← Ch.1502 | Ch.1504 → |
Khi đạo dây chuyền phong ấn này trợ giúp cho hắn, hắn thản nhiên nhận lấy. Nếu như đạo dây chuyền phong ấn này tạm thời ngủ đông, ở ẩn, Giang Trần cũng tuyệt đối không cưỡng ép thúc giục.
Đối với đạo dây chuyền phong ấn này, thủy chung trong lòng Giang Trần vẫn ôm lòng kính sợ.
- Phụ thân a. Kiếp trước Chư Thiên bị nghiền nát, rốt cuộc trong thức hải của hài nghi, người an bài chuyện gì? Đạo dây chuyền phong ấn này là tới từ nhân quả kiếp trước hay sao?
Trong đầu Giang Trần cũng tràn ngập nghi hoặc.
Thời gian trước sau ước chừng mười lăm ngày, Giang Trần lần nữa xuất quan.
Các ước định của Giang Trần trước đó có thể nói là thời hạn thấp nhất.
- Thiếu chủ, người xuất quan rồi sao?
Nhìn thấy Giang Trần xuất quan, những thủ hạ trong thiếu chủ phủ ngoài ý muốn, lại cảm thấy cao hứng.
Giang Trần đảo qua khuôn mặt những người này, nhìn thấy trên mặt bọn họ dường như có chút tâm sự gì, hắn hỏi:
- Chỉ là nửa tháng, bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
Tỉnh Trung đại đế thở dài nói:
- Lão phu nói vậy.
Những người khác gật đầu, giai đoạn hiện tại, người có thể nói rõ thế cục, chỉ sợ Tỉnh Trung đại đế là người lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên Giang Trần xuất quan, lại khiến cho mọi người cảm thấy phấn chấn, có thêm lực lượng.
Bởi vì mỗi một lần Giang Trần bế quan và xuất quan, đều có nghĩa là thực lực võ đạo lại có đột phá cực lớn.
Tất cả mọi người đều đánh giá Giang Trần, dường như muốn nhìn xem thu hoạch lần bế quan này của Giang Trần. Nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn vào trên người Giang Trần giống như là ném một hòn đá xuống biển rộng. Hoàn toàn không nhìn ra chút mánh khóe, nông sâu nào.
Cả đám đều rùng mình. Bọn họ biết rõ hiện tại Giang Trần lợi hại, thế nhưng không thể tưởng tượng được dùng tu vi bọn họ vậy mà đã không còn cách nào nhìn rõ nông sâu của Giang Trần.
Chuyện này ý nghĩa thế nào?
- Mọi người đừng nóng vội, Huy lão ca. Từ từ nói đi.
Tâm tình của Giang Trần hiện tại so với đoạn thời gian trước tốt hơn rất nhiều.
Tỉnh Trung đại đế thở dài:
- Tuy rằng thiếu chủ bế quan nửa tháng, thế nhưng mà không âu trước đó lại có người giết tới địa bàn Nguyệt Thần giáo, đánh lén Vương tử Cổ Na bọ lạc gì đó trú đóng lại Nguyệt Thần giáo. Dường như vương tử Cổ Na bộ lạc kia bị trọng thương, sống chết không rõ.
- Ồ? Là kẻ nào hữu dũng vô mưu như vậy?
Giang Trần vô cùng kinh ngạc, lẽ ra đây là chuyện tốt a, vì sao bọn họ đều nhíu mày, vẻ mặt khó dấu được vẻ lo lắng.
Chẳng lẽ nói, vương tử Khổ Man tộc bị công kích, lại càng khiến cho bọn chúng quyết tâm xâm lấn nhân tộc sao?
Cho dù là như vậy, vậy thì cũng chỉ là binh tới tướng đỡ, nước tới đắp tường ngăn. Hiện tại Lưu Ly vương thành thân kinh bách chiến, nào có e ngại đám người này?
- Nếu như chỉ đơn giản ám sát vương tử Khổ Man tộc thì lại là chuyện tốt. Thế nhưng mà người ám sát, lại dùng danh nghĩa của Giang Trần thiếu chủ ngài. Tự xưng là Lưu Ly vương thành ta muốn chủ trì chính nghĩa, không buông tha bất kỳ một thành trì nào trên cương vực nhân loại, thề phải nhất quyết tử chiến với người ngoài xâm nhập. Bảo vệ từng khúc non sông của cương vực nhân loại ta.
Tỉnh Trung đại đế nói tới đây cũng thở dài một hơi.
Sắc mặt Giang Trần lạnh lẽo, từ kinh nghi tới ngưng trọng. Hắn là người thông minh, nghe được lời này của Tỉnh Trung đại đế, lập tức biết rõ vì sao biểu lộ mọi người lại ngưng trọng, nghiêm túc như vậy.
Đây là vu oan giá họa a.
