Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0138

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0138: Cơ hội Giang Trần trang bức tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Người Càn Lam Bắc Cung, thật sự là càng ngày càng làm càn.

Phí lão kia tức giận nói:

- Lại dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai.

- Phí lão bớt giận, nghĩ đến những ngu xuẩn kia, cho rằng Phí lão ở trong Đạo Cung của Thanh Dương Cốc, không xuất hiện ở chỗ này, cho nên mới dám làm càn.

- Ân, giải thích như vậy coi như hợp lý. Bất quá bọn hắn dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai, nói rõ lão đầu ta xưa nay vẫn là quá nhân từ a.

Thanh Dương Cốc cũng là một trong những đạo tràng của Bảo Thụ Tông tại Thiên Quế Vương Quốc, cùng Càn Lam Bắc Cung bình khởi bình tọa, lại nói tiếp, kỳ thật còn là quan hệ đồng môn.

Đôi mắt Lão nhân này đảo qua, ở trên thân bọn người Giang Trần ngắm tới ngắm lui:

- Các ngươi là người nào, người Càn Lam Bắc Cung, tại sao phải truy giết các ngươi?

Giang Trần biết rõ thực lực lão nhân này cường đại, một chiêu có thể trấn áp Lưu sư huynh, đoán chừng tu vi sẽ không kém Sở Tinh Hán của Tử Dương Tông.

- Tiền bối, chúng ta thật sự là oan uổng, hảo hảo chạy đi, lại không biết những người Càn Lam Bắc Cung này nổi điên cái gì, lại một mực đuổi giết chúng ta.

Phí lão khặc khặc cười quái dị:

- Cái kia còn không đơn giản? Người Càn Lam Bắc Cung cực kỳ tham lam, loại linh cầm này của các ngươi, so với Thanh Dực Long của bọn hắn còn cao, bọn hắn không đỏ mắt mới là lạ.

- Nguyên lai là như vậy, tiền bối chỉ điểm, để cho ta rộng mở trong sáng a.

Giang Trần cũng là gặp người tiếng người nói, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.

Thấy lão nhân này tựa hồ so với người Càn Lam Bắc Cung dễ nói chuyện hơn, ngữ khí liền theo đối phương một chút.

- Bớt vuốt mông ngựa đi. Tuy lão đầu ta không thích giết người cướp của, nhưng mà các ngươi chạy đến địa bàn của ta, nhất định phải nghiêm trị.

- Tiền bối, chúng ta không phải cố ý, người xem...

- Nói nhảm, nếu ngươi cố ý, lão đầu ta trực tiếp chặt các ngươi làm phân bón hoa rồi. Như vậy, ta cũng không khi dễ các ngươi. Hai mươi năm, làm dược nô hai mươi năm, các ngươi có thể từ Thanh Dương Cốc đi ra.

Phí lão này khoát tay chặn lại, một bộ khẩu khí giải quyết việc chung.

Vẻ mặt Giang Trần đau khổ, Thanh Dương Cốc này diễn xuất, quả nhiên cùng Đường Long nói giống như đúc, sát nhân ngược lại không có, chỉ làm dược nô hai mươi năm!

Đừng nói hai mươi năm, dù hai năm, Giang Trần cũng không làm nổi.

Hơn nữa, phía trước còn cùng Đường Long vỗ ngực đáp ứng, nhất định mang vật đưa về, đừng nói hai mươi năm, bảy ngày thời gian vừa qua, đó cũng là thất tín với người rồi.

Chỉ có điều, nhìn xem tư thế của Phí lão, tựa hồ cũng không phải tùy tiện nói chơi.

Tình thế so người cường a.

- Tiểu tử, ta nhìn vẻ mặt ngươi như quỷ thành tinh, cũng đừng tính toán nhỏ nhặt. Hai mươi năm, thiếu một ngày cũng không được. Nếu dám chạy trốn, hắc hắc! Đại Đản, Nhị Đản, nói cho bọn hắn biết quy củ.

