mời Vu Cống Thái thượng trưởng lão tới đây. Nói là lệnh của bổn đế, trừ phi hắn bế sinh tử quan, xuất quan sẽ chết. Nếu không thì lập tức tới cho bổn đế.

Có thể nhìn ra được thái độ của Hạo Thiên đại đế vô cùng kiên quyết.

Tất cả cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông đều nghiêm túc trong lòng.

Vu Cống Thái thượng trưởng lão rốt cuộc cũng không thể nào tránh được, chỉ có thể từ trong bế quan đi ra.

- Tông chủ, Vu Cống có tội, xin nhận tội.

Vu Cống Thái thượng trưởng lão vừa mới tiến lên đã vội vàng phủ phục trên mặt đất, nói.

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão bỗng nhiên đứng lên nói:

- Tông chủ, ngươi muốn trả thù lão phu thì cứ ra tay, thế nhưng muốn ta cầu xin tha thứ thì nằm mơ.

Hạo Thiên đại đế lạnh lùng nhìn qua Thần Lôi và VU Cống:

- Nhị vị đều là cánh tay đắc lực của Cửu Dương Thiên Tông, là người xưa nay bổn đế vô cùng tin cậy. Ngày đó các ngươi ngăn lại trước sơn môn, tâm tình của các ngươi bổn đế có thể hiểu. Hành vi của các ngươi cũng nằm trong quyền hạn của các ngươi. Tuy rằng bổn đế phẫn nộ, thế nhưng cũng không vì vậy mà trả thù. Hôm nay bổn đế gọi các ngươi tới là muốn nói cho các ngươi biết một việc.

- Cũng mong nhị vị nhớ kỹ, Cửu Dương Thiên Tông từ hôm nay sẽ là bằng hữu chứ không phải là địch với Giang Trần kia. Cao thấp Cửu Dương Thiên Tông phải một lòng, hiệu lệnh do bổn đế ra. Nếu như ai lại mượn chuyện này gây chuyện thị phi, gây phiền phức cho Cửu Dương Thiên Tông ta thì sẽ là tội nhân của bổn tông. Đến lúc đó chớ trách bổn đế vô tình.

*****

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão như bị điện giật, đứng tại chỗ, thật lâu không nói lời nào. Trong lòng hắn mặc dù vạn lần không phục, thế nhưng có thể như thế nào cơ chứ?

Tông chủ đã nói ra lời nói như vậy, nếu như hắn vẫn náo loạn dẫn tới mức lấy lửa thiêu thân mình, vậy thì chính là ngang nhiên khiêu khích quyền lực của tông chủ. Cho dù là Thái thượng trưởng lão thì kết cục cũng có thể đoán được.

Vu Cống là người thông minh. Dù sao hắn cũng không phải là có thù hận không giải được với Giang Trần. Lại nói, đơn giản chỉ là chuyện của một Long Cư Tuyết, làm cho cháu trai hắn không có lô đỉnh luyện công mà thôi.

Loại chuyện này nói lớn có thể là lớn, nói nhỏ cũng có thể là nhỏ.

Lúc này hai Thái thượng trưởng lão khác cũng khuyên nhủ.

- Thần Lôi đạo hữu, Tào Tấn tuy rằng là thiên tài, nhưng dùng thân phận chân truyền tông môn nhất phẩm của hắn đi Vạn Tượng Cương Vực, lại bị Giang Trần chém giết. Chứng minh số mệnh kẻ này cuối cùng vẫn yếu một chút. Từ xưa tới nay, thiên tài ra ngoài lịch lãm rèn luyện, có người sống kẻ chết, ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy. Giang Trần kia đại thế đã thành, lúc này Cửu Dương Thiên Tông ta đối kháng với hắn thực sự không quá sáng suốt. Ngươi sao không tìm kiếm thêm thiên tài, lại bồi dưỡng lấy một người? Một Tào Tấn cuối cùng cũng không phải là viên ngọc không thể bỏ được.

