← Ch.1553 | Ch.1555 → |
- Ha ha, thiên tài chính thức, cũng không phải dễ mời chào như vậy. Trước đó, Bổn công tử đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt. Bất quá, ngươi giải thích, lại để cho nội tâm của ta dễ chịu một chút. Hơn nữa rượu ngon của ngươi, để cho bổn công tử đối với ngươi ấn tượng rất không tệ.
Giang Trần ôm quyền:
- Tiếu công tử quá khen.
- Còn không có thỉnh giáo họ gì?
- Giang.
Giang Trần vẫn là lời ít mà ý nhiều.
- Tốt, Giang huynh đệ, không tệ!
Tiếu công tử tiêu sái cười cười.
- Có lẽ Giang huynh đệ là lần đầu tiên đến Tội Nghiệt Chi Thành chúng ta?
Giang Trần cười khổ nói:
- Ta không đơn thuần là lần đầu tiên tới Tội Nghiệt Chi Thành, ngay cả Đông Diên đảo, cũng là mới đến, không hiểu ra sao.
- A? Nói như vậy, Giang huynh đệ đối với Đông Diên đảo mà nói, là một tờ giấy trắng.
Tiếu công tử cũng có chút ngoài ý muốn.
- Giang huynh đệ, ngươi tới từ nơi đâu? Ta nghe nói, thế giới bên ngoài Đông Diên đảo, rất đặc sắc?
Tiếu công tử nghe nói Giang Trần vừa tới, trong ánh mắt rõ ràng bắn ra vẻ hướng về.
Giang Trần rất ngoài ý muốn:
- Ngươi chưa thấy qua thế giới bên ngoài?
Thần thái của Tiếu công tử có chút ảm đạm:
- Ta vừa ra đời, liền ở Đông Diên đảo. Hơn nữa được cho biết, vĩnh viễn không thể ly khai Đông Diên đảo.
Giang Trần im lặng, nhưng lại minh bạch, Tiếu công tử này, hẳn là bậc cha chú bị đày tới nơi đây. Sau đó ở chỗ này sanh con dưỡng cái rồi.
Tiếu công tử này từ ngày sinh ra đó, liền thuộc về Đông Diên đảo, là mang theo nguồn gốc của tội lỗi xuất thân.
Đột nhiên, Giang Trần cảm thấy Tiếu công tử này cũng không có hăng hái như mặt ngoài của hắn. Một người từ lúc vừa ra đời, liền nửa bước không có ly khai qua Đông Diên đảo, dù ở Tội Nghiệt Chi Thành địa vị rất cao, lại có thể có bao nhiêu hạnh phúc?
Đây hết thảy, quả thực là không thể nào nói đến.
- Tiếu công tử rất hướng tới thế giới bên ngoài sao?
Giang Trần thăm dò hỏi.
Tiếu công tử cười khổ nói:
- Hướng tới thì như thế nào? Không hướng tới thì như thế nào? Loại người giống như ta, vừa ra đời là bị vận mệnh nguyền rủa. Đông Diên đảo, chính là số mệnh vĩnh hằng của chúng ta.
Giang Trần không phản bác được.
- Giang huynh đệ, ta suy đoán thoáng một phát, nội tâm của ngươi bây giờ, khẳng định tràn đầy cách nghĩ cùng xúc động chạy khỏi nơi này, mỗi thời mỗi khắc, chỉ muốn ly khai nơi đây, đúng hay không?
Giang Trần khẽ giật mình, vẻ mặt hồ nghi nhìn đối phương.
- Đừng kỳ quái, từng người mới tới, trên cơ bản đều nghĩ như vậy. Bất quá, ở Đông Diên đảo, sẽ không ngừng mài mòn loại xúc động này, vượt qua vài năm, phần lớn người, đều hết hy vọng. Mà một phần nhỏ người chưa từ bỏ ý định, trên cơ bản đã là người chết.
Chưa từ bỏ ý định, đã là người chết.
Tiếu công tử nói, làm cho nội tâm Giang Trần càng phiền muộn. Ngay cả Tiếu công tử cũng nói như vậy, làm cho Giang Trần quả thực có loại cảm giác như đưa đám không hiểu.
- Tiếu công tử, dùng địa vị của Thiên Nam Đồng Minh ngươi, chẳng lẽ cũng không có cách nào khôi phục tự do cho ngươi, ly khai nơi đây sao?
Giang Trần nhịn không được hiếu kỳ.
Tiếu công tử thở dài:
- Tại Đông Diên đảo, địa vị gì đều là hư. Chỉ có Khán Thủ giả của Hồi Xuân đảo vực, bọn hắn nói, mới là khuôn vàng thước ngọc.
