Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1522

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1522: Phát tài lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiềm Hành phù này bất luận công thủ đều có thể nói là phù lục hoàn mỹ.

Đương nhiên đối mặt với đối thủ đặc biệt cường đại. Tiềm Hành phù này cũng chưa chắc đã hữu hiệu.

Nhưng mà theo lý thuyết mà nói, bất kể phù lục công kích hay là phòng ngự, gặp phải đối thủ viễn siêu mình thì cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.

So sánh với nhau, Tiềm Hành phù này càng có ưu thế hơn một chút.

- Khó trách Thư Vạn Thanh kia có thể thẩm thấu vào trong địa bàn của Nguyệt Thần giáo, ám sát vương tử của Cổ Na bộ lạc kia. Hóa ra là có phù lục nghịch thiên này.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng còn sợ hãi.

Nếu như Thư Vạn Thanh kia dùng Tiềm Hành phù này chạy tới Khổng Tước thánh sơn thì thế nào? May mắn mà Khổng Tước thánh sơn có Cửu Vi Phi Hoa trận.

Cửu Vi Phi Hoa trận này tuy rằng không có cách nào phòng ngự được công kích của Thư Vạn Thanh. Thế nhưng nếu như Thư Vạn Thanh muốn mạnh mẽ phá trận, tất sẽ có chấn động.

- Thư Vạn Thanh kia nhất định đã tới, chỉ là không có cách nào bất tri bất giác phá vỡ Cửu Vi Phi Hoa trận, cho nên mới không mạo hiểm a.

Đây là suy đoán của Giang Trần.

Nếu như Thư Vạn Thanh muốn đối phó hắn, trực tiếp ẩn nấp ám sát, tự nhiên là biện pháp tốt nhất. Cần gì phải ngàn dặm xa xôi đi ám sát vương tử Khổ Man tộc kia.

- Phù lục nhất đạo quả nhiên có tạo hóa chi công. May mắn mà trận chiến lúc trước ta chiếm tiên cơ, dùng Cửu Cung mê trận đồ kia vây khốn hắn. Nếu không hắn thi triển Tiềm Hành phù này, ẩn nấp vô tung, muốn giết hắn độ khó quả thực không nhỏ.

Cửu Cung mê trận đồ cường đại, có thể vây khốn Thư Vạn Thanh, cho nên Thư Vạn THanh không có cách nào thi triển Tiềm Hành phù này, cho dù thi triển cũng không có tác dụng.

Bởi vì trong trận pháp này, tác dụng của Tiềm Hành phù không phát uy ra được uy lực cực hạn. Dùng cũng chưa chắc đã có hiệu quả tốt nhất.

Đương nhiên theo Giang Trần suy đoán, khả năng lớn hơn là Thư Vạn Thanh kia khinh địch.

Bởi vì dùng tính tình của Thư Vạn THanh, sau khi hắn bị nhốt, thậm chí còn không cảm thấy Giang Trần sẽ có biện pháp lấy mạng hắn, cho nên căn bản hắn không có khả năng cân nhắc nghiêm túc việc vận dụng Tiềm Hành phù này.

Mà đợi sau khi Giang Trần đánh lén hắn, tất cả tới quá nhanh, hắn căn bản không kịp vận dụng.

Sau khi bị thương. Tu vi giảm nhiều, đoán chừng không có cách nào phát huy hiệu quả tốt nhất của Tiềm Hành phù này, cho nên Thư Vạn Thanh kia từ đầu tới đuôi đều không có sử dụng Tiềm Hành phù này.

- Ha ha, hắn không cần là tốt nhất, thứ này lại tiện nghi cho ta.

Giang Trần nhìn qua Tiềm Hành phù, tuy rằng rõ ràng đã sử dụng qua ít nhất hai ba lần. Thế nhưng Tiềm Hành phù này có lẽ còn có ba bốn lần cơ hội sử dụng.

- Tiềm Hành phù này ta nên để cho mình dùng.

Giang Trần thận trọng giữ Tiềm Hành phù, còn có một tấm Thiên Vị Chân Cương phù, cùng với một tấm Thiên Vị Ngự giáp phù, để vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Ba tấm phù lục này là thứ hắn nhận định mình phải mang theo. Gặp phải cường giả chính thức, gặp phải chiến đấu khổ cực chính thức, chính là lúc cần dùng tới.

Còn lại một tấm Thiên Vị Ngự giáp phù, Giang Trần lo lawnsgs tới việc lúc đó hắn nên đưa cho ai.

Vô luận thế nào, tất cả bảo vật đều phải phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó, không thể lãng phí.

