← Ch.1361 | Ch.1363 → |
Giang Trần ở chỗ bí mật, thần thức khẽ động, đã thấy ở đại môn có rất nhiều hắc ảnh lao vào, tập trung nhìn lại, quả nhiên là Đan Cực Đại Đế dẫn dắt tất cả cường giả Đế cảnh.
Đan Cực Đại Đế kia hết sức cẩn thận, sau khi tiến vào động phủ, lập tức ngửi được một loại cảm giác phi thường kỳ diệu. Loại cảm giác này, đã từng vô số lần cứu mệnh Đan Cực Đại Đế.
Đây là một loại cảm giác nguy cơ.
Đúng vậy, là cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Đan Cực Đại Đế khoát tay chặn lại, ngăn người ở đằng sau tảo động.
- Mọi người không nên nóng lòng, cái động phủ này không phải chuyện đùa, ngàn vạn lần không thể xông loạn. Cái động phủ này dùng tài liệu cùng bố trí, đều cũ kỹ như thế, chắc là Thượng Cổ động phủ. Mọi người coi chừng, đừng xúc động cấm chế gì.
Đan Cực Đại Đế nhắc nhở mọi người.
- Bệ hạ, giống như cảm ứng không đến thần thức của Tâm Vân Đại Đế chấn động.
Cao Sầm Đại Đế kia bỗng nhiên đi tới nói.
Đan Cực Đại Đế vừa tiến vào, kỳ thật cũng đã thúc dục thần thức tìm tòi qua. Ở trong thần thức của hắn, thủy chung cảm ứng không đến Tâm Vân Đại Đế tồn tại.
- Cổ quái, cái cung điện động phủ này, từ bên ngoài nhìn vào, cũng không có lớn bao nhiêu. Vì sao vào trong, lại cảm giác trống rỗng, như là Vô Tận Tinh Không?
- Cái động phủ này, nhất định không bàn mà hợp ý Không Gian Pháp Tắc. Chủ nhân của động phủ, đích thị là Thượng Cổ cường giả. Loại đại thủ bút này, võ giả đương thời, căn bản mở không ra.
Đan Cực Đại Đế rất cẩn thận, thần thức lại tản ra lần nữa.
Chỉ là, mặc kệ hắn thúc dục thần thức như thế nào, thủy chung là như đá chìm đáy biển, không có nửa điểm gợn sóng.
- Chẳng lẽ, Tâm Vân Đại Đế đã vẫn lạc?
Nghĩ đến khả năng này, trong nội tâm của Đan Cực Đại Đế không hiểu thấu co lại.
Ở trong thần thức, một dự cảm bất an mãnh liệt hơn, làm cho tâm thần của Đan Cực Đại Đế có chút không tập trung.
- Khó mà nói, cái động phủ này áp dụng thủ đoạn không gian cực kỳ cao minh. Thần thức của Bổn đế, có lẽ còn không có quét đến hắn mà thôi.
Lời này, bao nhiêu cũng có chút ý tứ an ủi mình. Kỳ thật trong đầu Đan Cực Đại Đế, đã sơ bộ phán đoán, có lẽ Tâm Vân Đại Đế, thật sự đã vẫn lạc.
Cái ý niệm này theo đội ngũ không ngừng xâm nhập, ở trong đầu Đan Cực Đại Đế, càng diễn càng liệt.
Trong lúc đó, Đan Cực Đại Đế nhướng mày, vung tay lên:
- Mọi người dừng lại.
Mọi người nghe thế, đều dừng bước lại.
Đan Cực Đại Đế hít một hơi lãnh khí, bởi vì thần trí của hắn khuếch tán, vậy mà phát hiện ở trong động phủ này, thậm chí có Thượng Cổ cấm chế đáng sợ.
Cái cấm chế kia huyền mà không phát, lại tràn đầy uy năng đáng sợ. Loại uy năng kia, mặc dù là Đan Cực Đại Đế hắn, cũng có chút không rét mà run.
