Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0015

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0015: Ba hạng khảo hạch trụ cột
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

– Đỗ Như Hải đúng không? Nếu như nhớ không lầm, lần trước cha ta bởi vì sự tình của ta, đưa ngươi sáu mươi vạn lượng bạc đúng không? Sự tình ngươi không có ý định xử lý, tiền này, ngươi muốn che giấu sao?

Thân hình Đỗ Như Hải dừng lại, hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, hung thần ác sát phảng phất muốn nuốt Giang Trần vậy.

Chỉ là để cho hắn cũng không ngờ tới là, thời điểm ánh mắt hung thần ác sát của hắn ở trên mặt bình tĩnh của Giang Trần đảo qua, toàn thân không khỏi run rẩy, phảng phất đột nhiên rơi vào Địa Ngục.

– Gặp quỷ rồi sao? Ánh mắt tiểu tử này...

Đỗ Như Hải lấy lại bình tĩnh, cố gắng tự nói với mình, vừa rồi là ảo giác.

– Sáu mươi vạn lượng? Đi vào quốc khố tìm đi! Hối lộ giám khảo là tội lớn, ngươi cho rằng bản tổng quản là loại người tham nhũng sao? Các ngươi đưa ngân lượng, ta đã sớm nộp lên quốc khố rồi!

Loại chuyện ma quỷ này, Giang Trần tự nhiên sẽ không tin. Yhịt mỡ đã đến miệng, còn có thể nhổ ra. Nhìn Đỗ Như Hải thế nào cũng không giống người thanh liêm như vậy.

Xem ra, không có chuyển nhượng Long Cốt Chí Dương Thảo, những chư hầu đệ tử như Long Cư Tuyết này, đã bắt đầu âm thầm dùng sức a!

Nếu là Giang Trần lúc trước, đắc tội mấy lộ chư hầu cường đại kia, lại bị người tổng phụ trách của Tiềm Long hội thử ghi hận, khẳng định là không thể nào có khả năng xoay người.

Thế nhưng mà hôm nay, Giang Trần sợ cái gì? Những người này thêm cùng một chỗ, trong mắt hắn, cũng không quá đáng là mấy con ruồi mà thôi.

Hơi cho hắn chút thời gian, vung tay lên là có thể chụp chết bọn hắn vài chục lần.

Khóe miệng mang theo vài phần vui vẻ lạnh như băng, nhìn qua Đỗ Như Hải nghênh ngang mà đi, Giang Trần lên tiếng nói:

– Đỗ Như Hải, xu lợi tránh hại, là thiên tính của người, ngươi sợ đắc tội những chư hầu cường đại kia, vốn cũng không có gì. Bất quá ngươi lấn thiện sợ ác, nhục nhã Giang gia ta. Dùng không được bao lâu, ngươi sẽ biết hôm nay sai đến cỡ nào.

Nếu như Đỗ Như Hải này khách khí, lời nói dịu dàng cự tuyệt Giang Phong, lẫn nhau không tôn thương mặt mũi, Giang Trần cũng có thể hiểu được.

Thế nhưng mà Đỗ Như Hải này, lấy tiền đã lâu như vậy, hôm nay lại đột nhiên chạy tới đổi ý. Đổi ý thì đổi ý, tiền còn không trả lại.

Tiền ngươi lấy mất, tốt xấu thái độ cũng tốt một chút a?

Làm thành như vậy? Hoàn toàn là coi Giang gia trở thành xương khô trong mộ, hoa vàng ngày mai a?

Loại thái độ này, thành công chọc giận Giang Trần.

– Ai, Trần Nhi, Đỗ Như Hải này không dễ chọc a. Người tổng phụ trách Tiềm Long đại hội, hắn bài danh thứ hai đó.

Giang Phong than nhẹ.

– Hơn nữa, vi phụ nghe nói, người xếp thứ nhất, cơ bản không hỏi đến việc nhỏ, uỷ quyền rất lớn, trên cơ bản đều buông tay để cho Đỗ Như Hải làm. Cách một thời gian mới nghe Đỗ Như Hải báo cáo. Cho nên, Đỗ Như Hải này, nói hắn là người phụ trách đệ nhất, cũng không đủ a.

Giang Phong thân là một đời chư hầu, làm người dũng mãnh hào khí, nhưng nói đến bổn sự mưu lược tính toán, quyền mưu tranh đấu này, ở trong toàn bộ vương đô, là không đủ xem.

Giang Trần dở khóc dở cười, sau khi hắn chuyển sinh, còn chưa kịp đi lý giải tình huống của Tiềm Long hội thử. Chẳng lẽ nói, tiền nhiệm Giang Trần lưu lại cục diện rối rắm, thật sự đã không xong, không ra tiền là không thể vượt qua kiểm tra sao?

