← Ch.1356 | Ch.1358 → |
- Long Bá Tương đúng không?
Ánh mắt của Giang Trần tập trung ở trên người Long Bá Tương.
- Thiên Long Phái ngươi, dầu gì cũng là Top 3 trong bát đại Nhất phẩm tông môn. Hôm nay ngươi trợ Trụ vi ngược, đối phó Bổn thiếu chủ. Ngươi cho rằng sau khi chuyện thành công, Thiên Long Phái ngươi có thể vui sướng cùng Đan Hỏa Thành ở chung?
- Có câu nói không biết ngươi nghe nói qua chưa, bên cạnh giường, há cho người khác ngủ ngáy? Thiên Long Phái ngươi, thật sự vô tư sao?
Long Bá Tương chỉ đạm mạc cười lạnh, lại không lên tiếng.
Bên người Đan Cực, lại có người quát:
- Giang Trần, ngươi không nên tà thuyết mê hoặc người khác, mọi người tụ tập cùng một chỗ, chẳng qua là cùng chung mối thù, thay trời hành đạo mà thôi.
- Thay trời hành đạo?
Giang Trần nhíu mày, quát.
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng xứng thay trời hành đạo? Ngươi biết Thiên Đạo sao? Thiên cao bao nhiêu? Thiên? Ngươi cũng xứng tán phiếm?
Đan Cực Đại Đế khoát tay chặn lại, ngăn những người khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Dù hôm nay ngươi nói toạc miệng, cũng mơ tưởng thoát đi. Muốn ít tạo sát nghiệt? Có thể, ngươi thúc thủ chịu trói, bổn đế cam đoan, không chế tạo bất cứ thương tổn gì với những người khác.
Thằng này cũng ngoan độc, lời nói này, thoáng cái bức Giang Trần đến tình trạng không đường thối lui. Giang Trần ngươi vì mọi người, có chịu thúc thủ chịu trói hay không?
Ngươi đã vì những người khác suy nghĩ, ngươi ngược lại thúc thủ chịu trói a.
Giang Trần mỉm cười:
- Muốn ta thúc thủ chịu trói có gì khó? Ngươi trước tiên mở lỗ hổng ra, để cho những khách nhân này của ta ly khai trước.
Giang Trần lời vừa nói ra, Hàn Thiên Chiến vội nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, không nên mắc lừa. Đan Cực một đời kiêu hùng, Nhân loại cương vực này, không có ngươi, ai cũng không áp chế được hắn.
- Thiếu chủ, Hàn Tông chủ nói không sai, Đan Cực này hứa hẹn, tựa như nói láo, căn bản không tin được.
Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng khuyên nhủ.
Tố Hoàn Chân tiến lên một bước, ôn nhu khuyên nhủ:
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi là người Khổng Tước Đại Đế tuyển định, nhất định gánh chịu kỳ vọng thật lớn của Khổng Tước Đại Đế, tuyệt đối không thể cam chịu. Cùng lắm thì chiến một trận, tuy nhân số bọn hắn nhiều, nhưng Đế cảnh giao chiến, bọn hắn cũng chưa chắc tiêu hao được.
Đế cảnh chém giết, một khi động thủ, tuyệt đối là phi thường thảm thiết.
Muốn diệt hết bọn hắn, đối phương có thể còn sống, chỉ sợ cũng không có mấy người.
Loại tiêu hao chiến này, dù Đan Cực Đại Đế nguyện ý, tông môn khác cũng chưa chắc nguyện ý.
Tỉnh Trung Đại Đế cũng cười ha ha nói:
- Đan Cực, ngươi muốn đối phó Giang Trần, lẽ ra nên mang theo người của Đan Hỏa Thành ngươi a. Kéo những người khác đến thay ngươi đấu tranh anh dũng, ngươi ngược lại là đánh tính toán tốt. Nếu như cao tầng của những Nhất phẩm tông môn này đều chết trận, ngươi vừa vặn trở về tiếp quản nhà bọn hắn, thu cơ nghiệp của bọn hắn. Nhét nửa cái Thượng Bát Vực vào trong khống chế của ngươi. Không thể không nói, ngươi giỏi tính toán a.
