Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1340

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1340: Đông Phương Chỉ Nhược
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Đến lúc đó những thân nhân của hắn, những bằng hữu của hắn, những đồng môn, thủ hạ, hoặc là tan đàn xé nghé, hoặc là bị Đan Hỏa thành trấn áp, tuyệt đối không phải là chuyện nói suông.

Giang Trần xuất thần nhìn qua trận pháp, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Đi vào, thành toàn nhân nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế, hi sinh, có thể là cả vòng tròn luẩn quẩn lợi ích của toàn bộ mọi người.

Không đi vào, thành toàn được đạo nghĩa với thiên hạ, thành toàn cho cả đại cục. Mà tình nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế chưa hẳn đã mất.

Nếu như Khổng Tước đại đế ở đây nhất định hắn cũng không muốn để cho Giang Trần đi vào.

Mãi một lúc lâu sau Giang Trần mới than nhẹ một tiếng:

- Mạch lão ca, huynh nói đúng. Nếu như ta đi vào, Khổng Tước đại đế biết rõ cũng sẽ trách ta không hiểu đại cục. Trách ta làm trái nhắc nhở của người. Đi thôi, đã biết Khổng Tước đại đế tiến vào địa phương phong ma, ít nhất biết rõ người đi đâu. Bất luận sinh tử thế nào, sẽ có một ngày ta tìm được người.

Giang Trần đã quyết định, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

- Bệ hạ, người nhất định sẽ hiểu rõ quyết định của ta.

Giang Trần thi lễ về phía Man Hoang, phân phó Vô Song đại đế:

- Mạch lão ca, ba người này xử lý sạch sẽ đi.

Vô Song đại đế không nói hai lời, vung tay lên, đánh ba tên tù binh thành tro tàn.

Trận chiến xảy ra ở Thiên Quế vương quốc bị đám tán tu điên cuồng truyền bá ra ngoài, cơ hồ dùng tốc độ giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn ra.

Cơ hồ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi lan truyền khắp cương vực nhân loại.

Giang Trần từ địa phương phong ấn Man hoang trở lại, đi ngang qua Đông Phương vương quốc. Lúc này Đông Phương vương quốc là một mảnh hoang tàn khắp nơi, đổ nát thê lương.

Đã sớm không còn bộ dáng của Đông Phương vương quốc năm đó trong trí nhớ hắn nữa.

Duy chỉ có một cố nhân, Đông Phương Chỉ Nhược, ngược lại còn sinh sống trong vương đô của Đông Phương Vương quốc.

Mười năm qua đi, Đông Phương Chỉ Nhược này cũng từ một tiểu nha đầu năm đó lớn lên, trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Mười năm này dựa theo biện pháp của Giang Trần, phương diện sức khỏe của tiểu cô nương hiển nhiên đã được cải thiện. Bởi vì không tu luyện nữa, cho nên Thái Âm chi thể cắn trả cũng dần dần bị loại bỏ.

Hiện tại Đông Phương Chỉ Nhược so với trước kia còn khỏe mạnh hơn.

Chỉ là mười năm này Đông Phương Chỉ Nhược rất không vui. Phụ hoàng, người yêu thương nàng nhất đã sớm rời khỏi bên nàng, cô cô, người hiểu rõ nàng nhất cũng đã xa xứ.

Còn có đại ca, là quốc quân Đông Phương vương quốc. Chỉ là giữa huynh muội thực sự không có tình cảm gì đáng nói.

Hiện tại Đông Phương Chỉ Nhược chỉ là một bình hoa của Đông Phương vương quốc, hơn nữa địa vị còn không bằng năm đó khi lão quốc quân còn tại vị.

Chuyện này khiến cho nàng thường xuyên sầu não, cảm thấy mình sống có chút thừa thãi.

- Thế nhưng ta không thể chết được. Giang Trần ca năm đó vì cứu ta đã bị phụ hoàng đánh bằng roi. Nếu như ta chết, phải xin lỗi Giang Trần ca ca a.

