Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1448

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1448: Đan Nhi Hoàng Nhi, đều khó dứt bỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Chỉ là, còn lại một thành cường giả này, nghe nói sự tình phát sinh ở Lưu Ly Vương thành, cả đám ai còn có lòng dạ chống cự? Cơ hồ ở trước khi Giang Trần đến, liền lôi cuốn lấy rất nhiều tài nguyên của Đan Hỏa Thành, điên cuồng trốn đi.

Khi Giang Trần đến Đan Hỏa Thành, tuyên bố tiếp quản Đan Hỏa Thành, trong Đan Hỏa Thành, ngay cả một quỷ ảnh cũng không có.

Toàn bộ Đan Hỏa Thành, cũng là lòng người bàng hoàng.

Sau khi Giang Trần khống chế Đan Hỏa Thành, cũng lôi lệ phong hành, lập tức đẩy ra một loạt biện pháp, hoàn toàn sửa lại chế độ nghiêm khắc của Đan Hỏa Thành năm đó.

Ngay từ đầu, những con dân sống dưới Đan Hỏa Thành cai trị, cùng với một ít tiểu thế lực, tiểu gia tộc, thậm chí là tiểu chư hầu dưới cờ Đan Hỏa Thành, đều rất lo lắng đối với việc Lưu Ly Vương Thành tiếp quản Đan Hỏa Thành.

Bọn hắn lo lắng, Giang Trần khống chế Đan Hỏa Thành, sẽ làm trầm trọng thêm, trả thù Đan Hỏa Thành, cướp đoạt Đan Hỏa Thành, hấp không tài phú cùng tài nguyên của Đan Hỏa Thành!

Thế nhưng mà, Giang Trần đẩy ra một loạt biện pháp, dần dà, mọi người lại phát hiện, Đan Hỏa Thành hiện tại, hoàn toàn không kém Đan Hỏa Thành nguyên lai.

Thậm chí, còn càng đỡ một ít.

Ít nhất, hiện tại Giang Trần khống chế Đan Hỏa Thành, hết thảy đều phi thường vững vàng, hơn nữa các loại sưu cao thuế nặng, bóc lột vơ vét tài sản trước kia, lại hoàn toàn không có.

Một hình tượng thanh minh và chính trực, ở Đan Hỏa Thành càng ngày càng truyền ra.

Ba tháng sau, toàn bộ Đan Hỏa Thành, từ trên xuống dưới, đã sớm quên Đan Cực Đại Đế là ai. Bọn hắn càng ưa thích hào khí của Đan Hỏa Thành hiện tại.

Không có bóc lột, không có áp chế, không có các loại chuyên quyền độc đoán...

Những cái này tự nhiên đều là tâm đắc của Giang Trần. Nếu như lúc này mình cường thế, không dùng phương thức lấy nhu thắng cương, tất nhiên sẽ lọt vào các loại ngoài sáng trong ngầm chống lại.

Muốn trấn áp một thế lực võ đạo dễ dàng, nhưng muốn tẩy não người chỗ này, đó là muôn vàn khó khăn.

Giang Trần lại làm được, hắn dùng nhân cách mị lực đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt của hắn, thành công đẩy lý niệm của mình vào Đan Hỏa Thành, để cho Đan Hỏa Thành bất tri bất giác, so với trước kia trở nên quy củ nhiều hơn.

Đương nhiên, Giang Trần còn nghe ý kiến của Tỉnh Trung Đại Đế, âm thầm triệu tập cường giả tán tu giới, dẫn bọn chúng vào Đan Hỏa Thành.

- Thiếu chủ, cường giả Đế cảnh của tán tu giới, thiên phú tài tình của bọn hắn, không chút thua kém cự đầu của thế lực lớn. Chỉ là, bọn hắn khuyết thiếu tài nguyên, khuyết thiếu nội tình vững chắc. Cho nên, nếu như Thiếu chủ ngươi cầu hiền nhược khát, chịu cho những Đế cảnh tán tu này cơ hội, nói không chừng, bọn hắn sẽ cho Thiếu chủ ngươi kinh hỉ.

