Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0147

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0147: Sự tình náo lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

́o lớn 1

Thanh niên mắt tam giác kia, hướng Lưu Xán hiến kế.

Lúc trước, thời điểm mấy người bọn hắn đều là nửa bước Tiên cảnh, vì sự tình chia cắt chiến lợi phẩm, làm cho túi bụi, ngược lại để cho Giang Trần ngư ông đắc lợi, thừa cơ chạy đi.

Hôm nay, Lưu Xán tấn chức Tiên cảnh nhất trọng thiên, tu vi tăng nhiều, có thực lực tính áp đảo, mấy người khác tự nhiên dùng hắn cầm đầu, không dám nói chuyện ngang hàng chia cắt.

Lưu Xán âm tàn gật đầu:

- Đại vương tử chí hướng rộng lớn, hắn đối với tài phú không có hứng thú đặc biệt. Bất quá, ở trong tùy tùng của tiểu tử kia, có hai mỹ nữ, tư sắc quả thực không tệ, rất có phong tình dị vực tha hương. Đại vương tử là người phong lưu, nếu như có thể hiến cho Đại vương tử, cũng có thể xem là một nhân tình.

- Tốt, quyết định như vậy đi. Mỹ nữ hiến cho Đại vương tử, đồ vật tiểu tử kia, chúng ta ấn ước định lần trước chia cắt, như thế nào?

Dịch Thiên Tùy vỗ bàn kêu lên.

Ánh mắt mọi người, đều đồng loạt nhìn về phía Lưu Xán. Nếu như Lưu sư huynh không gật đầu, hết thảy đều là nói suông.

Lưu Xán kia cũng cân nhắc đến lúc dùng người, muốn mấy người này đem hết toàn lực, nhất định phải cho bọn hắn một chút chỗ tốt, lập tức gật gật đầu:

- Tốt, ấn ước định lần trước xử lý. Linh cầm, các ngươi một người phân hai con. Nếu có công pháp bí tịch, mỗi người có thể sao chép một phần.

Nửa bước Tiên cảnh, cuối cùng cùng Tiên cảnh nhất trọng thiên có bản chất khác nhau. Mấy tên kia, nghe được Lưu Xán đáp ứng, đều vui mừng quá đỗi.

- Lưu sư huynh, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền đi bái phỏng Đại vương tử!

...

Một lúc lâu sau, phủ đệ của Thiên Quế Vương Quốc Đại vương tử.

- Lưu Xán, ngươi nói người này, ngươi đã biết lai lịch của hắn?

Đại vương tử Diệp Đại, nhàn nhạt mỉm cười.

- Lai lịch?

Lưu Xán nao nao.

- Chúng ta đạt được Triệu Tập Lệnh của Đại vương tử, vội vàng đến vương đô, thật đúng là chưa kịp nghe ngóng chuyện này. Chẳng lẽ tiểu tử này địa vị rất lớn?

Đại vương tử Diệp Đại, ở trong tất cả vương tử của Thiên Quế Vương Quốc, tiếng hô cao nhất, tập ngàn vạn sủng ái trên một thân, là một trong mấy người có thể kế vị.

Kẻ này mặt như quan ngọc, mục như lãng tinh, hành vi cử chỉ, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.

- Địa vị, ngược lại lớn đến không tính được. Bất quá kẻ này thật có một ít ý tứ. Chỉ tiếc, nhất định chỉ có thể là địch, không thể làm bằng hữu.

- Điện hạ, chỉ giáo cho?

Lưu Xán nao nao.

- Kẻ này, đến từ Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc, tên là Giang Trần. Từng dùng sức một mình, trấn áp Đông Phương Vương Quốc Long gia soán nghịch.

- Đông Phương Vương Quốc?

Lưu Xán còn lo lắng gây nhân vật nào, nghe xong là Đông Phương Vương Quốc, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.

- Chỉ là người tiểu quốc? Một tiểu quốc, dù truyền kỳ, cũng là có hạn.

Đại vương tử Diệp Đại cười cười:

- Tình báo biểu hiện, kẻ này đến vương đô cái thứ nhất bái phỏng, là lão Tứ của ta.

- Tứ vương tử Diệp Dung điện hạ?

- Đúng vậy, lão Tứ nhà của ta, bình thường không lộ sơn thủy, thoạt nhìn điệu thấp vô cùng. Bất quá nếu ngươi cảm thấy hắn là người an phận thủ thường, vậy thì mười phần sai rồi. Tại sao Giang Trần này tới Thiên Quế Vương Quốc? Sau lưng nhất định là có bàn tay của lão Tứ.

Lưu Xán như có điều suy nghĩ:

- Điện hạ, cái kia ý của ngài? Chúng ta...

