Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1415

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1415: Trấn tông chi bảo?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tâm tình tốt hơn, đầu óc thần điểu Chu Tước cũng lung lay, chợt nhớ ra một chuyện, nói:

- Trước đó bản linh nói kỳ thực vẫn chưa chính xác. Kỳ thực Thánh Nhất tông thượng cổ vẫn lưu lại hậu chiêu. Chỉ là hậu chiêu này chuẩn bị vô cùng khó, cho nên trong lúc nhất thời bản linh không nhớ ra được.

Lời vừa nói ra, hai mắt Giang Trần lập tức sáng ngời.

Ngay cả Thiếu Dương đại đế kia cũng quét tan vẻ ảm đạm trong lòng, mở to hai mắt nhìn qua thần điểu Chu Tước, trong mắt tràn ngập chờ mong.

- Chu Tước tiền bối, người đừng thừa nước đục thả câu a. Đã có hậu chiêu, sao không nói sớm?

Thần điểu Chu Tước lắc đầu:

- Trước tiên ngươi đừng cao hứng quá sớm. Những hậu chiêu này tuy rằng có lưu lại, thế nhưng mà nhân tộc các ngươi suy sụp tới trình độ này, cho dù có hậu chiêu, các ngươi chưa chắc đã chuẩn bị được.

Giang Trần lại gấp gáp nói:

- Tiền bối, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, người không nói làm sao biết rõ chúng ta không làm được cơ chứ? Không thử làm sao biết?

Thiếu Dương đại đế cũng gật đầu phụ họa:

- Chu Tước tiền bối, Giang Trần thiếu chủ chính là thiên tài nhất đẳng của nhân tộc chúng ta. Cho dù so với thiên tài thượng cổ cũng không kém là bao. Có lẽ, biện pháp dự phòng của Thánh Nhất tông thượng cổ, chính là thứ đợi Giang Trần thiếu chủ tới cũng không biết chừng.

Thiếu Dương đại đế hiện tại cũng hoang mang lo sợ, bản năng hắn cảm thấy Giang Trần thiếu chủ này có lẽ là một hy vọng tương lai của nhân tộc.

Không nói đâu xa, vừa rồi tất cả mọi người đều xông vào khu vực hạch tâm kia, chỉ có Giang Trần thiếu chủ này là dừng cương trước bờ vực, không có đi vào.

Từ điểm này cũng có thể chứng minh được, Giang Trần thiếu chủ này thực sự bất đồng với người khác.

- Đi theo ta.

Thần điểu Chu Tước cũng biết, thế cục hiện tại nó cũng không có cách nào thay đổi. Nó phụ trách trấn thủ nơi này, nhưng không có cách nào phân tâm tới thế cục nơi này.

Chuyện nhân tộc, cuối cùng vẫn nên giao cho nhân tộc xử lý.

Giang Trần và Thiếu Dương đại đế nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, đi theo thần điểu Chu Tước, đi về một phía.

Tử Yên tông lão luôn ở nơi hẻo lánh lúc này đuổi kịp, miệng kêu:

- Giang Trần thiếu chủ, chờ ta một chút.

Tâm tình của Tử Yên tông lão lúc này đã hoàn toàn không có cách nào có thể diễn ta được bằng lời.

Chuyện xảy ra trong khu vực phong ấn kia làm cho tâm tình của hắn giờ phút này còn không có cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu như khi đó lập trường của hắn không kiên định, cũng đi vào khu vực phong ấn kia, hậu quả quả thực không có cách nào chịu nổi.

Hoặc là bị tấm lưới màu đen khổng lồ kia giết chết, hoặc là trở thành khôi lỗi của ma chủ Thiên Ma.

Trên đường đi, Giang Trần đi theo thần điểu Chu Tước, nhịn không được lên tiếng hỏi:

- Chu Tước tiền bối, người đã suy đoán ra trình độ khôi phục của ma chủ Thiên Ma, nếu như không cao như trong dự đoán của người. Vì sao chúng ta không thừa cơ....

- Thừa cơ cái gì? Đi giết hắn sao?

Thần điểu Chu Tước cười một tiếng quái dị.

- Ách...

Kỳ thực Giang Trần đang nghĩn hư vậy, nhưng mà hắn nghe ngữ khí này của thần điểu Chu Tước, dường như cảm thấy cách nghĩ của mình có chút ngu ngốc.

- Thánh nhất tông thượng cổ đủ cường đại không? Bọn họ cũng chỉ có thể phong ấn ma chủ Thiên Ma. Nhưng không có cách nào giết chết sinh mệnh lực cường ngạnh của ma tộc hắn. Dã tâm cho dù bị thiêu đốt vẫn giống như cỏ vậy, gió xuân tới lại mọc lên. Ngươi muốn giết chết Ma tộc bình thường, tuy rằng không dễ, thế nhưng vẫn có thể làm được. NHưng mà muốn giết chết một ma chủ, độ khó quá lớn.