– Ai, Trần Nhi, ngươi đừng ủ rũ, vi phụ sẽ nghĩ biện pháp. Nhìn xem có thể có đường khác đi không. Hơn nữa...

Có câu nói, mẹ chiều con hư, thế nhưng mà Giang Phong làm cha, lại để cho Giang Trần cảm thấy, nguyên lai từ phụ cũng có thể làm con hư hỏng.

Bất quá, Giang Trần quả thật có chút cảm động. Giang Hãn Hầu này, đối với nhi tử thật đúng là đủ cưng chiều. Cái này đã là hỏa thiêu đến mông đít rồi, cũng không thấy hắn nói một câu nặng.

– Đúng rồi, phụ thân, Tiềm Long thi hội, thành tích của ta đến cùng chênh lệch tới trình độ nào? Đỗ Như Hải này, hắn có nói qua không?

Giang Phong biểu lộ có chút xấu hổ, ấp úng nói:

– Cái này sao...

Giang Trần thật sự bó tay rồi, đã đến lúc này, lão ba còn sợ tổn thương lòng tự trọng của hài tử sao?

– Phụ thân, ta da mặt dày lắm, chênh lệch tới trình độ nào, ngươi nói thẳng đi.

Giang Phong cũng lo lắng nhi tử vừa qua đại kiếp, trong nội tâm chịu không được, thấy hắn có tâm lý chuẩn bị, cười hắc hắc nói:

– Ngươi tiểu tử thúi này thật sự là hiếm thấy, thành tích của mình, lại còn hướng lão tử nghe ngóng. Ta nói ra, ngươi xác định sẽ không bị hù ngã?

– Nói đi, tổng không phải là kế cuối a?

– Loại sự tình kế cuối này, ngươi cho rằng còn sẽ có lo lắng sao?

Giang Phong cười khổ nói.

– Hiện tại vấn đề là, ba hạng trụ cột xét duyệt, ngươi trước mắt là một hạng cũng không có vượt qua. Cuối tháng này, là nửa năm chung thẩm cuối cùng. Nếu như ba hạng trụ cột của ngươi không có thông qua, thì ngay cả tư cách tiến vào Tiềm Long thi hội tổng khảo thi cũng không có a.

Tiềm Long thi hội, hai năm trước là kỳ học tập, trưởng thành. Sau khi khoảng thời gian này kết thúc, sẽ có tư cách khảo hạch.

Nếu như ngay cả tư cách khảo hạch cũng qua không được, cái kia ngay cả tư cách tham gia Tiềm Long hội thử cuối cùng nhất cũng không có.

Giang Trần xem như đã minh bạch, vì cái gì lão ba sẽ ăn nói khép nép như vậy. Vì cái gì một chư hầu ngông nghênh thiết cốt, sẽ ở trước mặt Đỗ Như Hải, bị giáo huấn giống như tiểu hài tử rồi.

Gặp Giang Trần cúi đầu không nói, Giang Phong cũng cười khổ:

– Xú tiểu tử, ngươi sẽ không nói cho ta biết, ba hạng trụ cột khảo hạch là cái gì ngươi cũng không nhớ rõ chứ?

Giang Trần sờ lên mũi đáp:

– Được rồi, ta trở về cố gắng ngẫm lại.

Nếu như là chư hầu khác, nghe được nhi tử đối thoại như vậy, một tay đã tát tới rồi.

Giang Phong coi như là khác loại trong đám phụ thân, khẽ thở dài nói:

– Nhi tử, xem ra ngươi chung quy là cùng lão tử hồi hương làm ruộng a. Mà thôi mà thôi, mệnh đã định Giang gia chúng ta không thường hưởng phú quý, đến thế hệ ngươi, tá giáp quy điền cũng tốt. Quan trường nhiều thị phi, hồi hương làm ruộng cũng không phải chuyện xấu gì.

– Chờ một chút, lão ba, ta lúc nào từng nói qua sẽ hồi hương làm ruộng?

Giang Phong sững sờ:

– Thế nhưng mà ba hạng trụ cột khảo hạch...

– Không phải là ba hạng khảo hạch thôi sao! Quay đầu lại ta có rảnh, mười hạng tám hạng cũng sẽ thông qua.

– Xú tiểu tử, ngươi một ngày không khoác lác sẽ chết sao? Trước khỏi cần phải nói, hạng trụ cột thứ nhất, cũng là yêu cầu thấp nhất, yêu cầu ngươi tu luyện chân khí đạt tới trung giai Chân Khí cảnh, ít nhất có được bốn mạch chân khí, ngươi có sao?

– Bốn mạch chân khí? Trụ cột khảo hạch yêu cầu chỉ đơn giản như vậy?

Giang Trần ngược lại là ngây ngẩn cả người, cánh tay có chút nhấc.