Ánh mắt chiến lược của Tỉnh Trung Đại Đế, luôn luôn là rất tốt.

Hắn nhìn vấn đề, đều là theo lâu dài cân nhắc. Hắn ý định đem Đế cảnh tán tu phân tán, dùng hình thức thế lực, tụ tập bọn chúng lại, hình thành một tòa tháp cát, mà không phải chia rẽ.

Với tư cách một bàn cát vụn, bình thường tán tu ở trong thế giới võ đạo, đều là chịu thiệt nhất. Tu sĩ ngang cấp phát sinh xung đột, tán tu so với cường giả tông môn, là không có bất kỳ ưu thế.

Nhiều khi bị khi phụ sỉ nhục, còn phải nén giận.

Nếu như có thể tụ tập tất cả Đại Đế tán tu về cùng một chỗ, cái này đối với bước tiếp theo đối kháng Ma tộc, không thể nghi ngờ là cực kỳ có lợi.

Giang Trần suy nghĩ một lát, cũng gật đầu nói:

- Huy lão ca, ngươi nhìn xa trông rộng, ánh mắt ở tán tu giới, tuyệt đối là xuất sắc nhất.

- Ha ha, Thiếu chủ khen trật rồi. Lão phu ngày bình thường cũng cân nhắc những sự tình này, kẻ ngu ngàn lo, tất có được một mà!

Tỉnh Trung Đại Đế ngược lại rất khiêm tốn.

- Huy lão ca không cần khiêm tốn, đề nghị triệu tập tán tu, có rất nhiều diệu dụng. Không đơn thuần là tụ tập các cường giả về một chỗ đơn giản như vậy. Cường giả tán tu rải rác các nơi, nếu như Ma tộc bắt đầu hoạt động, đối tượng bọn hắn muốn ra tay, ra tay dễ dàng nhất, là cường giả tán tu.

- Thứ hai, tán tu giới làm theo ý mình, nếu như có thể tụ tập bọn chúng về một chỗ, để cho bọn hắn dần dần bồi dưỡng được cảm giác vinh dự tập thể, cái này đối với tương lai kháng ma, không thể nghi ngờ là rất có lợi. Lực lượng đoàn kết, cùng lực lượng chia rẽ, hoàn toàn không phải một sự việc.

- Còn thứ ba, Huy lão ca ngươi ở tán tu giới đức cao vọng trọng, do ngươi chủ trì việc này, sẽ làm chơi ăn thật. Cho nên, chuyện này, Bổn thiếu chủ ý định toàn quyền buông tay cho Huy lão ca ngươi đi làm.

Giang Trần không phải một người chuyên quyền.

Trái lại, nếu như hắn cảm thấy ai có tài hoa cùng năng lực, hắn sẽ rất thích ý uỷ quyền.

Nhất là đối với loại người như Tỉnh Trung Đại Đế, nhân cách cùng phẩm chất đều tin được, càng nên dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.

Đem đại cục của Đan Hỏa Thành giao cho Tỉnh Trung Đại Đế toàn quyền phụ trách. Giang Trần thì về tới Lưu Ly Vương Thành.

Lưu Ly Vương Thành, mới là căn cơ của Giang Trần. Căn cơ ở chỗ này, hắn không có khả năng trường kỳ dừng lại địa bàn của Đan Hỏa Thành.

Trở lại Thiếu chủ phủ, chứng kiến thân nhân, tâm tình của Giang Trần cũng buông lỏng rất nhiều.

Cùng Đan Hỏa Thành chiến một trận, tuy quá trình rất nhẹ nhàng, nhưng mà tâm tình của Giang Trần, kỳ thật rất áp lực.

Nhân tộc nội chiến, dù chiến tích lại tốt, công huân lại cao, Giang Trần cũng cao hứng không nổi.

- Ca ca, sư tôn của ta đã về Nguyệt Thần Giáo rồi. Lão nhân gia nàng nói, nàng không có mặt mũi gặp ngươi, thực xin lỗi ngươi. Để cho ta... Để cho ta thay nàng hướng ngươi xin lỗi.

