Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1433

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1433: Rời khỏi, biến hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Trần đối với phán đoná của thần điểu Chu Tước vẫn có chút tán đồng.

Ma chủ Thiên Ma sau khi đoạt xá, muốn luyện hóa khối thân thể máu thịt kia trở thành pháp thân Thiên ma cần có một thời gian rất dài. Hơn nữa thời gian dung hợp, thời gian khôi phục thực lực, cho dù không tới ba trăm năm thì ít cũng phải một hai trăm năm.

Chỉ cần có một hai trăm năm này, Giang Trần cũng không lo lắng tới ma chủ Thiên ma ngày giương oai.

Nói cho cùng, Giang Trần kiêng kỵ không phải là Ma tộc, mà là lo lắng mình không có đủ thời gian phát triển. Chỉ cần thời gian đầy đủ, Giang Trần tự tin, cho dù là thập mạch của Ma tộc cùng lúc xuất hiện, hắn cũng có tự tin vượt qua, chống đỡ được.

Chuyến đi Trầm Hương cốc này Giang Trần vốn muốn đi nghiên cứu một phen, muốn nhìn xem có kỳ ngộ, thu hoạch gì không. Thế nhưng mà quá trình này lại khiến cho Giang Trần cảm giác được sâu sắc nhân sinh, thực sự quá kích thích.

- Tiền bối, mọi người đều nói Thánh Nhất tông có ba đại bảo vật trấn tông. Chân Linh chuyên coi như là bảo vật trấn tông thứ ba. Thần cung thượng cổ coi như là bảo vật trấn tông thứ hai. Như vậy, bảo vật trấn tông thứ nhất rốt cuộc ở nơi nào?

Giang Trần đối với bảo vật trấn tông vẫn nhớ mãi không quên.

Nếu như nói hiện tại hắn thiếu nhất thứ gì, không phải là võ điển, không phải là đan dược, mà là trang bị và tài nguyên.

Những vật này hiện tại bị quản chế bởi điều kiện của cương vực nhân loại. Muốn đạt được trang bị và tài nguyên cấp bậc nghịch thiên, độ khó thực sự quá lớn. Kỳ ngộ cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Lần này quá trình đi Trầm Hương cốc này vô cùng thảm thiết, nếu như có chỗ thu hoạch cũng coi như chuyến đi này không tệ.

Trấn tông chi bảo thứ nhất, thần điểu Chu Tước cũng không biết. Tuy rằng nó có quan hệ mật thiết với Thánh Nhất tông thượng cổ, nhưng đối với ba đại bảo vật trấn tông của Thánh Nhất tông lại không biết nhiều lắm.

Nhất là bảo vật xếp hàng thứ nhất Thánh Nhất tông, rốt cuộc là thứ gì nó cũng chưa từng nghe qua.

Không có được bảo vật xếp hàng thứ nhất trong Thánh Nhất tông, tuy rằng Giang Trần có chút tiếc nuối, thế nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà ở nơi này mãi.

Hắn cũng biết bảo vật trấn tông này nếu như thực sự có duyên với mình, sớm muộn gì cũng có một ngày xuất hiện. Chờ đợi ở nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Đại thạch, tám huynh đệ các ngươi có thể nghĩ kỹ lại không? Về sau các ngươi quyết định đi theo ta lăn lộn chứ?

Giang Trần chuẩn bị rời khỏi, tự nhiên muốn bàn luận một chút với tám huynh đệ này.

Đừng nhìn tám huynh đệ này thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ ở thời kỳ Thái cổ kỳ thực cũng chỉ ở trong giai đoạn trẻ con, tâm trí còn chưa thành thục như Nhân tộc, đối với những chuyện không biết, trời sinh có một loại khủng hoảng khó hiểu.

Nghe Giang Trần hỏi như vậy, Đại thạch có chút khẩn trương:

- Ân công, người không muốn thu nhận chúng ta sao?

Giang Trần cười nói:

- Tự nhiên là không phải, các ngươi tính cách đơn thuần, thực lực lại mạnh, ta rất thưởng thức.

- Vậy chúng ta lăn lộn theo ân công a.

- Ân công, người nhất định phải thu nhận chúng ta. Bằng không mà nói chúng ta quả thực không biết nên đi nơi nào cho tốt.

Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc có chút khẩn trương.

Cảnh này khiến cho thần điểu Chu Tước im lặng, tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này không ngờ lại giống như tiểu hài tử, năn nỉ một người thực lực không bằng bọn họ thu nhận bọn họ.

Ngay cả thần điểu Chu Tước cũng không thể không thừa nhận, nhân tộc, nhất là tiểu tử Giang Trần này có số mệnh không chỉ vượng bình thường a.