- Chạy trốn bắt trở lại, trực tiếp chặt làm phân bón hoa.

Hai đồng tử trăm miệng một lời nói.

Giang Trần mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, tốt xấu kiếp trước ta cũng là đan dược đại sư có một không hai Chư Thiên, vậy mà làm dược nô cho lão già họm hẹm này, sỉ nhục a.

- Được rồi, tiền bối, làm dược nô thì dược nô, không biết ngươi phân chúng ta làm chuyện gì?

- Làm chuyện gì?

Lão đầu liếc mắt.

- Ngươi một người ngoài nghề, thành thành thật thật từ gánh nước bắt đầu đi. Mỗi ngày năm canh giờ học tập tri thức Linh Dược. Ba tháng sau, lại đi học phân biệt dược.

- Gánh nước?

Giang Trần thiếu chút nữa phát tác.

- Như thế nào? Không muốn làm?

Lão đầu cười hắc hắc.

- Vậy thì gánh phân đi.

- Đừng! Gánh nước, ta chọn!

Giang Trần nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, Kiều Bạch Thạch một mực giữ im lặng, bỗng nhiên nâng lá gan:

- Tiền bối, vãn bối có thể nói vài lời hay không?

- Có rắm mau thả.

Lão đầu có chút không kiên nhẫn.

- Tiền bối, vãn bối đã từng học qua một ít tri thức đan dược, đối với đan dược cũng coi như có chút trụ cột. Chúng ta nơi này có hai mươi người, mỗi người hai mươi năm. Nếu không, ta lưu ở chỗ này, làm bốn trăm năm dược nô cho ngài lão. Ngươi thả bọn họ đi, như thế nào?

Kiều Bạch Thạch lời này vừa ra, ngay cả Giang Trần cũng chấn động. Hắn biết rõ Kiều Bạch Thạch đối với hắn trung tâm, lại không nghĩ rằng, vậy mà trung tâm như vậy.

- Ngươi hiểu đan dược?

Lão nhân kia ngược lại là có chút ngoài ý muốn.

- Không có lừa bịp lão già ta chứ?

- Tiền bối là cao nhân, ta chút tiểu tâm ấy tư, sao có thể gạt được ngài? Nói sau, lưu ta một người thành thạo, làm bốn trăm năm, tổng so với lưu người ngoài nghề càng tốt a? Thành thạo làm một năm, bằng người thường làm mười năm. Tính toán ra, vẫn là Phí lão ngài buôn bán lời.

- Hắc hắc, ngươi cái tên này, ngược lại là trung thành và tận tâm. Chuyện này, lão đầu ta sẽ suy nghĩ. Ngày nào đó ta phát hiện ngươi thật sự có thiên phú Linh Dược, sẽ theo như ngươi nói xử lý.

- Đừng a! Tiền bối, ta có thể đợi, nhưng thiếu gia nhà ta có việc gấp đi vương đô, đợi không được. Nếu không, hiện tại ngài liền khảo thi ta a.

Lão đầu hừ một tiếng:

- Hiện tại lão phu không rảnh. Mẹ nó, lão phu đạp hơn phân nửa Thiên Quế Vương Quốc, lại tìm không thấy một cây Thông Tâm Minh Vương Thảo. Đáng giận, đáng giận.

Thông Tâm Minh Vương Thảo?

Kiều Bạch Thạch nghe cũng chưa từng nghe qua, muốn biểu hiện một chút, nhưng lại vô kế khả thi.

Liền ở thời điểm này, Giang Trần bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tiền bối, ngươi tìm Thông Tâm Minh Vương Thảo, là luyện chế Minh Vương Tịnh Tâm Đan? Hay là luyện chế Tiên Linh Nhu Huyền Hoàn?

- Ân?

Khuôn mặt lão đầu vốn khô héo âm trầm, nghe Giang Trần vừa hỏi, đột nhiên biến sắc, hai mắt đục ngầu nhất thời thả ra một đạo tinh quang, ở trên mặt Giang Trần quét tới quét lui.

