← Ch.1375 | Ch.1377 → |
- Thiếu chủ, lúc trước ngươi ở Vạn Tượng Cương Vực, cùng Cửu Dương Thiên Tông có chút ân oán. Bất quá lần trước Long Hổ Phong Vân Hội, Cửu Dương Thiên Tông Thượng Quan Viêm Khanh, rõ ràng cho thấy muốn cùng Thiếu chủ ngươi chữa trị quan hệ. Ta xem, Cửu Dương Thiên Tông này, có thể tranh thủ.
- Đúng vậy, Cửu Dương Thiên Tông ở trung tâm Thượng Bát Vực, vị trí địa lý phi thường trọng yếu. Dùng ta xem, giao hảo với Cửu Dương Thiên Tông, thật đúng là rất tất yếu.
Mọi người ngươi một lời, ta một câu trao đổi.
- Cửu Dương Thiên Tông, muốn bọn hắn khăng khăng một mực quy thuận, độ khó thật lớn. Bất quá trong mười năm tới, Cửu Dương Thiên Tông sẽ không cùng Lưu Ly Vương Thành ta là địch.
Giang Trần rất có tự tin.
Hắn và Cửu Dương Thiên Tông Hạo Thiên Tông chủ có một số giao dịch, Giang Trần mượn trận pháp luyện khí của bọn hắn, trả cho Hạo Thiên Tông chủ một khỏa Tùng Hạc Đan.
Viên Tùng Hạc Đan này, lúc ấy Giang Trần không có hàng, nên hứa hẹn sẽ trả trong vòng mười năm.
Như vậy trong phạm vi mười năm hứa hẹn này, Cửu Dương Thiên Tông quả quyết không có khả năng cùng Giang Trần trở mặt. Điểm này, Giang Trần tin tưởng vững chắc.
- Đúng rồi, Tỉnh Trung Đại Đế, còn có những Đại Đế tán tu kia, hôm nay bọn hắn đều ở Lưu Ly Vương Thành chứ?
Giang Trần hỏi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu trả lời:
- Bọn hắn đều ở Lưu Ly Vương Thành, không có lấy được Tùng Hạc Đan, bọn hắn mới không chịu rời đi, hừ, những cái thứ này, thời điểm muốn bọn hắn xuất lực...
Giang Trần khoát tay chặn lại, cười nói:
- Tiêu Vân Tiêu Phong, việc này không trách bọn họ. Vì một khỏa Tùng Hạc Đan còn chưa tới tay dốc sức liều mạng, đối với bọn họ mà nói không công bình. Lần trước, là ta chủ động để cho mọi người ly khai, việc này, không trách bất luận kẻ nào.
Nói thật, Giang Trần cũng không có trông cậy vào dưới loại tình huống đó, những Đại Đế tán tu kia sẽ vì hắn dốc sức liều mạng, dù sao, quan hệ của bọn hắn chỉ giao dịch là Tùng Hạc Đan, còn chưa tới tình trạng sinh tử chi giao.
Sau khi toạ đàm kết thúc, Giang Trần liền rời Thiếu chủ phủ, đi Lưu Ly chủ thành, tìm được bọn người Hỏa Viêm Đại Đế.
Những người này biết Giang Trần bình an trở về, đều là phi thường mừng rỡ.
- Chư vị, vì một viên Tùng Hạc Đan, lại để cho chư vị đợi lâu, Bổn thiếu chủ cũng băn khoăn. Cũng may chư vị đều bình an không có việc gì, hôm nay, Bổn thiếu chủ là đến thực hiện lời hứa.
Những Đại Đế tán tu kia nghe xong, cả đám mừng rỡ. Ý tứ này, là muốn cho Tùng Hạc Đan sao?
Bọn hắn đợi lâu như vậy, chính là vì chờ giờ khắc này đến a.
Lấy được Tùng Hạc Đan, những Đại Đế tán tu này vui vẻ ra mặt, yêu thích không buông tay.
