Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1318

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1318: Trong ngoài trận pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Trên đường đi, hư không cũng bị đánh nát, huống chi là những võ giả tu vi còn xa không kịp hắn này?

Phàm là nơi chiếc chùy màu đỏ kia đi qua, trong vòng khoảng chừng hai mươi mét, cơ hồ tất cả Ngự Lâm quân đang xông lại, toàn bộ đều bị quang mang của chiếc chùy kia giết chết, huyết nhục bay tán loạn.

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, trên trăm võ giả xông lên trước ngay cả một người cũng không còn sống. Ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không có lưu lại.

- Lão đại, giữ lại một ít cho ta a.

Tiêu Phong cũng không cam lòng yếu thế, đáp xuống, chỉ là hắn lại trực tiếp phóng về phía Quách lão kia.

Tiêu Phong có con mắt thế nào chứ? Thoáng cái đã nhìn ra lão nhân này là một thủ lĩnh khác trong đám người kia.

Thực lực Tiêu Phong cũng tương xứng với Tiêu Vân, thực lực của hai huynh đệ ngang nhau, khó phân cao thấp. Cho nên Tiêu Phong thấy Tiêu Vân giết sảng khoái như vậy tự nhiên vô cùng ngứa tay.

Trước khi bổ nháo xuống phía dưới khí thế cường đại của hắn đã tập trung vào người Quách lão kia.

Ở trong đại nội, trừ vị lão tổ Yến gia kia có thể nhẹ nhàng áp chế hắn ra, những cao thủ khác, không người nào dám nói có thể áp chế Quách lão.

Cho dù là hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc và Hạ thống lĩnh chỉ sợ cũng phải kém hơn Quách lão một ít.

Nhưng mà giờ phút này Quách lão giống như con thỏ nhỏ bị một người thợ săn nhìn chằm chằm vào, toàn thân không tự chủ được bắt đầu co rúm lại.

Uy áp đế cảnh cường đại giống như một lao ngục vô hình, nhốt hắn lại, làm cho hắn không có cách nào chống cự được, không có cách nào chống cự được gì.

- Tiêu phong, lão nhân này giữ lại còn sống.

Bỗng nhiên Giang Trần ở phía xa truyền âm tới.

Tiêu Phong đang muốn vặn chết Quách lão nghe thấy Giang Trần thiếu chủ ra lệnh như vậy lập tức dừng tay. Tay nắm Quách lão trong tay giống như diều hâu chộp gà con vậy.

Bên người Giang Trần, Thương Hải đại đế không nhịn được chà xát tay, vẻ mặt kích động.

- Thiếu chủ, cũng để thuộc hạ xông lên một hồi, được không?

Thương Hải đại đế nhìn thấy Hòe Sơn nhị tiêu đại triển thần uy, cũng có chút đỏ mắt nói.

Hắn tự hỏi, năng lực tác chiến của mình tuyệt đối vượt qua bất luận một ai trong Hòe Sơn nhị tiêu. Cho nên hắn cũng muốn mượn cơ hội này, biểu hiện trước mặt Giang Trần một phen.

- Không vội.

Ánh mắt Giang Trần ánh lên vẻ suy nghĩ, tai nghe ngóng tứ phương.

Kiếp trước hắn đã chứng kiến bao nhiêu lần vị diện chiến tranh. Tuyệt đối không phải là người không biết nông sâu. Xem phòng ngự của trận pháp ngoài hoàng cung này, cấp độ tuyệt đối cao, cũng không có yếu như trong tưởng tượng của hắn.

Bởi vậy mà hắn cũng không vội đem tất cả át chủ bài lộ ra ngoài.

Tuy rằng trong lòng Thương Hải đại đế ngứa ngáy khó nhịn, nhưng mà Giang Trần nói không vội, hắn cũng không dám lỗ mãng.

- Thiếu chủ, lão nhân này mang tới rồi, người định xử trí thế nào đây?

Tiêu Phong trực tiếp nhấc Quách lão tới trước mặt Giang Trần, nhếch miệng cười hỏi.

Trong mắt Quách lão hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhắm mắt chờ chết.

- Lão đầu, giả chết làm gì? Ngươi cho rằng ngươi giả chết thiếu chủ nhà ta không có biện pháp làm gì ngươi sao?

Tiêu Phong quát.

Quách lão kia chán nản thở dài:

- người thắng làm vua, người thua làm giặc. Rơi vào trong tay các ngươi, lão phu còn gì để nói chứ? Chỉ là hôm nay các ngươi diệt Xích Đỉnh hoàng thất chúng ta, ngày sau tự nhiên sẽ có người mạnh hơn nữa diệt Lưu Ly vương thành các ngươi. Thiên địa tuần hoàn, báo ứng khó tránh.

