Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1408

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1408: Giang Trần quỷ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cũng may lực chú ý của mọi ngời đều ở trong những bảo vật trên kệ. Chiếc bút đồng không có bất kỳ linh lực chấn động nào cũng là vật phàm tục như vậy, trừ tài liệu thượng phẩm ra, quả thực không có tác dụng gì.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi làm gì vậy?

Ngay khi Giang Trần thở dài một hơi, bỗng nhiên một đạo ánh mắt tập trung lên trên người Giang Trần. Cùng lúc đó một đạo thanh âm lạnh nhạt từ xa truyền tới.

Người mở miệng không ngờ lại là Long Phách Tương.

Đại đế Thiên Long phái này không ngờ lại nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, rõ ràng hắn đang chia những bảo vật trên kệ, thế nhưng hắn lại có thể thấy được động tác bên phía Giang Trần.

Hắn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên lực cảm nhận của Long Phách Tương này rất nghịch thiên. Tuy rằng hắn không nhận ra người trước mặt là Giang Trần, thế nhưng mà bản năng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, hành động của tiểu tử này có gì là lạ.

- KHông có... Không có gì a.

Giang Trần cả kinh, dứt khoát giả vờ, vẻ mặt khẩn trương, lắp bắp nói:

- Ta... Ta thấy tất cả mọi người không cần ống đựng bút kia, cho nên... Cho nên ta muốn lấy làm kỳ niệm. Dù... Dù sao những bảo vật khác.... Ta... Ta cũng không được chia, .

Giang Trần ra vẻ khẩn trương, làm cho Long Phách Tương kia bán tín bán nghi.

Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần, bỗng nhiên nói:

- Mang thứ đó giao ra đây, bổn đế muốn xem qua.

Long Phách Tương rất là đa nghi, hiển nhiên vừa rồi hắn không có tự mình kiểm chứng qua ống đựng bút và chiếc bút lông kia, cho nên đối với hành động cra Giang Trần rất là mẫn cảm.

Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng tượng được một động tác nho nhỏ của mình lại bị Long Phách Tương này nhìn rõ ràng như vậy.

Không thể không thừa nhận Long Phách Tương này có trực giác rất cường đại.

Giang Trần dưới uy áp đè xuống, không thể không khuất phục, cẩn thận từng ly từng tí xuất ra ống đựng bút kia.

Long Phách Tương tiếp nhận, điều tra vài lần, cũng không có nhìn ra trò trống gì trên ống bút kia, hơn nữa cây bút kia hắn cũng điều tra qua. Thế nhưng thủy chung không có bất kỳ dấu vết nào.

- Những thứ đồ vật tầm thường này tại sao ngươi lại thu thập như vậy?

Long Phách Tương lạnh lùng hỏi.

- Tốt... Bảo vậy tốt không tới phiên ta.

Giang Trần ra vẻ cà lăm giải thích.

Long Phách Tương nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nhìn hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, hai tay trực tiếp chà xát, trực tiếp khiến cho ống đựng bút kia và cái bút lông kia hóa thành cặn bã.

Giang Trần quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Long Phách Tương này lại bá đạo như vậy đối với một đệ tử tông môn Tam phẩm trong Phượng Minh hạ vực.

Ngay cả Tử Yên tông lão cũng cảm thấy khó mà nhìn được.

Long Phách Tương quét mắt, cười một tiếng quái dị, nói:

- Sao nào? Không thuận mắt sao? Không thuận mắt thì tùy tới có thể tới tìm bổn đế gây phiền toái, cứ phóng ngựa tới.

Long Phách Tương này quả thực không phải là không biết xấu hổ bình thường. Rõ ràng là mạnh mẽ chèn ép.

Tử Yên tông lão vô thức lắc đầu, cho hắn mười lá gan hắn cũng không có khả năng khiêu chiến với Long Phách Tương này a.

Long Phách Tương lạnh nhạt cười, lúc này mới xoay người rời khỏi.

Chênh lệch nho nhỏ không có ý nghĩa này cũng chứng minh tính cách bá đạo, đa nghi của Long Phách Tương không sót một chút nào. Những người thế lực nhị lưu, tam lưu kia đều thấy một màn như vậy.

Có một ít người nhìn vào hả hê, có ít người trong lòng bất bình, có ít người thì biểu hiện lạnh nhạt.

Nói ngắn lại không có ai dám đứng ra bênh vực kẻ yếu.

- Tên đần này, một ống bút hỏng ai cũng không muốn, hết lần này tới lần khác hắn lại thu thập. Lại bị Phách TƯơng đại đế nhìn không vừa mắt, không công mà bị nhục nhã một hồi.