- Tiểu tử, ngươi vậy mà nghe qua Minh Vương Tịnh Tâm Đan?

Phí lão bước một bước, liền lẻn đến trước mặt Giang Trần, ngón tay sờ sờ, đem dây thừng trên người Giang Trần kéo đoạn.

- Hắc hắc, xảo vô cùng, thật đúng là nghe qua.

Tròng mắt lão đầu tỏa ánh sáng, lập tức lại uể oải thở dài.

- Nghe qua thì sao, lão đầu ta còn biết đan phương đây này, đáng tiếc tìm không thấy Thông Tâm Minh Vương Thảo, luyện chế không được, đó cũng là không tốt.

Minh Vương Tịnh Tâm Đan, kỳ thật cũng là Thượng Cổ đan phương, là một loại đan dược bình tâm tĩnh khí. Nói trắng ra là, cùng Nhất Phật Tán là một hệ.

Chỉ là, đẳng cấp của Minh Vương Tịnh Tâm Đan, so với Nhất Phật Tán cao hơn nhiều cấp bậc. Chân Khí cảnh căn bản không dùng được loại đan dược cao cấp này.

- Đúng vậy, Thông Tâm Minh Vương Thảo đối với hoàn cảnh phi thường bắt bẻ, rất khó tìm. Có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Giang Trần cũng cố ý thừa nước đục thả câu.

Trên thực tế, ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Thông Tâm Minh Vương Thảo này, đối với thân phận kiếp trước của hắn mà nói, cái kia chính là cỏ dại, sinh trưởng ở trong hoa viên, cũng bị cho là cỏ dại thanh lý sạch.

Nói cách khác, Thông Tâm Minh Vương Thảo ở trong mắt Chư Thiên đại sư, là thực vật làm xanh mặt đất, ngay cả tư cách tiến vào hoa viên của bọn hắn cũng không có.

*****

Bất quá, ở Vương Quốc thế tục, loại linh thảo này, thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

- Tiểu tử, chớ cùng lão phu như vậy, ở đâu nghe qua đan dược này, ở trước mặt lão phu giả thần giả quỷ. Thu hồi điểm tiểu tâm tư này của ngươi, hai mươi năm, thiếu một ngày cũng đừng nghĩ.

- Hắc hắc, lại nói tiếp, ta từng nghe một tiền bối nói qua một sự kiện, nói loại đan dược Minh Vương Tịnh Tâm Đan này, nguyên vật liệu rất khó tìm. Đan dược cùng nó tác dụng ngang nhau, kỳ thật có rất nhiều. Giống như hắn còn nâng lên một loại gọi Tẩy Trần Tố Tâm Đan gì đó. Nghe nói nguyên vật liệu rất dễ tìm, hơn nữa hiệu quả so với Minh Vương Tịnh Tâm Đan chỉ hơn chứ không kém, không biết hắn nói thật hay khoác lác.

- Tẩy Trần Tố Tâm Đan? Ngươi... Ngươi vậy mà nghe qua Tẩy Trần Tố Tâm Đan?

Trên mặt lão đầu, bỗng nhiên giống như trăm hoa đua nở vậy.

- Nghe qua, có gì kỳ lạ quý hiếm sao?

Giang Trần cố ý giả ngu.

- Có gì kỳ lạ quý hiếm?

Lão đầu nhảy lên.

- Ngươi nói có gì kỳ lạ quý hiếm? Ngươi biết lão phu vì cầu người luyện chế một viên Minh Vương Tịnh Tâm Đan, bỏ ra cái giá bao nhiêu sao? Bỏ ra một cái giá lớn, còn phải lão tử tự mình đi tìm chủ tài Thông Tâm Minh Vương Thảo. Cái Thượng Cổ đan phương này, đều là bí mật độc nhất vô nhị, ngươi nói kỳ lạ quý hiếm hay không?