Trong khoảnh khắc đó, Đan Cực Đại Đế cơ hồ có thể kết luận: Đây là một Thượng Cổ cấm chế đầy đủ giết chết hắn năm lần.
Cường giả Đế cảnh, nhất là Đại Đế đỉnh phong như Đan Cực Đại Đế, loại dự phán đối với nguy cơ, là phi thường cường đại.
Nhất là cấm chế ở trong động phủ này, không phải vì mai phục đánh lén, cũng không có quá nhiều che dấu, tương đối mà nói rất dễ nhìn thấu.
Hai ba mươi tên cường giả Đế cảnh đều dừng bước, cả đám biểu lộ ngưng trọng.
Ở bên ngoài, bất kỳ ai trong bọn hắn, đều là nhân vật dậm chân một cái, có thể làm cho Nhân loại cương vực chấn ba chấn, thế nhưng mà sau khi tiến vào cung điện động phủ này, trên đầu của bọn hắn, như treo lấy một lưỡi dao sắc bén.
Lưỡi dao sắc bén này, phảng phất tùy thời có thể chém xuống, loại cảm giác này, để cho cả đám bọn hắn đều không dám tê liệt chủ quan.
- Bệ hạ, có phát hiện gì sao?
Cao Sầm Đại Đế thấp giọng hỏi.
Biểu lộ của Đan Cực Đại Đế ngưng trọng, thần thức vẫn còn quan sát cấm chế phía trước.
- Không thể lại đi tới.
Đan Cực Đại Đế than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một đạo kiêng kị thật sâu.
- Phía trước có cái gì?
Cao Sầm Đại Đế động dung hỏi.
Đan Cực Đại Đế mặt đen lên, lại nhìn chung quanh một lần, thật là có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại hắn cơ hồ có thể kết luận, động phủ cung điện này, nhất định là Giang Trần giở trò quỷ.
Mà Tâm Vân Đại Đế kia, hơn phân nửa đã vẫn lạc.
Thế nhưng mà, dù hắn hiểu được những chuyện này, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì. Đối mặt cấm chế đáng sợ như vậy ngăn cản ở phía trước, nếu như không phải Đan Cực Đại Đế cẩn thận, tùy tiện xâm nhập phạm vi cấm chế công kích, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đan Cực Đại Đế tìm tòi bốn phía, muốn tìm một con đường vượt qua cấm chế. Thế nhưng mà động phủ cung điện này giống như mê cung, để cho hắn căn bản tìm không thấy thông đạo.
- Bệ hạ, làm sao bây giờ?
Cao Sầm Đại Đế thấp giọng hỏi.
Đan Cực Đại Đế trầm tư hồi lâu, vẫn là vung tay lên:
- Liền ở chỗ này, không thể lại tiến lên.
- Tất cả mọi người chờ tại chỗ.
Đan Cực Đại Đế hạ lệnh, tuy trong lòng cường giả Đế cảnh khác có chút nghi hoặc, nhưng đều ngoan ngoãn nghe lệnh, không dám vi phạm.
Dù sao, bọn hắn đều biết, Đan Cực Đại Đế kiến thức rộng rãi, hắn cảm thấy động phủ này có vấn đề, nhất định là có vấn đề.
Tâm Vân Đại Đế kia một đi không trở lại, cũng gián tiếp nói rõ điểm này.
Chỉ là, vẫn còn có chút người nghi vấn, Giang Trần kia, thật sự ở trong động phủ này sao?
Giang Trần ở trong Bí Cảnh, động phủ phát sinh hết thảy, hắn xem thanh thanh sở sở. Thấy Đan Cực Đại Đế cách phạm vi cấm chế công kích hơn mười trượng, liền ngừng lại, bao nhiêu cũng có chút tiếc nuối.
- Đan Cực này, tính cách kiên nhẫn như lang, giảo hoạt như hồ, quả nhiên là gia hỏa khó đối phó.
