Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1517

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1517: Tất cả đã có sắp xếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần khẽ thở dài:

- Huy lão ca, không cần phải lo lắng, ta không tức giận. Tử U đại đế này, ta vốn cho rằng hắn sẽ chống đối ta, chọc giận ta giết hắn.

- ài, ai ngờ hắn lại như vậy, hy vọng sau này hắn không hồ đồ làm ác.

- Hy vọng như thế đi.

Nói thật Giang Trần cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Đồng thuật của Tử U đại đế này hắn vẫn thưởng thức.

Tự hủy hai mắt, tu luyện đồng thuật nửa đời người cũng chẳng khác nào triệt để bị phế bỏ.

Chuyện Tử U đại đế cũng không có làm cho Giang Trần sinh ra cảm giác không vui nào.

Đợi sau khi chuyện Phong Vân giáo chỉnh lý xong, Giang Trần lập tức hạ lệnh:

- Đại quân chuẩn bị, sáng sớm ngày mai trở lại Lưu Ly vương thành. Chuẩn bị quyết chiến thắng thua với Khổ Man tộc.

Mối họa lớn trong lòng là Phong Vân giáo bị diệt từ, kế tiếp chính là Khổ Man tộc.

- Tiêu Vân, Tiêu Phong. Hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.

Hòe Sơn nhị tiêu từ khi đầu nhập vào Giang Trần, biểu hiện vô cùng tốt, cũng nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ của Giang Trần đối với bọn họ.

Hai huynh đệ này mặc dù lúc ở trong Phong Vân giáo cũng không có phản bội, mà giống như Vô Song đại đế nằm vùng, tùy thời chuẩn bị trở lại Lưu Ly vương thành.

- Thiếu chủ có gì phân phó?

Giang Trần nhìn qua hai huynh đệ này, cười cười:

- Ngồi xuống rồi nói.

Hòe Sơn nhị tiêu hôm nay trước mặt Giang Trần tất cung tất kính, trong lòng còn có cảm giác kính sợ. Dù sao lần chiến đấu này bọn họ đã nhận ra được một việc, Giang Trần thiếu chủ này không đơn giản như biểu hiện bề ngoài.

Nếu như coi Giang Trần thiếu chủ như một cường giả Hoàng cảnh cao giai mà đối đãi, như vậy là sai mười phần.

Tu vi của Giang Trần thiếu chủ cho dù có hàng trăm cường giả cùng giai cũng khó mà đủ để cho người hành hạ.

- Lần này gọi cac ngươi tới là có việc vô cùng quan trọng muốn trưng cầu ý kiến các ngươi.

- Không dám, mong thiếu chủ phân phó.

Hòe Sơn nhị tiêu trước mặt Giang Trần khiêm tốn vô cùng.

- Có lẽ các ngươi đã biết hiện tại trên người ta có bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu. Mỗi một khỏa Thiên Vị phù chiếu đều có xác xuất vô cùng lớn tạo thành một cường giả Thiên Vị. Hiện tại ta muốn dùng bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu này, hai huynh đệ các ngươi cũng nằm trong phạm vi khảo sát của ta.

Hòe Sơn nhị tiêu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, căn bản không thể nào che dấu được. Trong lúc nhất thời Tiêu Vân kia lắp bắp hỏi:

- Thiếu chủ, người... người nói là muốn đem Thiên Vị phù chiếu ban cho chúng ta?

Hòe Sơn nhị tiêu hiển nhiên không ngờ tới, Giang Trần gọi bọn họ tới là muốn tuyên bố một tin tức lớn tới như vậy. Hai huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều kích động tới mức hai mắt đỏ bừng.

- Ta từng đồng ý với hai người các ngươi, sẽ ban cho các ngươi một đoạn cơ duyên. Năm đó ta truyền cho các ngươi một bộ công pháp, ta cũng từng cân nhắc qua. Tương lai ban thưởng cho các ngươi một đoạn cơ duyên thiên vị. Nếu như các ngươi dựa vào bản thân mình, tự mình tu luyện đột phá, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi tự mình thực hiện mộng tưởng đó. Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện ta có thể bảo đảm mười phần. Mà Thiên Vị phù chiếu lại là con đường đảm bảo nhất. Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu, có chín thành nằm chắc thậm chí còn hơn. Cho các ngươi đột phá Thiên Vị, trở thành cường giả Thiên Vị thế nhân ngưỡng mộ.

Giang Trần kiên nhẫn giải thishc, lại hỏi:

- Hai huynh đệ các ngươi tự mình lựa chọn đi. Muốn tự mình đi tới con đường Thiên Vị với xác suất khá thấp, hay là lựa chọn con đường bảo thủ này.

