← Ch.1323 | Ch.1325 → |
- Cái gì?
Tông chủ Thiên Ưng tông thoáng cái đứng lên.
- Nhanh, truyền lệnh của ta, triệu tập tất cả cao tầng tông môn, bổn tông chủ có chuyện quan trọng cần sắp xếp.
Cơ hồ cùng lúc đó, Vạn Phật tông và Xích Ly tông, hai đại tông môn này cũng nhận được tin tức Giang Trần rời khỏi. Tông chủ hai đại tông môn này đều phấn chấn không thôi, bắt đầu suy nghĩ kế sách đối ứng.
Giang Trần vừa đi, Xích Đỉnh trung vực to lớn như vậy chẳng khác nào là quần long vô thủ.
Hiện tại các thế lực tông môn trong Xích Đỉnh trung vực cũng chỉ còn lại ba đại tông môn bọn họ. Đây chính là thời cơ tốt nhất của ba đại tông môn bọn họ a.
Dã tâm của ba đại tông môn lập tức bành trướng tới mức tận cùng.
Giang Trần mang theo đại quân tiến vào khu vực Vạn Tượng Cương Vực. Hiện tại Vạn Tượng Cương Vực sau khi trải qua một kiếp kia, núi sông nghiền nát, vạn vật tiêu điều, nhìn thế nào cũng còn chưa khôi phục từ trong đại kiếp được.
Tứ đại hoàng giả phụ trách bao vây Vạn Tượng Cương Vực, sau khi biết rõ Giang Trần nhập cảnh đều tới bái kiến.
- Bốn vị, các vị vất vả rồi.
Giang Trần cổ vũ vài câu.
Đám người Đan Trì cung chủ tiến vào Vạn Tượng Cương Vực, cảm xúc trong người hưng phấn khó hiểu. Trong hưng phấn lại có thương cảm, có kích động, có chờ mong, càng có vô tận thống khổ.
Vân Niết trưởng lão lệ rơi đầy mặt:
- Không thể tưởng tượng được Vân Niết ta lúc sinh thời còn có thể trở về Vạn Tượng Cương Vực. Ông trời có mắt ban thưởng thiên tài như Giang Trần thiếu chủ, mới khiến cho Đan Kiền Cung ta có ánh mặt trời như hôm nay.
Phanh phanh.
Vân Niết trưởng lão không ngờ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Giang Trần dập đầu:
- Giang Trần thiếu chủ, xin nhận một lạy của lão phu.
Phịch phịch phịch...
Những đệ tử Đan Kiền Cung tre tuổi kia cũng quỳ rạp xuống đất.
- Chư vị, đứng lên đi, đứng lên đi. Giang Trần ta tuy rằng là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, nhưng cũng là một thành viên Đan Kiền Cung. Khôi phục tông môn, thu phục cố thổ, đây là trách nhiệm của ta, không cần phải hành đại lễ như vậy. Đi, chúng ta đi tới Đan Kiền Cung.
Giang Trần nâng từng người dậy.
Những người của Đan Kiền Cung này, tâm tình trên đường đi dần dần sáng sủa lên. Ít nhất bọn họ trở về lần này không phải là lén lút trở về mà là hãnh diện trở về.
Mặc kệ quá khứ trải qua tai kiếp thế nào, ít nhất hiện tại bóng đêm đã qua, nắng mai một lần nữa chiếu rọi Đan Kiền Cung.
Vạn Tượng Cương Vực, Thiên Quế vương quốc trong liên minh thập lục quốc những ngày qua cực kỳ yên tĩnh. Vạn Tượng Cương Vực năm đó gặp tai kiếp, tuy rằng Thiên Quế vương quốc cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Thế nhưng là vương quốc thế tục, Thiên Quế vương quốc cũng không gặp tai họa gập đầu.
Tứ vương tử năm đó về sau đã đăng cơ làm hoàng đế Thiên Quế vương quốc, những năm kỳ thực hắn cũng cực kỳ phiền muộn.
Năm đó Vạn Tượng Cương Vực gặp phải tai kiếp, cả liên minh thập lục quốc cũng bị các loại thế lực chia cắt. Phân đà Tử Dương tông sau đó cũng trở thành Tử Quang phân đà của Cửu Dương Thiên Tông.
Nhưng mà cách đây ít năm, Tử Dương phân đà kia bỗng nhiên gặp đả kích, trong vòng một đêm bị diệt.
Tử Quang phân đà bị diệt, vốn liên minh thập lục quốc cho rằng những ngày tốt đẹp đã tới, thế nhưng rất nhanh, đội ngũ Cửu Dương Thiên Tông lại lần nữa tiến vào, hơn nữa các loại thế lực tán tu cũng không ngừng tiến vào liên minh thập lục quốc. Thẩm thấu tới tất cả các vương quốc thế tục.