Đông Phương Chỉ Nhược lúc này đang ở trong hoa viên, nhẹ giọng nói với một cây hoa. Bộ dáng ôn nhu, bộ dáng giống như khi còn mười hai tuổi năm đó, ngây thơ, đáng yêu.

Giang Trần đứng ở phía xa hoa viên, nhìn qua bộ dáng ngây thơ của Đông Phương Chỉ Nhược, hoài niệm năm đó lại hiện về.

Đột nhiên hắn cảm thấy Đông Phương Chỉ Nhược này rất là đáng thương.

- Thiếu chủ, nữ tử này là có nhân của thiếu chủ sao?

Vô Song đại đế truyền âm hỏi.

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Năm đó khi ta xuất đạo, ta đã từng cứu nàng một mạng. Nàng là cháu ruột của Câu Ngọc. Năm đó ta cảm thấy nàng không có cách nào tu luyện cho nên không mang nàng đi, cảm thấy để nàng ở lại địa phương thế tục này có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Chỉ là hiện tại xem ra, đã sai a.

Vô Song đại đế khẽ thở dài nói:

- Cũng có thể nhìn thấy được nàng rầu rĩ không vui. Nếu như cứ bị đè nén như vậy sẽ làm tổn thương tới thân thể.

Hiển nhiên Vô Song đại đế cũng nhìn ra trên người Đông Phương Chỉ Nhược này có bệnh trạng.

Giang Trần gật đầu:

- Ta định mang nàng tới Khổng Tước thánh sơn, giao nàng cho thân cô cô của nàng. Cuối cùng được thân nhân chăm sóc, có lẽ nàng có thể sóng vui vẻ hơn một chút.

Giang Trần nói xong, mỉm cười đi vào hoa viên, cười nói:

- Chỉ Nhược công chúa, nói chuyện với hoa cỏ không thấy bực mình sao?

Thân thể mềm mại của Đông Phương Chỉ Nhược khẽ chấn động, đây là hoàng cung đại viện, sao lại có người lạ xâm nhập được chứ.

Nhưng....

Đột nhiên Đông Phương Chỉ Nhược cảm thấy thanh âm này dường như rất là quen thuộc.

Đột nhiên nàng quay đầu lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng, góc cạnh rõ ràng, trong quen thuộc lại còn có chút lạ lẫm.

- Ồ. Ngươi... Ngươi là Giang Trần ca hay sao?

Đông Phương Chỉ Nhược che miệng nói.

- Muội còn nhận ra ta sao?

Giang Trần mỉm cười.

Đông Phương Chỉ Nhược vốn chỉ giật mình, lúc này lập tức trút bỏ giày dưới chân, nhào về phía Giang Trần, lao vào trong ngực Giang Trần.

- Giang Trần ca ca, không phải Chỉ Nhược nằm mơ, đúng không?

Dường như mỗi một nữ nhân nào dưới loại tình huống này đều thích hỏi như vậy.

Giang Trần vỗ vỗ lưng Đông Phương Chỉ Nhược, trong lòng không có một chút tà niệm nào, hắn hỏi:

- Chỉ Nhược, muội ở nơi này có vui vẻ hay không?

Đông Phương Chỉ Nhược nghe vậy lập tức giống như trẻ con chịu ủy khuất, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

- Được rồi, đừng khóc. Ta mang muội đi tìm cô cô. Nếu như muội nguyện ý đi, ta sẽ lập tức mang muội đi. Chỉ cần muội gật đầu hoặc lắc đầu là được.

Đông Phương Chỉ Nhược vội vàng gật đầu, không nhịn được mà gật đầu liên tục.

- Muội đồng ý, đồng ý.

Giang Trần nở nụ cười tiêu sái, trực tiếp mang theo Đông Phương Chỉ Nhược hóa thành một đạo độn quang, bắn ra khỏi Đông Phương vương quốc.

