Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1477

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1477: Bắt đầu đồ Sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ trước đó còn hấp hối, lại sinh long hoạt hổ, thân thể khổng lồ toán loạn bốn phía, như là thu hoạch rau hẹ, không ngừng thu gặt tánh mạng của những cường giả Đế cảnh chung quanh.

Những người này đều là tinh anh mà Phong Vân giáo chủ mang từ Vạn Uyên đảo đến, nhưng thực lực của Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ, lại có ưu thế áp đảo.

Ở dưới điên cuồng giảo sát của bọn hắn, cả đám võ giả Đế cảnh, tựa như lúa mì bị liêm đao cắt gọt.

Mà Mặc lão kia, tuy linh cơ khẽ động, từ một góc độ tương đối an toàn thoát đi, thế nhưng mà, áp lực phía sau hắn, lại không có vì vậy mà nhẹ nhõm.

Trong lúc đó, trên đường cao tốc, thân hình của Mặc lão ngưng tụ. Trong mắt hiện lên một tia hốt hoảng, phía trước hắn, bỗng nhiên nhảy ra một gã cự nhân, trong tay vung vẩy vũ khí khổng lồ, quay đầu nện xuống dưới, khí thế uy mãnh, rất có xu thế kích động Càn Khôn.

- Không tốt, có mai phục!

Mặc lão hít một hơi lãnh khí, liền muốn thay đổi phương hướng.

Chỉ là, ngắn ngủn chần chờ tầm đó, lại có mấy đạo thân ảnh, từ bốn phương tám hướng vọt tới.

- Lão đầu, chạy đi đâu nữa?

Một thanh âm trêu tức, từ bên cạnh truyền đến.

Hưu hưu hưu hưu!

Liên tục bốn đạo thân ảnh, từ trong hư không thoát ra, đúng là Tứ huynh đệ khác của Cự Thạch nhất tộc. Do Đại Thạch dẫn đầu, vây Mặc lão ở bên trong.

Tứ huynh đệ này liên thủ hình thành xu thế vây quanh, lập tức tập trung vùng hư không này. Mặc lão kia cảm thấy hư không chung quanh đầy áp lực, phảng phất như có bốn tòa núi lớn khóa chết toàn bộ lối ra.

Mặc lão quá sợ hãi, vội vàng thúc dục độn pháp, ý đồ nhất cổ tác khí lao ra. Chỉ là, hết thảy hiển nhiên đã muộn.

Tứ huynh đệ kia liên thủ phong tỏa hư không, không còn có một góc chết, hư không bốn phía, chắc chắn như cự thạch, căn bản không có bất luận khe hở nào.

- Tại sao có thể như vậy?

Mặc lão quả nhiên là vô cùng kinh ngạc. Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc này, như thế nào đều ở Lưu Ly Vương Thành?

Chẳng lẽ bọn hắn không cùng Giang Trần đi Cửu Dương Thiên Tông sao?

Giang Trần kia lại gan lớn như thế? Không mang Chu Tước Thần Cầm, Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, đồng dạng một cái cũng không mang theo? Chẳng lẽ, Giang Trần kia không sợ chủ lực của Phong Vân Giáo ra tay với hắn ở Cửu Dương Thiên Tông?

Hay là nói, Giang Trần kia sớm đoán ở Cửu Dương Thiên Tông căn bản không có chủ lực của Phong Vân Giáo?

Chỉ là, nếu như Giang Trần đã sớm ngờ tới Phong Vân Giáo không có chủ lực ở Cửu Dương Thiên Tông, hắn cần gì phải đi Cửu Dương Thiên Tông?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Mặc lão đột nhiên co lại, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ:

- Chẳng lẽ nói, Giang Trần đã sớm tính toán hết thảy? Hắn căn bản không đi Cửu Dương Thiên Tông? Cái gọi là đi Cửu Dương Thiên Tông, chỉ là tin tức giả Lưu Ly Vương Thành thả ra? Là đạn sương mù? Cố ý lừa gạt Phong Vân Giáo hay sao?

Đột nhiên, Mặc lão cảm thấy lạnh cả người. Nếu là như vậy, thì Giang Trần kia thật sự quá đáng sợ.

Phong Vân Giáo bọn hắn giương đông kích tây, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, cho rằng có thể tập kích bất ngờ Lưu Ly Vương Thành! Thế nhưng mà, người ta đã sớm đoán được hết thảy, chờ chính là bọn họ!

Mặc lão tim đập rộn lên, trong nội tâm cảm thấy sợ hãi không hiểu.

Lúc này, Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ đã tiếp cận. Đại Thạch kia hắc hắc cười quái dị:

- Lão đầu, còn muốn chạy trốn đi nơi nào?

Sắc mặt của Mặc lão lại biến, thần thức thúc dục cực hạn, tìm kiếm một đường sinh cơ.