Sau khi kiểm kê bốn tấm phù lục, đây cũng chỉ là một góc của núi băn gtrong đống bảo vật mà Thư Vạn Thanh cất giấu. Đương nhiên đại bộ phận đồ vật tuy rằng trong mắt người khác đều là bảo vật không tầm thường. Nhưng mà trong mắt Giang Trần, hắn không để ý một chút nào. Nhất là một ít đồ vật cấp bậc Đế cảnh sử dụng, Giang Trần cũng loại nó ra, hắn định tới lúc đó ban thưởng toàn bộ cho người dưới tay mình.

Thứ tốt của Thư Vạn Thanh rất nhiều. Hơn nữa dường như lão nhân này có sở thích thu thập bảo tàng, cả nhẫn trữ vật, khắp nơi đều chất đầy các thứ.

Cho dù là bảo vật của một trăm cường giả Đế cảnh cộng lại chỉ sợ cũng không có cách nào bằng đống bảo vật mà cường giả Thiên Vị như Thư Vạn Thanh cất chứa.

- Cường giả Thiên Vị quả thực giỏi vơ vét của cải a.

Giang Trần không thừa nhận cũng không được.

Tiếp tục kiểm kê, phàm là đan dược, Giang Trần đều mặc kệ. Những bảo vật khác có lẽ Giang Trần sẽ nhìn một chút, nhưng mà đan dược thành phẩm, Giang Trần không thích nhìn, cũng kinh thường nhìn qua.

Chỉ cần phân biệt qua một chút, hắn đã ném qua một bên.

Nhưng mà Giang Trần không thừa nhận cũng không được. Những đan dược này kỳ thực cũng không tầm thường, đối với bất luận một cường giả Đế cảnh nào khác mà nói, những đan dược của Thư Vạn Thanh đều là cơ duyên lớn lao.

Giang Trần định tới lúc đó xem những đan dược thành phẩm này, nhìn tình huống mà chậm rãi phân phát cho mọi người dùng.

Những vật này hắn có giữ lại không phải là không dùng được. Mà là hắn không muốn dùng. Phương diện đan dược Giang Trần chỉ tín nhiệm thứ của mình, đan dược mà hắn muốn dùng thì cũng phải là do tự mình luyện chế ra.

Đây là một loại bản tâm, kiên trì của đan dược đại sư mà Giang Trần đã luyện thành từ kiếp trước.

Ngược lại, linh dược lại càng ưa thích. Linh dược không phải là đan dược thành phẩm, là linh vật trời sinh, nuôi dưỡng, không có bàn tay của con người. Bông sen ở nước trong đương nhiên sẽ đẹp hơn.

Giang Trần ưa thích loại linh vật trời sinh do thiên địa nuôi dưỡng này.

Linh dược mà Thư Vạn Thanh cất dấu quả thực không ít. Đương nhiên thứ tiếc nuối duy nhất chính là cho dù cường giả Thiên Vị cũng vậy, số lượng linh dược thu thập được đại đa số là linh dược Thiên cấp. Không có thứ cao hơn. Chỉ là linh dược so với cường giả Đế cảnh bình thường thì lớn hơn rất nhiều a.

Số lượng linh dược do Thư Vạn Thanh cất dấu này có hơn một ngàn.

Rất nhiều thứ Giang Trần tha thiết mơ ước, Thư Vạn Thanh đều có. Ví dụ như Thiên Địa Lăng Vân chi, nguyên vật luyện liệu chế Đế Lăng đan.

Thư Vạn Thanh này không ngờ có hơn mười gốc.

- Lão gia hỏa này quả nhiên là kẻ có tiền.

Giang Trần cũng không thể không cảm khái. Phải biết rằng Giang Trần thu mua Thiên Địa Lăng Vân chi này đã mấy năm, cũng không thu được vài cọng.

Mà lão nhân này, trong nhẫn trữ vật tùy tiện cũng có mười gốc. Hơn nữa rất rõ ràng, cấp bậc của linh dược này đối với cường giả Thiên Vị tam trọng như Thư Vạn Thanh mà nói, trên cơ bản tác dụng không lớn.

Thế nhưng mà dù vậy lão nhân này vẫn giữ lấy không ném ra, cho dù là đặt mốc meo trong nhẫn trữ vật cũng khong chịu lấy ra cho thiên hạ.

- Chẳng lẽ mỗi một cường giả Thiên Vị đều là thần giữ của sao?

Như vậy cũng tốt. Để cho Giang Trần nhặt được tiện nghi lớn.

Giang Trần hào hứng bừng bừng kiểm kê đám linh dược Thiên cấp này. Những thứ tốt này tự nhiên Giang Trần không coi như chiến lợi phẩm mà phân phát.

