Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1514

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1514: Người thắng làm vua, người thua làm giặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặc Triết đại đế này tìm hiểu đạo tính mạng. Bị giáo chủ Phong Vân giáo mê hoặc, gia nhập Phong Vân giáo. Từ trước tới nay hắn cũng không có làm chuyện ác gì, những cũng không giống như những người khác, thay đổi thất thường.

Hơn nữa giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh đồng ý cơ duyên Thiên Vị cho hắn, cũng làm cho Mặc Triết đại đế này triệt để không rời đi.

Chỉ tiếc, chuyện cho tới nước này Hạ Hầu Kinh chưa từng thực hiện điều gì. Phong Vân giáo cũng rơi vào biên giới diệt vọng.

Thư Vạn Thanh căn bản không cần phải nói. Hắn ta là cường giả Thiên Vị, đó là tinh anh trong tinh anh của nhân tộc. Trong mắt Mặc Triết đại đế, đây chính là nhân trung chi long.

Gần đây, những cường giả lánh đời như bọn họ đều coi chúng sinh nhân tộc là con dân, dùng tài trí và tâm tính hơn người bao quát chúng sinh.

Ai từng nghĩ tới, trong đám người mà hắn đã từng dùng ánh mắt bao quát lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như vậy, sẽ uy hiếp được tới tính mạng của hắn, hơn nữa còn không thể ngăn cản như vậy được.

Không thể không nói Thư Vạn Thanh rất không cam lòng, rất là thất bại.

- Không thể cứ như vậy chết đi, nhất định phải tìm được cơ hội phá vòng vây. Cho dù liều mạng, tổn thương nặng nề cũng phải phá vòng vây.

Trong lòng Thư Vạn Thanh có một chấp niệm, hắn không muốn chết, cũng không muốn chết như vậy.

Giang Trần thấy hành động của Thư Vạn Thanh có chút khác thường, lập tức phát hiện ra điều gì, nói:

- Đại thạch, bốn huynh đệ các ngươi không cần để ý tới chuyện khác, trấn áp Thư Vạn Thanh, không cho hắn cơ hội thở dốc.

Nếu như Thư Vạn Thanh này không có ngã xuống, thì không tính là hắn ta chết thật.

Thư Vạn Thanh quả thực thần thông quảng đại, nhưng mà Giang Trần cũng không phải ăn chay. Thấy Thư Vạn Thanh có chút khác thường, Giang Trần đã sớm phát hiện ra ý đồ của đối phương.

Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc nghe lệnh, không cho Thư Vạn Thanh bất kỳ cơ hội nào. Mà Mê Thần khôi ngẫu bên kia được Giang Trần phái đi, kiềm chế Hạ Hầu Kinh kia.

Hạ Hầu Kinh đối phó với một đầu Mê Thần khôi ngẫu vẫn đủ.

Nhưng mà liên tục bị hai đầu Mê Thần khôi ngẫu vây công, thoáng cái hắn trở nên vô cùng chật vật.

- Không được. Không thể tiếp tục dây dưa như vậy được. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Hạ Hầu Kinh thấy bộ dáng chật vật của Thư Vạn Thanh, biết rõ xu thế hôm nay đã không thể thay đổi.

Cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng không có lực xoay chuyển trời đất.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chém giết rung trời.

Giang Trần hơi cảm ứng một chút, trong lòng càng thêm vui vẻ. Hóa ra đại quân Lưu Ly vương thành đã không tốn bao nhiêu công sức, công phá phòng tuyến của Phong Vân giáo.

Chủ lực Lưu Ly vương thành đã triệt để san bằng địa bàn Phong Vân giáo.

Từng cao thủ không ngừng dũng mãnh tiến vào.

- Thiếu chủ.

Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế dẫn đầu chạy vào.

Mà những đại đế khác cũng nối đuôi nhau mà vào, tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy Giang Trần, bọn họ cũng cực kỳ hưng phấn.

Nói thật ra, Giang Trần can đảm làm anh hùng, lẻn vào Phong Vân giáo, trong lòng bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.

Giờ phút này nhìn thấy Giang Trần, bọn họ mới biết được, tất cả lo lắng đều là phí công. Thoạt nhìn Giang Trần chẳng những không tổn hao một chút lông tóc nào, thoạt nhìn còn rất nhẹ nhõm.

Đại quân Lưu Ly vương thành vừa tới, tổng đà Phong Vân giáo hoàn toàn bị phong tỏa. Những người còn lại giống như rau dưa, bị thu thập vô cùng nhẹ nhõm.

- Thiếu chủ có lệnh, thượng thiên có đức hiếu sinh. Phàm là người theo bọn phản nghịch có tâm hiếu cải, có thể tránh tội chết. Nhưng phải lập lời thế, cả đời còn lại không thể phản lại Nhân tộc, đối kháng Lưu Ly vương thành. Lại càng không được đầu nhập vào dị tộc, nếu không bị thiên địa phán quyết.

