Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1397

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1397: Cột sáng thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tử Yên, không nên nhìn ta. Ngươi muốn tiến lên thì đừng có khiếp đảm. Ngươi không muốn tiếp tục tiến lên thì có thể rời khỏi lúc này.

Giang Trần truyền thức nói:

- Loại địa phương như vậy, kiêng kỵ nhất chính là sự do dự. Thường thường người muốn lui lại sẽ chết nhanh nhất.

Cũng không phải Giang Trần đang đe dọa, do dự, người do dự, ở trong hiểm cảnh quả thực sẽ chết nhanh hơn. Bởi vì loại người này không có cách nào tập trung tinh lực đối phó với tình thế nguy hiểm.

Càng sợ cái gì đó, thường thường sẽ tới cái đó cực nhanh.

Lúc quay đầu lại nhìn, đằng sau bọn họ một mảnh sương mù mịt mờ, đã hoàn toàn không nhìn thấy lối vào trước đó.

Vào giờ phút này, trong hư không phía trước bỗng nhiên xuất hiện từng đạo cột sáng phóng lên trời. Từng đạo cột sáng này giống như cầu vồng bảy màu, từ trong chỗ sâu nhất của sơn cốc bắn lên trên không trung.

Cột sáng này vô cùng đẹp mắt, mê người cực kỳ.

- Một cột, hai cột... Không ngờ lại có bảy cột.

Trong cột sáng đẹp mắt kia có vô số điểm nhỏ, có màu vàng, có màu bạc, có màu tím, có màu xanh...

Từng điểm nhỏ kia bay tán loạn, sáng lạn, nhiều màu, giống như một hộp chứa bảo tàng, bỗng nhiên mở ra, trân bảo bên trong hộp tản mát ra quang mang mê người vô cùng.

- Đó là cái gì vậy?

- Chậc chậc, quang mang như vậy, nhất định là có trọng bảo xuất thế a.

- Các ngươi nghe thử xem, là thanh âm gì vậy?

- Quả thực có âm thanh a.

Bên tai mọi người vang lên từng đạo thanh âm hùng vĩ, mạnh mẽ, như sóng dậy ầm ầm, gống như là biển cả nổi giận, như là chim trên trời hót vang, giống như vô số thần phật đang niệm kinh.

Thanh âm này không ngờ lại trang nghiêm, làm cho trong lòng những người có mặt hiện tại không nhịn được mà nhảy lên.

Trong lòng Giang Trần rùng mình, thần trí của hắn không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh. Thần thức của hắn tuyệt đối không thua bất luận một tu sĩ Đế cảnh nào.

Thanh âm trang nghiêm như vậy, giống như là ngàn vạn thần phật đang tụng kinh, y y a a, thậm chí còn có một loại tiết tấu kỳ quái, có thể khiến cho tâm tình bắt đầu tự động ba động theo quy luật này.

- Lực lượng tinh thần thật cường đại.

Trong lòng Giang Trần tràn ngập kiêng kỵ. Trong thức hải của hắn, đạo dây chuyền phong ấn giống như bọt nước kia lúc này không ngờ lại giống như một đầu mãnh thú bị xâm lấn, tràn ngập vẻ đề phòng.

Mỗi một lần, đạo dây chuyền phong ấn này một khi xuất hiện loại tình huống tương tự như vậy có nghĩa là tình huống rất không đúng.

- Chẳng lẽ những thanh âm kia lại là một bẫy rập? Có thể ảnh hưởng tới thần thức của tu sĩ hay sao?

Giang Trần nhìn qua bảy đạo quang trụ kia, trong lúc nhất thời trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Hắn lại nhìn đám người chung quanh, rất nhiều tu sĩ, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng và cuồng nhiệt. Vẻ mặt ửng hồng, hiển nhiên cảm xúc đều bị thanh âm trang nghiêm này tác động, tinh thần lực tiến vào trạng thái phấn khởi.

Trong lòng Giang Trần càng thêm nghiêm túc, một tu sĩ, nếu như thần thức tiến vào trạng thái này, bình thường đều là dưới tình huống cực kỳ cực đoan.

Hoặc là tình huống vô cùng tốt, hoặc là tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Ví dụ như võ giả lúc ở biên giới đột phá võ đạo, cảnh giới thần thức cũng sẽ vô cùng phấn khởi, được cảnh giới võ đạo mới dẫn dắt, tinh thần lực vô cùng phấn chấn.

Loại phấn chấn này sẽ trở thành một loại động lực.

Mà giờ phút này hiển nhiên có trạng thái này là không đúng.

