Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1548

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1548: Người tốt Giang Trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Người gầy bỗng nhiên ý thức được mình nói có chút nặng, vội vàng giải thích nói:

- Công tử, ta không phải hoài nghi thực lực của ngươi. Ta nói là, người may mắn bị rút trúng, quá ít quá ít. Hơn nữa, dù bị chọn trúng, ai biết là bị gọi đi chấp hành nhiệm vụ gì? Muốn đạt được tự do, nhất định phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh. Nói trắng ra, là tiến vào Đông Diên đảo, mạng nhỏ có chín thành chín không thuộc về mình rồi.

Trong lời nói của người gầy, cũng bực tức đầy bụng, tràn đầy ai oán.

Giang Trần hỏi:

- Nơi đây đã lưu đày nhiều người như vậy, sẽ không có người muốn chạy đi sao? Hoặc là nói, cùng một chỗ bạo động? Thoát đi nơi đây?

Người gầy cười khổ, dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Giang Trần:

- Công tử gia, xem ra ngươi đối với Đông Diên đảo này, thật sự là hoàn toàn không biết gì cả a. Nơi này, tứ phía là biển tử vong, mặt biển không cách nào phi hành. Không có Phi Thuyền độc nhất vô nhị, căn bản không cách nào ly khai hải vực này. Hơn nữa, bên ngoài Đông Diên đảo này, khắp nơi đều là cơ quan cấm chế, đi xông những địa phương kia, trên cơ bản là chịu chết!

- Ngoài ra, trên Đông Diên đảo này, còn có đội ngũ trông coi, còn có thế lực khắp nơi giúp nhau theo dõi, muốn tránh tất cả nhân tố mặt trái, thoát đi nơi này. Trong lịch sử Đông Diên đảo, người giam giữ, tối thiểu dùng ức mà tính, nhưng mà người thành công đào thoát, không cao hơn mười cái. Ngươi biết đây là cái khái niệm gì sao?

Người gầy kia hỏi lại Giang Trần.

Giang Trần nghe xong người gầy nói, lại không tin, quay đầu hỏi Thiết Tháp đại hán kia:

- Huynh đệ khỉ ốm này của ngươi nói, đều là tình hình thực tế?

- Phi! Lão tử mới không có loại huynh đệ như hắn, không có cốt khí, sợ chết. Tại Đông Diên đảo, người sợ chết, nhất định sẽ chết trước!

Thiết Tháp đại hán đỏ mắt, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Lão tử mới không sợ ngươi, muốn giết cứ giết, dù sao lão tử ở Đông Diên đảo, cũng ngao đủ rồi, tội cũng thụ đủ rồi!

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Ngươi ngay cả chết còn không sợ, còn sợ nói vài lời sao?

Thiết Tháp đại hán khẽ giật mình:

- Cái gì?

Giang Trần cau mày nói:

- Ta hỏi ngươi, hắn nói những chuyện kia, đều là tình hình thực tế sao?

Thiết Tháp đại hán đùa cợt nói:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự bị điên, muốn chạy trốn khỏi nơi này? Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi sớm chết cái tâm đó đi. Tuy Hầu tử kia khoa trương, nhưng đại bộ phận nói đều là tình hình thực tế. Từ nơi này đào thoát, mấy vạn năm qua, tuyệt đối không cao hơn mười người thành công!

Mặc dù Thiết Tháp đại hán này ái nam, để cho Giang Trần nổi da gà. Bất quá, người này nhìn về phía trên, cũng không phải loại người ăn nói lung tung, so với sấu hầu tử kia, là đáng tin nhiều hơn.

Lập tức, Giang Trần gật gật đầu, một tay buông Thiết Tháp đại hán ra:

- Ngươi có thể đi.

Thiết Tháp đại hán kia khẽ giật mình:

- Ngươi thả ta đi? Ngươi sẽ không sợ ta bất lợi với ngươi? Hoặc là đi mật báo?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Đó là sự tình của ngươi.

Thiết Tháp đại hán giật mình, ở Đông Diên đảo, có người rõ ràng tha mạng cho hắn, đây hoàn toàn không phù hợp Logic sinh tồn của Đông Diên đảo a.

Tại đây, quy tắc không phải ngươi chết, chính là ta vong.

Thiết Tháp đại hán cơ hồ hoài nghi, công tử ca trước mắt này, là không phải cố ý trêu đùa hí lộng mình, chờ mình đào tẩu, hắn lại đuổi giết, hoặc là hắn có yêu thích đặc thù, ưa thích đuổi bắt con mồi chứ? Thả mình đi, chỉ là muốn để cho mình làm con mồi?

- Như thế nào? Không muốn đi?

Giang Trần nhướng mày.

- Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, tự mình kết liễu, ta cũng sẽ không phản đối.

Giang Trần dù bận vẫn ung dung.

Thiết Tháp đại hán ngây người nửa ngày:

- Ngươi thực thả ta đi?

- Thuận tiện, sấu hầu tử này cũng giao cho ngươi xử lý. Bổn công tử trên nguyên tắc không muốn giết hắn, bất quá hắn thật sự là quá ác tâm, ta không thích hắn.

Thiết Tháp đại hán không nói hai lời, trực tiếp đi lên.

Sấu hầu tử kia kêu liên tục:

- Công tử, công tử, ta nên nói đều nói, ngươi tha ta một mạng, tha ta một mạng. Đừng giết ta, ta sẽ quỳ liếm giày ngươi a!

Giang Trần một hồi ác hàn, trong mắt Thiết Tháp đại hán kia cũng hiện lên vẻ giận dữ:

- Mặt của lão tử cũng bị hỗn đản ngươi làm mất hết.

Nói xong, Thiết Tháp đại hán vung chân, một cước chặt xuống.

Ba!

Đầu của sấu hầu tử, lập tức như một trái dưa hấu nổ bung.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Làm cho gọn gàng vào.

Thiết Tháp đại hán kia trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Ngươi thật sự không giết ta?

- Ngươi muốn bị ta giết như vậy?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói:

- Nếu như trong nội tâm ngươi bất an, đem tin tức lúc trước hắn nói, chỉnh lý lại một chút, nói không chừng tâm tình ta tốt, ngươi có thể sống được càng lâu.

Thiết Tháp đại hán kia thở dài một tiếng:

- Mà thôi, công tử ca ngươi, chỉ sợ là đắc tội người nào của gia tộc, bị lưu đày đến nơi đây. Có lẽ ngươi đến bây giờ, còn không biết nơi này kinh khủng bực nào. Nếu như ngươi biết nơi này kinh khủng bực nào, có lẽ ngươi sẽ cười không nổi. Ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, ba huynh đệ chúng ta, chỉ là tầng dưới chót của Đông Diên đảo mà thôi. Thực lực của ta, nhiều lắm là ở khu vực biên giới vùng này pha trộn, còn phải mỗi ngày chờ đợi lo lắng. Chúng ta lấy danh hào dọa người như vậy, nói chuyện làm việc khoa trương như vậy, nói trắng ra, cũng là muốn ở trên thanh thế, trước chấn nhiếp đối phương.

Thiết Tháp đại hán này, ngược lại vô cùng thành thật.

Đối với sự tình bọn hắn là tầng dưới chót của Đông Diên đảo, cũng không chút nào giấu diếm.

- Ba huynh đệ các ngươi là tầng dưới chót, vậy Đông Diên đảo này mạnh nhất, đã đến cấp độ gì? Thiên Vị sao?

- Thiên Vị là tất nhiên. Nghe nói mạnh nhất, còn có đại Thiên Vị cường giả. Bất quá, những chuyện này chỉ là nghe đồn, đến cùng có đại Thiên Vị hay không, ai cũng chưa từng thấy qua. Nhưng mà, Đông Diên đảo này, tuyệt đối không có đơn giản như ngươi thấy. Ngươi muốn rời nơi đây, khả năng cực kỳ bé nhỏ. Ngươi nghĩ những chuyện kia, còn không bằng trước nghĩ lại, như thế nào thuận thuận lợi lợi sống sót ở chỗ này. Sống sót mới có cơ hội, không sống, thì dù người ta chọn lựa tử sĩ, cũng không tới phiên ngươi.

Tựa hồ Thiết Tháp đại hán cảm thấy Giang Trần tha cho hắn một mạng, kích phát chút tâm tình cảm ơn. Ở nơi này lâu rồi, đa số người đều là ý chí sắt đá.

Nhưng mà liên quan đến sinh tử, bao nhiêu vẫn sẽ có một chút cảm ơn như vậy.

Lời nói từ trong miệng Thiết Tháp đại hán này nói ra, so với sấu hầu tử kia thì tin cậy hơn nhiều.

- Như vậy Đông Diên đảo này, thật sự có rất nhiều thế lực sao?

- Có! Bất quá, đến cùng có bao nhiêu thế lực, dùng chỗ của chúng ta, căn bản không rõ ràng lắm. Bởi vì, chúng ta ngay cả thế lực bên ngoài, người ta cũng không nhìn trúng!

Thiết Tháp đại hán có chút uể oải, hiển nhiên, tại Đông Diên đảo, ba người bọn họ, hỗn cũng không như ý, nói trắng ra, là ba cái ô hợp.

*****

Giang Trần thấy từ trong miệng Thiết Tháp đại hán, cũng không chiếm được tin tức hữu dụng gì rồi.

