Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1471

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1471: Vây điểm đánh viện binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phong Vân Giáo giáo chủ nghe vậy, tính cách đa nghi, cũng để cho lòng hắn xẹt qua một tia không vui.

Rất nhanh, Phong Vân Giáo giáo chủ liền đến phiến khu vực của bọn hắn, tìm được Vô Song Đại Đế.

- Ma Vân Pháp Vương, Bổn giáo chủ nghe nói trước đây không lâu, ngươi bắt được một đầu Linh thú?

Ngữ khí của Phong Vân Giáo giáo chủ nhàn nhạt, lại có một loại khí độ thượng vị giả.

Vô Song Đại Đế hiển nhiên sớm đoán được hết thảy, lập tức ra vẻ kinh ngạc.

- Giáo chủ, là có chuyện như vậy. Chẳng qua là một con Linh thú bình thường mà thôi. Đã bị thuộc hạ dung hợp thần thức, thu làm khế ước linh thú.

Vô Song Đại Đế nói xong, liền lấy Phệ Kim Thử kia ra.

Phong Vân Giáo giáo chủ liếc qua:

- Lần sau chú ý một chút, loại Linh thú lai lịch không rõ này, tốt nhất không nên lộn xộn.

- Vâng.

Vô Song Đại Đế khom người nói.

- Tốt rồi, không có chuyện gì khác. Đã thu làm Linh thú, thì giám sát chặt chẽ một chút, đừng cho nó chạy loạn bốn phía, bại lộ hành tung của chúng ta.

Phong Vân Giáo giáo chủ không thấy ra trò gì, cũng không nên nói cái gì.

- Vâng.

Vô Song Đại Đế cung kính nói.

Tuy Phong Vân Giáo giáo chủ nghi thần nghi quỷ, nhưng phát hiện đây chỉ là một con Linh thú bình thường, liền không có hoài nghi cái gì.

- Đúng thời gian suy tính, đám người Giang Trần kia, có lẽ sắp đến Cửu Dương Thiên Tông rồi. Chúng ta nhanh thì ngày mai, chậm thì ngày mốt, sẽ phát động tiến công!

- Các ngươi, đều chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Cẩn tuân pháp chỉ của giáo chủ.

Kể cả Thôn Vân Pháp Vương ở bên trong, đều cung kính nói.

Phong Vân Giáo chủ trở lại nơi đóng quân, Bành lão hỏi:

- Thất công tử, bên kia xảy ra chuyện gì?

- Chỉ là một con Linh thú, không có sự tình gì. Thôn Vân Pháp Vương kia có chút tranh công, nên làm hơi quá mức.

Phong Vân Giáo giáo chủ đối với Thôn Vân Pháp Vương kia nhiệt tình, vẫn có một phần cái nhìn.

Trong bát đại Pháp vương, Thôn Vân Pháp Vương xem như hiểu sự nhất, giỏi về vuốt mông ngựa, giỏi về kể công.

Nhưng Bành lão lại cười nói:

- Loại người này dùng rất tốt. Ít nhất, hắn không có quá nhiều cách nghĩ phản bội.

Như thế là lời nói thật.

Phong Vân Giáo chủ thở dài:

- Chỉ tiếc, Bổn giáo chủ cần chính là Pháp vương tài giỏi, mà không phải Pháp vương chỉ biết nịnh nọt. Thôn Vân Pháp Vương này quá dối trá, phương diện thực lực, lại không đủ.

Bành lão gật gật đầu, lại nói:

- Thất công tử, Lưu Ly Vương Thành phòng ngự, vẫn còn có chút phòng bị. Căn cứ thuộc hạ điều tra, Lưu Ly Vương Thành kia, để lại Chu Tước Thần Cầm trấn thủ.

Biểu lộ của Phong Vân Giáo chủ ngưng trọng:

- Chu Tước Thần Cầm kia, lần trước chứng kiến, không phải đã dáng vẻ già nua nặng nề, tiếp cận vẫn lạc sao? Sao còn không chết?