Thiên Quế vương quốc là một trong bốn nước lớn của liên minh thập lục quốc, ở liên minh thập lục quốc cũng coi như là tồn tại hiển hách, cũng là nơi mà các loại thế lực chiếm giữ tương đối nhiều.
Diệp Dung tuy rằng là hoàng đế, thế nhưng các loại thế lực lại cản tay, điều khiển Thiên Quế vương quốc làm cho người làm hoàng đế như hắn cơ hồ thành khôi lỗi, chỉ để trang trí.
Nhưng mà ước chừng nửa năm trước, thế lực Cửu Dương Thiên Tông trong liên minh thập lục quốc bỗng nhiên bỏ chạy.
Cửu Dương Thiên Tông vừa mới rút lui, địa bàn bỏ lại bị người khác tiếp nhận tức thì. Hiện tại cả liên minh thập lục quốc vẫn là thiên hạ của tu sĩ từ bên ngoài tới.
Những tu sĩ này có người tới từ Xích Đỉnh trung vực, có người tới từ những cương vực khác. Các loại thế lực ngư long hỗn tạp, là chưởng khống giả chính thức của liên minh thập lục quốc hiện tại.
Vương đô của Thiên Quế vương quốc tuy rằng náo nhiệt như trước, thế nhưng bộ dáng năm đó cơ hồ không nhìn thấy.
Nếu có, cơ hồ đều là tu sĩ có cách ăn mặc khác nhau từ bên ngoài tới.
Thái phó Diệp Trọng Lâu năm đó cũng đã sớm không thấy. Long Vệ nha Điền Thiệu năm đó trung thành nhất cũng ẩn lui. Bên người hoàng đế như Diệp Dung tuy rằng còn có chút thân tín, thế nhưng đều là người quá yếu, căn bản không thể trợ giúp hắn khống chế thế cục Thiên Quế vương quốc.
Hoàng đế khôi lỗi như hắn vẫn phải tiếp tục làm.
Thiên Quế vương quốc dù sao cũng là vương quốc thế tục, các loại tin đồn bên ngoài cơ hồ rất ít khi truyền tới nơi thế tục như thế này.
- Ài, chẳng lẽ Diệp Dung ta khổ cực trèo lên ngôi vị hoàng đế kết quả cuối cùng vẫn cả đời làm khôi lỗi hay sao?
Hoàng đế Diệp Dung không cam lòng.
Hắn rất hoài niệm Thiên Quế vương quốc lúc trước. Lúc trước khi còn trẻ, nhớ tới đoạn thời gian đồng cam cộng khổ với Giang Trần.
- Không biết Giang Trần huynh đệ bây giờ ở phương nào?
Đôi khi nửa đêm ngẫu nhiên trong đầu Diệp Dung cũng hiện lên ý nghĩ như vậy.
Từ khi Giang Trần rời khỏi Bảo Thụ tông, dùng nhân mạch Diệp Dung, rốt cuộc cũng không nghe được tin tức nào nữa. Dù sao hắn chỉ là quốc quân một thế lực thế tục mà thôi.
Thúc phụ và đường đệ năm đó cùng Giang Trần ở lại Thiên Quế vương quốc không biết cũng rời khỏi từ khi nào.
Cùng với Thiên Quế vương quốc ngư long hỗn tạp còn có Bảo Thụ tông.
Bảo Thụ tông là một trong bốn đại tông môn của liên minh thập lục quốc, trên phương diện tài nguyên không thể nghi ngờ là một trong những tông môn phong phú nhất liên minh thập lục quốc.
Nhất là Xan Hà bảo thụ của Bảo Thụ tông cũng hấp dẫn rất nhiều hứng thú của tu sĩ giang hồ.
Hiện tại Bảo Thu tông này cũng bị một đám tu sĩ chiếm giữ. Đám tu sĩ này vốn là một ít mạo hiểm giả bên ngoài tạo thành một đoàn thể. Không ngờ lại chiếm cứ Bảo Thụ tông, lúc này khai tông lập phái, tạo thành Thụ Linh tông. Là nơi tán tu tụ tập.
Luận thực lực, thực lực của Thụ Linh tông này còn siêu việt Bảo Thụ tông năm đó.
Dù sao Bảo Thụ tông năm đó chỉ có hai cường giả Nguyên Cảnh mà thôi. Mà Thụ Linh tông này hiện tại cường giả Nguyên Cảnh có một nhóm lớn. Mà người tự phong Tông chủ lại có tu vi Thánh Cảnh sơ giai.
Thụ Linh tông này tu hú chiếm tổ chim thước, không có chút khách khí nào.
Cao thấp Bảo Thụ tông năm đó vì tránh né Xích Đỉnh trung vực gây khó dễ, toàn bộ tông quy ẩn, rời khỏi Bảo Thụ tông. Lưu lại sơn môn Bảo Thụ tông, bị những người này nhảy vào thay thế.