- Đừng phí công nữa, không có đường trốn rồi.

Mở miệng, lại không phải Cự Thạch nhất tộc Tứ huynh đệ, mà là một giọng nói ở xa xa.

Thanh âm này, làm cho đồng tử của Mặc lão co rút. Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Giang Trần bình thản ung dung, ngồi ở cách đó không xa.

- Ngươi... Ngươi là Giang Trần?

Mặc lão đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Ngươi cũng có chút ít nhãn lực. Trước kia ta nghe lão nhân kia tự biên tự diễn, nghe nói các ngươi đến từ Vạn Uyên đảo?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn Mặc lão.

Trong nội tâm Mặc lão không ngừng kêu khổ. Lúc trước hắn đã cảm thấy Bành lão tự giới thiệu, có chút coi thường rồi. Chỉ là khi đó, bọn hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, tự giới thiệu lai lịch, tuy mạo hiểm, nhưng mà không tính đặc biệt khoa trương.

Thế nhưng mà, hiện tại giai đoạn này, nếu như bại lộ thân phận. Rất có thể sẽ chọc đến phiền toái. Dù sao, bây giờ Vạn Uyên đảo còn có lệnh cấm, tu sĩ của Vạn Uyên đảo, dưới tình huống không được cho phép, là không thể tùy ý tiến vào Nhân loại cương vực.

Huống chi, lần này bọn hắn còn có không ít người nhập cư trái phép vào Nhân loại cương vực.

Việc này nếu như chọc đến Vạn Uyên đảo, Hạ Hầu nhất tộc tất nhiên sẽ bị lên án, thậm chí sẽ rước lấy đại phiền toái cho Hạ Hầu nhất tộc.

Tuy trong nội tâm Mặc lão bối rối, nhưng lại lạnh giọng khẽ nói:

- Cái gì Vạn Uyên đảo? Không hiểu thấu! Lão phu là tu sĩ lánh đời của Thượng Bát Vực. Giang Trần, ngươi đã lập chí làm Nhân tộc lĩnh tụ, thì phải tôn trọng những tu sĩ thế hệ trước như chúng ta!

Giang Trần buồn cười, lão nhân này là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt a.

- Nếu thật là tiền bối cao nhân của Nhân loại cương vực, Bổn thiếu chủ sẽ kính ba phần. Chỉ tiếc, ngươi không phải. Phong Vân Giáo của ngươi cũng không phải.

Giang Trần than nhẹ lắc đầu.

- Nói đi, các ngươi là thế lực nào của Vạn Uyên đảo.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

Mặc lão vẫn không chịu thừa nhận:

- Giang Trần, ngươi vô lễ với những tiền bối lánh đời như chúng ta thì cũng thôi, lại tìm Vạn Uyên đảo gì lấy cớ? Người nào không biết, Vạn Uyên đảo cùng Nhân loại cương vực, căn bản không có lui tới?

Lão nhân này, rất có tư thế liều chết không nhận.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vốn ý định ngươi thừa nhận, cho ngươi một cơ hội sống. Ngươi đã liều chết không nhận, đó chính là muốn ngoan cố chống lại đến cùng. Mà thôi, vậy thì tiễn ngươi cùng lão nhân kia đi Hoàng Tuyền Địa phủ đoàn tụ a!

- Giết hắn đi!

Giang Trần lãnh khốc hạ lệnh, lần này hắn cũng triệt để nổi giận. người của Phong Vân Giáo, đã triệt để phá tan điểm mấu chốt của hắn.

Nếu như mình không có tình báo của Vô Song Đại Đế, nếu như không có thông qua Lưu Ly Vương Tháp làm trạm trung chuyển, lúc này đây, Lưu Ly Vương Thành khẳng định phải thiệt thòi lớn, hắn cũng khẳng định phải thiệt thòi lớn.

Nếu như mình thật sự từ Cửu Dương Thiên Tông vội vã trở về, không cẩn thận đi vào trong cạm bẫy kia. Bất ngờ không đề phòng, coi như mình không có việc gì, Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, còn có những người khác, chỉ sợ cũng sẽ ở trong cạm bẫy này gặp nạn.

Nếu như không có Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, Giang Trần bị hai Thiên Vị cường giả cùng mấy chục cường giả Đế cảnh bao vây, lựa chọn duy nhất là thông qua Thì Không Phù Ấn trốn vào Lưu Ly Vương Tháp.

Nói như vậy, mặc dù mình thoát được, nhưng những người khác lại khó trốn một kiếp. Đến lúc đó, chỉ còn lại hắn một cái quang can tư lệnh, mặc dù trở lại Lưu Ly Vương Thành, đối mặt Phong Vân Giáo cường thế, lại có phần thắng gì đáng nói? ---------

*****

Cho nên, Giang Trần đối với âm mưu của Phong Vân Giáo, ngẫm lại cũng là lòng còn sợ hãi.