Một loại khác, là trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Ví dụ như ở biên giới nguy cơ, ví dụ như tinh thần lực bị người ta điều khiển, hoặc là bị ảnh hưởng bởi nhân tốc nào khác.

Giang Trần cảm thấy tình hình trước mắt hẳn là loại thứ hai.

Giang Trần nhìn thấy loại tình hình này, trong lòng càng thêm cảnh giác. Hắn có dự cảm, bí mật chất chứa trong Trầm Hương cốc này có lẽ còn đáng sợ hơn một ít so với bất luận bí cảnh nào mà hắn từng tiến vào qua.

Giang Trần đã tiến vào rất nhiều bí cảnh, ví dụ như Mê Cảnh thu liệp ở Thiên Quế vương quốc, ví dụ như thí luyện của liên minh thập lục quốc sau đó. Huyễn Ba sơn khi còn ở Đan Kiền Cung, còn có Vạn Tượng cực cảnh, ....

Những bí cảnh này đều cái sau so với cái trước bất phàm hơn.

Thế nhưng mà không có một bí cảnh nào lại quỷ dị như hiện tại.

Có gắng làm cho cảm xúc của mình bìn hphujc lại, Giang Trần dứt khoát mắt điếc tai ngơ với thanh âm kỳ lạ kia. May mà hắn có một đạo dây chuyền phong ấn phòng ngự, thanh âm này tuy nhiên nhiễu loạn, thế nhưng lại rất khó tạo thành thần thức chấn động đối với hắn.

Đương nhiên thân phận hiện tại của hắn là đệ tử thiên tài của Tử Yên tông. Mặc dù phát giác ra được gì, cũng không thể làm ra cử động quá mức kinh người.

Bằng không mà nói sẽ trở thành mục tiêu chim bị bắn đầu đàn.

Ánh mắt Giang Trần nhìn về phía những cự đầu thế lực lớn bên kia.

Giờ phút này những cự đầu thế lực lớn kia cũng ngừng lại, không tiến tới tiếp. Dường như đã phát hiện ra thứ gì đó. Đối mặt với tình huống quỷ dị như vậy, bọn họ cũng không có khả năng một đường tiến về phía trước mà không quay đầu nhìn lại như vậy.

- Ồ? Các ngươi có cảm giác được không? Nhiệt độ dường như hạ thấp một chút?

- Đúng vậy, hình như không có nóng bỏng như trước đó.

- Ha ha ha, chẳng lẽ bảy đạo quang trụ kia áp chế khí tức nóng bỏng này sao?

Nhiệt độ ở hiện trường quả thực hiện tại đã hạ thấp một ít. Thậm chí, mảnh hư không như bị thiêu đốt lúc trước, giờ phút này cũng giống như bị bảy đạo quang trụ kia áp chế, bắt đầu trở nên ảm dạm.

Mà trong hư không, bảy đạo quang trụ lớn kia vẫn sừng sừng, đẹp mắt như vậy. Đâm thẳng về đám mây, tản ra quang mang chói lọi, tỏa sáng trong hư không.

Bảy đạo quang trụ này giống như bảy chiếc đen sáng, chỉ đường dẫn lối cho những tu sĩ này.

Mà khí tức nóng bỏng ở hiện trường quả thực đã hạ thấp xuống, tuy rằng còn không có nóng bỏng như vừa rồi, thế nhưng đối với những tu sĩ này mà nói, đã nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận.

- Vân Lan đạo huynh, chúng ta tiếp tục đi tới trước chứ?

Một gã tu sĩ của Đan Hỏa thành nhìn về phía Vân Lan đại đế, trong mắt tràn ngập chờ mong và nóng bỏng.

Vân Lan đại đế nhìn về phía những người khác, nói:

- Mọi người cảm thấy thế nào?

- Ta ủng hộ tiếp tục đi tới.

- Đúng, bảy đạo quang trụ này nhất định có bí mật lớn. Nói không chừng đây là một bí cảnh thượng cổ. Là một cơ duyên, nói không chừng là cơ duyên có thể cải biến vận mệnh, thế cục cương vực nhân loại.

- Đúng vậy, bảy đạo quang trụ này thần thánh trang nghiêm như vậy, tuyệt đối không phải là bí cảnh bình thường. Cương vực nhân loại chúng ta từ thượng cổ tới nay, truyền thừa tuyệt tự, từ từ suy thoái. Hiện tại có kỳ ngộ bực này, không có lý do gì dậm chân tại chỗ a.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, tiếp tục đi tới.