- Thượng Cổ Thần Cầm, Sinh Mệnh lực rất cường đại, chỉ sợ không có dễ dàng chết như vậy.

Bành lão thở dài.

- Bành lão, vậy làm sao bây giờ? Con Thượng Cổ Thần Cầm kia, rất khó đối phó a.

Phong Vân Giáo giáo chủ không sợ trời, không sợ đất, nhưng mà chống lại Thượng Cổ sinh linh, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút căng thẳng.

Cũng may, đây là một con Thượng Cổ Thánh Linh nửa chết nửa sống, tùy thời có khả năng đóng cửa, bằng không thì hắn nghe được tên tuổi Thượng Cổ Thần Cầm, chỉ sợ không nói hai lời, liền quay đầu bỏ chạy.

Hắn biết rõ, dùng thực lực của mình, cộng thêm Bành lão cùng Mặc lão, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thượng Cổ Thần Cầm.

Đây không phải bọn hắn yếu, mà là Thượng Cổ sinh linh thật sự quá cường đại.

Mà Chu Tước Thần Cầm, lại là một trong Thượng Cổ tứ Thần Thú, lực lượng huyết mạch, ở thời đại Thượng Cổ cũng là nhất đẳng.

Đừng nói bọn hắn, coi như là tổ tiên Thượng Cổ của bọn hắn, ở trước mặt Chu Tước Thần Cầm trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.

- Con Chu Tước Thần Cầm kia, chu kỳ tánh mạng rõ ràng đến cuối cùng, sức chiến đấu chỉ sợ đã mười không còn một. Lần trước ở Bí Cảnh Trầm Hương cốc, nó truy giết một Nhân tộc Đại Đế, còn không có thành công. Tuy Nhân tộc Đại Đế kia mượn bí pháp của Thiên Ma Ma Chủ, nhưng cái này cũng chứng minh, có đã suy yếu rất nhiều.

Bành lão khuyên nhủ.

Mặc lão cũng gật đầu:

- Chu Tước Thần Cầm, nỏ mạnh hết đà, không đáng để lo.

- Về phần dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc kia, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Không có Giang Trần ở bên người, cũng không cần kiêng kị.

Bành lão cười nói.

- Cuối cùng, vẫn là ở trên người Giang Trần kia. Thất công tử, thuộc hạ ngược lại là có một chủ ý. Nếu như Giang Trần ở Cửu Dương Thiên Tông biết rõ Lưu Ly Vương Thành bị tập kích, tất nhiên sẽ liều lĩnh phản hồi. Đến lúc đó, nếu như chúng ta an bài một kế hoạch phục kích...

Phong Vân Giáo giáo chủ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui thích, cười nói:

- Bành lão thật sự là con giun trong bụng Bổn giáo chủ a. Bổn giáo chủ cũng đúng lúc nghĩ tới sự tình này. Bành lão, Mặc lão, các ngươi cảm thấy việc này, có thể thực hiện không?

- Chuẩn bị đầy đủ, là có thể thực hiện.

Mặc lão vĩnh viễn là lời ít mà ý nhiều như vậy.

Bành lão trầm ngâm một lát:

- Giang Trần kia xuất chinh Cửu Dương Thiên Tông, tất nhiên sẽ mang theo dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc. Muốn đánh lén hắn, độ khó cũng không nhỏ. Bất quá, Hạ Hầu nhất tộc chúng ta, am hiểu nhất là cái gì? Là tập kích bất ngờ! Ban đầu ở cửa Trầm Hương cốc, chúng ta là như thế nào dùng Phong Vân Thất Hồn Tán một mẻ hốt gọn những người kia?

Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn là một loại đan dược kỳ độc của Hạ Hầu nhất tộc, chuyên môn dùng để thao túng tu sĩ khác.

Mà Phong Vân Thất Hồn Tán, thì là một loại dược tán chuyên môn công kích thần hồn của đối phương, là bột phấn không màu vô hình, một khi hít phải một chút, sẽ làm cho thần hồn của đối phương lâm vào trạng thái hôn mê, trở thành tù binh.

