Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0150

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0150: Thạch phó môn chủ rất tức giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hãy bớt sàm ngôn đi, lão tử không thích để mình bị đẩy vòng vòng.

Thạch Tiêu Dao phất tay áo, nâng Phong Viêm lên.

- Ngươi đứng vững cho lão tử... Nói nói, Nguyện Vọng Tháp là chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi dám lừa lão tử, hắc hắc, tin lão tử ở hiện trường lột da, kéo gân của ngươi hay không?

Đây cũng không phải là đe dọa, trêu đùa hí lộng phó môn chủ, đây tuyệt đối là đại tội lấn thiên, giết hắn đi cũng không có ai quản.

Phong Viêm ở trong Đa bảo đạo tràng, địa vị không cao, lại không có chỗ dựa. Bằng không thì cũng sẽ không đi khu giao dịch buôn bán, loại sự tình mất mặt này, đệ tử có thân phận, đều khinh thường đi.

Chính là vì Phong Viêm không có địa vị, không có chỗ dựa, cho nên gần đây ưa thích mạo hiểm, chú ý cầu phú quý trong nguy hiểm.

Hắn đến gần Giang Trần, cũng chính là cân nhắc ở phương diện này, muốn thông qua Giang Trần, liều một cái tiền đồ.

Thạch Tiêu Dao đem lời nói đến nước này, Phong Viêm cũng biết, hắn bây giờ là tên ra dây, không thể quay đầu lại rồi.

Lập tức dứt khoát nâng lá gan, chi tiết nói ra:

- Bẩm báo đại nhân, đệ tử ở Càn Lam Nam Cung giao dịch hội, kết giao một kỳ nhân, hắn cho ta một tờ giấy, bảo ta chuyển giao cho Thạch phó môn chủ ngài, nói nếu ngài không chịu nhìn, liền nói Nguyện Vọng Tháp. Đệ tử nhận ủy thác của người, vốn cũng cảm thấy việc này có chút hoang đường. Bất quá người nọ tùy tiện ra tay, là một viên Cực phẩm Thương Hải Đan, làm cho đệ tử không dám xem thường.

- Cực phẩm Thương Hải Đan?

Lần này, ngay cả Thạch Tiêu Dao cũng hơi có chút giật mình.

- Loại vật này, Thiên Quế Vương Quốc chúng ta thật sự có sao?

- Đệ tử kiến thức nông cạn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cái kia hoàn toàn chính xác là Cực phẩm Thương Hải Đan, có thể lập tức khôi phục bảy thành chân khí.

Thạch Tiêu Dao khoát tay áo:

- Vậy cũng không phải nói kiến thức nông cạn gì, lão tử sống hơn nửa đời người, ở lĩnh vực hồi nguyên tụ khí này, cũng chưa kiến thức qua đan dược khôi phục bảy thành chân khí. Bất quá, Thương Hải Đan này lại tốt, cuối cùng chỉ có tác dụng ở Chân Khí cảnh. Đến Tiên cảnh, nó chỉ là gân gà.

- Môn Chủ đại nhân nói có lý.

Phong Viêm chỉ có thể theo khẩu khí của Thạch Tiêu Dao.

- Ngươi nói tờ đơn kia, ở đâu?

Thạch Tiêu Dao cảm thấy có chút hết hứng thú, hắn những năm gần đây, đi qua vô số địa phương, rốt cuộc không có uống qua nửa ngụm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.

Hắn không cảm thấy, Phong Viêm tùy tùy tiện tiện kết giao một người, có thể giúp hắn thực hiện nguyện vọng này.

Phong Viêm cẩn thận từng li từng tí lấy ra tờ đơn, cung kính đưa cho hắn.

Thạch Tiêu Dao thuận tay tiếp nhận, mở ra liếc qua, trong nháy mắt, lông mày có chút nhảy lên.

