Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1418

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1418: Thái Cổ cự nhân, phục sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Pho tượng đá này hoàn toàn im ắng, không có bất luận động tĩnh gì.

- Chẳng lẽ loại cảm giác lúc trước kia thực sự chỉ là mộng ảo hay sao?

Từ khi Giang Trần có được tám pho tượng đá này, hắn đối với vật này vô cùng để ý.

Ngay khi Giang Trần hơi có chút thất vọng, thần thức hắn bỗng nhiên truyền tới một hồi chấn động rất nhỏ.

Sau một hồi chấn động rất nhỏ kia. Bên trong bức tượng đá nhỏ này bỗng nhiên tuôn ra một đạo ý chí uy năng cường đại, giống như một loại lực lượng đáng sợ bị phong ấn từ thời thái cổ, thoát khỏi phong ấn, bỗng nhiên tỉnh lại.

- Ồ? Người nào đánh thức ta?

Đạo thần thức này dường như còn có chút mơ hồ.

Đạo thần thức này trong lúc vô hình khiến cho thần thức của Giang Trần có chút không chống đỡ được. Nếu như không phải trong đầu hắn có đạo dây chuyền phong ấn kia, Giang Trần cơ hồ không gánh được uy năng của đạo thần thức vừa mới thức tỉnh vừa rồi.

- Ta là người thừa kế bí pháp của Thánh Nhất tông, đặc biệt tới trợ giúp các ngươi phục sinh, thần hồn và thân thể lại tụ họp.

Giang Trần truyền thần thức thăm dò.

- Ồ? Thánh Nhất tông? Chiến tranh thái cổ chấm dứt rồi sao? Cự thạch nhất tộc ta... Rốt cuộc có thể thấy ánh mặt trời rồi sao?

Chiến tranh thái cổ?

Giang Trần cảm thấy đầu óc mình dường như không đủ dùng. Hắn đối với thời đại thượng cổ của Thần Uyên đại lục quá không rõ ràng. Chứ đừng nói tới thời đại Thái cổ.

Đó là thời đại sớm hơn thượng cổ, có lẽ là thời đại khởi nguyên của văn minh trên Thần Uyên đại lục. Đối với Giang Trần mà nói thực sự quá xa xôi.

- Thời đại Thái cổ đã trôi qua vô cùng lâu.

Giang Trần nói rõ.

- Cái gì? Vậy Đam Thánh nhân đâu?

Đạo thần thức kia vô thức hỏi.

- Đam Thánh nhân? Ngươi nói là tông chủ đời thứ nhất của Thánh Nhất tông sao?

- ài.. Đúng vậy, chính là hắn. Cự thạch nhất tộc chúng ta gặp phải tai ương diệt tộc. Đam Thánh nhân bí mật thu nhận chúng ta. Tám huynh đệ chúng ta dùng đại pháp chia lìa với thần hồn, Đam Thánh nhân cứu tính mạng chúng ta.

Thanh âm kia tràn ngập cảm giác tang thương, lại hỏi:

- Ngươi là đệ tử hậu bối của Đam Thánh nhân sao?

Giang Trần ngẫm lại rồi đáp:

- Cũng có thể nói như vậy.

Giờ phút này tâm tình của Giang Trần vô cùng kích động. Không thể tưởng tượng được tám pho tượng nhỏ mình lấy được từ trong tay Thương Bình Vương không ngờ lại ẩn chứa bí mật kinh thiên như vậy.

- Đam Thánh nhân, hắn còn có ở đây hay không?

Ngữ khí của đạo thần thức kia có chút tiêu điều, lại có chút thương cảm.

Giang Trần thành thật trả lời.

- Ít nhất thế giới này đã không còn Đam Thánh Nhân. Có lẽ người đã công đức viên mãn, phi thăng tới vị diện Chư Thiên. Có lẽ người đã đi về cõi tiên giới, chuyển sinh. Thái cổ cho tới hiện tại, chỉ sợ đã trải qua không dưới mười, trăm vạn năm.