- Sinh mệnh lực của ma tộc quả thực cường hãn, chuyện này không sai. Thế nhưng không có nghĩa là bọn chúng bất tử a?

Căn cứ vào trí nhớ của Giang Trần kiếp trước, hắn đối với Ma tộc vẫn có chút lý giải.

Ma tộc quả thực là vì chiến mà sinh, hơn nữa sinh mệnh lực quả thực vô cùng cứng rắn, có thể nói là tiểu cường bất tử. Nhưng mà đây tuyệt đối là một chủng tộc không thể giết chết được.

Đừng nói là Ma chủ cấp bậc Thiên Vị, trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều đại ma đầu cấp bậc Thần ma cũng bị giết chết như thường.

Sở dị Thần Uyên đại lục cho rằng Ma tộc bất tử, tuy rằng sinh mệnh lực Ma tộc cường hãn, thế nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là thực lực của Thần Uyên đại lục còn chưa đủ mạnh, không có cường đại tới mức có thể nhẹ nhõm giết chết Ma tộc.

Bất luận chủng tộc gì đều không thể nói là hoàn mỹ tuyệt đối.

Nhưng mà trên vấn đề này, Giang Trần cũng không muốn tranh luận với thần điểu Chu Tước.

Hắn biết rõ thì biết rõ, nhưng mà tu vi bây giờ của hắn cuối cùng chỉ là một võ giả Hoàng cảnh trung giai, những biện pháp giết chết Ma tộc kiếp trước, hiện tại đối với hắn mà nói, căn bản không có bất kỳ tính khả thi nào.

Thần điểu Chu Tước mang theo ba người đi xuống, đi ra khỏi cung điện của Thánh Nhất tông.

Sau khi rời khỏi cung điện, thần điểu Chu Tước tăng tốc, bọn người Giang Trần cũng một đường đi theo. Không bao lâu sau lại đi tới chân núi một ngọn núi nằm ở phía tây.

- Chu Tước tiền bối, đây là nơi nào vậy?

- Lên núi.

Thần điểu Chu Tước lời ít mà ý nhiều.

Núi này, phía xa là cung điện Thánh Nhất tông, đối diện nhau, trên phương diện khí thế tương xứng, chiếu rọi lẫn nhau.

Không bao lâu sau thần điểu Chu Tước đã mang đám người Giang Trần tới đỉnh núi.

Đỉnh núi này là một mảnh vách đá dựng đứng, không có một ngọn cỏ, bóng loáng như gương.

- Đây là nơi nào?

Giang Trần nhịn không được mà hỏi.

- Thánh Nhất thiên đỉnh. Chính là địa phương mà những đệ tử Thánh Nhất tông năm đó khi làm sai chuyện phải tới tự suy nghĩ.

Thần điểu Chu Tước hiếm khi giải thích một câu.

- Ồ? Địa phương mà đệ tử Thánh Nhất tông phạm phải sai lầm tới diện bích sao?

Giang Trần nhìn bốn phía.

- Nhìn thấy nơi này, các ngươi có cảm nhận được thứ gì bất đồng không?

Thần điểu Chu Tước nhắc nhở.

- Ồ? Chu Tước tiền bối, người muốn nói cái gì?

Giang Trần có chút run sợ, nhưng mà một lát sau, hắn đã cảm giác được một tia khác thường.

- Dường như có chút sát khí, có sát khí cường đại bắt đầu khởi động.

Thần thức của Giang Trần lan tràn, bắt đầu điều tra bốn phía.

- Thần thức của tiểu tử ngươi quả thực không tầm thường. Ta thấy gia hỏa Đế cảnh giống như đầu gỗ ngu xuẩn bên cạnh ngươi đều không phát giác ra được, ngươi lại phát hiện ra được trước.

Người trong câu nói của thần điểu Chu Tước chính là Thiếu Dương đại đế.

Thiếu Dương đại đế không hiểu thú ngữ thượng cổ, căn bản không biết mình bị chửi. Hắn còn dùng vẻ mặt ngây ngô, cười cười đứng bên cạnh Giang Trần.

- Tiền bối, nơi này rốt cuộc có quan hệ gì với địa phương phong ấn kia? Nơi này có biện pháp ngăn cản ma chủ Thiên ma phá vỡ phong ấn hay sao?

Giang Trần vẫn không nắm rõ được đầu mối.

- Đừng nóng lòng. Ngươi trước tiên nên cảm nhận một chút. Cảm nhận xem sát khí kia phát ra từ nơi nào đi.