Lưu Xán dừng lại một chút, duỗi ra tay phải, làm một động tác cắt cổ.

- Giang Trần đánh giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung các ngươi, quốc pháp khó dung. Càn Lam Bắc Cung các ngươi cũng không phải mặc người chém giết a?

Lưu Xán vui sướng nở nụ cười, mặc dù Đại vương tử không có thuyết pháp minh xác, nhưng cái ám chỉ này đã rất rõ ràng. Cái này là ám chỉ Càn Lam Bắc Cung bọn hắn mượn đề tài nói chuyện, hướng trong chết làm.

- Điện hạ yên tâm, nếu Càn Lam Bắc Cung ta để cho một tiểu tử từ bên ngoài đến Thiên Quế Vương Quốc ra vẻ, cái thể diện này đặt ở đâu? Chúng ta sẽ thương lượng với Long Nha vệ, nhờ bọn hắn công bình phá án, nợ máu trả bằng máu!

Trên mặt Lưu Xán lộ ra mỉm cười âm hiểm.

- Bên Long Nha vệ kia, có không ít người một nhà. Chuyện này, ta sẽ phân phó người phía dưới trọng điểm chú ý thoáng một phát. Tứ đại đạo tràng, là Bảo Thụ Tông thiết lập cứ điểm tại Thiên Quế Vương Quốc. Bên đường đánh chết đệ tử Tứ đại đạo tràng, đây là đánh mặt Thiên Quế Vương Quốc, càng là đánh mặt Bảo Thụ Tông!

Ngữ khí của Diệp Đại nghiêm túc.

Lưu Xán mừng thầm, đã có Đại vương tử cam đoan, trong lòng của hắn liền có ngọn nguồn rồi.

- Hắc hắc, Giang Trần đúng không? Nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc đúng không? Đến Thiên Quế Vương Quốc ta, là Long ngươi phải nằm, là hổ ngươi phải ngồi cho ta! Lần này lão tử muốn chậm rãi nhục nhã ngươi, tra tấn ngươi, sau đó lại giết chết ngươi, cướp đi nữ nhân của ngươi, cướp đoạt tài phú của ngươi!

...

Giang Trần nhắm hai mắt, ngồi ở trên mặt ghế. Hắn bị mang đến nơi đây đã hơn một canh giờ rồi.

Gian phòng kia, bố trí sạch sẽ, ghế cũng là kim đàn thượng hạng.

Bị mang đến nơi đây, không có ai tới hỏi hắn, cũng không có ai phản ứng đến hắn.

Giang Trần biết rõ, đây là xử lý lạnh.

Long Nha vệ ở trước khi không có làm tinh tường lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng loại phương thức không đắc tội, nhưng mà không nịnh bợ đến xử lý.

Hắn cũng biết, hơn một canh giờ đi qua, các phương diện nên hoạt động cũng hoạt động không sai biệt lắm rồi, tình báo nên điều tra, cũng đã điều tra.

Kế tiếp, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như hiện tại.

Đem những ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu ném qua một bên, Giang Trần dùng pháp môn Bàn Thạch Chi Tâm, tĩnh hạ tâm lai, đem sự tình mấy ngày nay, ở trong lòng chỉnh lý thoáng một phát.

Két.. một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Một đám Long Nha vệ tràn vào, người cầm đầu bận bào phục Long Nha vệ vàng nhạt, thêu lên đồ án đặc thù. Tướng mạo người này có chút hung ác nham hiểm, khóe miệng hơi có chút ác liệt. Nhất là đôi mắt cho người cảm giác âm trầm không rét mà run, như một đầu độc xà, khiến người sởn hết cả gai ốc.

Những Long Nha vệ khác, đều phi thường chủ động đứng ở hai bên hoặc là sau lưng hắn.

- Luật đô thống, là người này.

Một gã tựa như tiểu đội trưởng nịnh nọt, ở trước mặt hắn tư thái rất thấp nói một câu.

- Ngươi gọi Giang Trần? Đến từ Đông Phương Vương Quốc?

Luật đô thống biểu lộ hung ác nham hiểm kia, ngữ khí âm trầm hỏi.

- Không sai.

- Ngươi bên đường đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, có việc này không?

- Ta đánh chết chỉ là đạo tặc bên đường cướp bóc.

Giang Trần nghe đối phương hỏi, trong nội tâm có chút đề phòng.

- Chuyện phiếm! Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, thân phận cao quý, làm sao có thể bên đường cướp bóc?

- Thân phận cao quý? Liền không ở bên đường cướp bóc?

Giang Trần nhàn nhạt liếc đối phương.