- Bành lão, ý của ngươi là?

Con mắt của Phong Vân Giáo giáo chủ sáng ngời.

- Dùng sở trường của ta, tấn công sở đoản của địch. Giang Trần kia có dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc, nếu như hắn không để ý dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc chết sống, trực tiếp hạ lệnh bọn hắn cùng Phong Vân Giáo chúng ta sống mái với nhau. Tổn thất chính là chúng ta!

Bành lão giải thích, cũng có một phen đạo lý của hắn.

Cự Thạch nhất tộc không sợ tử thương, bọn hắn lại tử thương không nổi.

Những Pháp vương, trưởng lão dưới trướng kia, bọn hắn sẽ không quá thương tiếc. Dù sao đều là tu sĩ Nhân loại đầu nhập vào bọn hắn chiếm đa số.

Thế nhưng mà, chống lại Cự Thạch nhất tộc, dù những Pháp vương trưởng lão kia ùa lên, cũng không có bao nhiêu cơ hội. Bởi vì người ta là Thiên Vị cường giả.

Dù hiện tại còn không có khôi phục trạng thái, nhưng ít ra cũng là Thiên Vị cường giả. Dù thực lực suy giảm thế nào, cấp độ Thiên Vị còn bày ở đằng kia.

Nếu giao thủ với dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc, phải là giáo chủ hắn, còn có Bành lão cùng Mặc lão ra trận.

Pháp vương, trưởng lão khác, đối phó tông môn cùng cường giả khác của Nhân loại cương vực, là dư xài.

Thế nhưng mà, muốn bọn hắn đối kháng Cự Thạch nhất tộc, chỉ sợ là không có bất kỳ phần thắng. Cho nên, còn phải là dòng chính của Vạn Uyên đảo bọn hắn tự thân xuất mã.

---------

*****

Cùng loại mãng phu như Cự Thạch nhất tộc liều chết liều sống, đây tuyệt đối không phải sách lược của bọn hắn.

Sách lược của bọn hắn vĩnh viễn là "ngầm" xếp hạng đệ nhất vị.

Phong Vân Giáo chủ trầm ngâm hồi lâu, quỷ dị cười cười:

- Tốt, quyết định như vậy đi. Chúng ta vây khốn Lưu Ly Vương Thành, cũng vây nhưng không đánh. Chỉ vây đánh viện binh, như thế nào?

Cái gì gọi là vây đánh viện binh?

Là vây quanh Lưu Ly Vương Thành, lại không nảy sinh ác độc quyết đánh Lưu Ly Vương Thành. Mà phục kích đội ngũ Giang Trần phản hồi gấp rút tiếp viện.

- Thất công tử anh minh, chỉ cần bắt Giang Trần, Lưu Ly Vương Thành không công tự tan!

Bành lão cười nói.

- Mặc lão, ngươi thấy thế nào?

Phong Vân Giáo chủ quay đầu trưng cầu ý kiến của Mặc lão.

Mặc lão trầm mặc, một lát sau mới nói:

- Vây đánh viện binh có thể thực hiện, bất quá phải bố trí cặn kẽ. Quyết không thể bạo lộ hành tung.

- Đây là tự nhiên. Loại mưu kế này, một khi bạo lộ, sẽ không có ý nghĩa.

- Tốt, quyết định như vậy đi. Sáng sớm ngày mai, Bổn giáo chủ liền phát động hiệu lệnh, toàn diện tiến công Lưu Ly Vương Thành, vây quanh Lưu Ly Vương Thành!

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Phong Vân Giáo giáo chủ liền triệu tập tất cả Pháp vương cùng trưởng lão:

- Chư vị, thời cơ đã thành thục, Bổn giáo chủ hạ lệnh, đại quân phát động, vây khốn Lưu Ly Vương Thành.

- Vây khốn? Chỉ là vây khốn sao?