Giang Trần không phải là người dễ chết, đáng chết, giết đã không ít. Hiệu quả giết gà dọa khỉ đã đủ.

Hơn nữa Giang Trần tin chắc rằng, sau trận chiến với Phong Vân giáo, cương vực nhân loại không có bất kỳ kẻ nào dám đối nghịch với Lưu Ly vương thành.

Dù sao Lưu Ly vương thành hiện tại đã không tìm thấy bất kỳ đối thủ nào trong cương vực nhân loại.

Mệnh lệnh này của Giang Trần tránh cho Phong Vân giáo một kiếp giết chóc.

Nhưng mà vẫn có một ít người dựa vào địa thế hiểm yếu chống lại. Những người này tự nhiên Giang Trần không chút do dự, xử tử toàn bộ, không chút lưu tình nào.

Mà chiến đấu trong Cửu Cung mê thần đồ vẫn còn tiếp tục.

Chỉ là Thư Vạn Thanh kia đã là nỏ mạnh hết đà.

- Giang Trần, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ngươi giết lão phu, nhất định sẽ có cường giả lánh đời khác giết tới Lưu Ly vương thành ngươi. Báo thù rửa hận cho lão phu.

Thanh âm tràn ngập oán niệm của Thư Vạn Thanh vang lên trên không trung.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Những cường giả lánh đời khác sao? Bao nhiêu năm qua, nhân tộc từng nhiều lần gặp nguy nan, cũng chưa từng thấy cái gọi là cường giả lánh đời ra mặt. Vừa vặn mượn tính mạng của ngươi, có thể khiến cho rất nhiều cường giả lánh đời hiện thân, lộ diện, cũng là chuyện không tệ a. Vừa vặn cho ta nhìn thấy cường giả lánh đời kia có phong thái thế nào a.

Những lời này của Giang Trần làm cho Thư Vạn Thanh tức giận không chịu nổi, miệng không thở nổi, thân thể ngã xuống phía dưới.

Nộ hỏa công tâm, hơn nữa lại thêm trọng thương trước đó, Thư Vạn Thanh này không ngờ lại trực tiếp vẫn lạc.

Giang Trần trực tiếp triệu hồi ra Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch.

- Cơ hội của các ngươi tới rồi.

Cường giả Thiên Vị vẫn lạc, đây chính là một món ăn tuyệt hảo, đối với Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch mà nói, càng là như vậy.

Bên kia, Hạ Hầu Kinh nhìn thấy Thư Vạn Thanh vẫn lạc, hồn phi phách tán, nhịn không được kêu lên:

- Giang Trần, Giang Trần huynh, Hạ Hầu Kinh ta có chuyện muốn nói:

- Nói đi, từ từ rồi nói, đừng đợi tới lúc đí tới âm tào địa phủ rồi nói.

Giang Trần thản nhiên nói:

Hạ Hầu Kinh gấp gáp:

- Giang Trần huynh, lúc trước ta bị ma quỷ ám ảnh, luôn đối nghịch với ngươi. Đó là do ta có mắt không nhìn thấy núi thái sơn. Hiện tại ta đã biết được mình ngây thơ tới cỡ nào, không ngờ lại đối kháng với thiên tài vạn năm có một như huynh, đây quả thực là hành động ngu xuẩn.

- Hiện tại ta đã biết sai, mong Giang Trần huynh tha ta một mạng. Huynh yên tâm, chỉ cần huynh chịu tha cho ta một mạng. Ta sẽ trở về Vạn Uyên đảo. Thậm chí, ta còn thay huynh cầu tình với Tam ca ta.

- Huynh biết không, đạo lữ Hoàng Nhi tiểu tỷ của huynh không bao lâu nữa sẽ trở thành lô đỉnh luyện công cho Tam ca ta. Huynh không muốn đạo lữ của mình cứ như vậy mà uất ức hương tiêu ngọc vẫn chứ?

Không thể không nói, tài ăn nói của Hạ Hầu Kinh này rất không tồi.

Chỉ là Giang Trần nghe những lời này, bất quá giống như là bại khuyển rít gào, vùng vẫy giãy chết, làm chút trò hề cuối cùng mà thôi.

Cầu tình Tam ca hắn?

Nếu như Hạ Hầu Kinh hắn có mặt mũi lớn như vậy, cần gì phải rời khỏi Vạn Uyên đảo, tới cương vực nhân loại này kiếm cơm như vậy? Hiển nhiên Hạ Hầu Kinh này ở gia tộc không lăn lộn được, không có cách nào cạnh tranh với Tam ca đồng tông của hắn, cho nên lúc này mới đi ra ngoài lăn lộn như vậy.