– Phụ thân, ngươi nhìn cái ghế đá kia.

Đang khi nói chuyện, chân khí trong cơ thể chạy chồm, bốn đường kinh mạch như bốn đạo Giang Hà lao nhanh, hợp dòng mà thành, ngưng ở đầu ngón tay.

*****

Xa xa một chỉ, như kinh hồng thoáng nhìn, linh dương treo giác.

Ba!

Chỉ lực bắn ra, cái ghế đá kia bị chọc thành động.

– Chân khí thành tuyến, ngưng mà không tan. Vậy mà thật tiến vào trung giai Chân Khí cảnh? Hảo tiểu tử, ngươi chừng nào thì mở đạo yếu huyệt thứ tư, đả thông kinh mạch, luyện được bốn mạch chân khí?

Giang Phong mừng rỡ, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Bốn mạch chân khí đối với bất kỳ một chư hầu đệ tử nào mà nói, đều là cơ bản nhất. Đạt tới bốn mạch, căn bản chưa đủ kinh hỉ.

Thế nhưng mà đối với Giang Phong, lại là thời khắc chứng kiến kỳ tích.

– Hắc hắc, là chuyện ngày hôm qua, tùy tiện ngồi xuống mấy canh giờ mà thôi. Đúng rồi, phụ thân, trụ cột xét duyệt còn có hai hạng gì? Một phát nói cho ta biết a, quay đầu lại ta tìm chút thời giờ đi làm. Cũng không thể để cho Đỗ Như Hải chế giễu a?

Giang Phong bó tay rồi, lúc nào trụ cột xét duyệt ở trong mắt tiểu tử này nhẹ nhàng như vậy? Tùy tiện tìm chút thời giờ đi làm?

– Làm sao vậy? Chẳng lẽ thông qua được trụ cột khảo hạch, tiểu tử Đỗ Như Hải kia còn có thể đá ta ra sao?

– Cái kia tuyệt không có khả năng!

Giang Phong vỗ ngực một cái, hào ngôn nói:

– Lão tử ngươi cũng không phải ăn chay. Chỉ cần ngươi thông qua trụ cột khảo hạch, tiến vào chung cực khảo hạch của Tiềm Long hội thử, ta đảm bảo tuyệt đối không có vấn đề. Bất quá nội dung Chung Cực khảo hạch... Nếu như Đỗ Như Hải kia làm chút tay chân...

– Tiểu nhân như quỷ, Giang Trần ta đường đường chính chính, không sợ lũ tiểu nhân này. Chỉ sợ hắn bổn sự quá nhỏ, giày vò không ra cái bịp bợm gì, sẽ để cho ta thất vọng.

Nói cho cùng, đối với loại tôm tép nhãi nhép như Đỗ Như Hải, Giang Trần thật đúng là không để vào mắt.

Ba khảo hạch trụ cột, thật sự không khó. Mục đích của nó cũng không phải là vì làm khó ai, mà là dùng để đào thải những cực phẩm hoàn khố.

Trừ khi là loại hoàn khố hoàn toàn không đem tâm tư đặt trên việc tu luyện, nếu không, thông qua trụ cột khảo hạch, thật sự một chút cũng không khó.

Bốn mạch chân khí, trong tất cả đệ tử chư hầu tham gia khảo hạch, ngoại trừ Giang Trần, không còn thứ hai không đạt tới. Ngay cả Tuyên Bàn tử, người ta cũng đã là năm mạch chân khí.

Hạng khảo hạch thứ hai, là đem Trấn Quốc công pháp 《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》 tu luyện tới đại thành, ở trong phòng Tứ cấp kiếm khí kiên trì nửa canh giờ.

《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》 là lão tổ của Đông Phương vương tộc sáng chế, chính là Trấn Quốc công pháp, có ý nghĩa biểu tượng cực cao.

Mà cấp độ tu luyện công pháp, cũng chia tiểu thành, thuần thục, đại thành, vô lậu, viên mãn năm loại cảnh giới.

Cái gọi là tu luyện tới đại thành cảnh giới, đơn giản là đem bộ công pháp trụ cột này học xong, thông hiểu đạo lí mà thôi.

Hạng trụ cột khảo hạch thứ ba, là khảo hạch lý luận, đơn giản là khảo hạch trình độ học thuật của chư hầu truyền nhân. Hạng khảo hạch này càng đơn giản, căn bản là học bằng cách nhớ liền có thể thông qua.

– Hiếm thấy a! Trụ cột khảo hạch đơn giản như vậy, vậy mà tiểu tử tiền nhiệm kia kéo hai năm rưỡi, cũng không thông qua được?

Giang Trần thật sự có chút xem thế là đủ rồi. Càng hiếm thấy chính là lão ba này, đối mặt nhi tử như vậy, lại không hung hăng quất hắn một chầu?

