Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1336

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1336: Thật hay là mơ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trước khi bọn họ rời khỏi Đan Hỏa thành tiến vào Vạn Tượng Cương Vực, Đan Cực đại đế trước khi giao nhiệm vụ này cho bọn họ còn cố ý dặn dò qua, nhất định phải lưu ý tới người Lưu Ly vương thành, lưu ý tới Chân thiếu chủ kia.

Hiện tại nghe nói Giang Trần ở ngay trong Vạn Tượng Cương Vực, nếu nói tỏng lòng bọn họ không có chút kiêng kỵ là giả.

Nhưng mà tự nhiên bọn họ cũng biết rõ tin tức. Biết rõ Giang Trần tiến vào Vạn Tượng Cương Vực nhất định là trùng kiến Đan Kiền Cung.

Đan Kiền Cung cách nơi này tuy rằng không tính là quá xa, nhưng cũng không thể nói tới là tới a.

Nếu như Giang Trần thực sự tới Thiên Quế vương quốc này, cũng sẽ không phái Thương Hải đại đế tới trước. Như vậy xem ra tạm thời Giang Trần sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Tính toán thời gian, bọn họ đã giao thủ với Thương Hải đại đế này một ngày một đêm, nếu như tiếp tục như vậy chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Hai tên tu sĩ Đế cảnh liếc mắt nhìn nhau, đều quyết định tăng tốc, tốc chiến tốc thắng.

Nhược điểm của Thương Hải đại đế đã ở trên người nữ tử này, vậy thì nên lấy nữ tử này làm con tin uy hiếp.

- Vương Hạc, động thủ.

Liên tục thúc giục rốt cuộc khiến cho vương Hạc hồi phục tinh thần, lòng tin tăng cao, hắn nhếch miệng cười nói:

- Ngươi là nữ nhân của tiểu tử Giang Trần kia? Chậc chậc, tiểu tử kia quả thực có phúc khí. Nhưng mà sau khi Vương mỗ ta chơi ngươi xong, không biết phu quân ngươi còn muốn ngươi không a? Nếu như bị mấy trăm tên ăn mày chơi một lần, ngươi nói xem, đến lúc đó biểu lộ của tiểu tử Giang Trần kia sẽ có bao nhiêu đặc sắc a.

Đan Phi xấu hổ và giận dữ gần chết, cơ hồ gần như ngất đi.

- Hắc hắc, lão tử quả thực chờ mong, chờ mong nhìn thấy tiểu tử Giang Trần kia biết được nữ nhân mình bị vô số người chơi qua, không biết khi đó biểu lộ trên mặt hắn ta sẽ thế nào a.

- Ngươi không còn chờ được cảnh đó nữa đâu.

Đột nhiên trong hư không vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt. Sau một khắc Vương Hạc đột nhiên cảm thấy hoa mắt.

Đan Phi trước mặt hắn tựa như quỷ mị biến mất trước mặt hắn.

Sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện một đạo thân ảnh. Người này mặc trường bào, vẻ mặt có vài phần kiệt ngạo.

- Mạch lão ca, giết bọn họ.

Cách đó không xa, đạo thanh âm lạnh lùng lúc trước lại càng thêm lạnh lẽo. Người lên tiếng chính là Giang Trần, mà người xuất hiện trước mặt đám người Vương Hạc hiển nhiên chính là Vô Song đại đế.

Giờ phút này Đan Phi nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Giang Trần, toàn thân bủn rủn, không thể động đậy. Khuôn mặt xấu hổ và giận dữ trước đó lúc này chuyển thành khuôn mặt đỏ ửng kéo dài tới tận cổ.

Nhưng mà tâm tình giờ phút này của nàng so với tâm tình lúc trước lại cách biệt một trời một vực.

Một khắc trước là địa ngục, chỉ hận không thể lập tức chết đi lúc ấy.

Mà giờ phút này lại vui sướng giống như nằm mơ, cảm thấy việc này không chân thực một chút nào. Làm cho nàng vui mừng tới mức cơ hồ có thể ngất đi.

Đan Phi nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, không dám mở mắt ra. Nàng sợ, sợ tất cả mọi thứ đều là giấc mộng, sợ một khi mở to mắt ra, cơ hồ tất cả chuyện tốt sẽ giống như bong bóng, thoáng cái đã bị nghiền nát, biến mất không thấy gì nữa.

Có lẽ như vậy là có chút ích kỷ, nhưng mà đây quả thực là ý nghĩ của Đan Phi lúc này.