- Cái Logic này của các hạ, thứ cho ta nghe không hiểu.

- Tiểu tử, đây là Luật đô thống của chúng ta, ngươi tốt nhất thành thật một chút! Hung hăng càn quấy cái gì?

*****

́o lớn 2

Sau lưng Luật đô thống kia, một gã Long Nha vệ quát.

- Hung hăng càn quấy? Luận sự cũng gọi hung hăng càn quấy?

Phanh!

Luật đô thống kia một quyền nện ở trên bàn trà:

- Giang Trần, bản đô thống không thích nói nhảm. Ngươi đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, hiện tại người Càn Lam Bắc Cung hướng ta đòi hung thủ. Ngươi hoặc là ngoan ngoãn nhận tội, phán như thế nào, chúng ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý. Nếu ngươi muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại...

- Luật đô thống đúng không?

Giang Trần khoát tay chặn lại, cắt đứt đối phương.

- Ngươi cũng đừng ra vẻ cho ta. Ta đánh chết bọn cướp, là phòng vệ chính đáng, tự nhận vô tội. Mặt khác, ngươi đã đem lời nói đến nước này, còn nói gì theo lẽ công bằng xử lý? Nói lời này ngươi không e lệ sao?

- Nói như vậy, ngươi là muốn ngoan cố chống lại?

Luật đô thống kia cười lạnh liên tục.

- Giang Trần, chúng ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi bên đường sát nhân, đến cùng thừa nhận hay không?

Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu:

- Ta không có gì phải thừa nhận.

- Rất tốt! Xem ra ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử, quyết tâm muốn cùng Long Nha vệ đối nghịch. Dẫn đi, đánh vào Hắc Lao!

Hắc Lao, đó là địa phương Long Nha giam giữ trọng phạm.

Một khi bị đánh nhập Hắc Lao, cơ hồ không có khả năng từ nơi ấy đi ra.

Có thể từ Hắc Lao đi ra, trên cơ bản chỉ có một khả năng, cái kia chính là lôi ra chém đầu.

Còn có một loại khả năng khác, là đứng đi vào, nằm thành thi thể đi ra.

Mấy Long Nha vệ áp giải Giang Trần, đi tới Hắc Lao.

- Móa nó, mỗi lần đến gần địa phương quỷ quái này, đã cảm thấy u ám, thấy lạnh cả người.

Một gã Long Nha vệ phàn nàn.

- Ai, đừng oán trách. Nhanh ném tiểu tử này vào, quay đầu lại hướng Luật đô thống phục mệnh.

- Ta nói tiểu tử, trên người của ngươi có thứ gì đáng giá không vậy? Tranh thủ thời gian giao ra, chúng ta tâm tình tốt, có thể giúp ngươi đưa vài câu di ngôn.

- Phải phải. Tiến vào Hắc Lao, đừng nói đồ vật quý trọng, xương cốt cũng không thừa một cây. Mang thứ tốt vào cũng là không công tiện nghi đám súc sinh kia.

Trong ngôn ngữ, đã đem Giang Trần trở thành một người hẳn phải chết.

Giang Trần bình thản ung dung, nhàn nhạt mà cười, mấy Long Nha vệ phụ trách áp giải này, hiển nhiên đều là tiểu nhân vật, cùng loại tiểu nhân vật này đấu mồm mép, không có bất kỳ ý nghĩa.

- A! Tiểu tử, ngươi còn rất có cốt khí? Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, đừng nói ngươi một người từ ngoài đến, coi như ngươi là nhân sĩ bản thổ, đắc tội Càn Lam Bắc Cung, đó cũng chỉ còn đường chết. Trừ khi ngươi là đệ tử Tam đại đạo tràng khác, hơn nữa có núi dựa lớn bảo kê ngươi.

- Lão Thất, không cần phải cùng hắn nói nhảm! Có núi dựa lớn hắn có thể bị đánh vào Hắc Lao? Luật đô thống tự mình xử lý bản án này, việc này còn không phải rõ ràng? Đây là thượng cấp muốn hắn phải chết, hắn muốn không chết cũng không được.

- Hắc hắc, lại nói tiếp, tiểu tử này ngược lại là kiên cường, đến bây giờ cũng không cầu xin.

- Tốt rồi, đã đến Hắc Lao, trước dừng một chút.

Một gã tiểu đội trưởng khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn qua Giang Trần, đánh giá vài lần.

- Tiểu tử, ta nói thẳng a. Đến nơi này, ngươi là không thể nào đi ra ngoài. Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn đem thứ đáng giá trên người giao ra, bớt đi chúng ta soát người. Lựa chọn thứ hai, thì có chút đắc tội rồi, nếu ngươi không ngoan ngoãn giao ra, chúng ta đành phải tự mình động thủ. Trước đó cảnh cáo ngươi, một khi chúng ta động thủ, vậy liền không quá văn minh rồi.