- Chậc chậc, lão cẩu nhà ngươi miệng lưỡi còn rất cứng a.

Tiêu Phong có chút khó nhịn, mạnh mẽ dùng một đạo ám kình đánh vào trong cơ thể Quách lão này, lập tức giống như ngàn vạn côn trùng đang gặm nhấm, khiến cho Quách lão thống khổ, không nhịn được mà bắt đầu than nhẹ.

- Tiêu Phong, bỏ đi, không cần tra tấn hắn.

Giang Trần thản nhiên nói.

Tiêu Phong cười hắc hắc, quái dị nói:

- Thiếu chủ, loại người tự cho là đúng này, cho rằng bằng vào chút tuổi tác là có thể cậy già lên mặt, không trừng trị hắn, hắn sẽ càng không biết nặng nhẹ.

Quách lão thống khổ kêu lên:

- Muốn giết cứ giết, muốn lão phu quỳ gối xin tha thử, đừng có nằm mơ.

Giang Trần vỗ tay cười nói:

- Đúng vậy, không thể tưởng tượng được Xích Đỉnh trung vực lại có người xương cứng như vậy. Ta còn tưởng rằng Xích Đỉnh trung vực toàn là kẻ nhu nhược, cũng giống như hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc ngươi vậy, đều là người dám làm không dám chịu, nhu nhược không thôi. Lão nhân nhà ngươi không ngờ lại có vài phần cốt khí.

- Hừ, quách lão hừ lạnh nói.

- Ngươi mới vừa nói cái gì mà thiên đạo tuần hoàn. Báo ứng khó tránh? Lời này rất không tệ, nhưng mà chỉ tiếc loại ếch ngồi đáy giếng nhưu ngươi căn bản không biết thiên đạo tuần hoàn là gì.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- Cái gọi là báo ứng, đó là báo ứng với kẻ làm việc ác. Xích Đỉnh hoàng thất các ngươi không biết nhân nghĩa, diệt Vạn Tượng Cương Vực, tàn sát vô số tu sĩ, diệt đạo thống người ta. Những điều này đều là việc làm tổn thương đức hiếu sinh của thượng thiên. Nếu nói tới báo ứng, hiện tại mới là các ngươi chịu báo ứng. Bổn thiếu chủ nhân nghĩa, đi báo thù, chính là thay trời hành đạo, trừ ác nâng thiện, không những không bị trời phạt mà còn được thượng thiên phù hộ.

Nếu muốn ngồi nói suông, nói cái gì gọi là trời, Thần Uyên đại lục này quả thực không có ai có tư cách hơn Giang Trần.

- Nói đi, Xích Đỉnh hoàng đế này còn có át chủ bài gì?

Giang Trần lạnh nhạt hỏi.

Quách lão điên cuồng cười ha hả:

- Họ Giang, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi cho rằng chuyện cho tới nước này, lão phu chẳng lẽ còn sợ ngươi dùng cực hình tra tấn bức cung hay sao? Muốn cạy được tin tức từ trong miệng lão phu sao? Nằm mơ đi.

Giang Trần thấy lão nhân này có bộ dáng chính khí, thấy chết không sờn này không nhịn được cười lớn.

Hắn nhìn về phía hoàng cung Xích Đỉnh đế quốc, nhẹ nhàng cười nói:

- Lão đầu, có phải ngươi cho rằng bổn thiếu chủ bắt ngươi là bó tay với hoàng cung Xích đỉnh đúng không?

Mặt Quách lão đen lên, từ từ nhắm hai mắt lại, dứt khoát không thèm quan tâm tới Giang Trần.

- Tiêu Phong, truyền hiệu lệnh của ta, mời Vô Song đại đế gấp rút tới tiếp viện. Chuyện biên cảnh giao cho Bàn Long đại đế tự tay lo liệu.

- Vâng.

Tiêu Phong lập tức đi làm việc.

Quách lão nghe được bốn chữ Vô Song đại đế, thân thể còng kia không nhịn được khẽ run lên. Hắn cũng biết Vô Song đại đế này là một trong sáu đại cự đầu tán tu. Tu vi vô cùng cường đại.

- Thiếu chủ, lão nhân này tính tình chẳng khác gì hòn đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. Không bằng dùng một chưởng đánh chết đi?

Thương Hải đại đế đề nghị.

- Không vội giết hắn.

Giang Trần khoan thai cười nói.

- Lão nhân này nhất định là người hầu cận bên người Hoàng Đế lão nhân, ta muốn cho hắn cơ hội, biết một chút, cái gọi là trận pháp phòng ngự của Xích Đỉnh trung vực bọn chúng trước mặt bổn thiêu chủ căn bản không có ý nghĩa gì.