Giang Trần nhìn qua giai nhân trong ngực, nhìn qua nàng khóc, khóe mắt rưng rưng, trong lúc nhất thời trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc.

Hắn đột nhiên cảm thấy được mình rất hỗn đản.

Trong thời khắc mấu chốt, một nữ tử không để ý tới trinh tiết của mình dâng cho hắn, hắn lại không hiểu rõ như vậy. Làm cho người ta chờ hắn mười năm, chịu khổ mười năm vì hắn.

Nhìn khuôn mặt giống như vừa mới gặp từ hôm qua của Đan Phi, Giang Trần vô cùng áy náy, than nhẹ một tiếng rồi nói:

- Đan Phi, những năm này ta quả thực phải xin lỗi nàng. Nàng mở mắt ra đi.

Đan Phi kêu lên một tiếng, bị thanh âm của Giang Trần làm kinh động. Hai hàng lông mi dài nhảy lên một chút, giống như còn chút do dự vậy.

- Là ta ngu dốt, không có nhận ra Tiểu Phi năm đó ở thí luyện là Đan Phi trong biệt viện thái phó. Ài, lúc này cũng vậy, tạo hóa trêu ngươi a.

Giang Trần nhẹ nhàng nắm bàn tay Đan Phi, nói lời hứa hẹn:

- Nàng không cần phải sợ hãi, mở mắt ra đi. Những kẻ này hôm nay dám mở miệng làm khuất nhục nàng, ta sẽ khiến cho bọn chúng trả một cái giá lớn gấp trăm lần.

Thân thể mềm mại của Đan Phi nhẹ nhàng run lên một cái, rốt cuộc cũng mở mắt to ra. Hai mắt đẫm lệ, nhìn qua Giang Trần, đột nhiên ở trong ngực Giang Trần khóc thút thít.

Giờ phút này quả thực Đan Phi có ngàn vạn lời muốn nói, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn này lại không biết nên nói thế nào.

Hiện tại nàng muốn dùng cái ôm này của Giang Trần, an ủi mười năm chịu khổ tương tư của nàng. Để giải quyết mười năm ưu sầu của nàng.

Bên kia, Vô Song đại đế đã không chút khách khí động thủ.

Vô Song đại đế hiện tại chính là đại đế đỉnh cấp, tu vi so với Thương Hải đại đế còn hơn một chút. Hắn vừa mới ra tay, Vương Hạc và ba gã tu sĩ Hoàng cảnh đâu có thể chống cự được?

Qua một lát, ba người này lập tức nằm xuống.

Vô Song đại đế khẽ nói một câu:

- Thiếu chủ, ta đi trợ giúp Thương Hải đại đế một tay.

Bàn Long đại đế phía sau cũng nhếch miệng cười nói:

- Còn có ta.

Cuộc chiến này cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện biến hóa cực lớn. Vốn người Đan Hỏa thành đang chiếm thế thượng phong, cơ hồ trong mấy hô hấp đã triệt để mất đi quyền chủ động.

Thương Hải đại đế thì vui mừng quá đỗi, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong thời khắc mấu chốt như vậy Giang Trần thiếu chủ lại tới kịp.

Giờ phút này quả thực hắn có cảm giác phấn chấn không thôi. Trừ cao hứng ra, còn có may mắn. May mắn mà vừa rồi hắn qua được khảo nghiệm, không có một lần nữa phản bội, đầu hàng.

Lần này Thương Hải đại đế đã đi đúng.

- Vô Song đạo huynh, Bàn Long huynh đệ, hai người này chính là người Đan Hỏa thành. Bọn chúng tới nơi này nhất định không có ý tốt.

Trước đó Thương Hải đại đế đã bị hai người này chế nhạo không ít. Trong lòng cũng một bụng tức giận. Hiện tại đồng bạn tới, tất cả quyền chủ động đều nắm giữ lại, lực lượng của hắn cũng tăng mạnh rất nhiều.

Mày kiếm Giang Trần nhảy lên:

- Giết bọn chúng.

Giang Trần không quản bọn người này là người Đan Hỏa thành hay là của tông môn khác. Chỉ bằng vào những hành động như vậy, đã chạm phải điểm mấu chốt của hắn.

Khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, như vậy nhất định phải chết.

Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, Thương Hải đại đế cũng nhếch miệng cười nói:

- Hai tên cẩu tặc Đan Hỏa thành các ngươi, để ta nhìn xem các ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào nữa?

Trước đó bị áp chế quá lâu cho nên lúc này Thương Hải đại đế rất muốn phát tiết nghẹn khuất trước đó phải chịu.