Giang Trần vui vẻ, cảm tình lão nhân này ngay cả đan phương của Minh Vương Tịnh Tâm Đan cũng không có.

- Ngươi muốn nói kỳ lạ quý hiếm, vậy thì kỳ lạ quý hiếm. Ngươi muốn nói không kỳ lạ quý hiếm, vậy cũng không kỳ lạ quý hiếm. Cái này gọi là người không hiểu khó, người hiểu không khó.

- Người hiểu không khó?

Phí lão lại nhảy dựng lên, một tay nắm vạt áo Giang Trần lên.

- Tiểu tử, ngươi ngược lại tìm cho ta một người hiểu đi ra! Ngươi muốn tìm được một cái, dù ra một cái giá lớn bao nhiêu, lão đầu ta cũng nguyện ý.

- Ta ngược lại là muốn tìm, bất quá ở đây ngốc hai mươi năm, ta đi đâu tìm đây.

Giang Trần cười ha ha, biết rõ lão nhân này triệt để mắc câu rồi.

- Khỏi phải cùng ta cân não những chuyện này.

Lão đầu khoát tay chặn lại.

- Nếu ngươi có thể tìm được một người hiểu Tẩy Trần Tố Tâm Đan, ngươi chính là tiền bối của ta. Ta dập đầu cho ngươi, gọi ngươi cha ruột cũng được. Hai mươi năm? Lão đầu ta làm dược nô cho ngươi hai mươi năm cũng không có vấn đề.

- Chuyện này là thật?

Trong nội tâm Giang Trần mừng thầm, lão nhân này tự mình đưa tới cửa a.

- Nói nhảm, ngươi xem lão phu là loại người ăn nói bừa bãi sao?

- Nhìn không ra.

Giang Trần lắc đầu.

Đôi mắt lão đầu xoay chuyển, ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ Giang Trần nói chuyện phiếm, nghe nghe, tựa hồ ra chút hương vị, cảm tình tiểu tử này nói, còn có vài phần chân thật?

Lão đầu hắn hai ba mươi năm này, tâm tư cơ hồ đều đặt ở Minh Vương Tịnh Tâm Đan, vì thế mà nát tâm.

Đi tìm khắp qua các nơi, lại không thu hoạch được gì.

Từ trên người Giang Trần, cho dù là một đường cơ hội, lại nghe không chân thực như vậy, nhưng hắn cũng khó tránh khỏi có chút động tâm. Dù sao, việc này đã thành tâm ma của hắn rồi.

- Tiểu tử, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, chớ cùng lão phu ra vẻ. Nếu như lão phu biết ngươi lừa gạt, muốn nhân cơ hội chạy đi, ngươi biết hậu quả a!

Lão đầu cố gắng xụ mặt, làm ra một bộ hung ba ba, phảng phất muốn mượn cái này chấn nhiếp Giang Trần.

- Phí lão, thực lực thần thông của ngươi, hơn xa ta, ở trước mặt ngươi, ta tựa hồ không đùa nghịch được hoa chiêu gì? Đừng nhìn ngài ánh mắt mơ hồ, nhưng ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngài chính là điển hình của đại trí giả ngu.

Giang Trần đập lên mã thí tâng bốc.

- Hắc hắc, cái này cũng bị ngươi nhìn ra? Uổng ta che dấu sâu như vậy.

Lão đầu hếch ngực, vẻ mặt mèo khen mèo dài đuôi sờ lên chòm râu dê.

- Tiểu tử, ngươi đã không phải ra vẻ, vậy ngươi nói một chút, Thiên Quế Vương Quốc ta, thực sự có người nắm giữ Tẩy Trần Tố Tâm Đan?

- Cùng Thiên Quế Vương Quốc không quan hệ, là ta khi còn bé kết giao một bằng hữu vong niên, hắn biết rõ. Mỗi qua năm ba năm, hắn sẽ xuất hiện một lần. Mỗi lần ta đều từ chỗ của hắn nghe được rất nhiều sự tình đan dược.