- Các ngươi xác định mình là Long Nha vệ? Không phải đệ tử Càn Lam Bắc Cung?

Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.

- Có ý tứ gì?

Tiểu đội trưởng kia sững sờ.

- Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, am hiểu cản đường cướp bóc. Các ngươi cái này tính là xảo trá vơ vét tài sản? Hay là tính toán công khai cướp bóc?

Giang Trần ung dung hỏi.

- Tiểu tử, xem ra ngươi là con rùa ăn quả cân, muốn chết!

Tiểu đội trưởng kia xắn tay áo.

- Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí. Lão Lục lão Thất, đánh hắn!

- Dừng tay!

Ngay lúc này, một thanh âm uy nghiêm truyền đến.

Thanh âm rơi xuống, một thân ảnh cao lớn sải bước từ ngoài cửa đi vào. Xem chế phục của người này, chức vị hiển nhiên so với những người ở đây cao hơn không ít. Lông mày người này nồng đậm, mặt mày tầm đó, có một cỗ chính khí không giận tự uy.

- Điền đại đội trưởng?

Mấy Long Nha vệ nhìn thấy người tới, sắc mặt hơi đổi, lập tức thu hồi bộ dáng côn đồ lúc trước, đứng thành một hàng, hướng người tới cúi chào.

- Chậc chậc! Mấy người các ngươi, càng ngày càng có năng lực a? Xảo trá vơ vét tài sản, không hổ là thủ hạ của Điền mỗ ta, không hổ là Long Nha vệ cao cao tại thượng!

- Đại đội trưởng, chúng ta...

Tiểu đội trưởng kia chảy mồ hôi trán, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

- Như thế nào? Còn muốn nói xạo? Ngươi cho rằng ta là kẻ điếc? Cái gì cũng không nghe thấy?

Điền đại đội trưởng kia, ánh mắt phát lạnh.

- Không, không phải! Điền đội, là chúng ta sai, chúng ta đáng chết!

Hai chân tiểu đội trưởng kia khẽ cong, đột nhiên quỳ xuống.

- Điền đội, chúng ta sai rồi, nể tình chúng ta theo ngài bảy tám năm, tha cho chúng ta lần này.

Mấy Long Nha vệ kia, đều theo chân quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

Bởi vì cái gọi là, thượng quan không bằng hiện quản.

Luật đô thống địa vị là cao, so với đại đội trưởng cao hơn một cấp bậc. Nhưng mà chức vị của Luật đô thống lại cao, cũng không phải trực tiếp quản bọn họ.

Điền đại đội trưởng này, là hiện quản của bọn hắn. Là người lãnh đạo trực tiếp chính thức của bọn hắn. Bọn hắn những người này, tiểu đội trưởng cũng tốt, đội viên cũng tốt, đều do Điền đại đội trưởng quản hạt.

Hôm nay sự tình bị đại đội trưởng đánh vỡ, bọn hắn như thế nào không sợ hãi? Hơn nữa, bọn hắn rất rõ ràng, Điền đại đội trưởng ghét ác như cừu, là nổi danh thiết diện vô tư.

Một khi Điền đại đội trưởng muốn trị bọn hắn, đừng nói Luật đô thống, người địa vị cao hơn nữa đến cầu tình, cũng chưa chắc có tác dụng.

Điền đại đội trưởng này tính tình nóng nảy, chọc giận hắn, ngay cả đô thống cũng dám chống đối, chớ nói chi Luật đô thống trên thực tế chỉ là Phó Đô thống.

- Cả đám đều đứng lên cho lão tử! Lão tử mang binh, là loại như các ngươi sao?

Điền đại đội trưởng mắng.

Mấy Long Nha vệ kia nghe Điền đại đội trưởng mở miệng mắng bọn hắn, trong nội tâm ngược lại vui vẻ. Bọn hắn biết rõ, đại đội trưởng mắng bọn hắn, cái kia đại biểu cho hắn còn không có triệt để tức giận.

Một khi đại đội trưởng triệt để nổi giận, ngươi muốn hắn chửi, mắng ngươi cũng không có cơ hội.

Mấy người đều thuận theo đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, đại khí cũng không dám thở mạnh.

- Người này, trước giam giữ ở trong Đan Hạp Tử.

Điền đại đội trưởng nhàn nhạt phân phó.

- Cái này...

Tiểu đội trưởng kia có chút chần chờ.

- Như thế nào? Có vấn đề?

Điền đại đội trưởng liếc mắt, hỏi lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)