Ý kiến của mọi người đều nhất trí một cách thần kỳ. Hiển nhiên mọi người ở trong sự kích thích của bảy đạo quang trụ này, tâm lý muốn tìm tòi tột cùng đã hoàn toàn bị câu dẫ r. a

*****

Loại tình huống này, muốn bọn chúng quay đầu lại, hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Những cường giả Đế cảnh này, cả đám đều đi qua không ít bí cảnh. Thế nhưng mà cho dù là cường giả Đế cảnh kiến thức rộng rãi cũng chưa bao giờ gặp bí cảnh mạnh mẽ bực này.

Nhất là bảy đạo quang trụ cực lớn kia, giống như kết nối giữa trời và đất, phá toái hư không vậy.

Loại cảnh tượng hùng vĩ bao la, chí cao thiên địa như vậy, còn có thần âm trang nghiêm thần thánh như phật xướng, đều ngưng tụ thành một loại âm thanh, dẫn dắt bọn họ tiến về phía trước, về phía trước không ngừng.

Phải tiến về phía trước.

Vân Lan đại đế gật đầu nói

- Tốt, vậy chúng ta tiếp tục đi tới.

Đan Hỏa thành cầm đầu, Thiên Hà cung và Thiên Âm tự, còn có Bất Diệt Thiên Đô hiện tại đều coi Đan Hỏa thành là thiên lôi sai đâu đánh đó.

Mà Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái căn bản không nghe Vân Lan đại đế bên này chỉ huy. Bọn họ đều có tính toán của riêng minh.

Hơn nữa Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái trong lúc mơ hồ còn hình thành một loại ăn ý. Nếu như Đan Hỏa thành chèn ép bọn họ, dù bất luận là một nhà nào, thì hai nhà bọn họ sẽ liên thủ.

Mà mấy thế lực của các vực chung quanh, tông môn nhị phẩm, tông môn tam phẩm, tất cả hơn mấy chục nhà lại không tạo thành một cỗ lực lượng đoàn kết, mà giống như là chia rẽ, riêng lẻ.

NHững thế lực này giống như cùng thái tử đọc sách, không có khả năng trở thành nhân vật chính trong chuyện này.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Giang Trần đi theo đội ngũ Phượng Minh hạ vực, cũng không lộ diện.

Đội ngũ không ngừng tiến lên, thanh âm phật xướng trang nghiêm kia ngày càng mạnh, ngày càng rõ ràng. Trong lúc nhất thời, mọi người có cảm giác giống như đi vào trong thế giới thượng cổ thần phật, nhìn lại bốn phía, đều là một mảnh thế giới thanh tịnh, quang mang bảy màu, tạo thành mảnh thế giới này.

Ồ?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, tại sao đi tới nơi này cảnh tượng trước mắt lại biến đổi?

Vốn cảnh tượng trước đó là sương khói mịt mờ giống như biển lửa, lúc này ít nhiều có thể thấy được chuyển biến thành một bảo địa thanh tịnh vô song.

Quang mang khí lành, sương mù tường vân.

Đội ngũ phía trước đã dừng lại. Nhìn thấy cảnh tượng bực này, tất cả mọi người đều ngừng chân không tiến tới.

- Chậc chậc, đây là nơi nào? Tại sao lại có cảm giác thoát ly phàm trần? Tiến vào thế giới Chư Thiên thần phật như vậy?

- Chẳng lẽ thời đại thượng cổ của Thần Uyên đại lục chúng ta sáng lạn như thế?

- Quả thực khiến cho người ta hướng tới a. Bảo địa bực này không ngờ lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ như Phượng Minh hạ vực, lại nói, quả thực là châm chọc a.

- Ngươi nghĩ gì vậy? Thời kỳ thượng cổ, không phân biệt cái gì mà bát vực và hạ vực. ai biết nơi này ở thời kỳ thượng cổ có phải là thánh địa nhân tộc hay không?

- Có đạo lý. Nói không chừng, nơi này chính là thánh địa nhân tộc. Nghĩ tới nhân tộc ta thời thượng cổ trải qua thời đại Thần ma, cường giả như mây. Bất luận một phương nào, ném tới cương vực nhân loại hiện tại đều là thánh địa a.

- Bảo địa như vậy tất có bảo vật nghịch thiên. Tất có truyền thừa ngịch thiên.

Mọi người ngươi một lời ta một lời, chậc chậc tán thưởng. Đại bộ phận người trong mắt đều tràn ngập vẻ cuồng nhiệt. Hận không thể lập tức nhảy vào trong bí cảnh này trắng trợn cướp đoạt một phen.