- Giang Trần Thiếu chủ, thật tốt, ngươi người bằng hữu này, Hỏa Viêm Đại Đế ta giao định rồi.
Hỏa Viêm Đại Đế lấy được Tùng Hạc Đan, tâm tình thật tốt.
Nhược Y Đại Đế cười hì hì nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, có đôi khi người ta thật sự có chút động tâm, cảm thấy Vô Song lão ca lựa chọn là sáng suốt. Đi theo Giang Trần Thiếu chủ, mới có đường ra a. Những ngày này ta nghe nói, Vô Song lão ca ở Vạn Tượng Cương Vực, thực lực đã được đột phá? Hôm nay đã siêu việt Cao giai Đại Đế, bước vào hàng ngũ đỉnh cấp Đại Đế rồi. Cách Đại Đế đỉnh phong, cũng chỉ thiếu chút nữa.
Tất cả mọi người là cảm thán không thôi.
Đế cảnh cùng cảnh giới khác bất đồng.
Đế cảnh chỉ có sáu trọng.
Nửa bước Đế cảnh, Sơ giai Đế cấp, Trung giai Đế cảnh, Cao giai Đế cảnh, đỉnh cấp Đế cảnh, còn có đỉnh phong Đế cảnh.
Vô Song Đại Đế vốn là Cao giai Đế cảnh đỉnh phong, chênh lệch một bước liền tiến vào hàng ngũ đỉnh cấp Đế cảnh.
Mà một bước này, đúng là nguyên nhân để Vô Song Đại Đế ở trong sáu cự đầu tán tu giới, bài danh chỉ có thể ở thứ tư, so với Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế không sai biệt lắm.
Thế nhưng mà, hôm nay đột phá, đi vào hàng ngũ đỉnh cấp Đại Đế, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Sáu cự đầu tán tu giới, trước top 3 đều là đỉnh cấp Đại Đế, kể cả Tỉnh Trung Đại Đế, Mặc Triết Đại Đế cùng Tử U Đại Đế.
Tử U Đại Đế, lần này cũng bị Đan Cực Đại Đế nói động, tham dự hàng ngũ phục kích Giang Trần.
Bất quá, từ khi Tử U Đại Đế kia tiến vào cung điện động phủ, liền rất biết điều, ở phía sau trận doanh của Đan Cực Đại Đế, một mực không biểu hiện. Thẳng đến lúc Đan Cực Đại Đế ly khai, Tử U Đại Đế cũng không có hiển lộ ra bất luận mũi nhọn gì.
Bất quá, Giang Trần lại biết, thực lực của Tử U Đại Đế này, tuyệt đối không thể coi thường.
Có thể ở trong sáu cự đầu của tán tu giới bài danh vị trí đầu não, năng lực của Tử U Đại Đế, Giang Trần lại được chứng kiến, mặc dù kém Đan Cực Đại Đế, cũng chỉ kém một ly.
Hôm nay nghe nói Vô Song lão ca lấy được đột phá, Giang Trần cũng thay hắn cảm thấy cao hứng.
Nhưng mà Giang Trần biết rõ, hôm nay Mạch Vô Song truy cầu võ đạo, đã không chỉ là đột phá ở trong Đế cảnh.
Có được Thiên Côn huyết mạch, hắn truy cầu hẳn là trên Đế cảnh.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nói:
- Vô Song đạo hữu trăm thước can đầu, càng tiến một bước. Xem ra, về sau bài danh của sáu cự đầu tán tu giới, sẽ càng thêm phức tạp rồi. Nói không chừng lần sau cùng Vô Song đạo hữu luận bàn, lão phu sẽ rất khó chiếm cứ thượng phong. Lại nói tiếp, sáu cự đầu tán tu giới chúng ta, đã thật lâu không có luận bàn qua. Lần trước lão phu rất muốn cùng Tử U Đại Đế luận bàn một phen, chỉ tiếc, loại tình huống đó... Lại không phải thời cơ luận bàn tốt nhất.