Nhìn xuống chút nữa, lông mày của Thạch Tiêu Dao bất tri bất giác vặn thành một chữ "Xuyên", chứng kiến một nửa, Thạch Tiêu Dao bỗng nhiên đứng lên, một tay nắm lấy cổ Phong Viêm.

- Nói mau, người nọ ở đâu? Hắn ở đâu? Nói mau nói mau.

Cử động ngoài ý muốn này, làm cho Phong Viêm sợ hãi kêu lên một tiếng, cho rằng Thạch Tiêu Dao muốn tiêu diệt hắn.

Thấy Thạch Tiêu Dao nước bọt bay loạn, vẻ mặt vội vàng nghe ngóng tin tức của Giang Trần, lúc này mới mơ hồ đoán ra, có lẽ tờ đơn này, thật sự không đơn giản.

Thạch Tiêu Dao tựa hồ cũng ý thức được, cử động của mình có chút thất thố, có lẽ đã hù ngã Phong Viêm, lập tức ngượng ngùng buông tay ra, lầm bầm nói:

- Đừng kinh sợ như vậy a? Lão tử muốn tiêu diệt ngươi, một đầu ngón tay là được rồi. Không tệ không tệ, ngươi gọi Phong Viêm đúng không? Lần này ngươi lập công rồi, quay đầu lại lão tử cho ngươi lên chức chấp sự.

Buổi nói chuyện này, làm cho toàn thân Phong Viêm như bị điện giật, trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi Thạch phó môn chủ đột nhiên nhảy dựng, hắn cho rằng mình xong đời, không nghĩ tới câu tiếp theo rõ ràng muốn hắn làm chấp sự.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thật sự đến quá đột nhiên.

Đệ tử bình thường, thoáng cái thành chấp sự, cái này chẳng khác nào thoáng cái thăng liền ba cấp, chẳng khác gì cá chép vượt long môn.

- Như thế nào? Ngươi là sợ cháng váng? Hay là cao hứng choáng váng?

Thạch Tiêu Dao giơ tay lên, muốn tát tới một cái.

Phong Viêm như ở trong mộng mới tỉnh, vội nói:

- Hắn... Hắn bị Long Nha vệ bắt đi.

- Cái gì?

Thạch Tiêu Dao đá văng cái ghế bên người.

- Con mẹ nó, vương bát đản vô liêm sỉ nào lá gan lớn như vậy? Ngươi không có nói cho bọn hắn biết, người này cùng lão tử có quan hệ sao?

- Ta... Đệ tử không dám nói. Vạn nhất hắn lừa đảo, chẳng phải là hư mất tên tuổi của Môn Chủ đại nhân ngài?

Lúc này Phong Viêm cũng hối hận, vì cái gì lúc trước thái độ không kiên quyết một chút, hiện trường giúp Giang Trần nói vài lời công đạo?

Thạch Tiêu Dao nhảy dựng, chửi ầm lên:

- Phế vật, bao cỏ! Hiện tại đi, lập tức cút ngay đến Long Nha vệ cho ta, nói cho bọn hắn biết, lập tức, lập tức, thả người cho lão tử!

Đường đường Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, ở Thiên Quế Vương Quốc, chính là đại nhân vật, nhất là ở trong vương đô, Thạch Tiêu Dao tùy tiện nói một câu, cũng có thể để cho vương đô chấn ba lần. Coi như là Long Nha vệ Đại tổng quản, cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.

Dù sao, Long Nha vệ chỉ là làm việc cho vương thất, mà Đa Bảo đạo tràng, là vì Bảo Thụ Tông làm việc.

Thiên Quế Vương Quốc cường đại, nhưng chỉ là một Vương Quốc dựa vào Bảo Thụ Tông mà tồn tại. Không có Bảo Thụ Tông bảo hộ, Thiên Quế Vương Quốc sao có tư cách đứng đầu liên minh 16 nước?

Nhận được mệnh lệnh của Thạch Tiêu Dao, Phong Viêm lực lượng nhiều hơn. Hắn biết rõ, lần này là một cơ hội, nếu như có thể làm thỏa đáng việc này, nói không chừng chức vị chấp sự kia, thật sẽ rơi xuống trên người hắn.