- Thiếu chủ, ta hỏi một chút, chúng ta có tất cả ưu, khuyết điểm gì.

Tiêu Viên chung quy vẫn còn tỉnh táo, bắt đầu tính toán thiệt hơn.

Hai huynh đệ bọn họ đều rất rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất thay đổi vận mệnh của bọn họ, cũng là cơ duyên trọng đại, chuyển mình lớn nhất trong đời bọn họ.

Lúc này kích động qua đi, nhất định phải tỉnh táo suy nghĩ, tỉnh táo lựa chọn.

- Loại thứ nhất, không có cam đoan chắc chắc, nhưng ưu điểm là tính phát triển tốt hơn, hơn nữa còn có khả năng vô hạn. Đương nhiên khả năng vô hạn này, cũng quyết định bởi thiên phú võ đạo và tiềm lực của các ngươi. Cho dù là cường giả Thiên Vị dựa vào bản thân mình đột phá cũng không phải mỗi người đều có thể đi tới cuối cùng. Mỗi người đều có cực hạn võ đạo của mình. Thiên tài đột phá cực hạn, đã ít càng thêm ít.

- Về phần loại thứ hai, so sánh tương đối ổn trọng hơn. Nhưng khuyết điểm quá rõ ràng, chính là đường Thiên Vị của các ngươi không có quá nhiều tiềm lực có thể đào móc. Nếu như các ngươi luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của Thiên Vị nhị trọng, vậy tiềm lực của các ngươi nhiều lắm cũng chỉ tới Thiên Vị nhị trọng. Muốn đột phá gông cùm, xiềng xích này, độ khó so với tu luyện bình thường còn khó hơn gấp trăm lần.

Giang Trần đem quan hệ lợi hại giữa hai lựa chọn này nói ra vô cùng rõ ràng, lựa chọn thế nào đành phải xem bản thân của Hòe Sơn nhị tiêu lựa chọn.

Hòe Sơn nhị tiêu nhìn nhau, nói:

- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta thương lượng một chút, được chứ?

Giang Trần cười nói:

- Các ngươi chậm rãi thương lượng, không vội quyết định. Dù sao nếu như các ngươi chọn loại thứ hai, hai quả Thiên Vị phù chiếu sẽ là thứ đặt trước cho các ngươi.

Hòe Sơn nhị tiêu đi tới trong góc. Hai huynh đệ cùng nhau thương lượng.

Cũng không lâu lắm, hai huynh đệ này đã lựa chọn kết quả.

- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta tự mình biết mình. Chúng ta lựa chọn phương án thứ hai. Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu ổn thỏa hơn một chút.

- Xác định chứ?

Giang Trần cười hỏi.

Tiêu Vân ngưng trọng gật đầu:

- Xác định.

- Nói ra nguyên nhân đi?

Giang Trần cũng hiếu kỳ.

- Thứ nhất thiên phú của hai huynh đệ chúng ta trong đám cường giả đế cảnh đều không tính là cao cấp nhất, coi như tự mình đột phá, dưới sự trợ giúp của thiếu chủ, miễn cưỡng có thể đột phá Thiên Vị, tiềm lực cũng chưa chắc đã nhiều. Hơn nữa, còn chưa tính tới khả năng nếu như không đột phá Thiên Vị thì sao? Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu ổn định hơn một chút. Thứ hai, bản thân tự mình tu luyện cần thời gian quá dài. Mà hiện tại đang loạn thế, luyện hóa Thiên Vị phù chiếu có lẽ là một con đường tắt. Chẳng những có thể dùng bảo vệ mình, mà còn có thể cống hiến thêm lực lượng, tác dụng cho thiếu chủ.

Tiêu Vân đưa ra đáp án, vô cùng dứt khoát.

Tiêu Phong cũng gật đầu:

- Thiếu chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, hai huynh đệ chúng ta cũng muốn chia sẻ chút gánh nặng với thiếu chủ. Không phải là giác ngộ của hai huynh đệ chúng ta cao bao nhiêu, mà là từ bụng ta suy ra bụng người, cảm thấy loại chủ tử như thiếu chủ đáng để chúng ta đi theo, đáng giá để chúng ta bán mạng.

Ngữ khí của Tiêu Phong tràn ngập chân tình.

Hai huynh đệ bọn họ đều xuất thân từ tán tu, năm đó bị Đan Cực đại đế đầu độc, kỳ thực làm không ít chuyện hoang đường. Hiện tại ở cùng Giang Trần, tìm được mục tiêu nhân sinh, ánh mắt nhìn người cũng bắt đầu kiện toàn.