Có người lập tức kịp phản ứng.

- Trước vây khốn, lại đánh! Bổn giáo chủ đều có tính toán, bọn ngươi không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo hiệu lệnh là được.

Phong Vân Giáo chủ tạm thời tự nhiên sẽ không tiết lộ kế hoạch tác chiến.

Kế hoạch vây đánh viện binh này, là thuộc về chủng loại gặp phải ánh sáng sẽ chết kia, tự nhiên không thể sớm bạo lộ.

Những Pháp vương trưởng lão này, chỉ làm công cụ vây quanh Lưu Ly Vương Thành là được. Chặn đánh Giang Trần, những người này thật đúng là không dùng được. Hơn nữa, Phong Vân Giáo giáo chủ cũng không dám dùng.

Hắn rốt cuộc là đa nghi nhạy cảm, vạn nhất bên trong có một người sùng bái Giang Trần, ở thời khắc mấu chốt, làm ra chút chuyện điên cuồng, vô cùng có khả năng đánh rắn động cỏ.

- Tầm quan trọng của Lưu Ly Vương Thành, không cần Bổn giáo chủ lắm lời đi à nha? Cầm xuống Lưu Ly Vương Thành, liền ý nghĩa, Phong Vân Giáo chúng ta khống chế Nhân loại cương vực. Cầm xuống Lưu Ly Vương Thành, liền ý nghĩa, từ nay về sau, Nhân loại cương vực, duy Phong Vân Giáo ta độc tôn!

- Những người các ngươi, vì sao tìm bổn giáo nương tựa? Trước kia, có người đứng ở đỉnh phong qua sao? Có người bễ nghễ quần hùng thiên hạ sao? Tại Nhân loại cương vực, các ngươi có thể đạt được quyền nói chuyện sao?

- Không có! Bởi vì, Nhân loại cương vực vẫn là Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành định đoạt, là bát đại Nhất phẩm tông môn định đoạt! Các ngươi, bất quá là tán tu, là bỏ con, là nhân vật nhị lưu! Thế nhưng mà, những người kia thật mạnh hơn các ngươi sao? Dựa vào cái gì, bọn hắn cao cao tại thượng, có thể coi rẻ các ngươi? Chẳng lẽ, các ngươi không nghĩ, một ngày kia, đứng ở địa phương cao hơn bọn hắn, bao quát bọn hắn, nhục nhã bọn hắn sao? Đem sỉ nhục nửa đời trước, đều trả lại cho những người kia sao?

Không thể không nói, Phong Vân Giáo giáo chủ này rất có năng lực kích động.

Buổi nói chuyện, làm những võ giả kia mỗi một cái đều là nhiệt huyết dâng lên. Pháp vương cũng tốt, trưởng lão cũng tốt, trước kia đại đa số bọn hắn cũng không có ở Nhân loại cương vực hỗn đến thành tích gì cao.

Hoặc là tán tu, hoặc là con bỏ của tông môn, hoặc là ở trong tông môn buồn bực thất bại, ... nói ngắn lại, bọn hắn không có đứng ở đỉnh phong, không có đạt được quyền nói chuyện tuyệt đối. Mặc dù tu vi của bọn hắn rất mạnh, nhưng vẫn cần phải xem sắc mặt của những thượng vị giả kia.

Mà bây giờ, bọn hắn đã lấy được cơ hội, có thể một lần hành động xoay người, làm sao có thể không để cho bọn hắn cuồng hỉ?

Trong lòng Vô Song Đại Đế cũng âm thầm tán thưởng, tán thưởng Phong Vân Giáo chủ này quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng. Thuận miệng mấy câu, liền có lực kích động như thế, loại người này, tuyệt đối không tầm thường.

- Giang Trần, lão ca hi vọng lần này ngươi có thể gắng gượng qua đi. Phong Vân Giáo chủ này, so với Đan Cực Đại Đế còn cường hãn hơn rất nhiều.

