← Ch.1326 | Ch.1328 → |
Chỉ là, sau khi nàng giao thủ vài lần với Tần Thập Tam này, trong lòng Đan Phi kinh ngạc không thôi. Tên đại hán đầu trọc kia chỉ nói Tần Thập Tam có tu vi là Thánh Cảnh sơ giai, thế nhưng mà theo Đan Phi thấy, Tần Thập Tam này tuyệt đối là Thánh Cảnh trung giai. Thậm chí luận tu vi phẩm cấp vẫn còn phía trên nàng.
Cũng may những năm này Đan Phi đi theo Khổng Tước đại đế, những thứ học được đều là võ đạo thượng thừa. Tu vi kém một trọng, đối với Đan Phi mà nói tuy rằng là yếu thế, nhưng mà cũng không phải không thể lấp đầy.
Sở dĩ hiện tại dưới mấy chiêu nàng đang ở thế hạ phong, chỉ đơn giản có hai nguyên nhân mà thôi.
Thứ nhất nàng kiêng kỵ Tần Thập Tam kia ra tay với những nữ tử thế tục bên dưới.
Thứ hai, tuy rằng tu vi Đan Phi tăng lên một mảng lớn. Thế nhưng kinh nghiệm thực chiến lại cực kỳ thiếu sót. Lúc nàng tiến vào Lưu Ly vương thành còn chưa tới Nguyên Cảnh. Lần này rời khỏi Lưu Ly vương thành, đã là Thánh Cảnh tứ trọng.
Trong khoảng thời gian đó nàng không có bất kỳ kinh nghiệm giao chiến nào. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng chịu thiệt.
Một ít võ giả trước đó, bởi vì nàng là Thánh Cảnh tứ trọng, giết võ giả Nguyên Cảnh quả thực giống như người lớn đánh trẻ nhỏ vậy. Là thực lực tuyệt đối nghiền nát, không có bất kỳ lo lắng gì.
Giờ phút này chống lại Tần Thập Tam, thiếu sót trên các mặt, các nhân tố của nàng đã biểu hiện trong trận chiến.
Tần Thập Tam cũng âm thầm ngạc nhiên:
- Cô nàng này dường như là thái điểu vừa ra giang hồ a? Nhìn kinh nghiệm giao thủ của nàng quả thực không có bao nhiêu. Thế nhưng mà vũ kỹ và công pháp nàng thi triển lại vô cùng tinh diệu. Nữ tử này rốt cuộc có địa vị gì? Nếu như thực sự là tới từ đại tông môn, nếu như ta bắt nàng, chẳng phải là rước họa vào thân hay sao?
Kỳ thực trong lòng Tần Thập Tam cũng có chút lo lắng, có cảm giác đâm lao phải theo lao. Nữ tử như vậy hắn thực sự đã thèm tới nhỏ dãi. Thịt mỡ tới miệng, không thể nào cứ bỏ qua như vậy được.
Thế nhưng mà hắn lại mơ hồ có chút lo lắng, vạn nhất thực sự địa vị của nữ tử này cao, mình tuyệt đối là tự rước lấy họa.
- Không có... Nếu như là đệ tử đại tông môn, tuyệt đối không có khả năng một chút kinh nghiệm nào cũng không có. Đệ tử đại tông môn từ nhỏ đã lịch lãm rèn luyện bên ngoài. Kinh nghiệm tác chiến so với Tần mỗ ta còn phong phú hơn. Đại tông môn cạnh tranh tàn khốc, đệ tử tông môn không có kinh nghiệm như vậy, đừng nói là ở bên ngoài, cho dù ở trong tông môn nhà mình căn bản không thể lăn lộn được. Trong lòng Tần Thập Tam tự an ủi bản thân mình như vậy.
Nghĩ tới đây, khi ra tay Tần Thập Tam càng thêm hung hãn.
Một thanh trường đao rộng bản, khí thế kinh người, mỗi một đao được chém ra đều giống như có khí thế chặt đứt núi cao, chém đứt sóng biển. Ép khiến cho Đan Phi liên tiếp lui lại.
Đan Phi vô cùng thông minh, nàng biết rõ kinh nghiệm giao chiến của mình thiếu sót, bởi vậy dứt khoát áp dụng thế tuhr, trong lòng tính toán kế sách ứng phó.
Đan Phi tuy rằng thiếu kinh nghiệm, thế nhưng nàng lại là một người cực kỳ thông minh. Bởi vậy tuy rằng liên tiếp bại lui, thế nhưng cũng không có vẻ gì là thua cuộc.
- Tần Thập Tam này cực kỳ hèn hạ, nếu như ta thi triển thủ đoạn áp chế hắn, hắn tất sẽ dùng những nữ tử thế tục này kiềm chế, cản tay ta.