- Đúng vậy, Tào Tấn trong những chân truyền bất quá chỉ xếp thứ chín. So với Tiêu Bào Huy cũng yếu hơn một chút. THeo ta thấy, lại tìm một thiên tài khác, dùng lực lượng tài bồi thì hơn.

Tất cả mọi người đều khuyên bảo, tạo bậc thang cho Thần Lôi thái thượng trưởng lão xuống đài.

Thần Lôi than nhẹ một tiếng, chán nản nói:

- Chư vị, là lão phu ngu dốt. Bỏ đi, bỏ đi, là mệnh Tào Tấn ngắn, cuối cùng phúc duyên của nó không đủ. Các ngươi nói đúng, dùng thân phận chân truyền tông môn nhất phẩm của nó lại bị một đệ tử tông môn tứ phẩm như Giang Trần lúc đó chém giết, trách ai được đây?

Trên đường đi Giang Trần cũng không buông lỏng cảnh giác, một thời gian ngắn sau đã trở lại Lưu Ly vương thành.

Vừa về tới Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã thu được tin tức tốt.

- Thiếu chủ, sau khi ngài rời khỏi mấy ngày, giới Tán tu có vài nhóm người đưa tới bốn đầu Kim Quan Vân hạc. Nghe bọn họ nói, hiện tại giới tán tu đều nói tới chuyện thiếu chủ thu mua Kim Quan Vân hạc. Cho nên hiện tại cả giới tán tu đều vì thiếu chủ ngài mà làm việc này.

- Ồ? Kim Quan Vân Hạc hiện tại ở nơi nào?

Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng tượng được thậm chí lại có bốn đầu Kim Quan Vân Hạc. Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn a.

- Ngay tại Thái Uyên các.

- Đi, đi xem một chút.

Bốn đầu Kim Quan Vân Hạc này là do bốn tán tu đưa tới.

Năm đó Cơ Tam công tử đấu giá một đầu Kim Quan Vân Hạc tốn vài ngàn vạn. Lần này Giang Trần cũng không có bạc đãi những tán tu này, mỗi một đầu Kim Quan Vân Hạc đều ra cái giá cao tới tám ngàn. Làm cho những tán tu đưa tới Kim Quan Vân Hạc này đều thắng lợi trở về.

- Yến Vũ, đem bốn đầu Kim Quan Vân Hạc này tới Thiếu chủ phủ.

Giang Trần phân phó.

Bốn đầu Kim Quan Vân Hạc, đây chính là vật thiết yếu của Tùng Hạc đan a.

Trước đó, lần thứ nhất khi Giang Trần luyện chế Tùng Hạc đan, đã thu hoạch một lô chín khỏa, lần này có bốn đầu Kim Quan Vân Hạc, đủ để luyện chế bốn lò.

Đây quả thực là thứ Giang Trần cần kíp.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có vội vã luyện chế Tùng Hạc đan. Dù sao Tùng Hạc đan thiếu nợ những người kia, trong lúc nhất thời ba khắc cũng không vội trả hết.

- Đợi sau chuyến đi Vạn Tượng Cương Vực trở về lại luyện chế Tùng Hạc đan này vậy.

Trong lòng Giang Trần âm thầm quyết định.

Trở lại Thiếu chủ phủ, Giang Trần tuyên bố bế quan một chút, trước tiên hắn muốn làm quen với bộ phi kiếm kia một chút. Tìm hiểu Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận một chút.

Bộ kiếm trận này không có khả năng thoáng cái học là hiểu, nhưng cũng nên tìm hiểu một phen trước. Chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm này cần thần thức cường đại mới có thể điều khiển.

Kiếm trận nhất đạo vô cùng phức tạp. Nếu như không khống chế được tốt một thanh phi kiếm bên trong, uy lực của cả kiếm trận sẽ bị ảnh hưởng.