Giang Trần cũng cảm thấy thập phần tiếc nuối.
Hắn cũng đã chuẩn bị dùng xong lần cấm chế cuối cùng. Chỉ cần giết Đan Cực Đại Đế, Đan Hỏa Thành liền không bao giờ có khả năng sinh ra uy hiếp gì nữa.
Chỉ tiếc, thằng này quá xảo trá, vậy mà như ngửi được cảm giác nguy cơ, bồi hồi không tiến.
Xem ra, Đan Cực Đại Đế là muốn ở chỗ này chờ đợi, ôm cây đợi thỏ.
Loại biện pháp đần này, Giang Trần tự nhiên không sợ.
- Hừ, muốn ở trong động phủ chờ ta? Phương pháp ngu xuẩn bực này, cũng chỉ có hắn nghĩ ra.
Giang Trần đương nhiên không sợ loại biện pháp đần này.
Hơn nữa, những người kia chịu ở chỗ này cùng hắn hao tổn, Giang Trần tự nhiên không có gì không vui. Hắn ở trong động phủ tu luyện, làm chơi ăn thật, hiệu quả rất tốt.
Dù ngốc mười năm tám năm, thậm chí vài chục năm, cũng không có bao nhiêu áp lực.
Bất quá, Giang Trần biết rõ, Đan Cực Đại Đế không có khả năng dừng lại lâu như vậy. Hắn chẳng qua là muốn liều sức chịu đựng mà thôi.
Thời gian, ở trong lúc im ắng giằng co, một ngày một ngày đi qua.
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua rồi.
Người bên Đan Cực Đại Đế, không ít người đã có chút nôn nóng. Nếu như không phải uy tín của Đan Cực Đại Đế cao, uy áp quá mạnh mẽ, chỉ sợ đã có người không vui.
*****
Giang Trần ngược lại là khoan thai tự đắc, hắn suy tính, theo thời gian trôi qua, giờ phút này có lẽ cha mẹ đã trở về địa bàn của Lưu Ly Vương Thành.
Chỉ cần trở lại địa bàn của Lưu Ly Vương Thành, trở lại Thiếu chủ phủ, thì dù Đan Cực Đại Đế tự mình giết đến Lưu Ly Vương Thành, cũng mơ tưởng làm gì được bọn hắn.
Đã không có lo lắng về sau, tâm tình của Giang Trần càng thêm buông lỏng. Mỗi ngày ở trong động phủ tu luyện, minh tưởng.
Theo thời gian trôi qua, Giang Trần ở Hoàng cảnh nhị trọng đỉnh phong, mỗi một ngày đều tích lũy, mỗi một ngày đều tiến bộ. Hắn có dự cảm, mình cách Hoàng cảnh tam trọng, đã càng ngày càng gần rồi.
- Chẳng lẽ, muốn ta ở trong động phủ, đột phá đến Hoàng cảnh tam trọng?
Giang Trần ngược lại không có bao nhiêu áp lực, động phủ này là địa bàn của hắn, ở trong địa bàn của mình, những người kia muốn tìm được hắn, tuyệt không có dễ dàng như vậy.
Giang Trần khoan thai tự đắc ở trong động phủ tu luyện, tâm tính phi thường buông lỏng. Thế nhưng mà những Đế cảnh bên người Đan Cực Đại Đế, nhất là hai gã Đế cảnh của Thiên Long Phái, lại dẫn đầu thiếu kiên nhẫn rồi.
Ngữ khí của Long Bá Tương vô cùng nôn nóng:
- Đan Cực Đại Đế, ôm cây đợi thỏ như vậy, lúc nào mới xong a? Đến cùng phía trước có núi đao biển lửa gì, ngươi lại kiêng kỵ như vậy, giẫm chân tại chỗ?
Toàn bộ Thượng Bát Vực có bát đại Nhất phẩm tông môn, cũng chỉ có người của Thiên Long Phái, mới dám làm càn nói chuyện cùng Đan Cực Đại Đế như thế.