Kỳ thực Giang Trần cũng không biết rõ từ thời đại thái cổ cho tới bây giờ có bao nhiêu năm tháng. Nhưng mà từ thời kỳ thượng cổ cho tới bây giờ, ít nhất cũng đã hơn mười, hai mươi vạn năm.

Như vậy thời đại Thái cổ càng thêm xa xôi hơn, có hơn mười vạn, trên trăm vạn năm cũng không khoa trương a.

Dù sao, thời đại Thái cổ kia rất có thể là lúc văn minh bắt đầu trên Thần Uyên đại l;ục.

Đạo thần thức kia hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nói:

- Trăm vạn năm? Lâu như vậy sao?

- Đúng vậy, sau thời đại Thái cổ, còn trải qua thời đại thượng cổ, thời đại Thượng cổ Ma tộc xâm lấn, cải biến lịch sử Thần Uyên đại lục. Thần Uyên đại lục lúc này yếu nhất, có lẽ đang ở trong thời kỳ sa sút nhất. Có lẽ loại thời đại này, cần sinh linh thái cổ như Cự Thạch nhất tộc các ngươi đứng ra chống đỡ thế cục.

Giang Trần lại thổi phồng sinh linh Cự thạch nhất tộc này một chút.

- Thời kỳ thượng cổ? Đó là thời đại nào? So với Thái cổ còn muộn hơn sao? Ma tộc? Đó là chủng tộc từ nơi nào tới? Thần Uyên đại lục cũng không có nhất tộc này a.

Cự thạch nhất tộc sống ở thời đại thái cổ, không có trải qua thời đại thượng cổ, tự nhiên không biết Ma tộc là chủng tộc gì, càng không biết chuyện xảy ra trong thời đại thượng cổ.

- Ma tộc là một chủng tộc bên ngoài, xâm lấn Thần Uyên đại lục.

- Thần Uyên đại lục có vô số chủng tộc cường đại. Ma tộc gì đó có bao nhiêu bổn sự, dám tới Thần Uyên đại lục giương oai chứ?

- ha ha, việc này nói rất dài dòng, có lẽ sau khi các ngươi phục sinh nên tự mình lý giải một chút. Ma tộc chính là chủng tộc nổi tiếng trong Chư Thiên. Ma tộc không chết, Thần Uyên đại lục vĩnh viễn không có ngày yên bình. Chủng tộc khác, vĩnh viễn không có thời gian thái bình.

Sinh linh Cự thạch nhất tộc kia giận tím mặt, nói:

- Còn có chuyện nhưu vậy sao? Ma tộc này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay?

- Bọn chúng không đơn thuần là có ba đầu sáu tay, còn có rất nhiều thủ đọna khác.

Giang Trần cũng cố ý dùng phép khích tướng.

- Cự thạch nhất tộc các ngươi ở thời đại thái cổ, coi như là một trong những chủng tộc mạnh nhất. Ma tộc này có lẽ có thể so sánh với Cự thạch nhất tộc các ngươi.

- Không có khả năng, thời đại Thái cổ, chủng tộc có thể cường hãn như Cự thạch nhất tộc chúng ta đã ít càng thêm ít. Hừ, nếu không phải Cự thạch nhất tộc chúng ta quá trung thực, năng lực sinh sôi nảy nở không phải rất mạnh. Như vậy chúa tể Thần Uyên đại lục hẳn là Cự thạch nhất tộc chúng ta.

Sinh linh Cự thạch nhất tộc này, trong giọng nói còn có cảm giác huyết mạch nồng đậm.