Từ Thanh Tuyền nhìn thấy Giang Trần, cũng vô cùng hưng phấn. Chỉ là, nói đến sự tình sư tôn, Từ Thanh Tuyền bao nhiêu cũng có chút thẹn thùng.

Bởi vì, sư tôn của nàng ở trên sự tình này, đích thật là có rất nhiều sai lầm.

Giang Trần ngược lại không thèm để ý, khoát khoát tay nói:

- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Nàng dù sao cũng là sư tôn của ngươi, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết.

Vành mắt của Từ Thanh Tuyền hơi chút đỏ lên, đã qua hồi lâu, Từ Thanh Tuyền mới ngập ngừng nói:

- Ca ca, cám ơn ngươi.

Nha đầu kia, xưa nay chỉ thích cùng Giang Trần phân cao thấp, cũng không phải thật sự có ý kiến gì với Giang Trần. Trái lại, nàng đối với ca ca này, còn là phi thường bội phục, thậm chí sùng bái!

Trước kia, nàng ngẫu nhiên còn sẽ cảm thấy, ca ca của mình, chẳng qua là vận khí tốt, lúc này mới mạnh hơn nàng nhiều như vậy.

Thế nhưng mà, sau khi trải qua chuyện lần này, Từ Thanh Tuyền mới biết được, huynh trưởng của mình, không đơn thuần là vận khí tốt, phương diện nhân cách mị lực, cũng siêu nhân nhất đẳng.

Đây cũng là vì cái gì hắn tuổi còn trẻ, thì có nhiều người phục hắn như vậy.

Đổi lại người khác, ở dưới loại tình huống đó, ai sẽ quan tâm Nguyệt Thần Giáo Nhị giáo chủ chết sống? Huống chi, Nhị giáo chủ kia chẳng những không tính bằng hữu của Giang Trần, thậm chí lẫn nhau, quan hệ còn phi thường ác liệt.

*****

Đổi lại người bình thường, chỉ sợ sẽ nhìn có chút hả hê, hận không thể thấy nàng xui xẻo.

Thế nhưng mà, Giang Trần lại lấy ơn báo oán, lấy con tin đổi về Nhị giáo chủ. Điều này cũng làm cho Từ Thanh Tuyền nhận thức đến, ca ca của mình, có nhân cách mị lực mà rất nhiều người không có.

Giang Trần trở lại Lưu Ly Vương Thành, liền âm thầm phái rất nhiều nhân thủ ra ngoài nghe ngóng

Đối với Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu hạ lạc, Giang Trần là phi thường chú ý. Chỉ kém đích thân mình ra đi tìm rồi.

Ban đêm, Đan Phi nhẹ nhàng ôm eo Giang Trần, đem khuôn mặt dán ở phía sau lưng, ôn nhu nói:

- Trần ca, ta nghe nói, ngươi lại muốn bế quan một thời gian ngắn?

Giang Trần gật gật đầu:

- Đan Nhi, những năm này cũng khổ ngươi. Đời ta tu sĩ, không biết ngày đêm, chỉ biết tu luyện, bôn ba, tuy nói tuổi thọ so với người bình thường dài nhiều hơn, nhưng mà hưởng thụ niềm vui gia đình, ngược lại rất ít.

Đan Phi sâu kín thở dài:

- Có đôi khi, Đan Nhi nghĩ, nếu như chúng ta không phải giang hồ nhi nữ, bình bình đạm đạm qua cả đời, cũng chưa chắc không tốt. Chỉ là, nếu như vậy, nhân sinh lại không khỏi quá mức bình thường, như thế nào cam tâm? Thực tế ngẫm lại, hồng nhan dịch lão, thanh xuân bất quá mười năm... Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là tu luyện tốt hơn.

Tu luyện, có thể kéo dài tuổi thọ, kéo dài thanh xuân, thậm chí có thể cho thanh xuân vĩnh trú.

Đan Phi ở phương diện này, là phi thường để ý. Ban đầu ở Thiên Quế Vương Quốc, nàng đã rất coi trọng phương diện này.