- Còn không phải sao? Loại chuyện nhặt ve chai này, cũng coi như là khó coi a.

Nghe thấy những câu trào phúng này, Giang Trần không có tỏ vẻ gì. Từ chi tiết nhỏ nhặt này có thể thấy được Long Phách Tương này hẹp hòi bao nhiêu.

Cho dù là thứ vật vô duujng, hắn cũng không hy vọng rơi vào trong tay người khác. Cho nên hắn mới có thể hủy diệt ống đựng bút kia, cùng với bút lông bên trong.

Thà rằng giết lầm một ngàn chứ quyết không để cho người ta nhặt một thứ bỏ sót lại.

Long Phách Tương này này quả thực không phải lòng dạ hẹp hòi bình thường, vênh váo hung hăng không thôi.

- May mắn mà ta cơ linh a.

Trong lòng Giang Trần còn sợ hãi, quét mắt nhìn nhẫn trữ vật một vòng. Bên trong có một cái bút lông đang lẳng lặng nằm đó.

Trước kia, ở trong cái ống đựng bút kia có mười hai cái bút lông. Long Phách Tương kia, lúc kêu Giang Trần giao ra, Giang Trần lưu lại một cái bút lông, còn lại đem tất cả mười một cái giao ra.

Trước đó Long Phách Tương không có lưu ý tới bên này, cho nên càng không lưu ý tới việc bên trong ống rốt cuộc có bao nhiêu cái bút lông.

Bởi vậy Giang Trần cầm thiếu một cọng bút lông ra, cũng không có ai phát giác ra được. Cho dù là đa nghi như Long Phách Tương cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt ngắn ngủi này người trẻ tuổi đối diện kia vậy mà lại có phản ứng nhanh như vậy.

Cái bút lông mới là thứ mà Giang Trần chú ý nhất.

Cái ống đựng bút cùng với những chiếc bút lông khác, Giang Trần có phán đoán giống như mọi người, đều là rác rưởi trong rác rưởi, đối với võ giả mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thế nhưng mà một chiếc bút lông duy nhất còn lại kia hoàn toàn không giống. Không thể nói nó là hạc giữa bầy gà, thế nhưng mà cũng có thể nói là không sai biệt lắm.

Chỉ tiếc bảo vật chính thức ở đó, lại không có người nào biết hàng.

Cơ hồ Giang Trần hoài nghi, cái bút lông mà mình đạt được này so với những bảo vật trên kệ kia có giá trị hơn rất nhiều.

Chỉ là cái bút lông này so với mười một chiếc còn lại, ném loạn vào cùng một chỗ, lại thêm cái ống đựng bút bình thường, làm cho khỏa minh châu như nó cũng bị làm lu mờ, không có ai quan tâm.

Lúc này những thế lực cự đầu kia đang chia cắt chiến lợi phẩm, điên cuồng cãi lộn. Đã thống nhất phân phối, thế nhưng không thể không cãi nhau, thậm chí là ra tay.

Chỉ là đi tới một bước này, người chính thức nguyện ý tiếp nhận phương thức phân phối như vậy lại không nhiều lắm.

Thế nhưng mà THiên LOng phái và Cửu Dương Thiên Tông, hai thế lực lớn này đều vô thanh vô tức mắt nhắm mắt mở, cho nên những thế lực khác càng không có khả năng phản đối.

Bát vực chiếm chín thành lợi ích, giữa bọn họ đã sớm có ước định riêng, khi phân chia, mặc dù có chút tranh luận, nhưng cuối cùng vẫn còn nể mặt nhau.

Nhưng mà, một thành còn lại phân cho những thế lực tam lưu, nhị lưu. Trong lúc nhất thời khiến cho cả đám lộn xộn, tiếng phàn nàn vang lên không ngừng, biểu hiện xấu xa cũng xuất hiện.

Một ít tông môn nhị phẩm cường đại cũng muốn học bộ dáng của các thế lực bát vực. Đem một thành lợi ích còn lại này phân chia hết đại bộ phận.

Thế nhưng mà tu sĩ của các thế lực khác triệt để kháng cự.

Cuối cùng dưới sự hòa giải của thế lực bát vực, cuối cùng không có gây ra họa lớn thiêu thân.

*****

- Được rồi, chư vị, các ngươi đã phân chia bảo vật ở tầng thứ hai Tàng bảo các đã xong. Đầu súc sinh đầy lông kia có lẽ cũng sắp giết tới nơi.