Chán nản khoát tay áo:

- Ngươi đi đi, ngươi so với hai cái kia thì thuận mắt hơn một ít, bổn công tử tha cho ngươi một mạng.

Vốn, Giang Trần đối với ba người này là phi thường chán ghét. Bất quá, cân nhắc đến hoàn cảnh của Đông Diên đảo, người bình thường đều sẽ biến thành tên điên.

Nhìn Thiết Tháp đại hán kia, bản tính rõ ràng không giống như là loại tội ác tày trời, nên Giang Trần không có hứng thú giết hắn.

Thiết Tháp đại hán kia không ngờ tới Giang Trần thật muốn thả hắn đi, chần chờ một chút, lúc này mới gật gật đầu, cắn răng một cái, quay người đi ra.

Đi đến khu vực an toàn, Thiết Tháp đại hán kia mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng mà tâm tình của hắn, lại không có vì chạy thoát liền dễ dàng hơn.

Không biết vì cái gì, người trẻ tuổi kia tha hắn, lại để cho hắn đột nhiên có loại cảm giác hoang đường. Đây chính là Đông Diên đảo a, rõ ràng có người sẽ tha người khác một con đường sống.

Vốn muốn cất bước ly khai, Thiết Tháp đại hán kia nghĩ nghĩ, lại chần chờ. Dừng bước chân một chút, tựa như đang tự hỏi cái gì.

Trôi qua một lát, người đàn ông kia rõ ràng quay lại, đi đến chỗ Giang Trần.

Giang Trần khoanh chân ngồi ở địa phương cách đó không xa, cũng không có ly khai. Thần thức phát giác được Thiết Tháp đại hán kia đi trở về.

Giang Trần có chút ngoài ý muốn, cau mày nói:

- Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?

Thiết Tháp đại hán kia giơ cao hai tay:

- Ta không có ý khiêu khích. Ta chạy tới khu vực an toàn, bất quá nghĩ tới một sự kiện, cho nên lại phản hồi tới tìm ngươi.

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Ngươi tốt nhất nói ra một lý do thích hợp.

Cho ngươi cơ hội chạy trốn, nếu như không quý trọng, còn đi tìm cái chết, Giang Trần tuyệt không ngại tiễn đưa hắn một đoạn đường.

Người nọ cũng không tới gần, đứng ở xa xa, hướng Giang Trần ném tới một vật.

Vật kia rơi vào trên bãi cỏ, Giang Trần lườm đi, là một ngọc giản đen nhánh.

- Đây là cái gì?

Giang Trần hỏi.

- Ta xem không hiểu, ở mấy năm trước, ta từ trong một bộ xương cốt ven đường tìm được. Thần trí của ta có hạn, phá giải không được. Có lẽ, cho ngươi có chút tác dụng a.

Tại Đông Diên đảo, ai cũng chưa nói tới tài phú đầy đủ. Dù sao, nơi này trên cơ bản chỉ có cướp đoạt, không có sinh sản, nơi nào đến tài phú?

Tài nguyên có hạn, đều là ở trong tay vô số người, qua tay đến qua tay đi. Hôm nay người này chết, đồ đạc của hắn, toàn bộ lưu lạc đến trong tay người giết hắn.

Ngày mai, nói không chừng người giết hắn, lại bị người khác giết, đồ vật lại rơi vào trong tay hung thủ mới. Như thế tuần hoàn đền đáp lại, rất nhiều thứ, đã hoàn toàn không cách nào truy tra lai lịch.

Giang Trần tiếp nhận thứ này, quét thoáng một phát, trong lúc nhất thời, cũng không có vội vã đi phá giải.

- Đúng rồi, cho ngươi thêm một lời khuyên. Tại Đông Diên đảo, ngươi nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không nên hơi một tí lại tha người. Tại đây, ngươi tha người khác một lần, là tàn nhẫn đối với chính mình.

Thiết Tháp đại hán kia, rõ ràng còn không đi. Lần nữa nói với Giang Trần.

Giang Trần từ chối cho ý kiến, hắn cũng biết, bởi vì mình không giết hắn, Thiết Tháp đại hán kia ân oán rõ ràng, ý định trong khả năng của hắn, hồi báo mình một chút đồ vật.

Thiết Tháp đại hán kia thấy Giang Trần từ chối cho ý kiến, thái độ lãnh đạm, cũng không biết đối phương nghe vào không, nên chán nản thất vọng thở dài một hơi.

Trong lúc đó, lại nghĩ tới một sự kiện, bỗng nhiên lại nhìn về phía Giang Trần:

- Công tử, ngươi nói là, ngươi có cách nghĩ chạy ra Đông Diên đảo?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Như thế nào?

- Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải người mật báo. Nếu như người khác nói thoát đi nơi đây, ta sẽ cảm thấy đầu óc hắn hư mất. Bất quá, ở trên người của ngươi, có rất nhiều thứ ta xem không hiểu. Thậm chí ta cảm thấy, ngươi không thuộc nơi này. Có lẽ, có một ngày, ngươi thật có thể ly khai!

- Tất nhiên.

Giang Trần thản nhiên nói.

Thiết Tháp đại hán kia bỗng nhiên quỳ xuống đất:

- Công tử, ta có một thỉnh cầu.

- Cái gì?

Giang Trần nhíu mày.

- Ta có đứa con gái, tại Hồi Xuân đảo vực Lục Diệp Thành. Nàng không biết ta bị bắt, càng không biết ta ở Đông Diên đảo. Ta ở đây có vài thứ, nếu như có một ngày công tử thoát đi, thuận tiện đi ngang qua Lục Diệp Thành, có thể thuận tiện đem những vật này đưa cho con gái ta không?

Thiết Tháp đại hán này nói đến con gái, trong mắt cũng khó được hiện lên một tia nhu tình. Vành mắt đỏ bừng, bờ môi không ngừng run rẩy, hiển nhiên đối với con gái yêu đến cực điểm.

- Vì sao ngươi không đợi tự mình đi ra ngoài cho nàng?

- Ta?

Thiết Tháp đại hán kia lắc đầu.

- Ta đời này, là không có hi vọng rồi. Ta có bao nhiêu cân lượng ta rất rõ ràng. Tại Đông Diên đảo, ta cái rắm cũng không phải. Trốn? Cái kia chỉ có thể chết nhanh mà thôi. Ai! Ta không phải một người cha tốt, ta lại để cho con gái lẻ loi trơ trọi sống trên đời, ta...

Thiết Tháp đại hán nói đến phần sau, cũng hung hăng đánh tới mặt đất, mặt nhào vào thảm cỏ, nức nở không thôi.

Loại tràng diện này, lại để cho Giang Trần nhớ tới Thiên đế phụ thân kiếp trước.

- Con gái của ngươi tên gọi là gì?

Trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên có chút cảm giác, hỏi.

Đại hán kia nghe vậy, vui mừng quá đỗi:

- Công tử, nói như vậy, ngươi là đáp ứng sao?

- Ta hết sức nỗ lực, Lục Diệp Thành, ta nhớ kỹ rồi.

Giang Trần đối với Thiết Tháp đại hán này chưa nói tới thưởng thức, nhưng từ trong mắt hắn chảy xuôi ra tình thương của cha, lại là chân thật.

Vì phần tình thương của cha này, Giang Trần cảm thấy, nên giúp.

- Nữ nhi của ta, ở Lục Diệp Thành, tên của nàng gọi Oánh Oánh, nàng và ta họ Phương.

Thiết Tháp đại hán nói.

Thiết Tháp đại hán này, thời điểm nói đến con gái, mới toát ra một mặt Thiết Hán nhu tình.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Ngươi mang thứ đó phó thác cho ta, sẽ không sợ ta nuốt riêng sao?

Thiết Tháp đại hán lớn tiếng nói:

- Lão Phương ta con mắt mù, mới nhận thức loại gia hỏa như Hầu Tam làm huynh đệ. Bất quá lần này, ta cảm giác mình sẽ không nhìn lầm. Ngươi không phải người bình thường, ngươi chướng mắt ít đồ này của ta. Hơn nữa, ngươi không giống những người khác trên Đông Diên đảo.

- Không có gì không giống, người uy hiếp đến ta, ta đồng dạng sẽ để cho hắn biến mất sạch sẽ.

Giang Trần cười lạnh.

- Không không không, cái này là địa phương ngươi không giống mọi người. Chọc tới ngươi, ngươi mới phản kích, ngươi sẽ không chủ động đi gây người khác, ngươi sẽ không giống sài lang tràn ngập tính công kích. Tối thiểu nhất, ngươi không có mất đi nhân tính cơ bản nhất. Bất quá, ở chỗ này, giữ lại nhân tính, đối với ngươi mà nói, chưa chắc là chuyện gì tốt. Tại đây, chỉ có thú tính mới có thể để cho ngươi sống lâu, sống tốt!

Giang Trần nhướng mày:

- Tốt rồi, loại thuyết giáo này, trước đó ngươi đã nói qua. Ta có điểm mấu chốt làm người của ta. Nếu như ta mất đi hết thảy nhân tính, toàn bộ chuyển hóa thành thú tính, cái kia còn không bằng vĩnh viễn ra không được.

Đây là lời nói thật của Giang Trần.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)