Giang Trần cũng không phủ nhận, cười ha hả, nói:

- Chỉ tiếc Cự thạch nhất tộc các ngươi không có dã tâm kia, cũng không có phần phách lực xưng bá kia. Được rồi, không nói tới những chuyện linh tinh nữa. Ta muốn thi triển bí pháp, trước tiên phục sinh ngươi. Chi bằng ngươi nên phối hợp một chút, nếu không mà nói, bí pháp thất bại, thần hồn và thân thể ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đoàn tụ.

Đạo thần thức kia nghe Giang Trần nói như vậy, vội vàng nói:

- Nhất định, nhất định, ta nhất định sẽ phối hợp. Ngươi là đệ tử hậu bối của Đam Thánh nhân, cũng là đại ân nhân của Cự thạch nhất tộc chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ nghe lời ngươi nói.

Cự thạch nhất tộc luôn luôn ân oán rõ ràng, nhận được chút ân huệ của người, Cự thạch nhất tộc đều muốn báo một dòng suối, chứ đừng nói là ân cứu mạng.

Giang Trần gật đầu:

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực, làm cho tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc các ngươi phục sinh toàn bộ.

Đối với Giang Trần mà nói, chỉ cần có bí pháp, hắn có thể tự tin làm được. Trên phương diện thao tác, xưa nay Giang Trần đều vô cùng tự tin.

Giang Trần bắt chước làm theo, tìm được điểm phong ấn trên pho tượng cực lớn kia. Pho tượng cực lớn này phong ấn thân thể Cự thạch nhất tộc, lực lượng phong ấn càng thêm tinh xảo một chút.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Giang Trần, phong ấn bị hóa giải từng chút một.

- Tốt. Phong ấn bên ngoài thân thể ngươi đã bị phá vỡ. Ngươi chuẩn bị một chút, ta sẽ dùng bí pháp, đem thần hồn của ngươi nhập vào trong thể phách. Nhớ kỹ, đây là khâu mấu chốt trong phục sinh, nếu như không có thao tác tốt, thần hồn và thế phách của ngươi vĩnh viễn không có ngày hội tụ.

Giang Trần liên tục cường điệu.

*****

Đây tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân. Đây là khâu cuối cùng, cũng là khâu gian nan nhất. Thần hồn là thể phách chia lìa lâu như vậy, độ hòa hợp giữa hai thứ, trong quá trình dung hợp liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không..

Những điều này đều cẩn thận đối đãi.

Giang Trần mượn cơ hội này đem thần hồn của sinh linh Cự thạch nhất tộc kia dẫn vào bên trong thế phách.

Thủ quyết liên tục dẫn động, Giang Trần quát:

- Đi.

Một đạo quang mang mạnh mẽ, dưới sự thúc đẩy của Giang Trần, dùng tốc độ nhanh chóng, trực tiếp dũng mãnh bắn vào trong thể phách của sinh linh Cự thạch nhất tộc.

Sưu Sưu.

Thần hồn kia tiến vào trong thế phách, bên ngoài thể phách đột nhiên kịch liệt chấn động, từng vết nứt nẻ không ngừng xuất hiện bên ngoài.

Những vết nứt nẻ này không ngừng xuất hiện, từng mảng da chết không ngừng tróc ra.

Mà da thịt mới, hoa văn mới, cũng không ngừng sản sinh.

Đây là tính hiệu tính mạng được trọng tổ, đây là tín hiệu sinh cơ bừng bừng.

Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn biết rõ quá trình gian nan này rốt cuộc cũng chấm dứt.

Quan trọng nhất chính là, hắn đã thành công.

Sau khi rót thần hồn vào thể phách, thể phách của cự nhân kia từ trong chết lặng, ở trong trạng thái như bức tượng chậm rãi nhúc nhích.

Lực lượng và biên độ không ngừng sinh ra trong thể phách cự nhân này. Huyết mạch bắt đầu thông suốt, lục phủ ngũ tạng bắt đầu vận hành, ngũ quan, giác quan thứ sáu đã dần dần khôi phục.

Rắc rắc rắc.