Đi ngang qua Thiên Quế vương quốc, Giang Trần dừng lại một chút, sau khi dặn dò một phen lập tức đi về phía Đan Kiền Cung.

Trở lại Đan Kiền Cung, mọi người nhìn thấy Giang Trần lại mang về một nữ tử cho nên cảm thấy kỳ quái. Giang Trần tùy tiện giải thích vài câu, lại gọi Vân Trung Minh Hoàng tới:

- Vân Trung, nàng là chất nữ của thân vệ Câu Ngọc của ta. Trước tiên ngươi mang nàng trở lại Lưu Ly vương thành đi.

Tuy rằng Đông Phương Chỉ Nhược không nỡ tách ra khỏi Giang Trần, nhưng mà nghe nói đi gặp cô cô nàng cũng không có phản đối. Nàng cũng là nữ hài tử nhu thuận, thấy cách nói chuyện làm việc của Giang Trần hiện tại trong lúc mơ hồ giống như quân chủ. Tuy rằng nàng không hiểu gì, thế nhưng cũng biết, hiện tại Giang Trần ca ca của nàng nhất định không giống như trước kia. Hiện tại nàng không thể tùy hứng cuốn lấy ca ca nữa.

Sau khi đưa Đông Phương Chỉ Nhược rời đi, Giang Trần gọi Vô Song đại đế, huynh đệ Canh gia, còn có Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tới.

- Chư vị, ta gọi các vị tới đây là có một chuyện muốn nói với chư vị.

Ngữ khí Giang Trần có chút ngưng trọng:

- Ta nói thẳng vậy, Mạch lão ca, hiện tại Đan Kiền Cung trùng kiến tông môn, lực lượng còn yếu. Ta có thỉnh cầu.

*****

- Thiếu chủ, có gì phân phó cứ việc nói là được.

- Đan Kiền Cung trùng kiến, quá trình nhất định sẽ gian nan vô cùng. Không có cường giả Đế cảnh tọa trấn, lực hiệu triệu cũng không được cao bao nhiêu. Tiền đồ của Đan Kiền Cung nhất định sẽ tươi sáng. Chỉ là trước mắt mà nói, cần một cường giả tọa trấn. Mạch lão ca là người chọn lựa mà ta yên tâm nhất.

- Thiếu chủ muốn ta tọa trấn Đan Kiền Cung?

Vô Song đại đế cười hỏi.

- Không đơn thuần là tọa trấn Đan Kiền Cung, còn cần thống nhất Vạn Tượng Cương Vực, sát nhập, thôn tính Xích Đỉnh trung vực. Đem hai vực này xác nhập một chỗ, trở thành thế lực một phương.

- Ồ? Sát nhập, thôn tính Xích Đỉnh trung vực sao?

Vô Song đại đế nghe vậy có chút ngoài ý muốn.

- Xích Đỉnh trung vực sẽ đại loạn, đợi khi bọn chúng loạn không sai biệt lắm, chúng ta mạnh mẽ trở lại tham dự. Một lần hành động nắm chặt đại cục, giải quyết dứt khoát. Hoàng thất Yến gia của Xích Đỉnh trung vực đã bị chúng ta giết chết. Hiện tại Xích Đỉnh trung vực cần một lực lượng cường đại chống đỡ. Chỉ cần thực lực chúng ta cường đại. Bọn họ nhất định sẽ càng thành kính hơn Yến gia. Thế giới võ đạo cuối cùng vẫn ủng hộ cường giả.

Lời này của Giang Trần làm cho tim Vô Song đại đế đập thình thịch.

Khai cương liệt thổ, kiến công lập nghiệp quả thực là một chuyện vô cùng có lực hấp dẫn a. Trước đây hắn là tán tu, không có loại vốn liếng này, cũng không có suy nghĩ về mặt này.