Đan Cực Đại Đế nhướng mày, hiển nhiên, hắn đối với ngữ khí của Long Bá Tương, cũng là cực kỳ khó chịu.
- Bá Tương đạo hữu, ngươi đã không tin được bổn đế, vậy ngươi đi dò xét đi.
Đan Cực Đại Đế ôn hoà đáp lại.
Sở dĩ hắn mời Thiên Long Phái tham gia, đó là bởi vì trước kia Giang Trần mang theo rất nhiều cường giả Đế cảnh. Hôm nay những cường giả Đế cảnh kia đã tản. Người của Thiên Long phái, cũng trở nên có cũng được mà không có cũng không sao rồi.
Đã như vậy, Đan Cực Đại Đế cũng không cần phải nhân nhượng Long Bá Tương cái gì.
Long Bá Tương nghe vậy, càng thêm tức giận.
- Ta đi dò xét? Tâm Vân Đại Đế không phải người của Thiên Long Phái ta. Nếu như là người của Thiên Long Phái ta, hắn mất tích lâu như vậy, Long Bá Tương ta nhất định là cái thứ nhất đi vào.
Nói gần nói xa, Long Bá Tương này lại ép buộc Đan Cực Đại Đế.
- Long Bá Tương, lời này của ngươi có ý tứ gì?
Một gã Đại Đế râu dài của Đan Hỏa Thành, nghe vậy lại không vui.
Đại Đế râu dài này, là cường giả Đế cảnh bài danh Top 3 của Đan Hỏa Thành, phong hào Vân Lan Đại Đế.
- Hừ, ta ý tứ gì cũng không có.
Long Bá Tương cười quái dị một tiếng.
Vân Lan Đại Đế tức giận không vui nói:
- Đan Cực bệ hạ có ý định của Đan Cực bệ hạ, nếu ngươi nóng vội, có thể đi trước, ai cũng không ngăn trở ngươi.
- Hắc hắc, chẳng lẽ ta là người không mời mà tới sao? Nếu như các ngươi không đi Thiên Long Phái, ta há sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Ngữ khí của Long Bá Tương vẫn là bất âm bất dương.
- Đã đủ rồi.
Đan Cực Đại Đế lạnh lùng lườm Long Bá Tương.
- Long Bá Tương, bổn đế kiên nhẫn có hạn. Ngươi muốn đi, hiện tại cút ngay, không lăn, thì đừng nói nhảm nhiều như vậy. Đừng tưởng rằng Thiên Long Phái ngươi là người nổi bật trong Nhất phẩm tông môn, bổn đế liền không dám đắc tội.
Không thể không nói, một khi Đan Cực Đại Đế nảy sinh ác độc, lực uy hiếp vẫn là rất lớn.
Sắc mặt Long Bá Tương kia một hồi xanh, một hồi bạch. Cuối cùng vẫn là bị đồng bạn lôi kéo, thở phì phì đặt mông ngồi xuống, không dám tiếp tục mở miệng chống đối.
Bất quá, nhìn cái thần sắc kia, hiển nhiên vẫn rất không phục.
Cao Sầm Đại Đế lại nói:
- Bệ hạ, thuộc hạ có một kế sách.
- Kế sách gì?
Con mắt của Đan Cực Đại Đế sáng ngời, Cao Sầm Đại Đế ở Đan Hỏa Thành là quân sư, đa mưu túc trí, kế sách rất nhiều.
- Giang Trần kia, lần này đi Nguyệt Thần Giáo, không phải thay cha mẹ của hắn cầu hôn sao?
- Ân, là có chuyện như vậy. Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch kia, năm đó thất lạc một hài nhi, lại là mẫu thân của Giang Trần.
Những tin tức này, Đan Cực Đại Đế cũng là gần đây mới biết được.
- Đúng vậy, lần này, Giang Trần mang đi mẹ của hắn, lại không có mang đi thân muội muội. Thánh Nữ Từ Thanh Tuyền của Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch.