- Khán Thủ giả?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Ngươi không biết Khán Thủ giả? Đông Diên đảo này, là địa phương Hồi Xuân đảo vực lưu vong trọng phạm. Tự nhiên có Khán Thủ giả. Những Khán Thủ giả này, khống chế lấy Đông Diên đảo. Bọn hắn xưa nay không can thiệp Đông Diên đảo sinh hoạt. Nhưng mà, một khi có người phá hư quy tắc của Đông Diên đảo, hoặc là ý đồ đào tẩu, những Khán Thủ giả kia mới có thể vận dụng thủ đoạn lôi đình của bọn hắn.
Nhìn ra được, Tiếu công tử này, đối với Khán Thủ giả cũng có chút kiêng kị.
- Nói như vậy, mỗi lần tuyển bạt, đều là những Khán Thủ giả kia định đoạt?
Giang Trần hỏi.
- Tuyển bạt?
Tiếu công tử cười khổ nói.
- Danh ngạch tuyển bạt mới bao nhiêu? Đông Diên đảo này, cường giả lại có bao nhiêu? Đừng nói những người tuổi trẻ chúng ta, dù là rất nhiều lão gia hỏa, cũng kiếm không đến một cái danh ngạch như vậy. Muốn dựa vào danh ngạch tuyển bạt ly khai, thật sự là muôn vàn khó khăn. Giang huynh đệ, ngươi là thiên tài, điểm này, ta có thể nhìn ra, bất quá, ngươi tốt nhất không nên ôm hy vọng quá lớn đối với ly khai.
Cái này đã là nhóm người thứ ba khuyên bảo Giang Trần.
Nhóm đầu tiên là Quỷ Sân Tam Sát, nhóm thứ hai là Tinh Huy phụ nữ.
Mà nhóm thứ ba này, thì là Tiếu công tử.
Tiếu công tử nói, khiến Giang Trần đối với hắn sinh ra chút hảo cảm. Ít nhất, trong lời nói của Tiếu công tử này, có một chút thành ý.
Tuy Giang Trần suy đoán, Tiếu công tử này mời chào mình, chỉ sợ cũng có chút ý khác. Nhưng ít ra, Tiếu công tử làm người coi như bằng phẳng, so sánh với những người đại gian đại ác kia, vẫn còn có chút bất đồng.
- Tiếu công tử, ta mới đến, đối với Đông Diên đảo này, còn không phải rất hiểu rõ. Có thể nhờ ngươi chỉ điểm nhiều hơn không?
Giang Trần đột nhiên cảm giác được, Tiếu công tử này địa vị rất cao, có lẽ từ trong miệng hắn, có thể thăm dò được nhiều thứ hơn.
- Ha ha, ngươi muốn nghe tin tức? Uống rượu ngon của ngươi, coi như hồi báo của ta a. Ngươi muốn biết cái gì, nếu như bổn công tử biết, sẽ thành thật trả lời.
- Ta muốn biết, Đông Diên đảo này lờn đến bao nhiêu? Những Khán Thủ giả kia, mạnh như thế nào? Còn có, Đông Diên đảo này có bao nhiêu thế lực lớn?
Giang Trần một hơi hỏi mấy vấn đề.
- Đông Diên đảo lờn đến bao nhiêu?
Tiếu công tử cười khổ nói.
- Nói thật, Đông Diên đảo rất lớn. Ngay cả ta cũng không có đi hết mỗi địa phương của Đông Diên đảo. Nhưng mà, ngoại trừ trận doanh Khán Thủ giả ra, địa phương khác, chung phân ba khu vực lớn. Tội Nghiệt Chi Thành khống chế một cái, Cực Ác Cốc khống chế một cái, Lục Tuyệt phường khống chế một cái. Tam đại khu vực này, cấu thành thế lực chủ lưu của Đông Diên đảo. Còn có chút thế lực linh tinh, chia cắt rất nhiều địa bàn, nhưng không phải thế lực chủ lưu của Đông Diên đảo.
- Nói như vậy, ta ngược lại là đã đến một trong tam đại thế lực?
Giang Trần cười khổ.
- Có thể nói như vậy. Về phần Khán Thủ giả mạnh như thế nào, vấn đề này, ta cũng không trả lời ngươi được. Bất quá, có người phỏng đoán, Đông Diên đảo Chưởng Khống Giả, có lẽ có một gã Đại Thiên Vị cường giả. Đương nhiên, thật sự có hay không, người biết rõ nội tình không nhiều lắm. Bất quá, tại Tội Nghiệt Chi Thành, mạnh nhất, hẳn là thành chủ đại nhân. Nghe nói là Trung Thiên Vị đỉnh phong cường giả.