Giang Trần cười nói:

- Đời ta tu sĩ, hồng nhan không già. Đan Nhi ngươi bây giờ, giống ngươi năm đó ở Thiên Quế Vương Quốc mới gặp gỡ. Chỉ là, ngươi so khi đó, lại thành thục hơn rất nhiều.

Khuôn mặt Đan Phi đỏ hồng:

- Khi đó, Đan Nhi còn có chút không thành thục, lòng dạ tiểu nữ nhi, để cho Trần ca ngươi chê cười.

Giang Trần nhớ tới sự tình năm đó, cũng có chút ấm áp.

Bất quá, hắn lập tức liền nghĩ tới Hoàng Nhi, nữ tử kia một đường đi theo mình đồng cam cộng khổ, cùng mình thề non hẹn biển cả đời.

Nếu như nàng biết mình bây giờ có thê nữ làm bạn, trong nội tâm nàng, sẽ đau khổ hạng gì?

Giang Trần nghĩ đến đây, trong nội tâm liền có cảm giác tội lỗi. Cái này vốn không phải lỗi của hắn, hắn cũng không nghĩ ra, năm đó lần thí luyện kia, sẽ có một hiểu lầm kiều diễm như thế.

Chuyện này, Giang Trần đối với Đan Phi cũng có cảm giác bứt rứt. Dù sao, mình ăn hết người ta xong, từ đó tới nay, căn bản không nghĩ qua việc này. Làm cho Đan Phi những năm gần đây, chịu rất nhiều đau khổ.

Mặc kệ bên nào, Giang Trần cảm thấy, mình căn bản không cách nào dứt bỏ.

Đan Phi theo Giang Trần lâu như vậy, hiển nhiên cũng có thể cùng Giang Trần hình thành tâm linh ăn ý.

- Trần ca, có phải ngươi... nhớ tới Hoàng Nhi muội muội hay không?

Luận niên kỷ, Đan Phi còn lớn hơn Hoàng Nhi một chút.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Đan Nhi, sự tình Hoàng Nhi, ngươi nhất định nghe Câu Ngọc nói qua rồi. Đối với nàng, cuộc đời này ta không cách nào quên, cũng không cách nào cô phụ. Nghĩ đến nàng ở Vạn Uyên đảo thời thời khắc khắc chịu dày vò, tâm tình ta thời thời khắc khắc lo lắng. Cho nên, ta phải bế quan, phải gia tốc tu luyện. Tranh thủ sớm một ngày đi Vạn Uyên đảo, cứu Hoàng Nhi trở về!

Hôm nay, Đan Phi đã trải qua thế sự chìm nổi, cũng minh bạch chuyện thế gian rất khó hoàn mỹ. Nhất là thiên tài như Giang Trần. Dưới đời này, không biết bao nhiêu thiếu nữ coi hắn là thần tượng, coi là mục tiêu. Không biết bao nhiêu thiếu nữ, muốn ủy thân cho hắn...

Nhưng Giang Trần, nhiều năm qua giữ mình trong sạch, ngoại trừ Hoàng Nhi, lại không có một chuyện xấu liên quan. Đã là phi thường khó được rồi.

Tuổi trẻ tài tuấn dưới gầm trời này, lại có mấy cái không phong lưu phóng khoáng? Lại có mấy cái không khắp nơi trộm ngọc lưu hương?

Cho nên, ở trên sự tình Hoàng Nhi, Đan Phi hoàn toàn chính xác không có bất kỳ tiền vốn ghen ghét.

Thứ nhất, Hoàng Nhi cùng Giang Trần tình như kim kiên, thề non hẹn biển, dù là Đan Phi nàng cũng chưa từng có.

Thứ hai, Giang Trần cùng Hoàng Nhi xác định quan hệ, thời gian so với nàng cùng Giang Trần quan hệ trong sáng còn sớm hơn một ít.

Mấu chốt nhất là, Hoàng Nhi với tư cách nữ chủ nhân của Thiếu chủ phủ, ở chỗ này, cơ hồ là mỗi người đều tán thành, Đan Phi không muốn bởi vì mình ghen ghét, để cho Thiếu chủ phủ từ trên xuống dưới xem nhẹ nàng.