Đương nhiên Vân Tiêu Kim Đấu Kiếm trận này nghịch thiên như vậy, dùng tu vi của Giang Trần hiện tại nhiều lắm cũng chỉ tu luyện được một ít da lông.

Giang Trần mở trận đồ Vân Tiêu Kim Đấu Kiếm trận ra, bắt đầu tìm hiểu.

- Vân Tiêu Kim Đấu Kiếm trận phân thành nhập môn, tiểu thành, đăng đường, đại thành, viên mãn, cực cảnh, truyền thuyết, có bảy cảnh giới. Ba ba là chín, chín thanh phi kiếm thúc dục trận này là cảnh giới nhập môn, bốn bốn mười sáu, mười sáu thanh phi kiếm thúc dục trận này là tiểu thành. Năm năm hai mươi lăm thanh phi kiếm đồng thời thúc dục là đăng đường. Sáu sáu ba mươi sáu thanh phi kiếm là đại thành. Bảy bảy bốn mươi chín, tám tám sáu tươi, chín chín tám mươi mốt phân biệt là viên mãn, cực cảnh và truyết thuyết, ba tầng cuối cùng của kiếm trận.

Ba ngày sau Giang Trần tìm hiểu trận pháp có chút hiểu ra.

Bảy ngày sau Giang Trần xuất quan, triệu tập mọi người

- Chư vị, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, hôm nay ta muốn dẫn binh tới chinh phạt Xích Đỉnh trung vực, thu phục Vạn Tượng Cương Vực. Huynh đệ Canh gia nghe lệnh.

- Có mặt.

- Ngươi dẫn theo ba ngàn Khổng Tước vệ, đi về chốn cũ của Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực. Đem toàn bộ người lưu lại chỗ kia chém giết toàn bộ.

- Vâng.

Huynh đệ Canh gia lĩnh mệnh.

- Tứ đại hoàng giả, các ngươi mỗi người lĩnh một đội, phong tỏa bốn phương của cương vực nhân loại. Chỉ được phép vào hông được phép ra. Nhưng phàm là người Xích Đỉnh trung vực và người Bất Diệt Thiên Đô đều giết không tha. Những người khác, nếu không có tội nghiệt thì không cần giết chóc.

- Vâng.

- Bàn Long đại đế.

Ánh mắt Giang Trần nhìn về phía Bàn Long đại phiệt, nhẹ nhàng cười nói.

Vốn Giang Trần không định vận dụng thế lực đại đế khác trong Lưu Ly vương thành. Nhưng mà Bàn Long đại đế lại xung phong nhận việc. Nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của Giang Trần.

Mặt khác, những nhất mạch của các đại đế khác trong Lưu Ly vương thành đều tỏ thái độ muốn tham gia. Nhưng mà Giang Trần đều nói xin miễn. Cuối cùng cũng chỉ là một Xích Đỉnh trung vực mà thôi. Căn bản không cần lao sư động chúng như vậy.

- Giang thiếu chủ, cần lão phu xung phong sao?

Bàn Long đại đế kích động nói.

- Ha ha, ta chỉ giao cho ngươi một nhiệm vụ, dẫn chư hầu khắp nơi bao vây chung quanh Xích Đỉnh trung vực, không cho phép vào cũng không cho phép ra. Ngươi có thể làm được không?

- Đây là việc nhỏ, có gì khó cơ chứ?

Bàn Long đại đế có chút tiếc nuối:

- Kỳ thực ta còn muốn đi hoàng thành Xích Đỉnh trung vực kia hơn.

Giang Trần cười nói:

- Hoàng thành kia tự nhiên ta sẽ tự mình đi.

- Vô Song đại đế, ngươi mang theo một nhóm nhân mã, phối hợp tác chiến với Bàn Long đại đế, nơi nào cần trợ giúp thì ngươi gấp rút đi tiếp viện, coi như ngươi là người vất vả nhất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)