Hiện tại một khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng kích thích.

- Được, thiếu chủ, ta đồng ý với thiếu chủ, huynh đệ Canh gia, các ngươi thì sao?

- Đương nhiên là phụ tá Mạch lão ca rồi.

Huynh đệ Canh gia vô cùng sảng khoái.

- Đan Trì cung chủ, ý của ngươi thế nào?

Giang Trần cười hỏi.

- Giang Trần thiếu chủ sắp xếp như vậy nhất định là có thâm ý, Đan Trì vui mừng cũng không kịp.

Đan Trì cung chủ cười nói.

Giang Trần nói với Vô Song đại đế:

- Mạch lão ca, huynh chỉ tọa trấn mà thôi. Sau khi Đan Kiền Cung được chấn hưng, đến lúc đó huynh còn có công dụng khác. Đến lúc đó huynh cũng đừng trốn tránh a.

Vô Song đại đế cười ha hả nói:

- Ta sống một bó to tuổi như vậy còn tham luyến chút hư danh đó sao? Đừng lo lắng, ta chỉ phụ trách tọa trấn, sẽ không tranh đoạt với Đan Trì cung chủ a. Ha ha...

Tất cả mọi người đều cười ha hả.

Việc này thương nghị hoàn thất, Giang Trần còn gọi Hòe Sơn nhị tiêu tới:

- Tiêu Vân, Tiêu Phong. Truyền hiệu lệnh của ta, nói Bổn thiếu chủ cùng trùng kiến Đan Kiền Cung với Đan Trì cung chủ. Những đại đế tán tu đã tham dự Long Hổ Phong Vân hội trước đó, mời bọn họ tới đây một chuyến. Nói hứa hẹn ngày đó đã có.

Giang Trần còn thiếu những đại đế tán tu kia mấy khỏa Tùng Hạc đan, khoản nợ nhân tình này sẽ có ngày phải trả. Lần này vừa vặn dựa thế để cho đám đại đế tán tu này tới cổ vũ một phen.

Loại thứ tốt như Tùng Hạc đan, cũng không thể cho không. Ít nhất phải làm cho những người này làm một chút chuyện cho hắn.

Ví dụ như đi Nguyệt Thần giáo.

Có lẽ sau khi chuyện Đan Kiền Cung kết thúc, hắn sẽ lại lên đường đi tới Nguyệt Thần giáo. Chuyện phụ mẫu, cuối cùng cũng phải giải quyết.

Dùng danh vọng và địa vị của hắn hiện tại. Nếu như lại tới Nguyệt Thần giáo, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Thừa dịp lần này gọi những lão gia hỏa kia tới, bóc lột sức lao động của đám người này chút. Nể mặt Tùng Hạc đan, có lẽ mấy lão gia hỏa này cũng sẽ đi cùng hắn.

Tin tức Đan Kiền Cung trùng kiến rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ cương vực nhân loại. Mà khắp nơi thu được thiệp mời cũng rất nể tình, vui vẻ đồng ý tham dự nghi thức trùng kiến.

Nhất là những đại đế tán tu từng băn khoăn về Tùng Hạc đan mà Giang Trần hứa với bọn họ. Sau khi nhận được thiệp mời, cơ hồ chuyện đâu tiên sau khi buông thiệp mời xuống chính là lao về phía Đan Kiền Cung.

Mà phàm là tông môn có quan hệ không tệ với Lưu Ly vương thành, đều phải ra đại biểu tông môn, đi tới Đan Kiền Cung chúc mừng, dự điển lễ.

Hiển nhiên, cương vực nhân loại hiện tại đã không còn coi Giang Trần là một thiên tài trẻ tuổi. Mà đã coi hắn như nhân vật cấp bậc cự đầu của cương vực nhân loại mà đối đãi.