Giang Trần cười cười:
- Tỉnh Trung Đại Đế ngài thực lực cao cường, tuy thực lực của Tử U Đại Đế kia cường hãn, cũng nhiều lắm là cùng ngươi lực lượng ngang nhau.
Tỉnh Trung Đại Đế thở dài:
- Cái này lại khó mà nói, Tử U Đại Đế tu luyện đồng thuật, công pháp bá đạo lăng lệ ác liệt, võ đạo chi lộ của lão phu, lại tương đối ôn hòa, thật sự va chạm, lão phu chiếm cứ phần thắng vẫn rất ít.
- Không, không.
Nhưng Giang Trần lại lắc đầu.
- Võ đạo chi lộ không phải vấn đề, thế giới võ đạo, sự tình lấy nhu thắng cương thường xuyên có thể thấy được.
Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, những Đại Đế tán tu này đối với Giang Trần vẫn là rất có cảm giác nhận đồng. Ít nhất, Giang Trần làm việc làm người đều rất rộng rãi.
Lần trước bị vây, người ta làm cực kỳ hào phóng, để cho bọn hắn ly khai, không có kéo bọn chúng vào cùng Đan Hỏa Thành chém giết.
Chuyện này, để cho mọi người đối với Giang Trần càng thêm bội phục, cảm thấy Giang Trần Thiếu chủ này, đích thật là nhân vật đáng giá kết giao.
Suy bụng ta ra bụng người, cầm Tùng Hạc Đan của Giang Trần, tâm lý thiên bình của những tán tu Đế cảnh này, tất nhiên sẽ càng thiên hướng Giang Trần, thiên hướng Lưu Ly Vương Thành rồi.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nói:
- Giang Trần Thiếu chủ cũng khuyến khích lão phu như vậy, nếu lão phu có cơ hội, thật muốn tìm Tử U Đại Đế kia luận bàn một phen.
- Ha ha, cái kia nhất định là một trận chiến khiến người chờ mong.
*****
Giang Trần thở dài.
Tỉnh Trung Đại Đế thu dáng tươi cười, chân thành nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, những ngày này, lão phu ở lại Lưu Ly Vương Thành cũng rất thích ý, tạm thời không có ý định đi ra. Không biết Giang Trần Thiếu chủ có cảm thấy lão phu ở chỗ này vướng chân vướng tay hay không?
Giang Trần khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười:
- Tỉnh Trung Đại Đế là tiền bối cao nhân, ta còn hận không thể lưu ngươi ở bên người, ngài muốn định cư ở nơi đây, đó là tốt nhất rồi.
Tỉnh Trung Đại Đế nghiêm mặt nói:
- Lão phu hoàn toàn chính xác là có ý nghĩ này.
- A?
Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.
- Ngài nâng đỡ Lưu Ly Vương Thành như thế, ta ngược lại là có chút thụ sủng nhược kinh rồi.
- Giang Trần Thiếu chủ, quyết định này của lão phu, là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Vẻ mặt của Tỉnh Trung Đại Đế nghiêm túc, nhìn về phía tán tu Đế cảnh khác.
- Chư vị, lão phu cả đời này, tính cách không màng danh lợi, bất quá cái này cũng không đại biểu lão phu là người không có tim không có phổi. Những ngày này, lão phu một mực đang tự hỏi đường ra cho Thượng Bát Vực, cân nhắc cách cục của Thượng Bát Vực. Càng cân nhắc, càng cảm thấy Thượng Bát Vực hôm nay, đã nguy cơ trùng trùng.
Mọi người nghe vậy, đều khẽ giật mình, khó hiểu mà nhìn Tỉnh Trung Đại Đế.
- Trong chư vị, nhất định có người cảm thấy lão phu nói chuyện giật gân, hôm nay Thượng Bát Vực phồn vinh, nơi nào có nguy cơ gì? Lão phu nói cho các ngươi biết, đây tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân. Thượng Bát Vực, thậm chí cả Nhân loại cương vực, hiện tại đích xác ẩn núp lấy một nguy cơ cực lớn.