- A? Còn có kỳ nhân như vậy?

Phí lão bán tín bán nghi.

- Ân, lại nói tiếp, lần này ta đến vương đô Thiên Quế Vương Quốc, cũng là nghe nói lão nhân gia ông ta giống như sẽ tới Thiên Quế Vương Quốc xử lý chút sự tình gì đó, cho nên ta mới chạy đến bái kiến lão nhân gia ông ta.

- Có sự tình trùng hợp như vậy?

Lão đầu càng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Lời nói nói đến nước này, Giang Trần biết rõ, lão nhân này là triệt để mắc câu rồi.

Kiều Bạch Thạch ở một bên âm thầm buồn cười, hắn cũng biết, lúc này xem như đã thoát khốn. Có sư tôn ở đây, không đem lão nhân này hù mê mới là lạ.

- Xảo? Đây là sự tình số trời đã định, đương nhiên đúng dịp.

- Số trời đã định?

Phí lão thì thào thở dài, ánh mắt có chút mê ly.

- Tẩy Trần Tố Tâm Đan, danh tự này ta cũng nghe qua, nhưng mà Thiên Quế Vương Quốc, không có ai biết đan phương. Nghe nói, viên thuốc này thành phẩm, so với Minh Vương Tịnh Tâm Đan xác thực rẻ tiền hơn rất nhiều, nguyên vật liệu rất dễ tìm, luyện chế, cũng càng đơn giản một ít.

Đột nhiên, con mắt Phí lão khẽ động, phảng phất quyết định được chủ ý.

- Tiểu tử, lão phu tạm thời tin ngươi một lần. Sự tình xông vào Thanh Dương Cốc, lão phu có thể không truy cứu. Bất quá, ngươi phải dẫn kiến cao nhân thần bí kia cho ta.

Giang Trần cố ý làm khó nói:

- Cái này ta không dám tùy tiện đáp ứng, nói sau, thấy có làm được cái gì? Lão nhân gia ông ta đã sớm không hỏi sự tình thế tục. Ngươi muốn cầu hắn, ta xem rất khó.

Lão đầu cười hắc hắc nói:

- Ta cầu hắn rất khó, nếu như ngươi cầu thì sao?

- Ta... tại sao ta phải cầu?

Giang Trần cố ý giả ngu.

- Ách... Cái này sao!

Lão đầu cười có chút xấu hổ, đúng vậy a, tại sao người ta phải đi cầu? Việc này cùng người ta không có quan hệ a.

Hắn ở nguyên chỗ không ngừng xoa tay, cẩn thận từng li từng tí cười làm lành nói:

- Cái kia, tiểu huynh đệ, ngươi nói, ngươi muốn điều kiện gì, mới bằng lòng giúp ta cầu tình?

Giang Trần mặt đen lên:

- Không cầu, mới vừa rồi bị ngươi hù ngã, hai mươi năm dược nô, thật là uy phong a!

- Hắc hắc, đừng nóng giận, đừng nóng giận.

Lão đầu đi đến trước mặt Giang Trần, nịnh nọt ở trên bờ vai Giang Trần nhẹ nhàng gõ.

- Đến đến, lão đầu đấm lưng cho ngươi. Cái gì hai mươi năm dược nô a, ta nghĩ là ngươi nghe lầm, ta nói là, ai có thể thay lão phu giải quyết vấn đề Minh Vương Tịnh Tâm Đan, lão phu làm hai mươi năm dược nô cho hắn!

Giang Trần âm thầm buồn cười, xem bộ dạng lão nhân này như kẻ dở hơi, cũng nhịn không được muốn cười. Nói tới lão đầu này, tính tình cổ quái, có chút bất thường, nhưng không tính là người xấu.

Nếu đổi lại những người Càn Lam Bắc Cung kia, nhất định sẽ dùng sinh tử áp chế, cưỡng bức Giang Trần phục tùng thỏa hiệp, không từ thủ đoạn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)