Không hề giữ lại cái gì, các loại thủ đoạn ẩn giấu không ngừng dùng tới.

*****

Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Vô Song đại đế truyền âm nói:

- Thương Hải đạo hữu, ngươi phụ trách kiềm chế tên gia hỏa mặt như cương thi kia, ngăn chặn hắn. Ta và Bàn Long đạo hữu sẽ gia tay với gia hỏa có cái bướu kia. Trước tiên bắt một người, sau đó cùng nhau đối phó với kẻ còn lại.

Trước khi Vô Song đại đế gia nhập cuộc chiến, cũng đã quan sát cuộc chiến này. Hán nhìn ra được thực lực của tu sĩ mặt như cương thi kia mạnh hơn một bậc, chính là Đế cảnh cao cấp, so với hắn cũng chỉ có chênh lệch nửa trù mà thôi.

Mà người còn lại kia, chỉ là Đế cảnh trung giai, chênh lệch với hắn khá lớn. Dưới sự phối hợp của Bàn Long đại đế, muốn bắt tên Đế cảnh trung giai kia vẫn có nắm chắc.

Thương Hải đại đế là người thông minh, nghe Vô Song đại đế sắp xếp lập tức biết rõ ý đồ của Vô Song đại đế, hắn cười hắc hắc truyền âm lại:

- Tốt, hai ta còn không sợ thì xá gì kiềm chế một người cơ chứ

Thương Hải đại đế lúc này đã có tiền vốn mặt dày, hắn bị hai người kia giáp công một ngày đêm, không phải vẫn yên bình đứng đây hay sao?

Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế liếc mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng đánh về phía tu sĩ có cái bướu trên mặt kia.

Vô Song đại đế dù sao cũng là đại đế đỉnh cấp, hắn vừa ra tay rõ ràng đã nhận thấy cao hơn một bậc. Lĩnh vực Đế cảnh cường đại lập tức phong tỏa hư không bốn phía.

Trong lúc nhất thời, phiến hư không chung quanh giống như đại đỉnh, mây đen tràn ngập không trung, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng áp lực.

Tên tu sĩ Đế cảnh mặt như cương thi kia vốn mặt không biểu tình, lúc này biểu lộ trên mặt đột nhiên biến đổi:

- Đại Giác, kiềm chế một chút, bọn chúng muốn giáp công ngươi.

Tên tu sĩ có bướu thịt giống như chiếc sừng kia cũng biến sắc. Không dám lãnh đạm, tay nhoáng lên một cái, trong tay xuất hiện một cái lang nha bổng.

Cái lang nha bổng này khắp nơi đều có gia nhọn hoắt, tản ra quang mang âm u, trong lúc mơ hồ còn có huyết quang hiện lên.

Tu sĩ có cái bướu này cười dữ tợn một tiếng, vung vẩy Lang Nha bổng, con mắt không nháy lấy một cái, trực tiếp đánh về phía Bàn Long đại đế.

Hiển nhiên tu sĩ có cái bướu trên mặt cũng là chuyên gia chiến đấu, liếc mắt đã nhìn ra người yếu nhất hiện tại chính là Bàn Long đại đế này.

Bàn Long đại đế hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, nhoáng lên một cái, không ngờ cũng không chút kiêng kỵ mà nghênh đón cái lang nha bổng kia.

Hai cường giả Đế cảnh này không ngờ lại giống như võ giả thế tục, dùng binh khí, bắt đầu vận lộn.

Nhất tộc của Bàn Long đại đế có được huyết mạch của hậu duệ Long tộc thượng cổ. Tuy rằng huyết mạch Chân long của Bàn Long đại đế này cơ hồ cự kỳ bé nhỏ.

Nhưng mà mặc kệ huyết mạch Chân long bé nhỏ tới đâu thì cũng là lực lượng huyết mạch.

Tu sĩ có được lực lượng huyết mạch, trời sinh đã được lực lượng gia trì, so với tu sĩ cùng cấp với mình cao hơn nửa trù, cho nên đối với tu sĩ cao hơn mình nửa trù hoặc một bậc cũng có thể chính diện giao phong.

Phanh.

Lang nha bổng và trường thương va chạm, thanh âm chói tai vang vọng, tia lửa bắn ra bốn phía, thanh âm sát phạt nồng đậm cuồn cuộn. Làm cho những tu sĩ yếu đuối đều hoảng sợ biến sắc, không kìm lòng được mà bắt đầu che lỗ tai.

Cường giả Đế cảnh bực này va chạm, tu sĩ bình thường cả đời không thể nào lấy được một lần. Mà hai ngày nay, bọn họ lại được nhìn thấy hai lần ở một nơi thế tục.