Tỉnh Trung Đại Đế cũng là người thông minh.
Đan Cực Đại Đế phân hoá châm ngòi bên bọn hắn, Tỉnh Trung Đại Đế cũng có thể châm ngòi bên kia.
Thế lực do Đan Hỏa Thành cùng mấy Nhất phẩm tông môn tổ hợp thành kia, cũng không phải bền chắc như thép, bọn hắn cũng có lợi ích riêng phần mình.
Quả nhiên, Tỉnh Trung Đại Đế nói, làm cho mấy cự đầu kia, trong lòng đều sinh ra một tia cảnh giác.
Đúng vậy a, nếu quả thật huyết chiến đấu võ, cũng không thể xông vào trước nhất. Vạn nhất chết trận, tông môn không có trụ cột, sớm muộn gì cũng bị Đan Hỏa Thành chiếm đoạt.
Dù không có bị Đan Hỏa Thành chiếm đoạt, Đế cảnh vẫn lạc, tông môn tất sẽ cấp tốc suy yếu, danh hiệu Nhất phẩm tông môn, rất có thể cũng sẽ bị thay thế.
- Đan Cực bệ hạ, tiểu tử kia đã muốn làm anh hùng, chúng ta nên thỏa mãn hắn mới đúng a.
- Đúng vậy, bệ hạ, mục tiêu của chúng ta chỉ là tiểu tử này, những người khác, lưu hay không lưu, đối với chúng ta ý nghĩa không lớn.
- Bệ hạ, hỗn chiến mở ra, sát thương khó tránh khỏi, không cần phải giết địch một ngàn, tự tổn 800. Chỉ cần cầm xuống Giang Trần, những người khác, về sau có rất nhiều cơ hội thu thập.
Không ngừng có người hướng Đan Cực Đại Đế góp lời khuyên bảo.
Đan Cực Đại Đế đương nhiên là muốn một mẻ hốt gọn, nhưng mà hắn cũng biết, một mẻ hốt gọn độ khó quá lớn. Nhóm Đại Đế của Đan Hỏa Thành vẫn còn tốt, còn lại mấy cự đầu tông môn kia, ngoại trừ Bất Diệt Thiên Đô, chưa chắc sẽ chịu liều mạng như thế.
Mặc dù là Bất Diệt Thiên Đô, bọn hắn kiêng kị, cũng không quá đáng là Giang Trần mà thôi. Cùng những người khác dốc sức liều mạng, Thiên Đô Chi Chủ cũng chưa chắc nguyện ý.
Đan Cực Đại Đế trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm vào Giang Trần nói:
- Tiểu tử, muốn thả bọn họ đi, không phải là không thể được. Bất quá, nếu như ngươi chơi hoa chiêu gì, cái kia lại nói thế nào?
Giang Trần ung dung cười cười:
- Nếu ngươi sợ ta như vậy, vậy Bổn thiếu chủ cũng không có biện pháp.
Đan Cực Đại Đế muốn điên rồi.
- Giang Trần, không cần sính miệng lưỡi lợi hại. Ngươi đi ngược lại, đã làm tức giận tất cả thế lực lớn của Thượng Bát Vực, trở thành công địch của Thượng Bát Vực. Hôm nay, dù ngươi nói Thiên Hoa Loạn Trụy, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bất Diệt Thiên Đô Thiên Đô Chi Chủ kia, rốt cục lên tiếng.
Đan Cực Đại Đế cũng gật đầu:
- La đạo hữu nói không sai, hôm nay, chúng ta chỉ tru Giang Trần. Những người khác, các ngươi đều là bị hắn đầu độc, nếu lạc đường biết quay lại, hiện tại ly khai, bổn đế cam đoan không ngăn trở. Bất quá nếu muốn trợ Trụ vi ngược, bổn đế sẽ không để ý trấn áp hết thảy.
Bên Giang Trần, bọn người Hàn Thiên Chiến muốn mở miệng, lại bị Giang Trần khoát tay ngăn lại.