Thần điểu Chu Tước cũng có ý thăm dò Giang Trần một chút.

*****

- Ở dưới bầu trời này ta cảm giác dưới Thiên Đỉnh này dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng, lực lượng này dường như đang cực lực áp chế thứ gì đó.

- Đúng vậy, chính là ở chỗ này. Nơi này có một bộ thần cung thượng cổ, nghe nói là trấn tông chi bảo năm đó của Thánh Nhất tông. Chỉ tiếc Thánh Nhất tông năm đó cũng không có ai có thể triệu hoán thần cung này ra. Nghe nói một khi thần cung xuất thế, cho dù là ma chủ Thiên ma cũng có thể bị bắn chết.

- Mạnh như vậy sao?

Giang Trần quá sợ hãi:

- Trấn tông chi bảo của Thánh Nhất tông, tông môn mạnh nhất thượng cổ? Bọn họ cũng không có cách nào triệu hoán ra? Như vậy còn có thể gọi là trấn tông chi bảo sao?

Thần điểu Chu Tước cười nói:

- Chuyện này ở thời kỳ thượng cổ lại không coi vào đâu. Rất nhiều trấn tông chi bảo của các tông môn khác cũng không đơn giản là có thể mời được. Thời kỳ thượng cổ không phải là thế giới võ đạo yếu đuối như các ngươi hiện tại. Thời đại đó thiên tài địa bảo vô số. Thiên tài nhiều như chó. Người thế hệ này không thể mở ra trấn tông chi bảo, không có nghĩa là đời sau sẽ không có loại thiên tài này ra đời. Thời đại này, võ giả đời sau các ngươi không hiểu đâu.

Giang Trần không có đấu võ mồm với thần điểu Chu Tước, mà xuất thần nhìn qua mặt đất bóng loáng, trong lòng đang suy tư gì đó.

Trấn tông chi bảo của Thánh Nhất tông thượng cổ.

- Chu Tước tiền bối, Thánh Nhất tông thượng cổ này ở thời đại thượng cổ rốt cuộc là tông môn cấp độ gì?

Giang Trần càng hiếu kỳ chuyện này hơn.

Thần điểu Chu Tước nghĩ một lát:

- Thánh Nhất tông hẳn là một trong mười đại tông môn thượng cổ a. Bọn họ phụ trách trấn thủ cánh cửa phía Tây nam của nhân tộc. Trấn thủ khu vực biên giới nơi này. Tính ra, Thánh Nhất tông trong địa bàn nhân tộc, có lẽ cũng được coi là một đại tông môn rất lớn.

- Là mạnh nhất sao?

- Không phải là mạnh nhất, nhưng mà là một trong những người mạnh nhất.

Thần điểu Chu Tước bổ sung.

- Thì ra là thế.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Tông môn mạnh nhất thời thượng cổ cũng không thể giết chết một ma chủ Thiên Ma, xem ra ma tộc này quả nhiên khó đối phó.

- Thiếu niên, thời kỳ thượng cổ thảm thiết, không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng ra. Được rồi, biện pháp này ta đã nói cho ngươi biết. Có thể triệu hoán ra cây thần cung kia hay không, đó là việc của nhân tộc các ngươi.

Giang Trần cười khổ nói:

- Tiền bối, không phải người cứ như vậy buông tha đó chứ?

Thần điểu Chu Tước thở dài nói:

- Chu kỳ tính mạng của ta đã chuẩn bị kết thúc, thực lực hạ thấp một bước lớn. Lần này giày vò này lại tiêu hao cực lớn. Thời khắc khi tính mạng của bản linh chấm dứt, cũng chính là ngày bản linh hoàn thành sứ mạng. Thiếu niên, ngươi rất thú vị, chỉ tiếc...

Ngữ khí của thần điểu Chu Tước mang theo một tia thương cảm.

Dù sao cũng là thần điểu thượng cổ, linh thức vô cùng nhạy cảm, cảm tình vô cùng tinh thế, tỉ mỉ. Nó mười mấy vạn năm qua, tịch mịch quá lâu, rốt cuộc cũng gặp được một nhân loại có thể hiểu được thú ngữ thượng cổ, cũng khiến cho thần điểu Chu Tước sinh ra cảm giác thân thiết, khiến cho nó đối với Giang Trần vô cùng có hảo cảm.

- Tiền bối, vì sao phải cam chịu như vậy? Chu Tước nhất tộc của người có thiên phú thượng thiên ban cho. Có thể dục hỏa trùng sinh, tin tưởng tiểu tử, người nhất định sẽ có cơ hội.

Giang Trần cũng không muốn để cho thần điểu Chu Tước này cam chịu số phận như vậy.