Đột nhiên thần điểu Chu Tước nhíu mày nói:

- Đúng rồi, Giang Trần, ngươi nói bảo vật trấn tông đứng đầu của Thánh Nhất tông thượng cỏ không có khả năng là tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc a.

Thần điểu Chu Tước nói vậy, làm cho Giang Trần khẽ giật mình.

Hắn lập tức cười rộ lên:

- Đúng vậy, ta làm sao lại không thể suy nghĩ như vậy a.

Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này đứng sừng sững ở cửa cung điện Thánh Nhất tông, thần uy lẫm lẫm, nhìn qua giống như là bức tượng trấn thủ số mệnh vậy.

Thế nhưng mà những bức tượng này lại có sinh mệnh lực.

Mà Giang Trần lại vừa vặn cơ duyên xảo hợp gặp được những bức tượng này, trùng hợp thu thập thần hồn của tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc.

Đây không phải là thiên ý hay sao?

Mà tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc này là tổ sư đời thứ nhất của Thánh Nhất tông thượng cổ sau khi thu nhận, sắp xếp ở thánh địa Thánh Nhất tông.

Linh quang Giang Trần vừa hiện, thở dài nói:

- Tiền bối, đa tạ người đã nhắc nhở ta suy nghĩ như vậy. Tám huynh đệ Đại thạch nhất định là bảo vật thứ nhất của Thánh Nhất tông. Không có thu hoạch gì, có thể so sánh với tám trợ thủ đắc lực như vậy. Tiền bối, người cảm thấy thế nào?

- bản linh đã không có lời nào có thể hình dung được đại khí vận của ngươi mạnh mẽ tới cỡ nào. Bản linh chỉ có thể nói một câu, bốn chữ, hảo hảo quý trọng.

Thần điểu Chu Tước ở thời kỳ thượng cổ, tự nhiên cũng đã gặp rất nhiều người được gọi là người có đại khí vận.

Nhưng mà nó chưa từng thấy qua, ai trên phương diện khí vận có thể so sánh với thiên tài trẻ tuổi của nhân tộc. Thiên tài trẻ tuổi nhân tộc này mỗi một lần đều có thể cho nó quá nhiều kinh hỉ.

Hơn nữa, thần điểu Chu tước này đối với công trạng bên ngoài của Giang Trần còn chưa biết. Nếu như nó biết rõ, chỉ sợ sẽ càng thêm giật mình.

Giang Trần nhìn tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc, dáng người to lớn, còn có chút không vừa ý.

Tám huynh đệ này trọn vẹn gấp mười lần người bình thường. Cự nhân như vậy đi ra khỏi bí cảnh Trầm Hương cốc, trở lại thế giới loài người, tất sẽ làm cho người ta ghé mắt nhìn vào, hù dọa rất nhiều người.

Hơn nữa mặc kệ đi tới đâu, cũng có thể trở thành mục tiêu của người có dụng tâm kín đáo.

Giang Trần ngẫm lại vẫn mở miệng nói:

- Đại thạch, Cự thạch nhất tộc các ngươi có thân thể cao lớn, đây là thượng thiên giao cho thiên phú cho các ngươi. Nhưng mà trong thế giới nhân tộc, thân thể các ngươi quá gây chú ý cho mọi người. Chuyện này sợ rằng không ổn. Ta có một môn thần thông súc cốt, có thể khiến cho các thân thể các ngươi thu nhỏ lại không sai biệt lắm với người bình thường. Chờ tới lúc các ngươi chiến đấu, thì có thể tùy thời trở lại dáng vẻ chính thức. Các ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không?

- Nguyện ý, nguyện ý.

Đại thạch vội mở miệng nói.

Cự thạch nhất tộc, kỳ thực đều bị vấn đề này làm khó rất nhiều. Dáng người bọn họ vừa cao vừa lướn, làm cho bọn họ ở thời kỳ Thái cổ, CỰ thạch nhất tộc rất dễ trở thành cái bia trong mắt mọi người, trong lúc hữu ý vô tình sẽ bị người ta bài xích.

Thời kỳ thái cổ, Cự thạch nhất tộc gặp tai họa gập đầu, chưa hẳn không phải là có nguyên nhân ở mặt này.

Hiện tại, nghe nói Giang Trần có loại thần thông này, bọn họ tự nhiên nguyện ý học. Cự thạch nhất tộc bọn họ cũng không muốn trở thành dị loại trong mắt mọi người.