- Chư vị, các ngươi không cần nhiều lời. Đây là việc tư của Giang Trần ta, hôm nay để cho ta một người giải quyết. Quyết không kéo các ngươi lên.
- Xin mọi người yên tâm, chỉ cần Giang Trần ta có thể ly khai nơi đây, ước định lúc trước tiếp tục có hiệu lực. Tuyệt sẽ không bởi vì chuyện hôm nay làm cho ước định mất đi hiệu lực.
Giang Trần biết rõ, nguyên nhân những Đại Đế tán tu kia còn không ly khai, một phần rất lớn là bởi vì còn băn khoăn Tùng Hạc Đan mà thôi.
Bất quá, Tùng Hạc Đan lại trân quý, cũng không trân quý bằng tánh mạng. Nhiều Đại Đế tán tu, kỳ thật đã chuẩn bị hướng Giang Trần chào từ biệt, nửa đường bỏ cuộc rồi.
Hàn Thiên Chiến còn muốn nói điều gì, lại bị Giang Trần ngăn lại lần nữa:
- Hàn Tông chủ, tâm ý của các ngươi, Giang Trần ta nhận được. Nhưng mà chuyện hôm nay, nếu như tất cả mọi người lưu lại, một khi khai chiến, tuyệt đối là đại hạo kiếp của Nhân loại cương vực. Đến lúc đó Đại Đế của Nhân loại cương vực tử thương một nhóm lớn, Thượng Bát Vực phá thành mảnh nhỏ, loại cục diện này, tuyệt không phải Giang Trần ta muốn nhìn đến.
Những lời này của Giang Trần, tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân.
Có thể nói, Thượng Bát Vực bát đại Nhất phẩm tông môn này, ngoại trừ người của Nguyệt Thần Giáo cùng Cửu Dương Thiên Tông không có cuốn đến ra, thì khoảng chừng cường giả của sáu Nhất phẩm tông môn quấn vào.
*****
Còn có sáu cự đầu của tán tu giới, hôm nay liền có bốn cái ở đây. Ngoại trừ Vô Song Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế ra, bốn cái khác đều bất ngờ có mặt.
Chiến đấu như thế đánh tới cuối cùng, tất sẽ có rất nhiều Đế cảnh vẫn lạc.
Giang Trần tuyệt đối không muốn thấy một màn như vậy phát sinh. Nhất là hôm nay dưới loại cục diện này, Ma kiếp tùy thời có khả năng bộc phát, nếu như toàn bộ Nhất phẩm tông môn của Thượng Bát Vực nguyên khí đại thương, số mệnh của Nhân loại cương vực, là thật sự chơi xong rồi.
Giang Trần tuyệt đối không phải loại người vì tư oán, liền quên công nghĩa.
Đế cảnh bên đối phương, hắn chưa chắc sẽ thương yêu cỡ nào. Dù sao những người này tìm hắn phiền toái, đó là chết chưa hết tội, chết bao nhiêu cái, Giang Trần cũng không đau lòng.
Thế nhưng mà giúp đỡ hắn mời đến này, dù chết một hai cái, đó cũng là thiên đại tổn thất. Dù sao, những người này đến giúp hắn bề bộn.
Đan Cực Đại Đế kiên nhẫn có hạn, thấy bên Giang Trần nói còn chưa xong, lại lần nữa quát:
- Tiểu tử, kỳ hạn cuối cùng, muốn đi, hiện tại liền đi. Không đi, coi như ở lại.
Bên Giang Trần, chính thức kiên định muốn lưu lại, chỉ có Thiên Kiếm Tông cùng Thiên Thiền Cổ Viện nhị vị tông chủ, Hòe Sơn Nhị Tiêu, cùng với số ít mấy Đại Đế như Tỉnh Trung Đại Đế.
Những Đại Đế tán tu khác, kỳ thật ý chí cũng không kiên định.