Trung Thiên Vị đỉnh phong?
Cái kia chính là Thiên Vị lục trọng đỉnh phong?
Loại tu vi này, Giang Trần cũng được chứng kiến. Khổ Trúc lão tổ, là Thiên Vị lục trọng. Chỉ là, Vạn Uyên đảo Thiên Vị lục trọng, cùng Man tộc Thiên Vị lục trọng, có phải ngang nhau hay không?
Giang Trần cũng không nên phán đoán cái gì.
*****
Nhưng trong lòng thì suy nghĩ:
- Đông Diên đảo này, chỉ là một lưu đày chi địa của Hồi Xuân đảo vực, liền có nhiều cường giả như vậy. Vậy bản thân Hồi Xuân đảo vực, nhất định càng mạnh hơn nữa. Mà Hồi Xuân đảo vực, chỉ là một nhị tam lưu đảo vực của Vạn Uyên đảo. Hoàn toàn không cách nào so sánh được với thập đại Thần Quốc...
Giang Trần quả thực không dám nghĩ tới, như vậy tính toán, thập đại Thần Quốc nên đáng sợ đến cỡ nào?
Hạ Hầu gia tộc kia, là thế lực lớn trong thập đại Thần Quốc. Thực lực so với Đông Diên đảo khẳng định mạnh hơn rất nhiều.
Giang Trần chợt phát hiện, mình đến Vạn Uyên đảo, bị đưa đến Đông Diên đảo, chưa hẳn là một chuyện xấu. Nếu như ngay cả Đông Diên đảo cũng chinh phục không được, lại nói gì chinh phục Hạ Hầu gia tộc? Chinh phục Yến gia? Mang Hoàng Nhi đi?
- Có lẽ, đi tới Đông Diên đảo này, chỉ là đạo khảo nghiệm thứ nhất của ông trời đối với ta. Nếu như ta lèm nhèm đi Vĩnh Hằng Thần Quốc, tìm Yến gia. Dùng công lực hiện tại của ta, chỉ biết tự rước lấy nhục!
Tưởng tượng như vậy, tâm tình của Giang Trần cũng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn quyết định, sẽ coi Đông Diên đảo thành nơi lịch lãm rèn luyện thứ nhất. Nếu như ngay cả Đông Diên đảo cũng không chiến thắng được, vậy thì càng chưa nói tới tìm Hạ Hầu gia tộc phiền toái, chớ nói chi là giải quyết vấn đề của Hoàng Nhi.
- Giang huynh đệ, trước đó may mắn ngươi khắc chế, không có giết chết những Thành Vệ quân kia. Nếu không, ngươi thật sự là chọc đại họa.
Nhớ tới sự tình xen giữa, Tiếu công tử này cũng có chút cảm xúc.
- Thành Vệ quân, tại Tội Nghiệt Chi Thành, là nói một không hai sao?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Tội Nghiệt Chi Thành, có bảy thế lực lớn. Nhưng trên thực tế, bảy thế lực lớn này, chỉ là bảy quân cờ mà phủ thành chủ dùng cân đối thế cục Tội Nghiệt Chi Thành mà thôi. Chưởng Khống Giả chính thức, vẫn là Tội Nghiệt Chi Thành thành chủ. Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, thành chủ đại nhân sẽ không động những con cờ này. Dù sao, quân cờ này động nhiều, thế cục rất dễ loạn. Một khi rối loạn, dù là thành chủ đại nhân, cũng không dễ thu thập cục diện. Dù sao, Đông Diên đảo này có Tam đại địa bàn. Tội Nghiệt Chi Thành tự mình rối loạn, Cực Ác Cốc cùng Lục Tuyệt phường, sẽ thừa dịp hư mà vào.
Tiếu công tử kìm lòng không được nâng chén, lại uống một ly Túy Tiên Nhưỡng, chậc chậc tán thưởng:
- Hảo tửu. Ha ha, uống rượu, liền dễ dàng nói nhiều. Hôm nay nói hơi nhiều, Giang huynh đệ ngươi nghe một chút là tốt rồi, có một số việc, chỉ có thể ý hội, không thể nói ra.
Giang Trần cười nói:
- Cái này tự nhiên, hôm nay ta nghe được hết thảy, đều nát ở trong bụng. Không có người thứ 3 biết rõ.
Tiếu công tử cười ha ha:
- Tốt, Giang huynh đệ là người sảng khoái. Tại Tội Nghiệt Chi Thành, thiếu nhất đúng là loại người sảng khoái như ngươi!