Hiện tại, Vô Song Đại Đế cũng chỉ có thể chịu nhục. Không tới thời khắc mấu chốt, tầng thân phận này của hắn, vẫn không thể bạo lộ!

Đại quân của Phong Vân Giáo, rốt cục xé toang áo ngoài trốn trốn tránh tránh của bọn hắn, lộ ra cao chót vót, lộ ra răng nanh.

Toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, lập tức bị cổ lực lượng đáng sợ kia, chấn đến Sơn Hà thất sắc, nhật nguyệt vô quang.

Đại quân của Phong Vân Giáo, vậy mà vây công Lưu Ly Vương Thành!

Tin tức đáng sợ này, lập tức lan tràn ra khắp Lưu Ly Vương Thành.

Đại quân của Phong Vân Giáo, cũng không có người ta tấp nập, nhưng bất kỳ một cái nào, đều là tinh anh tuyệt đối, đều là cường giả tuyệt đối.

Luận số lượng, có lẽ không bằng phương bắc đồng minh năm đó. Nhưng mà luận chất lượng, tuyệt đối là viễn siêu phương bắc đồng minh liên thủ.

Dù sao, người mạnh nhất phương bắc đồng minh, cũng không quá đáng là Đan Cực Đại Đế, loại Đại Đế đỉnh phong mà thôi.

Mà Phong Vân Giáo, Phong Vân Giáo chủ là Thiên Vị cường giả tự mình dẫn đội!

Thiên Vị cường giả ý vị như thế nào? Ý nghĩa cách cục vạn năm qua của Nhân loại cương vực, hoàn toàn bị đánh vỡ, rốt cục nghênh đón Thiên Vị cường giả chính thức.

Cục diện Đế cảnh đỉnh phong nhất thống thiên hạ, uy chấn thiên hạ, từ nay về sau một đi không trở lại nữa!

Không khoa trương chút nào nói, một Thiên Vị cường giả, hoàn toàn vượt qua tất cả mọi người của phương bắc đồng minh năm đó. Mà Phong Vân Giáo chủ này, còn dẫn theo một đám hổ lang chi sĩ.

Mấu chốt nhất là, lần này Lưu Ly Vương Thành, thực lực so sánh với lần nghênh chiến phương bắc đồng minh kia, ngược lại càng hư không rất nhiều.

Bởi vì, sự tình bộc phát quá đột nhiên!

Hơn nữa theo mọi người biết, ngay cả Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ Giang Trần, cũng còn trên đường cứu viện Cửu Dương Thiên Tông. Nói cách khác, Lưu Ly Vương Thành hiện tại, chẳng khác gì là Quần Long Vô Thủ!

Cái này để cho từ trên xuống dưới Lưu Ly Vương Thành, làm sao có thể không giật mình?

Tất cả mọi người rất rõ ràng, nếu như Giang Trần Thiếu chủ ở đây, người tâm phúc của Lưu Ly Vương Thành còn. Giang Trần Thiếu chủ không ở Lưu Ly Vương Thành, toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, ai có thể dẫn đầu Lưu Ly Vương Thành, đối kháng Phong Vân Giáo? Ai có thể đối kháng Phong Vân Giáo giáo chủ không ai bì nổi kia?

Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ, người biết rõ Giang Trần trở về, cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa, Giang Trần hạ lệnh, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức hắn trở về. Để tránh tin tức tiết ra ngoài, bị Phong Vân Giáo biết.

Lần này, Giang Trần muốn đúng là xuất kỳ bất ý chiến thắng.

- Lão Kim, qua mấy lần đại chiến, Phệ Kim Thử nhất tộc ngươi, đều lập công lớn. Lúc này đây, Phệ Kim Thử nhất tộc của ngươi, càng là kỳ binh của Bổn thiếu chủ. Trận chiến này qua đi, Bổn thiếu chủ nhất định sẽ luận công ban thưởng.

Giang Trần cố ý gọi Phệ Kim Thử Vương tới dặn dò.

---------

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)