Đầu óc Đan Phi nhanh chóng vận chuyển:
- Muốn giết hắn phải trong một kích. Nếu không cho dù sắp chết hắn cũng sẽ kéo những nữ tử thế tục này làm đệm lưng.
Tuy rằng Đan Phi không quen biết những nữ tử này, thế nhưng muốn nàng thấy chết không cứu, xem chúng sinh là con sâu cái kiến, nàng làm không được, cũng không phù hợp với tính cách của nàng.
Về phần Tần Thập Tam này, tuy rằng thoạt nhìn rất có tư thế áp chế Đan Phi nàng. Thế nhưng ở sâu trong lòng Đan Phi nàng cũng không sợ hãi.
Những năm này nàng rốt cuộc cũng là người đi theo Khổng Tước đại đế tu hành, được Khổng Tước đại đế chỉ điểm, dựa vào tình trạng của nàng mà Khổng Tước đại đế còn làm ra một bộ luyện thể thuật.
Quan trọng nhất chính là trên người nàng còn có một ít trang bị cao cấp mà Khổng Tước đại đế giao cho nàng.
Những bảo vật này khiến cho nàng ngay cả gặp phải cường giả Hoàng cảnh cũng có vốn liếng tự bảo vệ tính mạng. Chứ đừng nói chỉ là một gia hỏa có thực lực tương xứng với nàng, Thánh Cảnh trung giai.
Tần Thập Tam nào đâu biết được những thứ này? Thanh trường đao rộng bản kia ngày càng hung mãnh, gắt gao áp chế Đan Phi. Chuyện này khiến cho lòng tin của Tần Thập Tam tăng trưởng hơn nhiều, còn có một loại cảm giác chinh phục mãnh liệt. Làm cho hắn dần dần quên đi sự lo lắng và kiêng kỵ lúc trước.
Giờ phút này hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là bắt lấy nữ tử mỹ mạo này.
Tần Thập Tam tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, không phải là chưa từng nhìn thấy nữ tử mỹ mạo. Thế nhưng khí chất của nữ tử trước mắt này quả thực là lần đầu tiên hắn gặp qua.
Mặc dù ngẫu nhiên nhìn qua, những thiên tài trong hàng loạt tông môn nhất phẩm đỉnh cấp kia so với Tần Thập Tam hắn căn bản không cùng trong một thế giới, đều là tồn tại cao cao tại thượng, là tồn tại mà hắn cần ngưỡng mộ.
Nói trắng ra chính là chênh lệch giữa con cóc và thiên nga.
Mà giờ khắc này hắn cảm giác, cảm thấy có một đầu thiên nga đã tới gần miệng hắn.
Trong lòng Tần Thập Tam kỳ thực cũng có tính toán curah ắn, giết hay không giết những nữ tử thế tục kia đối với hắn không sao cả. Sở dĩ hắn làm như vậy là hoàn toàn để áp chế Đan Phi ném chuột sợ vỡ bình.
Trên thực tế, hắn vốn không muốn động thủ ở dưới mặt đất.
Động thủ ở dưới mặt đất, cường giả Thánh Cảnh giao chiến, uy năng, lực phá hoại rất lớn. Nơi này là cơ nghiệp Thụ Linh tông của hắn, hắn cũng không muốn phá hỏng quá nwajng.
Cho nên hắn luôn giao chiến với Đan Phi trên không trung.
Ngay khi hai người giao chiến, tu sĩ khắp nơi trong Thụ Linh tông cũng nhao nhao từ trong chỗ tốt chui ra. Nhìn qua trận đại chiến trên không trung này.
Mấy bằng hữu của Tần Thập Tam đều nhao nhao kêu lớn:
- Mọi người thất thần làm gì? Nhanh đi hỗ trợ.
Tần Thập Tam cười to nói:
- Chư vị huynh đệ, các ngươi ở dưới nhìn là được rồi. Nhìn bổn tông chủ bắt tiểu ny tử này thế nào.
- Chú ý cho bổn tông chủ một chút, những con sâu cái kiến thế tục kia nếu như dám chạy ra khỏi đình viện kia nửa bước, giết không tha.
Tần Thập Tam hạ lệnh, triệt để cắt đứt ý nghĩ muốn để cho những nữ tử thế tục chạy trốn của Đan Phi. Nàng biết rõ, mặc dù để cho những nữ tử này chạy trốn, những nữ tử yếu ớt này không có tu vi, căn bản không thể nào đi khỏi phòng ngự bốn phía trong tông môn này. Vừa ra khỏi đình viện này, những nữ tử thế tục này nhất định cũng chỉ con đường chết.