*****

Bởi vậy trên phương diện cân nhắc vấn đề đã thành thục, lý trí hơn năm đó nhiều.

- Được rồi, hai huynh đệ các ngươi có thể cân nhắc như vậy chứng minh các ngươi không còn là Hòe Sơn nhị tiêu năm đó nữa. Lựa chọn này cũng không sai a.

Giang Trần cổ vũ vài câu:

- Ta đối với thuộc hạ đều hào phóng, không bạc đãi người tâm phúc. Hai huynh đệ các ngươi là thị vệ thiếp thân, tự nhiên ta phải đưa cho các ngươi hai khỏa Thiên Vị phù chiếu tốt nhất. Chỉ là, các ngươi cũng phải nhớ kỹ, một khi các ngươi luyện hóa hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này, dù về sau còn có Thiên Vị phù chiếu mạnh hơn nữa rơi vào trong tay ta, cũng triệt để vô duyên với các ngươi.

Tiêu Vân cười ha hả:

- Thiên hạ thứ tốt rất nhiều, không thể nào mỗi thứ tốt đều rơi vào trên đầu hai huynh đệ chúng ta a.

Tiêu Phong cũng nói:

- Có câu nói thế nào nhỉ. Nước có ba ngàn, ta dùng hồ lô uống, cái gì đó...

Giang Trần bật cười:

- Cái kia gọi là khát nước ba ngày, chỉ cần một hồ lô nước mà thôi.

Tiêu Phong gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:

- Đúng, đúng, chính là ý như vậy. Về sau nói không chừng bên người thiếu chủ còn có nhân thủ đắc lực hơn, hai huynh đệ chúng ta khi đó cũng không cần ăn quá nhiều như vậy a.

Giang Trần cũng không do dự, Giang Trần xuất ra hai khỏa Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh và Hạ Hầu Kinh ra.

- Hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này một là Thiên Vị tam trọng, một là Thiên Vị nhị trọng. Huynh đệ các ngươi, nên lựa chọn một lần nữa. Đương nhiên Thiên Vị nhị trọng là giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh, phương diện tiềm lực cao hơn Thư Vạn Thanh một chút. Cân nhắc qua, tiềm lực của hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này không sai biệt lắm.

- Bốc thăm chọn đi.

Tuy rằng là huynh đệ, nhưng Tiêu Vân cũng không muốn phá hỏng cảm tình huynh đệ, bốc thăm là biện pháp công bằng nhất.

Tiêu Phong cũng gật đầu nói:

- Bốc thăm.

Giang Trần cũng ủng hộ dùng loại phương pháp này, hắn tự mình sắp xếp, hai huynh đệ bốc thăm. Cuối cùng vẫn là Tiêu Phong đạt được Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.

Mà Tiêu Vân thì thu được Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.

Giang Trần đem hai khỏa Thiên Vị phù chiếu giao cho bọn họ, nói:

- Nhớ kỹ, sau khoảnh khắc này, các ngươi không giống như những người khác. Các ngươi là cường giả Chuẩn Thiên Vị. Nhưng mà trước khi không có đột phá Thiên Vị, các ngươi tốt nhất không nên lộ ra, không cần có bất kỳ hành động đắc ý quên mình nào. Nếu không rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân.

Cũng không phải Giang Trần đang nói quá lên.

Thiên Vị phù chiếu, có thể tạo nên cường giả Thiên Vị, đây là điều được mọi người công nhận. Một khi có người biết rõ huynh đệ bọn họ có Thiên Vị phù chiếu. Không biết sẽ có bao nhiêu người âm thầm quan sát, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cương vực nhân loại, nhìn như Lưu Ly vương thành đã thống nhất, thế nhưng cương vực nhân loại lớn như vậy, cường giả lánh đời có bao nhiêu, ai mà biết được.

Hai huynh đệ này nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, lập tức đáp ứng.

- Các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều. Ta sẽ sắp xếp hai huynh đệ các ngươi gần đây làm ít nhiệm vụ đi. Sắp xếp các nguuoiw có nhiều thời gian luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.

Hòe Sơn nhị tiêu nghe vậy đại hỉ, trong lòng cảm động.

Gặp được chủ tử như vậy, bọn họ còn lời gì để nói đây?

- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta ngu xuẩn, sẽ không vuốt mông ngựa. Ngày sau người cứ xem hành động của hai huynh đệ chúng ta, dù ngày sau thiếu chủ muốn chúng ta xông pha khói lửa, hai huynh đệ chúng ta tuyệt đối không nhíu mày nói nửa câu.