- Đệ tử đi liền, đưa người đến cho lão nhân gia ngài.

- Cút nhanh lên!

Tuy bị chửi như cháu trai, nhưng mà trong nội tâm Phong Viêm lại ngọt như uống mật. Hắn biết rõ, mình nhịn nhiều năm như vậy, rốt cục bắt đến một tia cơ hội.

- Ở trong tờ đơn kia của Giang Trần, đến cùng viết cái gì? Vì cái gì phó môn chủ vừa nhìn thấy, lại như thấy trường sanh bất lão đan vậy?

Mặc dù trong nội tâm Phong Viêm hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi nhiều. Hắn biết rõ, làm tốt sự tình của mình là đủ, sự tình không nên nghe ngóng, thì vĩnh viễn đừng đi nghe ngóng.

...

Vương đô, cứ điểm của Thanh Dương Cốc.

- Tiểu tử, muốn nháo sự, phải nhìn rõ ràng địa phương. Địa bàn của Thanh Dương Cung, cũng không phải là mấy người các ngươi có thể tùy tiện giương oai.

Một đệ tử Thanh Dương Cốc khẩu khí không vui nói.

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, ta lập lại lần nữa, ta là tới truyền lời.

Tiết Đồng cũng hơi nhíu mày lại.

- Đừng nói giỡn. Ngươi cũng không cầm gương soi mình. Liền mấy người các ngươi, cũng muốn truyền lời cho Phí lão? Biết rõ Phí lão thân phận gì sao? Chưởng giáo Thanh Dương Cung, là các ngươi nói gặp liền gặp sao?

Tiết Đồng cũng sững sờ, bọn hắn biết quái lão đầu Phí lão là cao tầng Thanh Dương Cung, lại không nghĩ rằng, lão nhân kia dĩ nhiên là chưởng giáo!

*****

Lúc này Ôn Tử Kỳ nhã nhặn hành lễ:

- Vị đại ca này, chúng ta là thật sự đến truyền lời cho Phí lão. Các ngươi muốn như thế nào mới tin?

- Ngươi bảo chúng ta tin như thế nào?

Đệ tử kia chứng kiến Ôn Tử Kỳ là mỹ nữ nhã nhặn, khẩu khí hơi khá hơn một chút.

- Vừa rồi hắn nói, các ngươi đoạn thời gian trước vừa mới trải qua Thanh Dương Cốc, cùng Phí lão nói chuyện với nhau. Loại lời này, lừa ai đó? Người xa lạ, vừa vào Thanh Dương Cốc, dược bộc hai mươi năm, đây là quy củ. Ta xem các ngươi, tính toán đâu ra đấy cũng không qua hai mươi tuổi a?

Ôn Tử Kỳ cười khổ, cảm tình nói như thế nào đối phương cũng không tin, cũng là bởi vì cái quy củ kia a.

Cái này cũng khó trách đối phương, mấy người bọn hắn, không có một cái nào vượt qua hai mươi tuổi. Muốn nói làm hai mươi năm dược bộc, ai cũng không thể tin.

- Vị đại ca kia, Thiếu chủ nhà ta không phải người bình thường, hắn và Phí lão có một ước định. Còn có, Phí lão các ngươi có hai Dược Đồng, gọi là Đại Đản Nhị Đản, cái này đúng không?

- Các ngươi biết Đại Đản Nhị Đản?

Đệ tử kia sững sờ, Đại Đản Nhị Đản, gần đây đều ru rú trong Thanh Dương Cốc, chưa bao giờ đi ra ngoài, người chưa đi tới Thanh Dương Cốc, thật đúng là chưa hẳn biết rõ. Chẳng lẽ đám người kia, thật sự cùng Phí lão có quan hệ?