Hơn nữa Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo vốn có địch ý, nghĩ đến tao ngộ lúc Hoàng Nhi bị mang đi, nghĩ đến Hi lão của gia tộc Hoàng Nhi cuồng ngạo, Giang Trần liền tức không chỗ đánh.

Cũng bởi vậy, hắn đối với người của Vạn Uyên đảo, nhất là đối với người có địch ý với hắn, là hoàn toàn không có chút đồng tình.

Mặc lão đại khái cũng biết, thế cục hôm nay, chỉ có tử chiến, không có lựa chọn khác.

Khi Giang Trần phát lệnh, Mặc lão liền thi triển lực lượng toàn thân, cùng Tứ huynh đệ Đại Thạch điên cuồng tử đấu. Mục tiêu của hắn không phải đánh thắng, mà là tìm được cơ hội chạy thoát.

Chỉ là, Giang Trần đã sớm sắp xếp xong xuôi kế hoạch chiến đấu.

Giang Trần biết rõ, thực lực của bọn người Đại Thạch, khôi phục tương đối chậm. Cách thời kì đỉnh phong, có lẽ cũng chưa tới một phần năm.

Luận sức chiến đấu đơn thể, hiện tại bất kỳ một cái nào trong mấy huynh đệ bọn hắn, đều chưa hẳn là đối thủ của Mặc lão.

Nhưng mà hai đánh một, trên cơ bản có thể lực lượng ngang nhau rồi.

Bốn đánh một, ưu thế sẽ phi thường rõ ràng.

Giang Trần muốn lợi dụng, là loại ưu thế này.

Đương nhiên, tuy Mặc lão chịu thiệt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được. Hắn bất đồng Bành lão.

Sở dĩ Bành lão vẫn lạc nhanh như vậy, hoàn toàn là vì đánh lén. Đánh lén tới quá đột ngột, thoáng cái để cho Bành lão bị trọng thương, mất hơn phân nửa tánh mạng.

Mà Mặc lão, hắn không có bị thương, là trạng thái toàn thịnh, mặc dù là bốn gã dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc liên thủ, muốn thoáng cái bắt lấy hắn, cũng có chút khó khăn.

Cũng may, bốn huynh đệ Cự Thạch nhất tộc trước kia, sau khi diệt sạch một đám cường giả Đế cảnh, liền không ngừng dọn ra tay chân đến, gia nhập vào chiến đoàn.

Không bao lâu, liền có sáu gã Cự Thạch nhất tộc vây công Mặc lão.

Hai người còn lại, thì dưới sự chỉ huy của Giang Trần, đuổi giết những Đế cảnh tứ tán bốn phía kia.

Thánh Long Cung của Giang Trần cũng không có nhàn rỗi, lần này hắn bế quan tu luyện, tu vi cảnh giới cố nhiên là đã nhận được tăng lên rất lớn.

Ở khai phát Thánh Long Cung, cũng có rất nhiều thu hoạch.

Giờ phút này, hắn mượn nhờ thần thông tập trung của Tà Ác Kim Nhãn, phối hợp uy năng của Thánh Long Cung, ở dưới mấy huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc đuổi giết, cũng có thể không ngừng bắn chết cường giả Đế cảnh.

Những cường giả Đế cảnh kia, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, chạy tứ tán mọi nơi.

Mỗi lần Giang Trần dùng Tà Ác Kim Nhãn tập trung, thúc dục Thánh Long Cung, một mũi tên một, thậm chí đều trúng mục tiêu.

Thánh Long Cung với tư cách bảo vật trấn tông của Thượng Cổ Thánh Nhất Tông, uy năng đích thật là phi thường đáng sợ.

Mũi tên bay ra, liên tục không ngừng. Không bao lâu, liền có bảy tám tên võ giả tinh anh của Vạn Uyên đảo chết dưới tên của hắn.

Đương nhiên, Giang Trần cũng biết, nếu như là dưới tình huống 1 vs 1, mình muốn bắn chết những Đế cảnh này, cơ hồ là không có bao nhiêu phần thắng.

Sở dĩ những võ giả kia bị hắn bắn chết nhẹ nhõm như thế, chủ yếu vẫn là dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc mang đến cho bọn hắn áp lực quá lớn.

Để cho bọn hắn toàn tâm toàn ý trốn chạy khỏi chết, mà căn bản không có nhàn rỗi đi để ý tới uy hiếp khác.

Cái này cũng cho Giang Trần thời cơ lợi dụng.

Dưới Thánh Long Cung đuổi giết, những cường giả Đế cảnh kia, một tên tiếp theo một tên không ngừng ngã xuống, tinh thần của Giang Trần cũng vô cùng phấn chấn.