Cao Sầm Đại Đế khẽ cười nói.
- A? Ý của ngươi là?
Trong nội tâm Đan Cực Đại Đế khẽ động, đầu óc cũng phi tốc chuyển động.
- Bệ hạ, Giang Trần này không phải gần đây quảng cáo rùm beng nhân nghĩa sao? Từ Thanh Tuyền kia là thân muội muội của hắn, nếu như rơi vào trong tay chúng ta, hắn có đi ra hay không? Hay sẽ làm rùa đen rút đầu?
Cao Sầm Đại Đế nói, làm cho nét mặt âm trầm của Đan Cực Đại Đế, tách ra một nụ cười quái dị.
- Biện pháp này, đáng giá nếm thử a.
Bên người Đan Cực Đại Đế, lại có một gã Đế cảnh phụ họa nói.
- Đúng vậy, bệ hạ, bắt được thân muội muội của tiểu tử Giang Trần, còn sợ hắn không thúc thủ chịu trói? Dù tiểu tử này nhát gan sợ chết, không dám ra. Hắn có thể thoát được nội tâm áy náy, có thể thoát khỏi Tâm Ma kia sao? Chỉ cần trong lòng của hắn sinh ra Tâm Ma, hắn cả đời này, mơ tưởng leo lên võ đạo đỉnh phong.
- Bệ hạ, cái chủ ý này rất không tệ, để cho ta đi một chuyến a.
- Ta cũng đi.
- Bệ hạ, lại kêu người của Thiên Hà Cung và Thiên Âm Tự, cùng tiến về Nguyệt Thần Giáo. Miễn cho Nguyệt Thần Giáo không cảm thấy được, ta sẽ cho bọn hắn một hạ mã uy.
Những thứ này, mỗi một cái đều tuyên bố kêu lên.
Đan Cực Đại Đế trầm tư một lát, trên mặt cũng hiển hiện một tia hung hãn. Một không làm, hai không ngớt. Nguyệt Thần Giáo kia cùng Lưu Ly Vương Thành câu kết làm bậy, đã sớm xúc động điểm mấu chốt của Đan Cực Đại Đế.
Hôm nay, có một cơ hội như vậy, Đan Cực Đại Đế nói không động tâm đó là giả.
Nếu như nói trước kia Đan Cực Đại Đế hắn còn cần cân nhắc danh tiếng, cân nhắc thanh danh. Như vậy hôm nay, Đan Hỏa Thành cùng Lưu Ly Vương Thành đã vạch mặt, song phương dĩ nhiên là mình trần ra trận. Trận doanh cả Nhân loại cương vực, trên cơ bản đã chia làm hai nửa.
Một phương quăng hướng Lưu Ly Vương Thành, một phương khác ủng hộ Đan Hỏa Thành hắn.
Đương nhiên còn có phái trung lập. Nhưng nếu như hai tốp thế lực này xung đột không ngừng tăng lên, phái trung lập, cũng khó tránh khỏi cuốn vào vòng xoáy tranh đấu.
Cho nên, đã xé rách da mặt, thì không có gì phải kiêng kị rồi.
Ánh mắt của Đan Cực Đại Đế đảo qua trước mặt tất cả Đại Đế:
- Lần đi Nguyệt Thần Giáo này, phải có sáu đạo hữu cùng một chỗ tiến về trước, bổn đế mới có thể yên tâm.
Nguyệt Thần Giáo có ba Đại Đế, hơn nữa ưu thế địa lợi. Nếu như không có sáu gã Đế cảnh, chỉ sợ không làm gì được Nguyệt Thần Giáo.
Chớ nói chi là từ Nguyệt Thần Giáo mang đi Từ Thanh Tuyền.
Vân Lan Đại Đế là cái thứ nhất xung phong nhận việc:
- Đan Cực bệ hạ, để cho Vân Lan ta đi một lần.
← Ch. 1361 | Ch. 1363 → |