*****

Loại tình huống như hắn, đừng nói là cầu tình với Hạ Hầu Tông, coi như là muốn nói một câu với Hạ Hầu Tông kia, Hạ Hầu Tông cũng chưa chắc đã quan tâm tới hắn.

Cho nên Giang Trần cũng không bị hắn ta dùng lời lẽ lừa gạt, loại hành động vì mạng sống mà thứ gì cũng có thể làm được này căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa đáng nói.

- Hạ Hầu Kinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, những người khác bổn thiếu chủ có thể khoan dung. Nhưng mà ngươi, hành vi của ngươi đã lần vượt phá vỡ điểm mấu chốt của bổn thiếu chủ. Cho nên cho dù ngươi đồng ý cho ta ngay ngày mai trở thành vua của Vạn Uyên đảo, hôm nay ta cũng phải giết ngươi.

Ngữ khí của Giang Trần lạnh như băng, vô tình không thôi, tuyên án vận mệnh của Hạ Hầu Kinh.

Hạ Hầu Kinh rít gào không ngừng, chỉ là, bốn cự nhân sau khi giải quyết Thư Vạn THanh, nhao nhao công kích hắn. lần này Hạ Hầu Kinh hắn lấy một địch sáu.

Hơn nữa thực lực sáu người này đều không chênh lệch với hắn là bao.

Mấu chốt nhất chính là đây lại đang ở trong trận pháp của Giang Trần. Một loại hành động trước đó đã làm cho sức chiến đấu của Hạ Hầu Kinh không ngừng suy yếu.

Dù sao, thiên tài Nhân tộc cho dù mạnh mẽ tới mấy cũng là nhân tộc, là thân thể phàm tục, cũng không phải thân thể làm bằng sắt thép.

Hạ Hầu Kinh nghe Giang Trần nói những lời này, gấp gáp không thôi. Cơ hồ hận không thể lập tức phóng tới gần Giang Trần, ôm chân Giang Trần.

Tiếng kêu oai oái của Hạ Hầu Kinh liên tục vang lên, mỗi một lần lại bị trấn áp.

Lạc ấn của Phong Vân giáo sau trận chiến này đã giống như tầng bong bóng, nổ tung, biến mất trên cương vực nhân loại.

Mà Hạ Hầu Kinh, trong tay bốn đại cự nhân, hai đại khôi ngẫu công kích, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có, lập tức bị giết chết.

- Thiếu chủ, đây là giới chỉ của Hạ Hầu Kinh kia.

Đại thạch rất là nhu thuận, nắm nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Kinh, đưa tới trước mặt Giang Trần.

Lúc này Long Tiểu Huyền cũng hóa thành hình người, đi tới trước mặt Giang Trần, dâng ra một chiếc nhẫn trữ vật, đây là của Thư Vạn Thanh kia.

Giang Trần cũng không khách khí, thu hai chiếc nhẫn trữ vật này lại.

Đồng thời hắn kêu lên:

- Chư vị, phàm là cao tầng Phong Vân giáo, mặc kệ chết sống. Cơ hồ tất cả tài phú đều bị tịch thu. Đều được quy cho cao thủ Đế cảnh. Những vật tư, tài nguyên khác, lần này những người xuất chiến đều được phân phối. Nhưng mà bổn thiếu chủ cũng hy vọng các ngươi nhớ kỹ, chúng ta là người chính nghĩa, vì diệt phản tặc mà tới, tuyệt đối không phải là đạo phỉ. Những vật chúng ta đoạt được đều là tiền tài bất nghĩa của Phong Vân giáo. Ta hy vọng trong các ngươi không có ai quên điểm này.

Giang Trần buông một bộ phận lợi ích phân cho mọi người là một hành động cực kỳ thông minh.

Nhưng mà hắn cũng không muốn để cho mọi người có suy nghĩ sai lầm. Làm cho mọi người cảm thấy hành vi giết người xét nhà này nên thường xuyên làm.

Dù sao Phong Vân giáo là Phong Vân giáo, không thể vơ đũa cả nắm. Lưu Ly vương thành cũng là Lưu Ly vương thành, không phải là sơn trại của thổ phỉ.

Tiêu diệt Hạ Hầu Kinh, Phong Vân giáo này chẳng khác gì là đèn cạn dầu, triệt để biến mất.

- Trần thiếu, còn pháp thân Hạ Hầu Kinh này...

Long Tiểu Huyền vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

- Thứ này ta có chỗ cần khác. Các ngươi như vậy là đủ rồi, tham thì thâm.

Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch đã nuốt không ít mỹ vị.

Ý định của Giang Trần là dùng pháp thân và huyết mạch của Hạ Hầu Kinh này lưu lại cho Phệ Kim thử nhất tộc. Dù sao lần chiến đấu này Phệ Kim Thử nhất tộc có thể nói là có công lớn nhất.