Ôn Tử Kỳ thấy hắn do dự, lại khẽ cười nói:

- Ta còn biết, Phí lão của các ngươi những năm này, một mực dò hỏi Thông Tâm Minh Vương Thảo, cái này đúng không?

- Cái gì?

Đệ tử kia chấn động.

- Ngươi ngay cả cái này cũng biết?

- Chúng ta không chỉ biết cái này, còn biết Phí lão muốn luyện chế Minh Vương Tịnh Tâm Đan. Chỉ tiếc, Thông Tâm Minh Vương Thảo kia, thật sự quá khó tìm, Phí lão đến nay vẫn không thu hoạch được gì.

- Cái này... Cái này... Cái này, các ngươi cũng biết...

Kiều Sơn vẫn luôn là tính nôn nóng, không thể kìm được:

- Cái này cái này cái này cái gì? Là ngươi nói nhảm nhiều quá. Thiếu chủ của chúng ta nói, nếu như Phí lão còn băn khoăn đồ vật hắn muốn, lập tức cút đến vương đô. Tới chậm, hắn muốn hối hận cũng không có chỗ để khóc.

Kiều Xuyên vỗ vỗ quầy hàng, lớn giọng:

- Có nghe hay không? Còn cần lặp lại không? Thiếu chủ nhà ta, cùng Phí lão đầu của các ngươi là bạn vong niên. Là lão đầu nhà các ngươi cầu Thiếu chủ chúng ta, đừng tưởng rằng thiếu gia chúng ta muốn nịnh bợ Phí lão đầu kia, nói như vậy, ngươi hiểu không?

Hai huynh đệ này, tính cách đều rất ngang bướng, sau khi nói xong, liền nghênh ngang đi ra ngoài.

Tiết Đồng với tư cách đội trưởng, chỉ có thể cười khổ, nhún vai, đối với đệ tử kia nói:

- Hai huynh đệ này của ta, tính cách thô lỗ, bất quá bọn hắn lại nói không dễ nghe, nhưng đều là lời thật. Việc này, phải cấp tốc. Nếu Phí lão muốn vật kia, phải lập tức đuổi tới vương đô, đi Long Nha vệ đòi người.

- Nhớ kỹ, làm trễ nãi đại sự, các ngươi có mười cái đầu, cũng chuộc không hết tội.

Quách Tiến cũng than nhẹ, lắc đầu đi ra.

Chứng kiến mấy thiếu niên cổ quái này, đệ tử Thanh Dương Cốc kia vẫn không hiểu ra sao, trì hoãn cả buổi cũng nghĩ không ra.

Chờ hắn hiểu rõ ràng, sắc mặt đột nhiên đại biến:

- Không tốt, mấy người này, đem sự tình của Phí lão nói kỹ càng như vậy, chỉ sợ là không giả. Cái gì Long Nha vệ... Chẳng lẽ nói, Thiếu chủ của bọn hắn đắc tội Long Nha vệ, chờ Phí lão đi đòi người?

- Chẳng lẽ nói, đồ vật Phí lão muốn tìm, Thiếu chủ bọn hắn có?

- Không tốt, lập tức khởi động thiên lý truyền âm thuật, nhanh chóng mời Phí lão đến vương đô.

...

Hắc Lao của Long Nha vệ.

Luật đô thống đang giận dữ:

- Mấy người các ngươi, lại dám bằng mặt không bằng lòng. Bảo các ngươi đưa tiểu tử này vào Hắc Lao, vậy mà các ngươi cung cấp cho hắn Đan Hạp Tử? Như thế nào? Các ngươi cho rằng bản đô thống để cho tiểu tử này đến Hắc Lao nghỉ phép sao?

Mấy Long Nha vệ kia nguyên một đám bị hù sắc mặt xám ngoét, phủ phục trên mặt đất.

Một bên Điền đại đội trưởng xanh mặt:

- Luật đô thống, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa. Bọn họ là lính của ta, là Điền mỗ ta bảo bọn hắn làm như vậy.