- Nơi phát ra nguy cơ đầu tiên, là Đan Hỏa Thành hùng hổ dọa người. Những năm này, Đan Hỏa Thành khống chế Thượng Bát Vực, đã càng ngày càng rõ ràng. Nhất phẩm tông môn quanh thân Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự, đã bị bọn hắn hợp nhất. Tuy Nguyệt Thần Giáo không theo, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng địa lý vị trí của các nàng, nhất định không cách nào đào thoát vận mệnh bị Đan Hỏa Thành điều khiển. Bất Diệt Thiên Đô, cũng tiếp cận rơi vào tay giặc rồi. Thiên Long Phái, tuy là tông môn độc lập, nhưng một khi xúc tu của Đan Hỏa Thành duỗi tới miền tây Thượng Bát Vực, Thiên Long Phái cũng khó may mắn thoát khỏi.
- Còn lại, Cửu Dương Thiên Tông ở trung tâm nội địa Thượng Bát Vực, cách Đan Hỏa Thành đích thực có chút xa xôi. Nhưng mà chờ Đan Hỏa Thành hợp nhất Bất Diệt Thiên Đô, mục tiêu kế tiếp, nhất định là Cửu Dương Thiên Tông. Như vậy đến lúc đó, cũng chỉ có Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông cùng Thiên Thiền Cổ Viện ở gần Lưu Ly Vương Thành, mới có thể may mắn thoát khỏi. Thế nhưng mà, một khi Đan Hỏa Thành hợp nhất Bất Diệt Thiên Đô, thậm chí là Cửu Dương Thiên Tông, thế cân bằng cân đối của Thượng Bát Vực, liền triệt để phá vỡ. Đến lúc đó, Thiên Kiếm Tông cũng tốt, Thiên Thiền Cổ Viện cũng tốt, bọn hắn có thể bình yên vô sự sao? Thậm chí là Lưu Ly Vương Thành, có thể bình yên vô sự sao?
Ngữ khí của Tỉnh Trung Đại Đế nghiêm túc, lại tiếp tục nói:
- Có lẽ mọi người cảm thấy, những thế lực lớn này tranh đấu, cùng tán tu chúng ta không quan hệ nhiều lắm. Chúng ta làm Tiêu Dao khách của chúng ta. Nếu như mọi người nghĩ như vậy, vậy thì sai rồi.
- Đan Cực Đại Đế này, dã tâm bừng bừng, mục đích cuối cùng nhất của hắn, là khống chế cả Nhân loại cương vực, đem tất cả cường giả, tài nguyên, ... đều quy hắn điều khiển. Đến lúc đó, Nhân loại cương vực, là chân chính thành tám chữ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Tỉnh Trung Đại Đế nói đến đây, than nhẹ một tiếng:
- Có lẽ, đây là lão phu nói quá sự thật. Nhưng mà theo quỹ tích bố cục những năm gần đây của Đan Cực Đại Đế đến xem, hắn đích thật là hướng phương diện này cố gắng. Hắn ra tay với Khổng Tước Đại Đế, là tuyên cáo lấy dã tâm của hắn từ chỗ tối, đi về chỗ sáng.
Hiện trường một mảnh im lặng.
- Tỉnh Trung lão ca, Đan Cực Đại Đế kia, thực sự có khẩu vị lớn như vậy sao?
Một gã Đế cảnh nhịn không được hỏi.
- Có, khẩu vị của hắn, so với tưởng tượng của ta và ngươi còn lớn hơn.
Ánh mắt của Tỉnh Trung Đại Đế thâm trầm mà nhìn Giang Trần:
- Chân thiếu chủ, trước khi ngươi xuất hiện, lão phu thật không có cảm thấy, thế giới này còn có ai có thể ngăn cản được dã tâm của Đan Cực Đại Đế.