Hiện tại nếu như người Bảo Thụ tông trở về, chỉ sợ cũng nhận không ra nữa. Bởi vì Bảo Thụ tông của bọn họ đã bị làm cho chướng khí mù mịt.
*****
Một ngày nọ, ngoài sơn môn Bảo Thụ tông bỗng nhiên hư không khẽ động. Một đạo thân ảnh thon dài bỗng nhiên xuất hiện ở cửa vào sơn môn Bảo Thụ tông.
Đây là một nữ nhân, dáng người thon dài, bề ngoài thanh lệ, trên trán dường như còn có một tầng ưu thương nhàn nhạt, đáp xuống trước sơn môn Bảo Thụ tông.
- Người nào?
Ngoài sơn môn Bảo THụ tông lập tức có người nhảy ra, ngăn cản đường đi của nữ tử thanh tú này.
Hai người cản đường này tự nhiên là người Thụ Linh tông, nhìn thấy người tới không ngờ lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, hai người này nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên hỏa diễm tà ác.
Hiển nhiên bọn họ cũng bị vẻ ngoài kinh diễm và khí chất lạnh lùng của nữ tử này chấn nhiếp, câu dẫn ra tà niệm trong lòng bọn họ.
- Mẹ nó, đây là lão thiên thấy chúng ta những ngày này quá cực khổ cho nên đưa thức ăn tới tận miệng chúng ta hay sao?
Một gã hán tử gầy gò trong hai người cười quái dị một tiếng rồi nói với đồng bạn.
- Chậc chậc, tốt, tốt. Tiểu ny tử này quả thực quá đẹp, dáng người lại mềm mại như vậy, nếu không phải lạnh lẽo như vậy mà đổi lại là nóng bỏng một chút, vậy quả thực chính là hoàn mỹ a. Lão Dương, lần này ngươi tới trước hay ta tới trước?
Một đại hán đầu trọc khác nhếch miệng cười dâm.
Ánh mắt không hề che dấu, nhìn vào trên khuôn mặt của nữ tử thanh tú kia, suồng sã đánh giá. Biểu lộ, ánh mắt trnee mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống nữ tử này vậy.
Đồng bạn hắn lại không vui một chút nào:
- Lão Cao, dựa vào cái gì mà ngươi đòi tới trước? Hàng cực phẩm như vậy cho ngươi tới trước lão tử ăn đồ thừa hay sao? Lăn đi, lão tử chết cũng không đồng ý.
Hai tên này không ngờ lại không ai nhường ai.
Nữ tử thanh tú kia vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt thương cảm nhìn qua từng cành cây ngọn cỏ của Bảo Thụ tông, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn bã.
- Bảo Thụ tông... Cỏ cây núi sông vẫn còn, người thì không... Lão gia tử, Giang Trần, rốt cuộc các ngươi đi nơi nào? Đi nơi nào a...
Bờ môi nữ tử này phát run, giống như thì thào nói mớ.
- Có lẽ ta thực sự sai rồi. Nếu như năm đó ta không rời khỏi Thiên Quế vương quốc, không rời khỏi Bảo Thụ tông thì tốt biết bao.
Nữ tử này tự nhiên chính là dưỡng nữ kiêm đệ tử của lão gia tử Diệp Trọng Lâu - Đan Phi.
Khuôn mặt Đan Phi vẫn như trước, giống như tuế nguyệt ở trên mặt nàng căn bản không lưu lại được dấu vết gì. Chẳng qua năm đó nàng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Quế vương quốc, hiện tại trên mặt lại thiếu đi vài phần khí khái hào hùng của năm đó mà đổi lại là vẻ thương cảm của một thiếu nữ.
- Này, tiểu ny tử, ngươi đang nói nhảm gì đó?
- Tiểu nương tử nhà ai, có phu quân chưa vậy?
Bên kia, hai gia hỏa này lại huýt sáo, không ngừng buông lời dâm uế với Đan Phi, ngản ngớn không thôi.
- Không phải tiểu ny tử này đầu óc có vấn đề đó chứ?
Đại hán đầu trọc gọi là lão Cao kia lại có chút hoài nghi đánh giá Đan Phi.
- Ngươi quản đầu óc nàng ta có vấn đề làm gì? Tuyệt sắc nhân gian như vậy, cho dù đầu óc có vấn đề thì cũng là bữa tiệc mỹ vị a.
Tên hán tử gầy gò gọi là lão Dưỡng kia lại nở nụ cười dâm đãng, nói.
Đôi mắt phượng của Đan Phi đột nhiên lóe lên hàn quang, từ trong cảm xúc đau thương phục hồi tinh thần lại.
- Ồ? Hóa ra đầu óc không có vấn đề a.