Vui sướng khi nhận được bảo vật lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Ngay lúc này, tiếng chi chi bên ngoài lại vang vọng. Đầu Chu Tước che khuất bầu trời, thân thể không ngờ lại cuốn, pháp thân thu nhỏ lại gấp mười lần, phóng vào trong cung điện này.

- Nhanh chóng đi tới tầng thứ ba.

Thanh âm kia tràn ngập lo lắng, quát.

Mọi người vừa mới chia chác xong bảo vật, cảm xúc còn đang phấn khởi, lúc này nghe thấy đạo thanh âm này, không nói hai lời, nhao nhao phóng về phía tầng thứ ba kia.

Mà những thế lực nhị lưu, tam lưu kia, phân phối lợi ích chưa xong, cho nên muốn lui lại.

Tử Yên tông lão dù sao có chút địa vị, được phân một kiện bảo vật. Hắn vốn có chút nơm nớp lo sợ, thế nhưng Giang Trần lại truyền âm làm cho hắn bình tĩnh lại.

Đi theo đội ngũ, dọc theo thềm ngọc trên đường đi, đi tới không gian tầng thứ ba.

Cung điện này rộng rãi, không gian tầng thứ ba này thoáng cái rõ ràng tăng lên rất nhiều. Trong đại rảnh rộng rãi, phân thành bảy góc.

Mỗi một góc có cảnh tượng bất đồng.

Khi Giang Trần bước vào không gian tầng thứ ba này, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác kích động. Khí thế của không gian tầng thứ ba này cường đại, như ẩn như hiện có khí tức thời kỳ thượng cổ thần ma. Tràn ngập uy áp, tràn ngập uy nghiêm, làm cho nhiệt huyết trong người có cảm giác như muốn bốc cháy lên.

Bảy góc, mỗi một góc đều có một đỉnh nhọn. Mà bốn phía đỉnh nhọn này đều lơ lửng các loại phù ấn, ấn phù kỳ quái.

Phù văn kia giống như nòng nọc xuyên thủng qua hư không, tràn ngập vẻ thần bí, chờ kẻ tới sau giải đáp, làm tan rã nó.

Giang Trần giật mình.

- Đây là một khốn trận nghịch thiên a.

Phán đoán này của Giang Trần cũng không phải suy đoán lung tung.

Bởi vì trong bảy góc kia, mỗi một góc đều có phù văn bất đồng. mà những phù văn này lưu chuyển, khởi động một khốn trận cực lớn. Tập trung lại với nhau.

Bảy đạo quang mang thần bí, từ đầu tới cuối tập trung ở nơi này, tản ra quang mang màu vàng và màu bạc chói lọi, toát ra trên hư không, tràn ngập cảm giác thần bí.

- Đây là cái gì?

Giang Trần nhìn chăm chú vào giữa vòng xoáy kia, nhìn qua tầng lưu quang nhộn nhạo kia, Giang Trần dùng Tà ác kim nhãn xuyên thấu qua.

Xem qua, không ngờ lại thấy bên trong lại là một bộ quan tài, một bộ quan tài hoàng kim.

Chỉ là, người không có tu luyện đồng thuật, bị quang mang màu vàng chói mắt ở bên ngoài làm hoa mắt, bọn họ đâu có nhìn được quan tài hoàng kim ở bên trong vòng xoáy kia.

- Nơi này chẳng lẽ là thánh địa võ học của Thánh Nhất tông?

Có người nhìn thấy một màn bao la hùng vĩ này, cũng tràn ngập nghi hoặc, thậm chí là có chút ghen ghét.

- Nhất định là vậy, bảy đạo thần quang này đích thị là quang mang truyền thừa của Thánh Nhất tông thượng cổ, có thể tẩy tủy phạt mao, để cho thiên phú võ học của chúng ta càng thêm hoàn mỹ.

- Câm miệng.

Vân Lan đại đế giận dữ, mắng mỏ một tiếng.

Tất cả mọi người câm như hến, trừ mấy người Long Phách Cao còn có thể tiếp tục trò chuyện vui vẻ, những người khác lập tức câm miệng.

Vân Lan đại đế kia chắp tay nói:

- Tiền bối thượng cổ ở trên, chúng ta đã dựa theo tiền bối chỉ dẫn, đã đi tới tầng thứ ba. Đầu ác điểu kia cũng đã xâm nhập vào trong cung điện.

- Đến rồi sao?