Thế cục ở nơi này còn cần thần điểu Chu Tước hỗ trợ. Lại nói, Giang Trần đối với đầu thần điểu Chu Tước này cũng vô cùng thưởng thức.

Tuy rằng đầu thần điểu Chu Tước này bởi vì có nhân tình với nhân tộc, thế nhưng mà trả nhân tình mà có thể làm được tới một bước này, tuyệt đối là hành động mà nhiều tu sĩ nhân loại cũng không thể làm được.

- Tiền bối, nếu như người tin ta, ngày sau ta nhất định sẽ tìm được biện pháp, khiến cho người dục hỏa trùng sinh thành công, nhận được chu kỳ tân sinh mới.

Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn nói phét, không phải hắn không có năng lực như vậy, mà hiện tại cương vực nhân loại này, giới hạn còn đó.

Tuy rằng kiếp trước Giang Trần nắm giữ rất nhiều tri thức, cũng biết rõ một ít biện pháp.

Thế nhưng mà dùng điều kiện trước mắt của cương vực nhân loại, tuyệt đối không có cách nào trợ giúp thần điểu Chu Tước hoàn thành dục hỏa trùng sinh, thậm chí không thể luyện chế ra loại đan dược kéo dài tuổi thọ kia.

Tùng Hạc đan quả thực là mạnh, có thể kéo dài tuổi thọ cho cường giả Đế cảnh.

Thế nhưng mà cấp độ của Tùng Hạc đan, chỉ tương đương với cường giả Đế cảnh, thần điểu Chu Tước rõ ràng đã vượt quá Đế cảnh rất nhiều.

Cho nên Tùng Hạc đan này căn bản vô dụng.

Chư Thiên đại thế giới, đan dược kéo dài tuổi thọ tự nhiên có không ít. Nghịch thiên nhất chính là Nhật Nguyệt thần đan mà kiếp trước phụ thân Thiên Đế luyện chế cho Giang Trần.

Nhật Nguyệ thần đan này quả thực là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đoạt thiên địa tạo hóa, năm đó Giang Trần không có cách nào tu luyện. Bằng vào một khỏa Nhật Nguyệt thần đan này, có thể sống trên trăm vạn năm.

Đó là một Chư Thiên Thiên Đế, liều khí vận, nghịch chuyển thiên địa, nghịch chuyển luân hồi, thậm chí là không tiếc phá hư trật tự Chư Thiên, mới luyện chế ra một khỏa Nhật Nguyệt thần đan.

Cho nên bất luận cấp độ gì, trên thực tế đều có đan dược kéo dài tuổi thọ.

Chỉ là hiện tại Giang Trần không muốn nói ra sớm như vậy, bởi vì luyện chế loại đan dược cấp độ này, từ phương diện tài nguyên, cho tới bất luận một khâu nào, dùng điều kiện hiện có của hắn, căn bản không chuẩn bị được.

Chính là bởi vì như thế, Giang Trần mới không nói ra toàn bộ.

Thần điểu Chu Tước đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trong mắt bắn ra sự kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cung điện kia, nói:

- Thiếu niên, phiền toái của các ngươi tới rồi.

Giang Trần nghe vậy, Tà Ác Kim nhãn xuyên qua hư không, nhìn về phía cung điện kia.

Thần điểu Chu Tước nhìn thấy đồng quang màu vàng của Giang Trần, cũng có chút kinh ngạc, chậc chậc tán thưởng:

- Thiếu niên, đồng thuật này của ngươi rất có ý tứ a.

Giang Trần dõi mắt nhìn lại, lại nhìn thấy trong cung điện kia có một tần khói đen lượn lờ, vô cùng quỷ dị. Nhưng cụ thể bên trong xảy ra chuyện gì, hắn không có cách nào cảm ứng được.

Dù sao tuy rằng thần thức hắn cường đại, nhưng mà còn không có cách nào đánh đồng với thần điểu Chu Tước. Cho dù là một đầu thần điểu Chu Tước gần kết thúc chu kỳ tính mạng, vậy thì cường độ thần thức cũng không phải là tồn tại mà Giang Trần hắn có thể so sánh được.

- Ngươi thấy cái gì?

Thần điểu Chu Tước hỏi.

- Một mảnh khói đen, vô cùng quỷ dị.

Giang Trần trầm giọng nói.

- Ma chủ Thiên Ma nhất định đang truyền thụ Ma công. Tên này rõ ràng khống chế được tham niệm của mình, không có thôn phệ những võ giả nhân tộc này, mà định biến bọn chúng thành nanh vuốt của Ma tộc.

Ngữ khí của thần điểu Chu Tước vô cùng phức tạp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)