Đan Phi nhìn qua Bảo Thụ tông, bốn phương tám hướng lúc này đều là người. Tối thiếu có hơn ngàn người, đại đa số đều có tu vi Nguyên Cảnh.
Thậm chí còn có mấy võ giả Thánh Cảnh xen lẫn bên trong.
*****
- Tần Thập Tam này không ngờ lại tụ tập nhiều tán tu như vậy? Bảo Thụ tông bất quá chỉ là tông môn lục, thất phẩm. Có lực hấp dẫn với bọn chúng như vậy sao?
Đan Phi cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhìn thấy trong sơn môn Bảo Thụ tông bốn phía đều là tu sĩ rậm rạp, chằng chịt, Đan Phi cũng biết, nếu như cứ tiếp tục giông dài như vậy, đối với nàng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Lập tức Đan Phi quyết định giải quyết dứt khoát.
Tay phải nàng tức thì vung vẩy dao găm, tay trái chộp về hư không, đột nhiên có ba cái lông chim xuất hiện. Đây là ba cái Khổng Tước linh, chính là một trong những bảo vật phòng thân mà Khổng Tước đại đế đưa cho nàng.
Đan Phi ném một cái, miệng lẩm bẩm nói.
Đột nhiên ba cái lông Khổng Tước kia hóa thành quang mang ngập trời, tràn ngập hư không. Quang mang mà những chiếc lông chim này tỏa ra khiến cho hư không rung động.
Tần Thập Tam kia căn bản không kịp phản ứng, trong mắt vừa mới hiện lên vẻ kinh ngạc, sau một khắc, quang mang năm màu kia đã kéo tới trước mặt hắn.
Sau một khắc, một chiếc lông Khổng Tước đã hóa thành một lưỡi đao sắc bén, trực tiếp bổ vào trên mặt hắn.
Sưu.
Quang mang lóe lên, xẹt qua thân thể Tần Thập Tam này.
Sau một khắc, hai tiếng rầm rầm vang lên.
Thân thể Tần Thập Tam tách ra làm đôi, đổ ập xuống hai bên trái phải.
Phanh.
Hai nửa thân thể của Tần Thập Tam cơ hồ đồng thời rơi xuống đất, mang theo một mảnh máu tươi.
Ngay cả Đan Phi nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc không thôi. Lúc trước Khổng Tước đại đế đưa cho nàng ba cái lông chim này, chỉ nói với nàng khi gặp được nguy hiểm có thể tế ra ba cái lông chim Khổng Tước này, vượt cấp giết địch không phải là chuyện nói chơi.
Đan Phi cũng chỉ ôm tâm lý thử xem một chút, kết quả lại khiến cho nàng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Thập Tam kia vốn có thực lực có thể áp chế nàng, trước mặt Khổng Tước linh này không ngờ một chút sức chống cự cũng không có. Thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Ba chiếc lông Khổng Tước nhoáng một cái, trở lại bộ dáng trước kia, im lặng nằm trong tay Đan Phi, giống như gió tanh mưa máu trước đó không có một chút quan hệ nào với chúng.
Đan Phi nhìn ba chiếc lông Khổng Tước ở trong lòng bàn tay mình, trong lúc nhất thời cũng không thể nào tin được vào con mắt mình. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
- Bệ hạ, ngài đối với Đan nhi quả thực quá tốt. Đan nhi ngu dốt, Đan phi đồng ý với người, nếu như lần này không tìm thấy hắn. Đan nhi sẽ yên tâm ở lại Lưu Ly vương thành, nhìn Niệm nhi phát triển. Nhưng mà trước đó mong bệ hạ tha thứ cho Đan nhi tùy hứng. Lần này Đan nhi tới đây, cho dù không tìm được hắn, cũng phải tìm được Diệp lão gia tử. Lão nhân gia người đối với Đan nhi cũng có ân trọng như núi...
Đan Phi cầm mấy chiếc lông Khổng Tước trong tay, có chút xuất thần.
Những tán tu phía dưới lúc này lại giống như nổ tung.
- Tông chủ chết trong tay cô nương kia. Tông chủ chết rồi.
- Các huynh đệ, báo thù cho tông chủ a.
- Đúng. Báo thù cho tông chủ. Giết cô nương kia.
Khắp nơi đều là tiếng kêu gào, làm cho Đan Phi phục hồi tinh thần lại. Sau khi giết Tần Thập Tam, Đan Phi càng thêm nhận thức rõ ràng về thực lực và tiềm lực của bản thân mình.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, đôi mắt phượng khẽ đảo, tập trung vào mấy gia hỏa miệng kêu lớn nhất.
Ba chiếc lông Khổng Tước ném về phía xa:
- Đi.
Ba đạo quang mang giống như tia chớp bắn về trước mặt mấy gia hỏa miệng kêu hung hăng nhất.