Thanh âm thản nhiên kia lại vang lên:

- Hiện tại tất cả các ngươi, từng bước một tới gần khu vực vòng xoáy của ta. Khu vực này là ta dùng Thất tinh trấn thiên, trọng điểm bố trí phòng hộ. Cho dù là đầu thần điểu thượng cổ kia cũng không làm gì được các ngươi. Nhưng mà nếu như không ở trong vòng phòng hộ của ta, chết hay tổn thương cũng đừng có vội trách ta.

Đây là lời cảnh cáo.

Từ không gian tầng thứ hai lại truyền tới tiếng chi chi.

Đầu Chu Tước thượng cổ kia hiển nhiên chưa từ bỏ ý đồ, mang thân thể chưa kịp phục hồi như cũ, ra sức bay tới, rất có tư thế đuổi tận giết tuyệt.

Mọi người cảm nhận khí tức nóng bỏng không ngừng tăng lên, cả đám đều có cảm giác như tận thế sắp tới.

- Nhanh chóng tiến vào khu bảo hộ của trận pháp.

Thanh âm lạnh nhạt kia lại vang lên, vô cùng kiên định.

Ngay cả Vân Lan đại đế cũng bị uy áp của thần điểu Chu Tước kia trấn trụ, xung trận phóng ngựa lên trước, miệng kêu:

- Có trận pháp phòng ngự trước mặt bảo hộ rồi, mọi người không cần phải sợ. Có tiền bối thượng cổ phù hộ, chúng ta nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Vân Lan đại đế dẫn đầu, những cự đầu là những người đi cùng với hắn tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao đuổi kịp.

Long Phách Tương và đại biểu Cửu Dương Thiên Tông nhìn nhau, cũng đều cảm thấy, bọn họ căn bản không có hy vọng đối kháng với đầu Chu Tước thượng cổ kia.

- Giang Trần thiếu chủ, chúng ta cũng tránh đầu gió a.

Tử Yên tông lão kia thấy chân Giang Trần như mọc rễ, hắn nhịn không được mà truyền thức khuyên nhủ.

- Tử Yên, ngươi muốn đi thì đi lên đi. Ta tạm thời không đi.

Giang Trần có ý định của Giang Trần, khi hắn càng tới gần hạch tâm của vòng xoáy kia, loại cảm giác bất an trong thức hải của hắn ngày càng nghiêm trọng.

Càng ngày càng có nhiều người không ngừng chạy như bay về trung tâm của vòng xoáy kia.

Một.... Hai... Mười... Trăm...

Rốt cuộc, cả không gian tầng thứ ba chỉ còn lại có một mình Giang Trần và Tử Yên tông lão, hai người lẻ loi trơ trọi đứng ở bên ngoài, trở thành dị loại trong mắt những người khác.

- Tử đạo hữu, ngươi còn ở bên ngoài sững sờ làm gì? Còn không mau tiến vào?

- Ngốc rồi sao? Bị đầu thần điểu kia dọa ngốc rồi sao? Chạy trốn cũng không dám trốn?

Tử Yên tông lão cảm nhận được đầu thần điểu kia không ngừng tới gần, mồ hôi trên trán hắn càng ngày càng nhiều. Hơn nữa khu vực hạch tâm trận pháp kia còn có nhiều ánh mắt như vậy, đang xem xét bọn họ giống như là đang xem xiếc vậy.

Thế nhưng mà Tử Yên tông lão này rốt cuộc cũng là loại người hung ác, hắn đã đầu nhập vào Giang Trần. Lúc này, Giang Trần không có lựa chọn tiến vào trận pháp tìm kiếm sự bảo hộ, sao hắn có thể đi vào được cơ chứ?

- Bỏ đi, cho dù còn sống cũng không tốt, ta đã đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần thiếu chủ, vậy cùng hắn vinh nhục là được.

Tử Yên tông lão ra quyết định gian nan như vậy.

Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối không ngờ tới, Tử Yên tông lão này trong thời khắc mấu chốt lại bảo trì bình thản như vậy, không có trốn vào trong trận pháp kia.

- Tử Yên, vì sao ngươi không đi tị nạn?

Giang Trần truyền thức hỏi.

Tử Yên tông lão cười khổ nói:

- Ta lựa chọn đánh cuộc một lần.

Hiện tại quả thực hắn đang đánh bạc.

Cảm nhận nhiệt lực của Chu Tước thần điểu không ngừng tăng cao, trong lòng của hắn sợ hãi, sự sợ hãi cũng không nhẹ hơn người khác là bao, hắn cũng biết sợ hãi, biết sợ chết.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được nhiệt lực mạnh mẽ ra sao, đang không ngừng thôn phệ năng lượng sinh mạng của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)