Thần điểu Chu Tước có chút tò mò, vấn đề thân thể của Cự thạch nhất tộc này chỉ sợ Cự thạch nhất tộc ở thời kỳ thái cổ cũng phải buồn rầu qua.

*****

Vì sao nhiều đại nhân vật ở thời kỳ Thái cổ như vậy cũng không tìm thấy biện pháp giải quyết vấn đề của Cự thạch nhất tộc.

Mà thiếu niên nhân tộc này lại có biện pháp làm vậy.

Thần điểu Chu Tước phát hiện ra, nó càng ngày càng không nhìn thấu người trẻ tuổi này. Trên người trẻ tuổi này, thần điểu Chu Tước thậm chí còn nhìn thấy một ít bóng dáng của cường giả Thái cổ.

Đây là loại khí chất, biểu hiện của người đứng đầu nhân tộc.

Cự thạch nhất tộc được Giang Trần truyền thụ, tu luyện môn thần thoogn này quả nhiên thu nhỏ dáng người tới dáng vẻ bình thường như nhân loại.

Bởi vậy tám huynh đệ này tất cả đều vui vẻ.

Trên đường đi ra ngoài, không có ma chủ Thiên Ma dụ dỗ, không có thần điểu Chu Tước ngăn cản, nhưng một đường thông suốt.

Đi tới bên ngoài Trầm Hương cốc, Giang Trần phát hiện ra ngoài hiện trường không ngờ lại không có một võ giả nào chờ ở bên ngoài. Điều này cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy rất là ngoài ý muốn.

Suy tính một chút, thời gian tiến vào Trầm Hương cốc của bọn họ rất là dài, cơ hồ gần một năm.

Thế nhưng mà khi đi ra ngoài cửa Trầm Hương cốc không còn một người nào.

- Chẳng lẽ, Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão tiết lộ bí mật gì? Dọa cho những người này chạy đi hay sao?

Trong đầu Giang Trần hiện lên nghi hoặc.

Cùng hắn đồng hành tới Phượng Minh hạ vực, còn có Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu.

Bọn họ đi đâu rồi?

Dùng lý giải của Giang Trần với Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu, cho dù bọn họ rời khỏi thì cũng sẽ để lại đầu mối ở nơi này.

Thế nhưng mà ở hiện trường này lại không có bất kỳ đầu mối gì.

Giống như đột nhiên tất cả sinh linh bên ngoài Trầm Hương cốc biến mất, bị lực lượng thần bí gì bắt đi hết vậy.

Giang Trần mang theo nghi vấn trong đầu, điều tra bốn phía một phen. Hắn cơ hồ có thể xác định, ngoài ngày nhất định có đại sự phát sinh.

Hiện tại bên ngoài còn không tính là bừa bộn, nhưng mà Giang Trần nhìn kỹ có thể thấy được, có lẽ nơi này đã từng xảy ra chiến đấu.

Ít nhất nơi này đã từng xảy ra chuyện đáng sợ gì đó. Nếu không nhất định một người cũng không còn ở đây như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Giang Trần hiện lên dự cảm rất xấu.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn quá lớn. Dùng độ trung thành của Vô Song đại đế, nhất định sẽ không vô thanh vô tức biến mất như vậy. Ít nhất Vô Song đại đế cũng sẽ lưu lại chút lời nhắn, hoặc là đầu mối ở chỗ này.

Thấy vẻ mặt Giang Trần có chút không đúng, thần điểu Chu Tước nhịn không được mà hỏi:

- Giang Trần, ngươi sao vậy?

- Tiền bối, bên ngoài cốc này nhất định đã xuất hiện chuyện quỷ dị nào đó. Ta có ba gã tùy tùng, hoạt động ở bên ngoài, sự trung thành và tận tâm của bọn họ đối với ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà rời đi không chào từ biệt.

Thần điểu Chu Tước nghe vậy khẽ giật mình, nhìn bốn phía rồi nói:

- Vậy thì kỳ quái. Chiếu theo ngươi nói, bọn họ coi như đã mất tích một cách thần bí đúng không?

Giang Trần lắc đầu, trong đầu hỗn loạn vô cùng.

- Đi ra ngoài xem trước một chút.

Trầm Hương cốc này cách Tử Yên tông cũng không tính là quá xa. Giang Trần rất nhanh đã tới Tử yên tông.

Lúc này Tử Yên tông bàng hoàng không thôi.

Giang Trần muốn tìm người hỏi lại phát hiện ra Tử Yên tông lão kia không trở về.

Chuyện này rất là không đúng. Người khác Giang Trần không biết, Tử Yên tông lão này cùng với Thiếu Dương đại đế đi từ trong bí cảnh Trầm Hương cốc ra.