Đây là lần thứ nhất hắn thoải mái tiêu diệt cường giả Đế cảnh như thế, hơn nữa số lượng tiêu diệt nhiều như thế, quá trình nhẹ nhõm như thế.

Trong nháy mắt, phiến khu vực này, khắp nơi nằm đầy thi thể.

Nếu như một màn này bị bất luận võ giả nào của Nhân loại cương vực chứng kiến, đều sẽ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Dù sao, cả đám phơi thây kia, tu vi đều là Đế cảnh.

Loại tu vi này phóng tới Nhân loại cương vực, ai không thể trở thành một phương cường giả? Ai không thể ở vào hàng ngũ đỉnh tiêm?

- Tam Thạch, đừng quá hung mãnh. Lưu lại người sống!

Tuy Giang Trần giết cao hứng, nhưng cũng không có quên hết tất cả. Hiện tại lão đầu kia rõ ràng cho thấy nạy không ra tình báo hữu dụng gì.

Chỉ có thể trông cậy vào bắt người sống, thẩm vấn ra lai lịch chính thức của đối thủ.

Giang Trần cũng không muốn bị vô thanh vô tức nhìn chằm chằm vào, ngay cả đối thủ là ai cũng không rõ ràng lắm.

Cự Thạch nhất tộc chiến đấu, cho tới bây giờ sẽ không hiểu cái gì gọi là lưu người sống. Niềm vui thú lớn nhất khi chiến đấu của bọn hắn, là dùng lực lượng cuồng bạo nghiền áp đối thủ.

Nhất là dưới tình huống chiếm cứ thượng phong, phong cách chiến đấu bình thường của Cự Thạch nhất tộc, đều là muốn đánh tan từng đối thủ.

Nghe Giang Trần bảo bọn hắn lưu người sống, bọn hắn bao nhiêu cũng có chút không thích ứng.

Nhưng mà Giang Trần nói, bọn hắn lại không thể không nghe.

Bởi như vậy, có hai gã Đế cảnh so sánh may mắn, vốn búa tạ đã nện vào ót, Tam Thạch cải thành dùng sống búa quét qua.

Nhưng uy lực của sống búa quét qua, tự nhiên không thể so sánh lưỡi búa nện xuống.

Lưỡi búa nện xuống, kết cục duy nhất là đầu bị bạo thành trái dưa hấu. Mà sống búa quét qua, nhiều lắm thì bị thương, mất đi sức chiến đấu mà thôi.

Bang bang, hai gã võ giả nhao nhao ngã xuống đất, mất sức chiến đấu.

- Ân công, giao cho ngươi rồi.

Tam Thạch hiển nhiên còn chưa có giết nghiện, quơ lấy hai gã võ giả mất đi sức chiến đấu, trực tiếp ném tới trước mặt Giang Trần.

Hắn rống to một tiếng, lại đuổi theo giết những người khác.

Giang Trần tiến lên, chế trụ hai võ giả mất đi sức chiến đấu, một tay một cái, kéo tới trong góc.

- Nói đi, là muốn ta vận dụng cực hình, hay là tự mình ngoan ngoãn khai ra?

Giang Trần không muốn cùng bọn họ khua môi múa mép..

Hắn không muốn dùng cực hình, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.

- Phi, muốn giết cứ giết, dũng giả của Vạn Uyên đảo ta, chẳng lẽ còn hướng võ giả ti tiện của Nhân loại cương vực ngươi vẩy đuôi mừng chủ sao?

Một gã đại hán tóc ngắn, vẻ mặt rất cường nhạnh. Nhìn về phía trên, tính tình của người này hiển nhiên không quá tốt, mặc dù thành tù nhân, cũng còn một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ.

Giang Trần nhịn không được cười lên, cái ngu xuẩn này, chẳng lẽ một chút giác ngộ làm tù binh cũng không có? Cái rắm thúi như vậy, muốn chứng minh cái gì?

Giang Trần căn bản không nói nhảm, hắn cũng biết, tính cách loại người này, giống như hòn đá ở trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.

Loại người này, ngươi căn bản không có cách nào trông cậy vào hắn có thể phối hợp.

Giang Trần không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi Long Tiểu Huyền cùng Thái Tuế Bạch Hổ ra:

- Giao cho các ngươi.

Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch áp lực lâu như vậy, rốt cục phóng ra, càng là cực kỳ hưng phấn. Trực tiếp kéo tới thôn phệ tên võ giả kia.

Hiện trường nhiều võ giả tinh anh chết như vậy, tuy tinh hoa tánh mạng của bọn hắn đang trôi qua, nhưng tốc độ trôi qua cũng không có nhanh như vậy.

---------


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)