Giang Trần ở phía sau đám người, không có tỏ vẻ gì mà chỉ quan sát cảnh tượng trước mắt. Hắn sẽ không bị cảnh tượng mê người trước mắt mê hoặc tâm trí.

Giang Trần biết rõ, bất kể là cảnh tượng gì đối với những cường giả nghịch thiên kia mà nói, đều có thể là do con người chế tạo ra.

Có đôi khi một trận pháp, một thủ thuật che mắt, một ít thần thông nhỏ cũng có thể làm được.

Trên thế giới võ đạo, mắt thường nhìn thấy cảnh vật trước mắt vĩnh viễn không nhất định là thật. Nhất là dưới loại tình huống này, Giang Trần cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng khó có thể tin được.

Nếu như nơi này thực sự là bảo địa thanh tịnh như vậy, vì sao những thế lực Phượng Minh hạ vực lần lượt phái tới lại không có lấy một người còn sống trở về?

Chuyện này hiển nhiên rất không phù hợp, không ăn khớp với trước đó.

Tuy rằng cảnh tượng trước mắt là một mảnh bảo địa, điềm lành, thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trần đã có một loại cảm giác bực bội không hiểu, đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn thủy chung vẫn ở trong trạng thái đề phòng cao độ

Theo thực lực Giang Trần không ngừng đề thăng, cảnh giới thần thức không ngừng cường đại, bay giờ hắn đối với đạo dây chuyền phong ấn này cũng ngày càng thân thiết, ngày càng quen thuộc. Không còn cảm giác mờ mịt như trước nữa.

hắn biết rõ đạo dây chuyền phong ấn này có lẽ ẩn chứa huyền bí luân hồi kiếp trước của hắn, tuy rằng hiện tại hắn còn vô lực cởi bỏ bí mật trong đạo dây chuyền phong ấn này.

Nhưng mà không thể nghi ngờ, đạo dây chuyền phong ấn này ở thời điểm đặc thù, sẽ bảo hộ hắn, khi nguy cơ, sẽ nhắc nhở hắn.

Ví dụ như hiện tại, đạo dây chuyền phong ấn này rõ ràng ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Dưới loại tình huống này, cho dù Giang Trần không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu ở nơi này, thế nhưng hắn cũng biết nơi này nếu không phải là bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài thì nhất định là dấu diếm hung cơ.

Lúc này trên bảy đạo quang trụ kia, từng đạo màn sáng giống như thác nước, từ trên cao trút xuống, cuồn cuộn trút xuống.

Màn sáng này có ngũ sắc lan tràn, giống như từng khối lưu ly trong suốt, lại giống như tinh thể trong suốt, tạo nên gợn sóng đẹp mắt.

Trong lúc gợn sóng phập phồng, ẩn chứa các loại pháp tướng như ẩn như hiện.

Từng bức lại từng bức, trong màn sáng trong suốt đang gợn sóng kia không ngừng có các loại pháp tướng xuất hiện, có thần ma Chư thiên, có thần binh lợi khí, có thượng cổ hung thú, có kỳ hoa dị thảo, có quy cung thiên khuyết, có biển sao...

Màn sáng này không ngừng biến đổi, hình ảnh và tốc độ, nhịp điệu khiến cho chúng tu sĩ chấn động, kinh hãi không thôi. Cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào màn sáng kia, nhìn không chuyển mắt.

Giờ phút này, trừ Giang Trần ra, cơ hồ tâm linh của tất cả mọi người đều rung động, lắc lư cao độ. Bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt chinh phục.

Dã tâm giống như dây leo, nhanh chóng lan tràn ra.

Hiện tại bọn họ đã không thể chờ đợi được, muốn tiến vào trong bí cảnh này, nhìn xem tỏng bí cảnh này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật.

- Mau nhìn, mau nhìn, bên cạnh chỗ đó là cái gì?

Bỗng nhiên có người quát to một tiếng.

Ánh mắt mọi người vội vàng nhìn vào bên trong, đã thấy bên trong màn sáng kia, ẩn chứa một tòa cung điện cực lớn, vàng song lộng lẫy, tản ra ánh sáng chói lọi.

Mà bảy đạo quang trụ cực lớn kia dường như tạo thành tư thế thất tinh bảo vệ chung quanh cung điện, bắn về phía trời xanh.

- Nhất định là thánh địa thượng cổ, nhất định là vậy.

- Chúng ta phát tài rồi. Bí cảnh nơi này tuyệt đối là một cơ duyên vạn năm cũng khó có được một lần trên cương vực nhân loại a.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)