Sưu...
Ba cái đầu trực tiếp phóng lên trời. Tốc độ kia cực nhanh, thế vô cùng mạnh mẽ, quả thực là nhìn vào rợn cả người.
Loại thủ đoạn sát nhân này những tán tu này đã có mấy ai từng nghe nói qua cơ chứ?
Đan Phi căn bản không dừng lại, liên tục thao túng ba cái lông Khổng Tước này, nhanh chóng chém giết bên trong đám người kia, giống như là cắt đậu hũ vậy. Một ít tu sĩ kêu gào hung hăng nhất đều giống như rau hẹ, từng cái đầu nhẹ nhàng bị cắt bỏ.
Trong nháy mắt này, cả sơn môn Bảo Thụ tông triệt để náo loạn thành một đoàn.
Đan Phi chém giết một phen, trong đám người kia không ai dám lên tiếng. Biện pháp giết người đáng sợ như vậy làm cho những người phía dưới kia hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy trối chết.
Những tán tu này vốn là đám ô hợp, bởi vì lợi ích mà mới tụ tập lại một chỗ. Hiện tại Tần Thập Tam kia bị chém, mà những bằng hữu của Tần Thập Tam lại hoàng toàn bị chém.
Thủ đoạn chém giết đáng sợ như vậy, loại lực lượng áp đảo nhưu vậy khiến cho ý niệm phản kháng trong đầu bọn họ lập tức biến mất.
Chạy trốn.
Đây là những ý nghĩ duy nhất trong đầu những tán tu này.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, vô số người điên cuồng dũng mãnh lao xuống núi, giống như sợ chậm một bước sẽ không có cơ hội thoát ra ngoaifa.
Sau khi Đan Phi giết một nhóm tu sĩ, lạnh lùng nói:
- Đám người các ngươi nghe đây, nơi này chính là sơn môn Bảo Thụ tông. lần này bổn cô nương không đuổi tận giết tuyệt. Sau ngày hôm nay, ai lại bước vào đây nửa bước, bổn cô nương sẽ không để cho bất luận kẻ nào còn mạng mà đi ra. Hết thảy đều khiến cho đầu các ngươi rơi xuống đất.
Lời cảnh cáo của Đan Phi khiến cho tâm tình hoảng sợ của những tán tu này tạm lắng xuống. Nghe khẩu khí này, vị tiên tử mỹ mạo này dường như không có ý định giết bọn họ.
Sau khi Đan Phi giết Tần Thập Tam và mấy bằng hữu của hắn, quả thực không có tiếp tục giết chóc mà chỉ tùy ý để cho những người này rời khỏi.
Chưa tới một phút đồng hồ, cả sơn môn Bảo Thụ tông này cơ hồ không còn một tu sĩ nào ở lại.
Đan Phi dò xét sơn môn một phen, phát hiện Bảo Thụ tông to lớn như vậy, trừ những nữ tử thế tục kia ra, không còn một ai còn sống.
Đan Phi đáp xuống đất, đi tới trước đình viện kia.
- Các ngươi là từ nơi nào bị bắt tới đây?
- Hồi bẩm tiên tử, chúng ta là người lương thiện trong Thiên Quế vương quốc a.
Đan Phi than nhẹ một tiếng, từ xưa người lương thiện là người bị ức hiếp nhiều nhất. Những nữ tử thế tục này bị những tu sĩ tà ác kia nhốt ở đây, làm thứ cho bọn chúng đùa giỡn, để cho bọn chúng phát tiết.
- Đây là sơn môn Bảo Thụ tông, rời khỏi Bảo Thụ tông các ngươi trở lại Thiên Quế vương quốc cũng không xa. Về đi, ta sẽ âm thầm nhìn qua, không để cho những tu sĩ kia thừa cơ ra tay với các ngươi.
Đan Phi an ủi chúng nữ.
Đương nhiên những tán tu kia đã chạy tứ tán, hôm nay cũng không có khả năng trở lại đây.
- Tiên tử, người... người là tu sĩ đại nhân của Bảo Thụ tông hay sao?
Đan Phi lắc đầu:
- Tốt, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục một lát đi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa các ngươi trở về Thiên Quế vương quốc.
Đan Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng định tìm trong sơn môn Bảo Thụ tông một chút, nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì không. Nhìn xem người Bảo Thụ tông rốt cuộc đã đi nơi nào.
Theo tin tức nói, người Bảo THụ tông trước khi Vạn Tượng Cương Vực bị xâm lấn đã mất tích. Nói như vậy, Bảo Thụ tông rất có thể đã sớm tránh được trường kiếp nạn này.
← Ch. 1326 | Ch. 1328 → |