Nghe xong Đan Cực Đại Đế nói là kỳ hạn cuối cùng, liền có mấy Đại Đế tán tu hướng Giang Trần chắp tay:
- Giang Trần Thiếu chủ, đã nói như vậy, chúng ta cáo từ trước. Chờ mong Lưu Ly Vương Thành gặp lại.
- Giang Trần Thiếu chủ, bảo trọng, Lưu Ly Vương Thành hi vọng Giang Trần Thiếu chủ có thể bình an trở về.
Những Đại Đế tán tu này, cả đám dẫn đầu ly khai.
Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi đạo đức tốt như vậy, lão phu rất bội phục, cũng rất hổ thẹn. Hiện tại người trẻ tuổi có nguyên tắc giống như ngươi, lão phu đã thật lâu chưa thấy qua rồi. Nếu ngươi không đuổi lão phu đi, lão phu thật muốn lưu lại cùng ngươi chung một chỗ điên một lần a.
Giang Trần mỉm cười:
- Tỉnh Trung Đại Đế nâng đỡ như thế, Giang Trần rất là cảm kích. Bất quá, loại cơ hội này, chắc chắn sẽ có.
- Thật sự còn sẽ có?
Tỉnh Trung Đại Đế động dung hỏi.
- Khẳng định có, ta cam đoan.
Ngữ khí của Giang Trần chăm chú.
Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ:
- Được rồi, lão phu tin ngươi. Nếu như thế, lão phu trước hết cáo từ.
Tỉnh Trung Đại Đế, Hỏa Viêm Đại Đế, Nhược Y Đại Đế, Tam đại cự đầu tán tu này, cũng nhao nhao ly khai.
Bên Đan Cực Đại Đế kia, mở ra một lỗ hổng, một cái cũng không ngăn trở. Những người này, tuy bọn hắn cũng xem vô cùng khó chịu, nhưng mà mục tiêu chủ yếu của bọn hắn là Giang Trần, lại không muốn phức tạp.
Đến cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại có Hòe Sơn Nhị Tiêu, Hàn Thiên Chiến cùng với Tố Hoàn Chân.
- Hàn Tông chủ, Tố viện chủ, các ngươi cũng lên đường đi.
Giang Trần than nhẹ một tiếng.
- Lưu được núi xanh tại, không sợ không có củi đốt. Tâm ý của nhị vị ta nhận được.
Hàn Thiên Chiến thấy bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cũng đi rồi, không khỏi thở dài:
- Chúng ta không cần phải e ngại a, mười cái đối chiến hai mươi mấy người, chỉ cần chịu dốc sức liều mạng, cũng chưa chắc nhất định sẽ bại. Ai... Bây giờ nói gì cũng đã chậm.
- Hàn Thiên Chiến, Tố Hoàn Chân, xem ra các ngươi là không muốn đi?
Thanh âm của Đan Cực Đại Đế, lại lạnh lùng truyền tới lần nữa.
Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân cũng không phải loại người gượng ép, thái độ của Giang Trần đã kiên quyết như thế, để cho bọn hắn đi, bọn hắn cũng suy đoán đến Giang Trần có đối sách của mình.
Lập tức lạnh lùng liếc nhìn Đan Cực Đại Đế, theo lỗ hổng, hóa thành hai đạo độn quang bay đi.
Đan Cực Đại Đế thấy hai người này thái độ ngạo mạn, trong lòng khó chịu, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng:
- Ở trước mặt bổn đế, có cái gì đáng cuồng? Chỉ là Thiên Kiếm Tông, Thiên Thiền Cổ Viện, một ngày nào đó bổn đế sẽ san bằng các ngươi.
Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân vừa đi, cái kia cũng chỉ còn lại có Hòe Sơn Nhị Tiêu rồi.
Tuy Hòe Sơn Nhị Tiêu theo Giang Trần thời gian không lâu, nhưng lại bị học thức, thủ đoạn cùng với nhân cách mị lực của Giang Trần chinh phục.
Lúc này, bọn hắn là cuối cùng lưu lại chưa có chạy.
- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi cũng đi thôi. Về Lưu Ly Vương Thành. Nhớ kỹ, nói cho nhóm Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, bảo bọn hắn ổn định cục diện, bảo vệ chặt môn hộ, không nên lo lắng cho ta, chỉ cần thủ ổn cơ nghiệp của Lưu Ly Vương Thành là được, hai huynh đệ các ngươi trở lại Thiếu chủ phủ, trấn thủ Thiếu chủ phủ, mượn Cửu Vi Phi Hoa Trận, ổn thủ là được. Chờ ta trở về, sẽ có chủ trương.
Giang Trần truyền âm nói với Hòe Sơn Nhị Tiêu.
- Thiếu chủ, vậy ngươi...
- Không cần phải lo lắng ta, tiểu nhân Đan Cực này, còn không làm gì được ta.
Giang Trần rất tự tin.
Hòe Sơn Nhị Tiêu thấy thái độ của Giang Trần kiên quyết, hai huynh đệ nhìn nhau, cũng không hề làm bộ làm tịch, theo Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân rời đi.
Ánh mắt của Đan Cực Đại Đế bắn ra một đạo sát ý, nhìn qua phương hướng Hòe Sơn Nhị Tiêu bay đi. Hòe Sơn Nhị Tiêu này vốn là Đan Cực hắn phái đi phụ tá Tu La Đại Đế ám sát Giang Trần.
Kết quả hai huynh đệ này rõ ràng đầu phục Giang Trần, cái này để cho Đan Cực Đại Đế cảm giác bị đánh mặt, cảm thấy bị phản bội. Cho nên, đối với Hòe Sơn Nhị Tiêu này, sát ý của hắn rất nặng.
- Đan Cực, mục tiêu của ngươi, không phải là ta sao? Hòe Sơn Nhị Tiêu, con bỏ ở trong miệng ngươi, xem ra ngươi vẫn là không bỏ xuống được a.
Giang Trần mang theo khẩu khí trêu tức, cười nhạo nhìn Đan Cực Đại Đế.
Đan Cực giận quá thành cười:
- Giang Trần, nếu như ngươi muốn chọc giận bổn đế, bổn đế cũng phải chúc mừng ngươi, ngươi sớm thành công rồi.
- Chọc giận ngươi?
Giang Trần cười ha ha.
- Ngươi suy nghĩ nhiều, loại mặt hàng giống như ngươi, cũng xứng ta chọc giận? Tốt rồi, hiện tại người đều đi hết, cũng đừng có nói những lời nói nhảm kia. Ngươi chặn đường ta, đơn giản chính là sợ ta, ham thứ tốt của ta. Hiện tại, ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc phóng ngựa tới a.
- Còn có, Thiên Đô Chi Chủ đúng không? Ngươi rất thông minh, biết rõ dựa thế Đan Hỏa Thành. Bất quá ngươi cho rằng, cái này có thể bảo vệ Bất Diệt Thiên Đô ngươi không bị tiêu diệt sao? Ngây thơ.
- Long Bá Tương, Thiên Long Phái ngươi bảo hổ lột da, lại là vì cái gì? Để cho Bổn thiếu chủ đoán xem a? Chân Long huyết mạch? Hay là cái khác nhỉ?
- Thiên Hà Cung, Thiên Âm Tự, các ngươi làm cẩu nô tài cho Đan Hỏa Thành đã làm yêu thích rồi a, Bổn thiếu chủ rất hiếu kỳ, lần này nếu như các ngươi lập công, chủ tử của các ngươi, sẽ thưởng các ngươi bao nhiêu cẩu thực nhỉ?
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Trần dừng lại ở trên mặt Tử U Đại Đế:
- Tử U Đại Đế, nhân vật giống như ngươi, lại bị Đan Cực ngu xuẩn này lợi dụng, đến trác vũng nước đục. Không thể không nói, ngươi để cho Bổn thiếu chủ hơi có chút ngoài ý muốn. Tương truyền Tử U Đại Đế lãnh ngạo bá đạo, vậy mà cũng nghe lệnh loại mặt hàng như Đan Cực?
← Ch. 1356 | Ch. 1358 → |