- Hắc hắc, thiếu chủ là trận pháp đại sự. Trận pháp của Xích Đỉnh trung vực này, làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của thiếu chủ ngài? Ta thấy người Xích Đỉnh trung vực mơ mộng hão huyền, cảm thấy dựa vào trận pháp này là có thể tham sống sợ chết hay sao?

*****

Thương Hải đại đế cười ha hả:

- Một đế quốc hưng suy chưa bao giờ có thể dựa vào một trận pháp có thể quyết định.

Không thể không nói kiến thức của Thương Hải đại đế vẫn rất cao.

Mà lúc này, rất nhiều cao thủ Hạ thống lĩnh và Quách lão mang theo, bị ba đại tông môn bao vây, hơn nữa lại còn có Tiêu Vân ra tay, đã dần dần xơi tái đội ngũ hoàng thất không còn bao nhiêu.

Bộ phận còn lại bị ba đại tông môn vây quanh, trên cơ bản là lành ít dữ nhiều.

Mà lúc này Tiêu Vân kia cũng đứng chắp tay không tham chiến. Loại loạn chiến này dùng thân phận cường giả Đế cảnh như hắn khinh thường tham dự.

Tiếng kêu thảm thiết dần dần suy yếu. Một đám tàn binh còn lại cũng bị người ba đại tông môn dần dần xơi tái, quét dọn bảy tám phần.

Nội viện hoàng cung, lúc này đã hỗn loạn thành một bầy.

Hạ thống lĩnh bị người ta một cái tát đánh rơi đầu, Quách lão thì không thể chống cự lại đối phương, bị đối phương bắt. Mà trận pháp bên ngoài bị người ta một lần công kích phá nát.

Tình cảnh lúc này quả thực đã hù ngã đại đa số người trong nội viện hoàng cung.

- Bệ hạ, Hạ thống lĩnh chết trận, Quách lão rơi vào tay địch. Bệ hạ, Ngự lâm quân và cao thủ đại nội phái ra đã bị người ba đại tông môn vây quanh, tàn sát không còn.

- Bệ hạ, địch nhân đã chuẩn bị trùng kích trận pháp bên trong. Mong bệ hạ định đoạt.

- Bệ hạ...

Từng tin tức xấu khiến cho Xích Đỉnh hoàng đế quả thực có chút đứng không vững. Hạ thống lĩnh và Quách lão đều là cao thủ đỉnh cấp, cường hãn nhất Xích Đỉnh đế quốc.

Cao thủ đỉnh cấp như vậy, trước mặt cường giả Lưu Ly vương thành, căn bản không có một chút sức chống cự nào. Chênh lệch cách xa như vậy làm cho XÍch Đỉnh hoàng đế hoảng sợ không thôi.

Hắn nhanh chóng đi về phía sau nội viện, đi vào một gian mật thất, nói:

- Lão tổ, trận pháp bên ngoài đã bị phá. Hạ thống lĩnh và Quách lão đã chết trận dưới thế công hung mãnh của địch nhân.

Trong mật thất kia, thanh âm lạnh nhạt của vị lão thổ kia truyền ra.

- Bình tĩnh đi, lão phu đang chuẩn bị những thứ cuối cùng. Lúc trước lão phu đã quan sát qua Giang Trần kia, kẻ này tuy rằng tu vi mạnh, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là Hoàng cảnh mà thôi. Không cần sợ kẻ này mà cần phải chú ý mấy cường giả Đế cảnh bên cạnh hắ.

Ngữ khí của vị lão tổ này lạnh lùng:

- Lão phu hoặc là không ra tay, hoặc là nhất định phải đắc thủ. Một khi lão phu thất thủ, Xích Đỉnh đế quốc coi như xong, Yến gia cũng coi như xong.

Xích Đỉnh hoàng đế hiện tại giống như con kiến bò trên lửa vậy, gấp đến độ phát hỏa.

Trận paháp bên ngoài bị người ta nhẹ nhõm phá vỡ nhưu vậy, hắn thực sự không dám nghĩ tới liệu trận pháp bên trong này có thể kiên trì được bao lâu? Thực sự có thể kiên trì chống đỡ được sao?

- Ngươi gấp cái gì? Thân là hoàng đế đế quốc, lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Thực sự ta không rõ ngươi làm hoàng đế nhiều năm như vậy để làm gì?

Trong thanh âm của lão tổ yến gia có chút bất mãn.

- Vâng.

Xích Đỉnh hoàng đế không dám chống đối, hy vọng duy nhất của hắn hiện tại là ở trên người lão tổ Yến gia này.

Lúc này cửa mật thất mở ra, lão tổ Yến gia từ trong mật thất đi ra.

- Đi đi, lão phu đi tới biên giới trận pháp nhìn cuộc chiến một chút.

Lão tổ Yến gia cực kỳ bình tĩnh, từ trên mặt hắn hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng vô vọng.