Bởi vì những vật này chỉ có ở trong tay Giang Trần hắn mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

- Ồ? Hai gốc linh dược Thiên cấp này lão nhân này lại dùng linh hạp cao giai. Chẳng lẽ có gì không giống với linh dược bình thường?

*****

Giang Trần quét mắt qua, phát hiện hai linh hạp không giống bình thường.

Mở ra xem xét, Giang Trần cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.

- Linh dược cấp bậc Chư Thiên.

Linh dược kỳ thực cũng có phẩm cấp, đối với võ giả thế tục mà nói, linh dược Thiên cấp chính là đỉnh phong. Thế nhưng trên thực tế linh dược Thiên cấp cũng không thực sự là linh dược Thiên cấp. Mà chỉ là một loại xưng hô trên lý luận mà thôi, bởi vì linh dược Thiên cấp tương đương với cường giả Đế cảnh.

Cái gọi là linh dược Thiên cấp cũng không có trải qua thiên địa pháp tắc khảo nghiệm.

Còn linh dược chân chính vượt qua thiên địa pháp tắc khảo nghiệm, linh dược nhận được pháp tác thiên địa tán thành, đó chính là linh dược cấp bậc Chư Thiên.

Đương nhiên linh dược cấp bậc Chư Thiên cũng chỉ là một cách gọi chung mà thôi.

Những linh dược cấp bậc Chư Thiên mới thực sự là linh dược hữu dụng cho cường giả cấp Thiên Vị.

Giang Trần nhìn thấy hai gốc linh dược cấp bậc Chư Thiên, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết. Đây mới là linh dược mà kiếp trước hắn tiếp xúc tương đối nhiều a.

Tuy rằng hai gốc linh dược này trong đám linh dược Chư Thiên chỉ là tồn tại hạ đẳng, nhưng mà ít ra cũng đã làm cho Giang Trần tìm ra được cảm giác thân thiết.

- Không tệ, không tệ.

Giang Trần thưởng ngoạn hai gốc linh dược cấp bậc Chư Thiên này, tưởng tượng tới thời điểm vuốt ve linh dược Chư Thiên kiếp tước, trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy hoài niệm không thôi.

- Ta nhất định phải cố gắng, nhất định phải siêu việt thiên địa pháp tắc, cảm ngộ Chư Thiên, thăm dò Chư Thiên đại thế giới.

Giang Trần càng nghĩ tới kiếp tước càng xúc động, loại cảm xúc lắng đọng trong lòng hắn từ kiếp trước tới kiếp này bạo phát ra.

Thật lâu sau hắn mới khống chế được cảm xúc, đem hai gốc linh dược cấp bậc Chư Thiên này cất đi. Hai gốc linh dược này hiện tại hắn còn không dùng được, nhưng mà tương lai nhất định có thể dùng được.

Trong lúc nhất thời, loại thứ tốt này, Giang Trần tuyệt đối không ngại nhiều.

Sau khi kiểm kê đan dược và linh dược, còn có một ít vật phẩm, Giang Trần cũng lựa chọn lưu lại một chút. Đại bộ phận đều không có lưu giữ.

Về phần công pháp, cũng là thứ mà Thư Vạn Thanh này cất giấu nhiều nhất.

Trong nhẫn trữ vật này, điển tịch về công pháp thậm chí còn có mấy vạn. Hơn nữa cơ hồ tất cả điển tịch đều là tồn tại vô cùng hi hữu.

Thư Vạn Thanh này cũng là người có tâm, mỗi một loại công pháp, cấp bậc gì đều có ghi lại rõ ràng trên một tờ giấy.

- Chậc chậc, lão gia hỏa này đời này đoán chừng chuyên tâm làm chuyện càn quét như vậy a. Một người cho dù sống trên vạn năm, muốn cất chứa nhiều thứ như vậy cũng không dễ a.

Giang Trần cũng cảm thán nói.

Về phần những điển tịch này Giang Trần không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng mà Giang Trần không thể không thừa nhận, đây là một bút tài phú.

- Những điển tịch này có rất nhiều đều là điển tịch thất truyền trong nhân tộc. Thư Vạn Thanh này ích kỷ như vậy, thu cho mình dùng. Cũng không để cho chúng lưu truyền ra bên ngoài. Cương vực nhân loại suy bại như vậy, nguyên nhân là ở chỗ này.

Giang Trần nghĩ tới đây cũng tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Hiện tại cuối cùng Giang Trần cũng hiểu rõ, vì sao cương vực nhân loại sau cuộc chiến phong ma thượng cổ lại suy bại tới mức thê thảm như vậy. Hóa ra nguyên nhân ở chỗ này. Có quá nhiều cường giả đỉnh cấp tư tâm quá nặng. Đem tài nguyên, các loại thứ tốt trở thành vật phẩm tư nhân, mà khong chịu truyền thừa xuống dưới.