- Thậm chí có đôi khi, ta còn đang suy nghĩ, có lẽ loại kiêu hùng dã tâm bừng bừng như Đan Cực Đại Đế, đối với Nhân loại cương vực chưa chắc là chuyện xấu.
- Nhân loại cương vực, cần một kiêu hùng, cần phải có động lực, có cảm giác nguy cơ...
Tỉnh Trung Đại Đế than nhẹ một tiếng, lại tiếp tục nói:
- Bất quá lão phu cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng cảm thấy, mặc dù Nhân loại cương vực cần một người như vậy, cũng không phải là Đan Cực Đại Đế.
- A? Vì cái gì?
Hỏa Viêm Đại Đế một mực không nói gì, lại hỏi.
- Rất đơn giản, Đan Cực Đại Đế này, có thủ đoạn, lại không có lòng dạ cùng ôm ấp tình cảm. So sánh với Khổng Tước Đại Đế, Đan Cực Đại Đế không có loại khí chất vì thiên hạ. Cái này đã định, nếu như Nhân loại cương vực bị hắn khống chế, chắc chắn là một hoàn cảnh sinh tồn phi thường tàn khốc. Mà Khổng Tước Đại Đế, có ý chí như vậy, lại không có dã tâm...
Tỉnh Trung Đại Đế phân tích, lại làm cho Giang Trần liên tục gật đầu.
- Tỉnh Trung Đại Đế nói có lý, Khổng Tước Đại Đế là người bi thiên, ý chí thiên hạ, chưa từng nghĩ qua muốn độc bá Nhân loại cương vực.
Một gã tán tu Đế cảnh lại hỏi:
- Tỉnh Trung lão ca, ngươi nói cảm giác nguy cơ, lại từ đâu mà đến? Dù Đan Cực Đại Đế thống nhất Nhân loại cương vực, nhiều lắm thì hoàn cảnh sinh tồn của mọi người tàn khốc một chút, cũng chưa nói tới cảm giác nguy cơ gì a.
- Ai, ngươi cảm thấy, dã tâm của Đan Cực Đại Đế, có thể thuận lợi thực hiện sao? Tất cả đại tông môn, sẽ không liều chết chống cự sao? Dùng Giang Trần Thiếu chủ làm thí dụ, hắn sẽ để cho Lưu Ly Vương Thành tùy ý Đan Cực Đại Đế chiếm đoạt sao? Có áp bách, thì có phản kháng. Một khi loại giằng co này hình thành, cả Nhân loại cương vực, tất sẽ lâm vào trong chém giết vô cùng vô tận. Đây mới thực sự là tai nạn. Một khi đại thế khởi động, cũng không phải là ai muốn ngừng có thể ngừng lại.
Tỉnh Trung Đại Đế nói, làm cho mỗi người ở hiện trường đều nghiêm túc, đều đang tự hỏi cái gì.
- Đương nhiên, đây chỉ là một loại nguy cơ mà lão phu suy đoán. Nhưng căn nguyên của nguy cơ chính thức, lại không phải cái này.
Tỉnh Trung Đại Đế thở dài.
- Nguy cơ nội hoạn, mặc kệ loạn ra sao, cũng luôn có một ngày kết thúc. Thế nhưng mà, nếu nguy cơ là từ ngoại giới đến, vậy thì khác rồi. Thượng Cổ Ma tộc rục rịch, ngoài biên giới chi cảnh, chủng tộc khác đã sớm nhìn chằm chằm... Một khi cách cục hiện hữu bị đánh vỡ, dùng cách cục chia rẽ hôm nay của Nhân loại cương vực, thật sự có thể bảo đảm số mệnh Nhân tộc bất diệt sao? Lão phu rất là lo lắng.
Đây mới là chỗ Tỉnh Trung Đại Đế lo lắng lớn nhất.
← Ch. 1375 | Ch. 1377 → |