Không hổ là nhân vật già mà thành tinh, bĩnh tĩnh như mặt nước, hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ ái ố gì.

Ở biên giới trận pháp vòng trong, lão tổ Yến gia đứng trong trận pháp nhìn ra bên ngoài.

Chỗ tốt của trận pháp là ở đây, đứng ở bên cạnh, có thể thông qua trận pháp nhìn ra bên ngoài, mà người bên ngoài lại không nhìn thấy tình huống bên trong thế nào.

Xích đỉnh hoàng đế thì giống như tùy tùng đứng bên người lão tổ Yến gia.

- Lão tổ, ba đại tông môn này ăn cây táo rào cây sung, dùng các loại tài nguyên của Xích Đỉnh trung vực. Thế nhưng mà bọn chúng lại giúp đỡ ngoạn nhân, đối phó với hoàng thất chúng ta.

XÍch Đỉnh hoàng đế nghiến răng nghiến lợi cáo trạng.

- Hừ, người tông môn hơn phân nửa là kẻ thay lòng đổi dạ, căn bản không thể dùng làm chỗ dựa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Yến gia chúng ta luôn một lòng củng cố thực lực. Thế đạo luôn là cường giả vi tôn.

Lão tổ Yến gia hừ lạnh một tiếng.

- Lão tổ, trước đó trận pháp bên ngoài bị phá là do hai người kia có thực lực mạnh mẽ. Hạ thống lĩnh và Quách lão cũng chết trong tay bọn họ.

- Hừ, Hòe Sơn nhị tiêu.

Lão tổ Yến gia cười lạnh không thôi.

- Giang Trần kia thực sự có chút bổn sự, không biết cho Mạch Vô Song và Hòe Sơn nhị tiêu ăn thuốc êm gì? Những đại đế tán tu này không ngờ đều nghe hắn sai bảo? Khăng khăng nhất mực với hắn như vậy.

- Lão tổ, cường giả Đế cảnh của đối phương một đám, như vậy làm thế nào cho phải?

Nhiều cường giả Đế cảnh như vậy, lão tổ muốn đánh lén Giang Trần, độ khó thật lớn a.

- Hừ, ngươi lo lắng cái gì? Lão phu đã có kế hoạch. Ngươi chỉ cần nắm chắc những người kia, còn lại lão phu tự mình có biện pháp.

Xích Đỉnh hoàng đế bị lão tổ khiển trách, trên mặt nóng rát. Hết lần này tới lần khác ở trước mặt lão tổ hắn lại không dám nổi nóng.

_ Đi, đem trận pháp bên trong này tăng tới cấp bậc cao nhất.

Lão tổ hạ lệnh.

- Vâng.

Hiện tại Xích Đỉnh hoàng đế chỉ có thể nghe theo lệnh.

- Ngoài ra, lúc trước xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực các ngươi nhận được chỗ tốt gì? Hoặc là tín vật gì? Tốt nhất là lấy ra các loại di vật. Lấy ra, phái người đi khiêu khích Giang Trần kia một chút. Khiến cho hắn bắt đầu mất lý trí.

Lão tổ Yến gia tiếp tục hạ lệnh.

- Thiếu chủ, vì sao nhất định phải đợi Vô Song đại đế tới?

Thương Hải đại đế ở bên ngoài hoàng cung, nhìn trái nhìn phải, chỉ hận không thể lập tức kéo tinh anh dưới trướng hắn trực tiếp giết tới hoàng cung Xích Đỉnh quốc.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- ngươi thấy trận pháp này thế nào?

- Thuộc hạ cảm thấy Xích Đỉnh trung vực này cho dù có chút môn đạo, thế nhưng dùng thực lực đại đế như chúng ta, hoàn toàn có thể dùng thực lực phá nát, trực tiếp dùng thực lực nghiền nát bọn chúng, chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Ngươi nghĩ như vậy, chỉ sợ người Xích đỉnh hoàng thất sẽ rất vui vẻ. Trận này không phải là trận pháp bình thường, nếu như xông vào, ngay cả cường giả Đế cảnh cũng bị cuốn vào, tuy rằng không tới mức chết, thế nhưng cũng có vài phần nguy hiểm.

- Ồ?

Thương Hải đại đế có chút không tin, chỉ là một Xích Đỉnh trung vực, có trận pháp cường đại như vậy sao? Thương Hải đại đế sống ở Lưu Ly vương thành, cao cao tại thượng, tông môn nhất phẩm ở bát vực trong mắt hắn chưa hẳn đã có bao nhiêu sức nặng chứ đừng nói tới Xích Đỉnh trung vực này.

- Thiếu chủ, trận pháp này thực sự thần diệu như vậy sao?

Thương Hải đại đế nhìn một hồi, nhịn không được lần nưa lên tiếng hỏi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)