Nếu như cương vực nhân loại có một trăm Thư Vạn Thanh, đại bộ phận tài nguyên của cương vực nhân loại vĩnh viễn không có cách nào chảy ra ngoài.

Cứ như vậy, cương vực nhân loại càng ngày càng suy bại.

Giang Trần có thể đoán ra được. Nếu như mình đem hơn vạn điển tịch này phân phát xuống dưới. Trong vòng ngàn năm tương lai, cương vực nhân loại tuyệt đối có thể xuất hiện hơn trăm nhà tương đương với tông môn nhất phẩm.

Bởi vì rất nhiều điển tịch ở đây hoàn toàn không kém điển tịch trấn tông của các tông môn nhất phẩm. Rất nhiều, rất nhiều thậm chí còn vượt quá điển tịch trấn tông của các tông môn.

Đương nhiên Giang Trần đối với điển tịch không quá thích thú. Bản thân hắn có trí nhớ kiếp trước, đây chính là một bảo khố điển tịch cực lớn, hơn nữa cấp độ điển tịch còn cao và phong phú hơn những thứ này gấp vạn lần.

Nhưng mà đối với cương vực nhân loại mà nói, những điển tịch võ đạo này bản thân vốn thuộc về nhân tộc. Giang Trần cảm thấy mình có trách nhiệm lần nữa lưu truyền, truyền xuống cho hậu thế cương vực nhân loại.

Giang Trần kiểm kê những điển tịch này, trong lòng đã có chủ ý đại khái.

Tiếp tục kiểm kê những thứ trong nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh, tuy rằng đều không tệ lắm, nhưng mà những thứ hữu dụng vớ Giang Trần cơ hồ không có.

Ngay khi Giang Trần cho rằng kiểm kê gần xong, có thể kết thúc quá trình, bỗng nhiên ánh mắt Giang Trần quét qua một cái hộp trong góc.

- Ồ? Thứ này giấu trong khe hẹp này là có ý gì?

lòng hiếu kỳ của Giang Trần bị câu dẫn ra, vốn hắn cho rằng kiểm kê hoàn tất, không ngờ tới trong góc này lại còn có một cái hộp như vậy.

Giang Trần cầm nó trong tay, nhưng mà Giang Trần cũng không vội mở ra.

Mà hắn để xa xa, giương tay lên, một đạo ám khí nhẹ nhàng đánh vào trên cái khóa hộp. Tiếng khóa mở ra vang lên.

Sau khi khóa được mở ra, hộp cũng được mở ra theo.

Không có nguy hiểm mà Giang Trần đã đoán trước. Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng điều tra từ xa, phát giác không có một chút uy hiếp nào, lúc này mới đi qua.

Hộp này, đồ vật bên trong vô cùng tinh xảo, đủ thấy giá trị xa xỉ của nó.

Trong hộp có ba ngăn

Mỗi một ngăn đều đặt một thứ đồ vật giống như đan dược. Giang Trần nhìn thấy thứ này, trong lòng khẽ động, thứ này quả thực vô cùng quen mắt.

- Xá lợi võ đạo?

Giang Trần cơ hồ không thể tin được vào mắt mình.

Đây thực sự là xá lợi võ đạo. So với Minh Đà xá lợi mà hắn vừa mới luyện hóa hoàn toàn không sai biệt lắm. CHỉ là cấp độ của ba miếng xá lợi võ đạo này rõ ràng còn cao hơn một chút.

Chuyện này khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc, không thể nghi ngờ, ba miếng xá lợi võ đạo này đều có cấp bậc Đế cảnh.

- Thư lão đầu từ nơi nào thu được nhiều xà lợi võ đạo của Đế cảnh như vậy?

Trong đầu Giang Trần tràn ngập nghi hoặc. Nhắc tới xá lợi võ đạo đế cảnh, đối với Thư lão đầu này mà nói, nhất định không có bất kỳ tác dụng nào.

Thế nhưng mà lão người trời sinh có tính cách thu thập mọi thứ này mà nói, có lẽ căn bản sẽ không quản những vật này, chỉ cần là đồ tốt, ai đến hắn cũng không có cự tuyệt.

Nhưng mà có thể thu thập được ma miếng Xá lợi võ đạo, hơn nữa đều là đế cảnh, chuyện này quả thực khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Dù sao loại vật như xá lợi võ đạo vô cùng hiếm thấy. Đại bộ phận cường giả võ đạo đạo, khi dương thọ gần hết, đều hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Cũng không phải ai cũng có dũng khí, đem tinh hoa võ đạo cả đời mình luyện hóa thành xá lợi võ đạo, chuyện này là không thực tế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)