Xương cốt của cự nhân kia vang lên mấy tiếng răng rắc giống như là rang đậu.

Lúc này cái cổ của cự nhân kia khẽ động, đôi mắt cực lớn giống như chuông đồng, giống như mặt trời chiếu sáng, tràn ngập thần vận.

Một sinh linh cự thạch nhất tộc tràn ngập sinh cơ rốt cuộc cũng thoát khỏi trăm vạn năm tuế nguyệt, rốt cuộc cũng đạt được tân sinh

- To xác, từ từ, đừng kích động, đừng kích động. Ngươi còn có bảy huynh đệ còn chưa khôi phục. Cũng đừng đưa tới ma chủ Thiên Ma, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn.

- Ai là ma chủ Thiên Ma?

Cự hán cự thạch nhất tộc này vung vẩy cánh tay tráng kiện mà có lực, rất có khí thế hỏi.

- Ma chủ Thiên ma chính là một ma chủ Ma tộc bị phong ấn nơi này.

- Hừ, rất lợi hại phải không? Dũng sĩ của Cự thạch nhất tộc ta không thèm sợ ma chủ Thiên Ma gì đó. Để cho hắn tới cũng tốt, vừa vặn cho hắn thử xem nắm đấm lớn của ta.

- Có lợi hại hơn hay không ta không biết. Dù sao Thánh Nhất tông thượng cổ cũng không giết nổi hắ. Chỉ có thể phong ấn hắn ở đây.

- Không có khả năng, thực lực của Đam Thánh nhân mạnh như vậy, không giết được một ma chủ Thiên Ma hay sao?

Cự hán của Cự Thạch nhất tộc kia hoàn toàn không tin.

- Đam Thánh nhân là người ở thái cổ, đến thời đại thượng cổ, Thánh Nhất tông không biết đã truyền thừa được bao nhiêu đời rồi.

Giang Trần nhắc nhở.

- Ồ? Nói như vậy, những đồ tử đồ tôn như các ngươi không có tiền đồ, cô phụ truyền thừa của Đam Thánh nhân a.

Cự thạch nhất tộc quả nhiên đều là người lỗ mãng, lời nói này quả thực khiến cho người Thánh nhất tông nếu còn sống sẽ phải thổ huyết.

Từ thời kỳ thượng cổ cho tới nay, truyền thừa của đại bộ phận tông môn thượng cổ kia cũng đã bị diệt sạch.

- Ha ha, đúng rồi, to xác, ta gọi là Giang Trần, ngươi gọi là gì?

Khẩu khí của Giang Trần giống như lão sói xám dụ dỗ thỏ trắng bé nhỏ vậy.

Cự hán của Cự thạch nhất tộc kia gãi gãi đầu nói:

- Cự thạch nhất tộc ta đều họ Thạch, cũng không có tính danh gì. Ta gọi là Thạch đại, nhị đệ ta gọi là Thạch Nhị, tam đệ gọi là Thạch Tam...

Giang Trần vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, không cần báo nữa. Ta biết rõ đệ đệ của ngươi nhiều. Lão thất gọi là Thạch Thất, lão bát gọi là Thạch bát đúng không?

- Làm sao ngươi biết?

Cự hán của Cự Thạch nhất tộc kia chấn động, giống như đây là vấn đều khó khăn không nhỏ trên thế giới này lại bị Giang Trần phá giải nhẹ nhàng như vậy. Bộ dáng kinh ngạc, vẻ mặt như thế kia quả thực khiến cho Giang Trần im lặng.

Chẳng lẽ đầu của Cự thạch nhất tộc thực sự đơn giản như vậy sao?

Vấn đề không có tính khiêu chiến như vậy còn phải hỏi làm sao ngươi biết sao?

- Ta biết rồi, nhất định là Đam Thánh nhân nói cho các ngươi biết.

Cự hán kia giống như có chút suy nghĩ, bộ dáng nghiêm trang làm cho Giang Trần không phản bác được.