Ngay từ đầu là hai đánh một, hiện tại lại nhìn thấy tiền bối Đế cảnh trước đó bị giáp công lại có hai đồng bạn tới hỗ trợ.

Cục diện thoáng cái biến thành ba đánh hai.

Loại cảnh tượng kinh người này khiến cho các tu sĩ tới từ khắp nơi nhìn mà tâm thần chấn động, máu tươi trong cơ thể sôi trào, hoa mắt không thôi.

Cuộc chiến bực này, đừng nói là bọn họ chưa thấy qua, ngay cả trước kia nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua.

Về phần tu sĩ bản thổ Thiên Quế vương quốc vậy thì càng không cần phải nói. Tại địa phương như Thiên Quế vương quốc này, xưa nay tu sĩ Linh cảnh đối chiến cũng rất hiếm thấy.

Mà trận chiến trước mắt so với tu sĩ Linh cảnh đối chiến, quả thực là một trời một vực, tu sĩ Linh cảnh đối chiến chẳng khác nào là hai đứa nhỏ đang đánh nhau.

Ngược lại, Giang Trần đối với trận chiến này cũng không quá để ý.

Giờ phút này nhẹ nhàng ôm Đan Phi trong ngực, tùy ý để cho Đan Phi khóc nấc trong lòng hắn. Hắn cũng biết những năm qua Đan Phi chịu nhiều ủy khuất như vậy. Gặp nhiều khó khăn như vậy, nhất định có rất nhiều cảm xúc cần phát tiết. Cho nên lúc này hắn không cần phải nói lời nào.

So với việc nói, còn không bằng để cho nàng thống khoái khóc một hồi đi.

Có lẽ sau khi khóc xong, Đan Phi sẽ càng thoải mái hơn một chút a?

Đan Phi nức nở hồi lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Giờ phút này, nàng mới chính thức ý thức được, không phải mình đang nằm mơ.

Những chuyện mà nàng ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng xảy ra.

Tất cả giống như cổ tích, không thể tưởng tượng nổi như vậy.

- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?

Đan Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn qua khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Giang Trần, khuôn mặt tràn ngập khí độ, khí tức nam tử đập vào mặt khiến cho Đan Phi cơ hồ say mê.

Đây là cảm giác mà nàng ngày nhớ đêm mong, đây là khung cảnh mà bao nhêu lần sau khi tỉnh mộng nửa đêm nàng đều mơ tới.

GIờ phút này rốt cuộc nó cũng xảy ra thực sự.

- Không phải là mơ, không phải.

Giang Trần nhẹ giọng thở dài:

- Nàng nhìn thứ này một chút, nàng còn nhớ rõ không?

Trong tay Giang Trần không biết từ lúc nào đã xuất hiện một phong thư. Phong thư này là do Đan Phi lúc trước để lại biệt viện Thái Phó, để cho thủ hạ giao cho Giang Trần.

Đan Phi nhìn thấy phong thư này, ừm một tiếng, trong mắt chảy ra nước mắt của sự vui sướng, nàng nói:

- Ngươi... Ngươi nhận được phong thư này? Còn luôn giữ nó bên người sao?

- Đúng vậy, ta không thể tưởng tượng được Tiểu Phi trong thí luyện lúc trước lại chính là Đan Phi nàng.

Giang Trần cảm thán.

Đan Phi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Giang Trần, trong mắt bỗng nhiên có chút lo được lo mất, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi không hối hận sao?

- Có.

Giang Trần gật đầu nói tiếp:

- Ta hối hận ta không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút. Ta hối hận khi ở Khổng Tước thánh sơn không thể nhìn thấy mặt nàng. Bằng không mà nói, ít nhất ta có thể sớm tìm thấy nàng một chút.

Đan Phi nghe thấy Giang Trần nói chữ có, lúc đó thân thể khẽ run lên, thế nhưng sau khi nghe những lời đằng sau của Giang Trần. Lòng nàng mới trở lại bình thường, đồng thời trong lòng kích động, lại cảm thấy ấm áp.

- Giang Trần, Giang Trần... Chuyện năm đó là ta tự nguyện. Ta cũng chưa bao giờ hối hận. Mặc dù năm đó lưu lạc bên ngoài, nhận hết đau khổ, ta cũng chưa bao giờ hối hận. Ta chỉ cầu ngươi một chuyện.

- Cái gì?

- Chỉ cầu ngươi đừng bởi vì ta chủ động mà coi nhẹ ta, được chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)