- Được rồi, trước tiên cất kỹ Thiên Vị phù chiếu đi.

...

Sau khi gặp Hòe Sơn nhị tiêu, Giang Trần lại một mình gọi Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế tới, hai người này là dòng chính của hắn ở Lưu Ly vương thành.

Chuyệ này cũng phải thông báo cho bọn họ một chút, bằng không Giang Trần cũng lo lắng trong đầu bọn họ sẽ có ý kiến.

- Thiếu chủ vội vàng gọi chúng ta tới, liệu có phải có chuyện tốt gì không?

Bàn Long đại đế cười hắc hắc, hắn từ chỗ Giang Trần nhận được chỗ tốt lớn nhất.

Tùng Hạc đan, Đế Lăng đan, cơ hồ không có một chỗ tốt nào không rơi xuống tay hắn.

Hơn nữa hắn và Giang Trần cùng chung hoạn nạn từ đầu, cho nên quan hệ cũng đặc biệt thân mật hơn một ít. Xưa nay vui đùa một chút, cũng chỉ có Bàn Long đại đế mới dám làm như vậy.

- Quả thực có chuyện tốt.

Giang Trần cười ha hả nhìn qua hai người này:

- Các ngươi đều là lão huynh đệ trong Lưu Ly vương thành ta, chuyện trong tay ta có Thiên Vị phù chiếu chắc các ngươi cũng đã đoná được.

Bàn Long đại đế cười hắc hắc:

- Thiếu chủ, chẳng lẽ người muốn phát Thiên Vị phù chiếu?

Tên này nghe được Thiên Vị phù chiếu, hai mắt sáng ngời.

Nhưng mà Tịch Diệt đại đế lại mỉm cười, tuy rằng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng cũng không có vì vậy mà mừng như điên.

- Bàn Long, hôm nay ta gọi các ngươi tới đây không phải là muốn cho các ngươi Thiên Vị phù chiếu. Mà muốn nói cho các ngươi biết, Thiên Vị phù chiếu này các ngươi không cần cũng được.

Bàn Long đại đế uể oải, nói:

- Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì ta hiện tại còn chưa tới Đế cảnh đỉnh phong sao?

Tịch Diệt đại đế cười rộ lên:

- Bàn Long, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra thiếuc hủ còn có ý đồ khác sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Hai mắt Bàn Long đại đế lại sáng ngời:

- Vậy sao? Thiếu chủ, rốt cuộc người có sắp xếp gì, nói cho chúng ta nghe một chút đi.

Giang Trần gật đầu:

- Ta sẽ tìm kiếm cơ duyên Thiên Vị cho các ngươi, nhưng ta không hy vọng các ngươi thông qua luyện hóa Thiên Vị phù chiếu nhận được cơ duyên Thiên Vị. Bởi vì nội tình của các ngươi, cùng với thiên phú và tiềm lực không cần phải dựa vào Thiên Vị phù chiếu mới có thể đột phá Thiên Vị.

- Thiếu chủ muốn chúng ta tự mình đột phá?

Bàn Long đại đế dùng vẻ mặt cầu xin nói:

- Độ khó quả thực không nhỏ a. Cương vực nhân loại mấy ng ày năm qua cũng không có nghe nói qua ai dựa vào tu luyện mà tự mình đột phá được.

- Ngươi làm sao biết không có? Chẳng lẽ người ta đột phá phải báo cho ngươi biết một tiếng sao?

Hiện tại Giang Trần có chút hoài nghi, cương vực nhân loại thực sự chưa từng có người đột phá qua hay sao?

Hắn không biết cương vực nhân loại liệu có ở trong cảnh tượng khó xử này thật không. Hắn cảm thấy, cường giả Thiên Vị lánh đời không xuất hiện, nhất định là không muốn liên quan, dây dưa gì tới cương vực nhân loại này. Chuyện thế tục đã rất khó làm cho bọn họ động tâm. Cho nên đại bộ phận cường giả Thiên Vị, mới chọn lánh đời không xuất hiện.

Có lẽ cũng có khả năng có nhân tố khác.

Nhưng Giang Trần tin chắc rằng, cương vực nhân loại tuyệt đối không thể nào kiệt quỵ tới mức cường giả Thiên Vị không có. Cho dù sau cuộc chiến Phong ma thượng cổ, cương vực nhân loại bị phá hủy thành cặn bã, nhưng nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức như vjaya, không có khả năng chuyển biến xấu như thế. Linh mạch bị phá hỏng, nhưng mà tự nhiên sẽ thai nghén ra lại.

Linh địa tiêu vong, cũng sẽ có trọng sinh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)