Tử Yên tông lão, Tử Yên kia không ngờ lại không có xuất hiện ở cửa bí cảnh. Cũng không có trở lại Tử Yên tông. Loại biểu hiện thần bí này khiến cho cảm giác bất an trong đầu Giang Trần càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Giang Trần nhớ tới cửa bí cảnh Trầm Hương cốc lúc trước khi hắn rời khỏi, im ắng, không có một bóng người, không có một chút tiếng động nào. Nếu có chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Giống như nơi này đã bị thời không quên đi, không có một chút xúc động nào xuất hiện.

Sau khi bồi hồi một lúc, Giang Trần vẫn không thu hoạch được gì.

Chỉ đành hậm hực mà về, trở về Lưu Ly vương thành.

Trên đường đi cảm giác bất an cra Giang Trần ngày càng mạn hẽm. Mặc kệ hắn đi tới đâu, hắn đều phát hiện ra, cương vực nhân loại hiện tại đều lâm vào trong bầu không khí cổ quái.

Đìu hiu, yên lặng, không khí trầm lặng.

Trên đường đi, Giang Trần thấy tình cảnh này cảm thấy vô cùng áp lực. Tiến vào Trầm Hương cốc còn chưa tới một năm, vừa mới đi ra ngoài, hắn lại có cảm giác thế giới bên ngoài triệt để biến hóa.

Khiến cho Giang Trần cũng cảm thấy lạ lẫm.

Đây là một loại ảo giác hay là thực sự xảy ra chuyện gì?

Giang Trần mang theo tâm tình bất định, lo lắng, nhanh chóng trở lại Lưu Ly vương thành. Hắn đã khong chờ được. Nếu như Lưu Ly vương thành xảy ra chuyện gì, vậy cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Ngay cả thần điểu Chu Tước cũng cảm thấy bầu không khí này có chút không đúng. CHỉ là, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, thần điểu Chu Tước nói không rõ được, Giang Trần cũng nói không rõ được ra.

Chỉ là, khoảng cách càng gần Lưu Ly vương thành, bầu không khí quỷ dị này cũng dần dần phai nhạt hơn rất nhiều.

Trong lòng Giang Trần tự an ủi mình:

- Chẳng lẽ chỉ là ảo giác của ta? Dừng lại quá lâu trong bí cảnh Trầm Hương cốc, tâm tình luôn căng cứng, cho nên có chút nghi thần nghi quỷ sao?

Hắn nghĩ tới đó, tâm tình có chút buông lỏng.

Tiến vào Lưu Ly vương thành, cảm nhận sự phồn hoa trước sau như một của Lưu Ly vương thành, tâm tình Giang Trần cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhìn thấy tình huống hiện tại của Lưu Ly vương thành, dường như không có bao nhiêu biến hóa, chuyện này cũng khiến cho Giang Trần cảm nhận được tình cảnh quen thuộc lúc trước, cảm nhận tình cảnh mà trước khi hắn rời khỏi.

- Cảm ơn trời đất, Lưu Ly vương thành coi như ổn định.

Trong lòng Giang Trần nóng như lửa đốt, nhanh chóng phóng về phía Khổng Tước thánh sơn.

Khổng Tước thánh sơn hiện tại phòng thủ kiên cố, Giang Trần từ phía xa nhìn thấy Cửu Vi Phi hoa trận vẫn còn vận chuyển bình thường, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Chỉ cần Cửu Vi Phi Hoa trận vẫn còn vận chuyển, đồng nghĩa với việc Khổng Tước thánh sơn, nhất là Thiếu Phủ chủ, ít nhất giai đoạn hiện tại tuyệt đối an toàn.

- Thiếu chủ đã trở về.

Giang Trần xuất hiện ở trước cửa Thiếu chủ phủ, lập tức tạo ra một trận oanh động.

Giang Trần nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc trong Thiếu chủ phủ, trong lòng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hiện tại, những thân nhân hảo hữu, cùng với những đạo hữu trong Thiếu Chủ phủ là động lực giúp Giang Trần không ngừng tiến lên.

Nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng Giang Trần cũng biến mất.

Nhìn thất Tiết Đồng, Giang Trần lập tức hỏi:

- Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu trở về chưa?

Tiết Đồng giật mình, mờ mịt lắc đầu nói:

- Chưa có trở về a. Không phải thiếu chủ đi cùng bọn họ sao?

Trong lòng Giang Trần giật nảy một chút, sắc mặt có chút phức tạp.

Nhưng mà hắn rốt cuộc vẫn vững vàng, khoát khoát tay nói:

- Đi vào, đi vào rồi nói sau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)