Nghĩ tới đây, Đan Phi khẽ thở dài:

- Trần ca, sự tình của ngươi cùng Hoàng Nhi, ta đều biết. Nhân vật giống như ngươi, có bao nhiêu thiếu nữ ái mộ ngươi? Đan Nhi có thể cùng ngươi sanh con dưỡng cái, cái hạnh phúc này, đã thấy đủ rồi. Mà Hoàng Nhi muội muội, cũng đồng dạng cần một phần hạnh phúc, ta không có ngươi, cơ hồ sống không nổi. Hoàng Nhi muội muội chắc hẳn cũng như ta, không có ngươi, nàng cũng không có dũng khí sống sót. Ta há có thể ích kỷ không cho ngươi đi cứu nàng?

Lúc này đây bế quan, Giang Trần quyết tâm rất lớn, hắn ý định, không có đột phá Hoàng cảnh lục trọng, liền tuyệt đối không xuất quan.

Hắn nguyên bản đã là Hoàng cảnh tứ trọng đỉnh phong, muốn đột phá đến Hoàng cảnh lục trọng, tương đương vượt qua hai bậc thang, cái này đối với những người khác mà nói, tuyệt đối là một đại khiêu chiến.

Thế nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, đột phá trong phạm vi Hoàng cảnh, hắn không thấy có bao nhiêu độ khó.

Hành trình Trầm Hương cốc, Giang Trần thu hoạch cực lớn, ở trên võ đạo, lại có lĩnh ngộ mới.

Những lĩnh ngộ mới này, có trợ giúp hắn trùng kích Hoàng cảnh lục trọng.

Vọt vào Hoàng cảnh lục trọng, liền có cơ hội nhất cổ tác khí, xông vào Hoàng cảnh thất trọng.

Trên thực tế, trùng kích Hoàng cảnh thất trọng, mới là mục tiêu chính của Giang Trần.

Căn cứ Trùng Tiêu Tôn Giả miêu tả Truyền Thừa Lục Cung, xung kích Truyền Thừa Lục Cung cung thứ ba, muốn bảo đảm xác xuất thành công, tốt nhất là thực lực của mình tiến nhập Hoàng cảnh Cao giai.

Hoàng cảnh Cao giai tầng thấp nhất cũng là Hoàng cảnh thất trọng.

Lấy quan hệ của Giang Trần cùng Trùng Tiêu Tôn Giả, Trùng Tiêu Tôn Giả là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hù hắn.

Hiện tại, Giang Trần quả thực là không thể chờ đợi được rồi.

Lúc trước Hoàng Nhi bị Hi lão mang đi, Giang Trần ngoài bi phẫn, cũng thanh tỉnh nhận thức đến, không có thực lực tuyệt đối, ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng lưu không được.

Mà hành trình Trầm Hương cốc lần này, càng làm cho Giang Trần thanh tỉnh nhận thức đến, không có thực lực tuyệt đối, ngay cả thân nhất yêu nhất của mình, cũng có thể mất đi.

Dưới kích thích đa trọng như vậy, Giang Trần chưa từng có một khắc khát vọng tăng thực lực lên như hôm nay.

Phía sau núi Thiếu chủ phủ, trước khi Giang Trần bế quan, đã tìm Chu Tước Thần Cầm.

Hiện tại, Chu Tước Thần Cầm đã thích Thiếu chủ phủ. Không đơn thuần bởi vì Thiếu chủ phủ là địa bàn của Giang Trần, mà là vì Mộc Linh tuyền kia.

Mỗi ngày không ngừng tắm trong Mộc Linh tuyền, cái này để cho cơ năng của Chu Tước Thần Cầm nhận được khôi phục lớn hơn.

Tuy Mộc Linh tuyền không cách nào làm cho Chu Tước Thần Cầm thay đổi trên căn bản, nhưng mà ở trong ngắn hạn, cải thiện là phi thường rõ ràng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)