Đan Kiền Cung chưa bao giờ náo nhiệt như những ngày này. Cường giả tới từ bốn phương tám hướng nhao nhao giá lâm.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn một cái, rốt cuộc tông môn này có chỗ nào thần kỳ, không ngờ lại bồi dưỡng được thiên tài như Giang Trần.

Trong tám đại tông môn nhất phẩm, Hạ Vũ Thiên Kiếm tông, Thiên Thiền cổ viện, Cửu Dương Thiên Tông đều có nhân vật cự đầu tự mình giá lâm, vô cùng nể mặt.

Mà Nguyệt Thần giáo thì âm thầm phái sứ giả tới chúc mừng. Hiển nhiên cũng không muốn công khai bộc lộ quan hệ với Giang Trần. Chỉ là Nguyệt Thần giáo tới bây giờ còn chưa biết thân thế của Giang Trần đã có liên quan lớn tới Nguyệt Thần giáo bọn họ. Sở dĩ bọn họ âm thầm phái ra sứ giả tới chúc mừng chỉ đơn thuần là kiêng kỵ Giang Trần là thiên tài trẻ tuổi. Đồng thời bọn họ cũng không hy vọng vì vậy mà đắc tội với Đan Hỏa thành.

Nói trắng ra Nguyệt Thần giáo chính là một gia hỏa chân đạp hai thuyền.

Đối với thái độ của Nguyệt Thần giáo Giang Trần cũng không có tức giận. Hắn biết rõ, sở dĩ thái độ của Nguyệt Thần giáo mơ hồ như vậy chủ yếu là bởi vì có quan hệ hàng xóm với dhdt.

Nếu như Nguyệt Thần giáo công khai dựa vào Lưu Ly vương thành, tất sẽ bị Đan Hỏa thành đả kích.

Dù sao thủ đoạn làm việc xưa nay của Đan Hỏa thành đều vô cùng bá đạo. Cho dù tương lai Nguyệt Thần giáo dựa vào Lưu Ly vương thành thì cũng không thể biểu hiện quá mức.

Trừ phi Lưu Ly vương thành triệt để áp chế Đan Hỏa thành, hoặc là mạnh mẽ đánh văng Đan Hỏa thành khỏi dòng sông lịch sử. Làm cho thế lực Đan Hỏa thành này biến mất trong cương vực nhân loại.

Nếu không thái độ của Nguyệt Thần giáo chỉ sợ sẽ tiếp tục mơ hồ như vậy.

Cũng không phải Giang Trần muốn Nguyệt Thần giáo công khai đầu nhập vào Lưu Ly vương thành, như vậy cũng không quá sự thực. Địa vực và vị trí địa lý của Nguyệt Thần giáo đều rất khó xử.

Thứ Giang Trần muốn hiện tại chính là thái độ do dự của Nguyệt Thần giáo. Hiện tại hắn càng quan tâm tới việc, nếu như mình mang theo rất nhiều người, đại biểu phụ thân đi Nguyệt Thần giáo cầu hôn. Để cho mẫu thân và muội muội nở mày nở mặt, khi đó thái độ của Nguyệt Thần giáo sẽ thế nào a?

Chỉ cần chuyện này Nguyệt Thần giáo có thể sảng khoái đồng ý, những việc nhỏ khác Giang Trần đều có thể dễ dàng tha thứ.

Nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung vô cùng náo nhiệt.

Đan Trì cung chủ đại biểu Đan Kiền Cung xuất đầu lộ diện, cũng khiến cho người bên ngoài nhận biết tông chủ Đan Kiền Cung này. Tuổi tác của Đan Trì cung chủ kỳ thực cũng không lớn, bất quá chỉ vừa mới trăm tuổi mà thôi.

Tuổi tác này ở trong giới tu luyện coi như là vừa vặn cất bước. Mà ở tuổi hư vậy, Đan Trì cung chủ trong những ngày gần đây đột phá Hoàng cảnh, chính thức bước vào hàng ngũ cường giả Hoàng cảnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)