Giang Trần có chút im lặng nhìn qua cự hán của Cự Thạc nhất tốt này, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào. Bình thường Giang Trần coi như là người miệng lưỡi nở hoa sen.

Thế nhưng mà đối mặt với một sinh linh Cự thạch nhất tộc đơn thuần tới mức có thể coi là đầu óc ngu si, đơn giản, hắn thậm chí còn cảm thấy có cảm giác tội ác khi lừa gạt một tiểu hài tử ba tuổi vậy.

Thế nhưng mà thế cục hiện tại, coi như là hãm hại lừa gạt, cũng phải đem sinh linh Cự thạch nhất tộc này khống chế trong tay mình.

Nếu không, dùng thực lực và sức chiến đấu của Cự thạch nhất tộc, nếu như bị Ma chủ Thiên Ma lợi dụng, vậy thì phiền phức lớn.

- Thạch đại à. Đam Thánh nhân cứu tính mạng các ngươi, bổn thiếu chủ phục sinh tính mệnh các ngươi. Ngươi nói xem, từ nay về sau mấy huynh đệ các ngươi có phải nên nghe ta hay không?

Cự hán này liên tục gật đầu nói:

- Đương nhiên phải nghe ngươi rồi. Ngươi là hậu bối truyền thừa của Đam Thánh nhân, cũng là ân nhân của chúng ta. Đúng rồi, Giang Trần, ta nghe nói nhân tộc các ngươi quỷ kế đa đoan, người tốt rất ít. Ngươi cũng không thể lừa gạt chúng ta a.

- Nói nhảm, nếu như ta muốn lừa gạt các ngươi thì cứu các ngươi làm gì?

- Đúng, ngươi nói cũng có đạo lý.

Cự hán kia gật đầu nói:

- Trước tiên ngươi cứu huynh đệ của ta đi.

Giang Trần biết rõ Cự thạch nhất tộc đầu óc chậm phát triển, nhưng mà nhìn chỉ số thông minh của cự hán này, Giang Trần suy đoán, Thạch đại này nhìn như vạm vỡ, có lực, đoán chừng tuổi không lớn, ở Cự thạch nhất tộc chắc cũng ở trong thời kỳ nhi đồng.

Bằng không mà nói, đây không gọi là đơn thuần, mà là ngu ngốc.

Cự thạch nhất tộc mặc dù có ý nghĩ đơn giản. Cũng không có khả năng đơn thuần tới như vậy.

Nghĩ như vậy, Giang Trần càng thêm có lực lượng. Mình chẳng khác nào là nhặt được mấy đầu ấu thú Cự thạch nhất tộc a. Loại giai đoạn đơn thuần này là giai đoạn dẫn dắt tót nhất, cũng là thời điểm bồi dưỡng tốt nhất.

Nếu như càng già càng lão luyện, muốn tẩy não cũng không dễ.

Thần điểu Chu Tước ở bên ngoài tuần tra hộ pháp, nhìn thấy Giang Trần phục sinh một sinh linh Cự thạch nhất tộc, cũng mừng rỡ. Đối với thiêu niên nhân tộc như Giang Trần, hắn lại có thêm vài phần hiếu kỳ.

Hiển nhiên, Thần điểu Chu Tước lúc này trong lòng kích động vô cùng. Tám sinh linh Cự thạch nhất tộc này, coi như là Thánh Nhất tông thượng cổ, cũng không ai có thể phá giải bí mật của bọn họ, phục sinh cho bọn họ. Lại không ngờ rằng, thiếu niên đời sau này lại làm được.

Một bí mật truyền từ thời thái cổ, trải qua thời gian dài đằng đằng, tới thời đại thượng cổ, lại mười mấy vạn năm sau đó, không ngờ lại bị một thiếu niên cởi bỏ.

Không thể không nói, đây là một kỳ tích.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)