Cùng Đông Phương Lộc ước định ba ngày, hiện tại mới qua hai ngày. Còn lại ngày hôm nay, Giang Trần quyết định tốn chút tâm tư ở trụ cột khảo hạch a.

Đối với cái chư hầu lệnh này, tuy không vào được pháp nhãn của Giang Trần. Nhưng mà, trước mắt vương đô ẩn ẩn đã hình thành đại thế nào đó, Giang Trần không muốn thua trong trận đại thế này.

Nhất là những gia hỏa nhàm chán kia, vẫn chờ xem Giang gia bọn hắn chê cười.

Đối với những ngu xuẩn lao lên cầu vẽ mặt này, thuận tay tát bọn hắn mấy cái, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể giải sầu a?

《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》, là một môn công pháp có thể tiến giai, tất cả chư hầu truyền nhân học, chẳng qua là bộ phận trụ cột của môn công pháp này.

Để cho tất cả chư hầu truyền nhân học công pháp trụ cột này, tự nhiên là vì khảo hạch thiên phú, tâm tính, lực lĩnh ngộ võ học, cùng với trình độ tu luyện khắc khổ.

Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng một lát, đem 《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》 nhẩm một lần.

Lúc này, trí nhớ duyệt tận Chư Thiên kiếp trước kia, liền bắt đầu phát huy uy lực.

Dùng kiến thức của hắn, coi như là công pháp của Chư Thiên thế giới, cũng không có hắn xem không hiểu. Mà loại công pháp trụ cột của thế giới phàm tục này, với hắn mà nói, thật giống như sách vỡ lòng của tiểu hài tử.

Trong đầu nhẩm qua một lần, đặc điểm, sở trường, khuyết điểm của công pháp này, có thể nói là rõ ràng rành mạch.

Để cho Giang Trần cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười là, ở trong trí nhớ, tiền nhiệm Giang Trần, ở trong thời gian hai năm rưỡi, 《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》này vậy mà chỉ luyện qua sáu lần.

Hơn nữa hai lần trong đó, vừa mới luyện không tới 10 phút, đã bị mấy bạn bè kêu đi lêu lỗng rồi.

Tức giận chính là, một người tu luyện có thể lười biếng đến loại trình độ này, coi như là cực phẩm rồi.

Đáng cười nhất chính là, tiền nhiệm Giang Trần tu luyện càng ít, đối với Giang Trần hiện tại mà nói, ngược lại càng tốt.

Bởi như vậy, hắn ít nhất có thể bớt thời gian sửa sai do tiền nhiệm tu luyện sai lầm. Một môn công pháp, tu luyện qua sáu lần, vậy mà vẫn đứt quãng.

Trên cơ bản, này bằng với bắt đầu từ số không.

Tu luyện loại công pháp cấp bậc trụ cột này, căn bản không cần Giang Trần đi lĩnh ngộ, chỗ huyền ảo mà rất nhiều người không thể tưởng được, hắn chẳng những có thể nhẹ nhõm thấy, thậm chí một ít huyền ảo mà bản thân công pháp này không có, hắn cũng có thể hoàn thiện, hơn nữa là hoàn thiện gấp mười gấp trăm lần.

Đương nhiên, Giang Trần cũng không có quá phận hao phí đầu óc, loại công pháp nhập môn này, căn bản không đáng hắn tốn quá nhiều thời gian.

Sau nửa canh giờ, cái gọi là bộ phận trụ cột của Trấn Quốc công pháp, đã bị Giang Trần hoàn toàn hiểu rõ.

Một khi hiểu rõ, tu luyện liền đơn giản.

Lần thứ nhất, hơi có chút không lưu loát, lần thứ hai, là thông hiểu đạo lí rồi.

Đã đến lần thứ ba, quả thực có thể nói lô hỏa thuần thanh.

Lần thứ tư, lần thứ năm...

Đã đến lần thứ sáu, mặc dù là lão tổ Đông Phương vương tộc khai sáng môn công pháp này chứng kiến, nhất định cũng chấn kinh rớt cằm, thậm chí còn có thể hướng Giang Trần bái sư.

Bởi vì Giang Trần đã ở trên cơ sở này, diễn sinh ra hơn mười loại biến hóa. Đây còn là dưới tình huống Giang Trần khắc chế a.

Nếu như không phải hắn không muốn hao phí nhiều tế bào não, diễn sinh ra mấy trăm loại biến hóa, đó cũng là sự tình dễ dàng.

Sau khi luyện mấy lần, Giang Trần hết hưng phấn, không có hứng thú tiếp tục nữa. Tiêu hao quá nhiều thời gian đi thao luyện loại công pháp cơ sở này, quả thực là mưu sát chính mình.

Hắn quyết định, lại nhìn hạng khảo hạch thứ ba.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)