- Chậc chậc, tiểu nương tử này dường như nghe thấy chúng ta đùa giỡn a. Có chút thẹn thùng, dường như còn có chút tức giận nha.
Đan Phi lạnh lùng nhìn qua hai người này, lạnh nhạt nói:
- Bổn côn nương không muốn giết người, cho nên các ngươi tự mình cắt đầu lưỡi, cút ra khỏi nơi này đi.
- Cái gì?
Hai tên hán tử kia sững sờ, nhìn lẫn nhau, còn cho rằng tai mình nghe nhầm. Tiểu nương tử nũng nịu này thoạt nhìn yếu đuối, không ngờ mở miệng khẩu khí lại lớn như vậy.
Cắt đầu lưỡi, cút ra ngoài sao?
Tên hán tử đầu trọc gọi là lão Cao nhịn không được cười ha hả:
- Thú vị, thú vị. Không thể tưởng tượng được tiểu ny tử này lại thú vị như vậy. Loại ny tử trinh liệt như vậy chơi mới sảng khoái a. Lão DƯơng, ngươi nói xem có đúng không?
- Hắc hắc, rất đúng, rất đúng. Ngựa hoang mới là ngựa tốt, lão tử càng thích a.
Hai tên hán tử này căn bản không biết tiểu ny tử yếu ớt trước mặt bọn họ có thể tạo thành uy hiếp gì với bọn họ. Hơn nữa đây lại là liên minh thập lục quốc chứ không phải ở bát vực.
Trong loại thâm sơn cùng cốc như vậy, người dám ở Thụ Linh tông giương oai căn bản không có.
- Tiểu ny tử, ngươi muốn đại gia cắt đầu lưỡi? Tới đây, tới đây. Chúng ta thân mật một chút, nếu như ngươi có bổn sự này, đại gia sẽ đưa đầu lưỡi cho ngươi cắt, vậy cũng khoái hoạt a. Ha ha...
Sắc mặt Đan Phi trầm xuống, đột nhiên thân ảnh lóe lên, giống như một cơn gió xẹt qua bên người hán tử kia, rồi dừng lại tại địa phương cách lưng hán tử kia bảy tám mét.
Tên hán tử cao gầy kia khẽ giật mình, trong nháy mắt hắn như cảm giác được có một đạo lực lượng rất nhỏ xẹt qua cổ hắn vậy.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, đầu hắn bỗng nhiên buông lỏng, đột nhiên từ trên cổ trượt xuống, nhanh chóng rơi xuống đất. Đôi mắt còn chưa kịp nhắm lại, nhanh chóng nhìn vào thế giới trước mắt, chỉ là thế giới trước mắt hắn hiện tại dường như đã điên đảo rồi.
Sau một khắc hắn mới ý thức được đầu mình đã rời xa thân thể. Nhưng mà đây cũng là một đạo tàn niệm cuối cùng trong nhân sinh của hắn.
Biến cố bất thình lình làm cho hán tử đầu trọc kia biến sắc, thật giống như là nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, khiếp sợ nhìn qua bộ dáng thân thể chia lìa của đồng bạn. Hắn cơ hồ sợ tới mức cảm thấy đũng quần của mình đã ẩm ướt.
Đây... Đây là tốc độ gì a?
Hắn còn chưa kịp hiểu rõ thì đầu của đồng bạn hắn đã dọn nhà mà đi rồi.
Phải biết rằng, bọn họ đều là cường giả Nguyên Cảnh, ở trong liên minh thập lục quốc này có thể nói là tồn tại đi ngang. Tu vi như vậy ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại bị một tiểu ny tử xinh đẹp chém đầu một cách khó hiểu.
Sự sợ hãi lập tức lan tràn toàn thân hắn.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây a.
Tên hán tử đầu trọc kia run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:
- Tiểu thư, tiên tử, nữ nhân... Ta sai.... Ta... Ta sắc đảm bao thiên, che mờ lý trí, ta sai rồi. Ta tự tát mình, van cầu ngươi không nên giết ta a.
Tên hán tử đầu trọc có thân thể vạm vỡ lúc này ngay cả một chút cốt khí cũng không có. Không ngừng dùng tay tát vào mặt mình.
- Ngươi muốn sống sao?
Thanh âm trong trẻo của Đan Phi vang lên, nàng lạnh lùng hỏi.
- Muốn... Muốn sống.
Tên đại hán đầu trọc kia quỳ rạp xuống đất, nói:
- Tiên tử ở trên, tiểu nhân có mặt không tròng, mạo phạm tiên tử, cầu tiên tử coi tiểu nhân như một cái rắm mà nhủ lòng thương xót thả tiểu nhân.
- Nói, Bảo Thụ tông này hiện tại là kẻ nào chiếm giữ.
← Ch. 1323 | Ch. 1325 → |