Giang Trần cũng nên ban thưởng một chút, cũng đủ để lôi kéo thêm Phệ Kim thử nhất tộc. Dù sao Phệ Kim Thử nhất tộc hôm nay đối với Giang Trần mà nói cũng là một đội ngũ không thể thiếu.

Tầm quan trọng của đội ngũ này trước mặt thậm chí còn vượt qua Chân long nhất tộc như Long Tiểu Huyền, chứ đừng nói là Tiểu Bạch vừa mới thoát khỏi thời kỳ ấu thú..

Giang Trần dứt khoát giải quyết sạch sẽ những mối họa lớn trong lòng.

Nhưng mà Giang Trần lại biết, dưới một đao kia nhất định đã chôn xuống tai họa ngầm.

Dù sao hai cường giả Thiên Vị chết dưới tay thuộc hạ hắn, Thư Vạn Thanh là cường giả Chí tôn giới tán tu thì cũng thôi đi. Nhưng hai người này đều có địa vị rất lớn.

Một người là tiền bối đã từng quát thoát qua nhân tộc. Một là hậu duệ của gia tộc cường đại trong Vạn Uyên đảo.

Hai người này chết đi tuyệt đối sẽ không sóng êm biển lặng như vậy được.

- Thiếu chủ, không cần lo lắng. Thư Vạn Thanh này có lẽ chỉ nói quá lên thôi. Hơn nữa Hạ Hầu Kinh kia có khả năng là người thừa của Vạn Uyên đảo. Nếu không dùng sự cường đại của Hạ Hầu nhất tộc, tại sao lại không phái ra một ít người tới?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Làm thì đã làm rồi. Dù cho đưa nhiều phiền toái và hậu hoạn tới như vậy, ta cũng nhận hết. Nếu như không diệt trừ bọn chúng, kiếp nạn Khổ Man tộc trước mắt, chưa hẳn có thể bình yên vượt qua.

Giang Trần ngược lại cảm thấy không sao cả.

Trên thực tế, cường giả lánh đời Nhân tộc cũng tốt, hậu bối di dân của Vạn Uyên đảo cũng tốt, trong đầu Giang Trần đã xem thường bọn họ.

Bởi vì bọn họ không phải là cường giả biết đảm đương.

- Được rồi, truyền hiệu lệnh của ta. Ngày mai đại quân xuất phát, trở lại Lưu Ly vương thành. Tất cả tù binh của Phong Vân giáo, không thu nạp bất kỳ một ai.

Giang Trần không giết bọn họ đã là ban ân đặc biệt rồi. Đối với loại người có vấn đề về đạo đức và tính cách này, Giang Trần cũng không có hứng thú thu nhận.

Thu nhận những người này, không thể nghi ngờ là hành động thiếu trách nhiệm với bản thân mình.

Trận chiến không được tính là quá gian nan này rốt cuộc cũng hạ màn. Lưu Ly vương thành như cơn lốc, quét ngang đám ô hợp này.

Giang Trần triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, nói:

- Lão kim, ở đây có pháp thân của một cường giả Thiên Vị. Ngươi có muốn không? Pháp thân này tuyệt đối là tinh hoa trong tinh hoa.

Phệ Kim thử vương vui mừng quá đỗi, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhận được kinh hỉ từ Giang Trần. Nhưng mà phần kinh hỉ này lại tới có chút đột nhiên.

Cũng khó trách Phệ Kim thử vương lại ngoài ý muốn như vậy. Đây chính là pháp thân Thiên Vị, tinh hoa tính mạng và tinh hoa huyết mạch tuyệt đối là thứ bổ dưỡng vô cùng.

Đáng thương cho Hạ Hầu Kinh, thân là thiên tài của Hạ Hầu nhất tộc tỏng Vạn Uyên đảo, lại chết tha hương như vậy, hơn nữa thân thể còn không giữ được, đây quả thực là gieo gió gặt bão.

Trận chiến này, thu hoạch có thể nói là cực lớn.

Giang Trần vuốt vuốt Thiên Vị phù chiếu của Hạ Hầu Kinh và Thư Vạn Thanh trong tay. Trong lòng đang suy nghĩ, rốt cuộc hai quả Thiên Vị phù chiều này lên phân phối thế nào.

Mỗi một cường giả Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa, đều luyện hóa một quả Thiên Vị phù chiếu, được Thiên địa chứng thực.

Mỗi một quả Thiên Vị phù chiếu đều chứng minh cho một cường giả Thiên Vị. Nếu như một cường giả Đế cảnh vô vọng đột phá Thiên Vị, một khi thu được một quả Thiên Vị phù chiếu, có hy vọng rất lớn luyện hóa, một lần hành động đột phá thành cường giả Thiên Vị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)