Có thể nói mặc kệ ai là thủ phạm sau lưng, chiêu này quả thực vô cùng hung ác.
Một mặt có thể khiến cho Khổ Man tộc đối với Giang Trần hận thấu xương, đem đại lượng binh mã chủ lực đánh tới Lưu Ly vương thành, đưa tới đối thủ đáng sợ cho Lưu Ly vương thành.
Một mặt khác, thủ phạm sau lưng này thay Giang Trần khoe khoang, khoác lác, nói không bỏ một tấc thành trì nào trên cương vực nhân loại, muốn tử chiến với dị loại xâm nhập.
Đây không thể nghi ngờ cuốn chặt Giang Trần, trên thực tế, chiến lược mà Giang Trần bố trí, căn bản không phải là thủ vững một thành trì, mà là muốn buông tha cho rất nhiều địa bàn.
Chỉ là dương mưu cũng không tính là cao minh này lại khiến cho Giang Trần lâm vào hoàn cảnh bị động.
Không nói tới Giang Trần có đủ binh lực bố trí tại cơ hồ tất cả thành trì ở cương vực nhân loại hay không. Cho dù là có, Giang Trần cũng không tùy hứng như vậy.
Ánh mắt Giang Trần rét lạnh:L
- Hung thủ sau lưng thật đúng là gian trá. Nhưng mà hắn cho rằng như vậy có thể khiến cho Lưu Ly vương thành ta bị diệt sao?
Vô Song đại đế cũng tức giận nói:
- Đây nhất định là chuyện tốt mà Phong Vân giáo chủ kia làm ra.
- Đúng vậy, giai đoạn hiện tại, cương vực nhân loại cũng chỉ có Phong Vân giáo mới có thực lực như vậy.
Cổ Na bộ lạc của Khổ Man tộc đóng ở Nguyệt Thần giáo, tu hú chiếm tổ chim khách. Cho dù là Giang Trần cũng chưa chắc có thần thông kia, ẩn núp tới thánh địa Nguyệt Thần giáo, đi đánh lén vương tử Khổ Man tộc.
Giang Trần đã giao thủ qua với vương tử Khổ Man tộc, biết rõ hộ vệ bên cạnh hắn nghiêm ngặt tới cỡ nào. Mấy hộ vệ bên người vương tử Khổ Man tộc kia tuyệt đối là trung thành với chức trách.
Dưới loại tình huống này, muốn đánh lén vương tử Cổ Na bộc lạc kia, đọ khó không phải là lớn bình thường.
Giang Trần tự hỏi, coi như là hắn mang theo mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc tới đó, cũng chưa chắc có thể thực hiện được. Hung thủ sau lưng này quả thực có chút thủ đọna.
Giang Trần thấy mọi người xúc động như vậy, đầu thương đều chỉ về phía Phong Vân giáo.
Trên thực tế Giang Trần cũng suy đoán, chuyện này liệu có phải do Phong Vân giáo gây nên hay không.
Đây là cương vực nhân loại, đám đầu trâu mặt ngựa này nhảy múa, Giang Trần cũng không đoán được, rốt cuộc là do Phong Vân giáo này làm vậy hay không.
Nói không chừng, cương vực nhân loại lại xuất hiện thế lực gì mới thì sao?
Cương vực nhân loại hiện tại đối với bên ngoài đã triệt để không đề phòng. Dưới loại huống này, hung thủ sau lưng quả thực có đủ tất cả các loại khả năng.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Trong lòng Giang Trần tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng mà mặc kệ hung thủ là ai. Dã tâm của đối phương đã rõ rành rành. Rõ ràng là muốn chọc giận Khổ Man tộc, làm cho Khổ Man tộc không để ý tới tất cả, đến công kích Lưu Ly vương thành.
Dã tâm kẻ này vô cùng rõ.
Hòe Sơn nhị tiêu cũng không chịu nổi, Tiêu Vân kia nói:
- Thiểu chủ, Phong Vân giáo đáng giận như vậy, thừa dịp đại quân Khổ Man tộc kia còn chưa đánh tới, chúng ta có lẽ nên nhanh chóng hành quân, trấn áp Phong Vân giáo kia. Nhổ cái đinh này đi, nếu không sớm muộn cũng trở thành đại họa.
- Đúng vậy. Thiếu chủ, Phong Vân giáo thủy chung vẫn là một nhân tố không ổn định. Có câu nói, ở cạnh giường mình há có thể để cho kẻ khác ngủ rồi ngáy? Nếu như Phong Vân giáo này chính nghĩa thì cũng thôi đi. Thế nhưng Phong Vân giáo này lại tà ác, cũng không thua kém dị tộc một chút nào. Thậm chí sự nguy hại của bọn chúng so với dị tộc còn lớn hơn.
Quả thực tai họa của Phong Vân giáo ở trong cương vực nhân loại là nội chiến.
← Ch. 1502 | Ch. 1504 → |