Điền đại đội trưởng không hỗ có danh tiếng bao che khuyết điểm, lúc này, lại đứng ra gánh trách nhiệm, cái này để cho mấy Long Nha vệ kia thập phần cảm kích.

- Điền Thiệu, ngươi có ý tứ gì? Hẳn là, ta cái đô thống này, còn chỉ huy bất động mấy binh sĩ dưới tay ngươi?

Luật đô thống ngữ khí phát lạnh.

- Luật Phó Đô thống, Điền mỗ ta thật không nhớ rõ, ở trong mấy lãnh đạo trực tiếp của ta có một người như ngươi a. Đại đội trưởng ta, đô thống họ Khâu, Phó Đô thống họ Trần. Thật không biết, Luật Phó Đô thống dựa vào cái gì đến chỉ huy lính của ta?

Ngữ khí của Điền Thiệu, không nhanh không chậm, nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, cũng không có bị Luật Phó Đô thống lạm dụng uy quyền chấn nhiếp, mà là có lý có cứ chống lại.

Long Nha vệ sắp đặt một Đại tổng quản, chấp chưởng đại Long Nha lệnh, quản lý tất cả Long Nha vệ.

Mà Long Nha vệ, thì chia làm mười quân, mỗi một quân đều có một Đô thống, một Phó Đô thống.

Mà dưới một quân, thì thống lĩnh mười đại đội, mỗi đại đội một vạn người. Thiết lập một gã đại đội trưởng, hai tên đội phó.

Dưới Đại đội trưởng, lại thiết lập trung đội trưởng, tiểu đội trưởng, mỗi một tầng đều có phân chia nghiêm khắc.

Theo như vị trí đến sắp xếp, Đại tổng quản tự nhiên là xếp hạng cao nhất.

Dưới Đại tổng quản, có ba Phó tổng quản. Sau đó là mười Đại Đô Thống, sau đó mới là thập đại Phó Đô thống.

Luật đô thống này, kỳ thật chỉ là một Phó Đô thống.

Luận quan hàm, luận đẳng cấp, hắn so với Điền Thiệu là đại đội trưởng lớn hơn một cấp.

Nhưng mà, Điền Thiệu tương ứng quân, lại không quy hắn quản lý. Trên Điền Thiệu, có thủ trưởng trực hệ của hắn, có Đô thống cùng Phó Đô thống hắn lệ thuộc trực tiếp.

Bởi vậy, Luật Phó Đô thống này, trên danh nghĩa là không thể chỉ huy Điền Thiệu hắn.

Chỉ là, ai cũng biết, Luật Phó Đô thống này nổi danh dài tay, chỗ dựa của hắn, là Phó tổng quản nào đó của Long Nha vệ.

Mà Phó tổng quản này, thì là hảo hữu của Đại vương tử Diệp Đại.

Bởi như vậy, quan hệ của Luật Phó Đô thống này, chẳng khác gì có thể trực tiếp đến chỗ Đại vương tử.

Có tầng tầng chỗ dựa này, làm cho Luật Phó Đô thống kia ở trong Long Nha vệ, thập phần hung hăng càn quấy. Như loại vi phạm phá án này, là chuyện thường xảy ra.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, giờ khắc này, Điền Thiệu, chỉ là một đại đội trưởng, lại dám can đảm công nhiên chống đối hắn.

- Điền Thiệu!

Luật đô thống lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Điền Thiệu.

- Ta nghe qua tên của ngươi, biết rõ ngươi nổi danh cứng đầu trong Long Nha vệ. Ngươi nói không sai, ta không phải thủ trưởng trực hệ của ngươi. Bất quá, ta muốn Khâu đô thống của các ngươi ra mặt, chỉ là sự tình một câu. Ngươi bây giờ tránh ra, bản đô thống có thể bỏ qua chuyện cũ.

- Thực xin lỗi, địa bàn của ta, không phải người có thể quản!

Điền Thiệu một ngụm từ chối.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)