Hai người đối ẩm, nhìn về phía trên ngược lại là vui vẻ hòa thuận. Ít nhất biểu hiện ra xem, là rất hài hòa.
- Đến, lại uống.
Giang Trần cũng nâng chén.
Hai người lại uống mấy chén, Tiếu công tử nói:
- Giang huynh đệ, ta liền vô lễ nói vài lời, cùng chuyện ta mời chào ngươi không quan hệ. Ta biết rõ ngươi muốn rời đi, ngươi muốn rời đi, đầu tiên phải có danh tiếng, nhất định phải để cho thế lực lớn, đại nhân vật chú ý tới ngươi, biết rõ có nhân vật như ngươi. Như vậy, ngươi mới có cơ hội biểu hiện ra. Nếu như tên của ngươi có thể vào pháp nhãn của Khán Thủ giả. Như vậy, mộng tưởng ngươi ly khai nơi đây, nói không chừng thật sự có khả năng thực hiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thiên phú cùng thực lực của ngươi, phải đầy đủ dọa người.
- Tiếu công tử, bảy thế lực lớn giống như ngươi ở Tội Nghiệt Chi Thành, những năm này, có người ly khai qua sao?
Giang Trần hỏi.
- Có! Nhưng rất ít, có lẽ mười năm tám năm có một cơ hội như vậy, bất quá không phải mỗi một cơ hội, đều có người may mắn xuất hiện.
Tiếu công tử thở dài.
- Nói ngắn lại, loại sự tình này có thể ngộ nhưng không thể cầu. Mỗi người đều muốn rời đi, muốn xem thế giới bên ngoài. Nhưng mà, số mệnh của Đông Diên đảo, là như vậy. Phần lớn người, nhất định là phải chết già ở nơi đây, chôn xương ở nơi đây. Lui một bước nói, có thể chết già ở nơi đây, coi như là người may mắn. Phần lớn người, ở chỗ này kết cục đều là đột tử đầu đường.
Thấy biểu lộ của Giang Trần có chút ngưng trọng, Tiếu công tử cười khổ nói:
- Không phải ta cố ý dọa ngươi, người ở nơi đây tính lưu động rất cường. Mỗi ngày có người mới tiến vào, mỗi ngày có người không minh bạch chết đi. Cho nên, Đông Diên đảo vĩnh viễn không thiếu người.
- Đúng rồi, Giang huynh đệ, gần đây ngược lại là có một cơ hội nổi danh. Không biết ngươi có hứng thú hay không?
Tiếu công tử chợt nhớ tới một sự kiện.
- A? Cơ hội gì? Nói nghe xem.
Giang Trần đối với Tiếu công tử này, ấn tượng không xấu. Đã có loại cơ hội này, hắn tự nhiên cũng muốn nghe xem.
- Qua ít ngày, Tội Nghiệt Chi Thành có một lần tuyển bạt đại hội. Lần tuyển bạt này, là phủ thành chủ chủ trì.
- A? Tuyển bạt cái gì?
Giang Trần nhấc lên một ít hứng thú.
- Đương nhiên là tuyển bạt cường giả, tuyển bạt thiên tài rồi. Những năm này, Đông Diên đảo tam đại thế lực, cũng đang không ngừng khuếch trương, nhân thủ rất khan hiếm, nhất là nhân tài đắc lực chính thức, càng là hút hàng. Phủ thành chủ cần tăng cường khống chế của bọn hắn, cần không ngừng đối ngoại khuếch trương, những điều này cần nhân thủ đi chèo chống. Cho nên, lần tuyển bạt này, không phải bình thường, mà là rất long trọng. Phủ thành chủ cũng phi thường coi trọng.
- Nếu bị chọn trúng, có chỗ tốt gì?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Chỗ tốt đương nhiên rất nhiều. Đầu tiên, người chọn trúng, tương đương tiến vào pháp nhãn của thành chủ đại nhân, trở thành dòng chính của thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân, ở Đông Diên đảo là nhân vật đứng đầu. Ngoại trừ Khán Thủ giả ra, thành chủ đại nhân có thể nói là quần thể cao nhất của Đông Diên đảo. Ngươi ngẫm lại, đây là dạng chỗ tốt gì?
Tiểu công tử nói, lại khiến Giang Trần lâm vào trong trầm tư.
Thành chủ tuyển bạt nhân tài, đây thật là quy cách cực cao. Một khi bị chọn trúng, đích thật là ý nghĩa mình có thể tiếp xúc đến đồ vật tầng cao nhất.
Giang Trần hiện tại, khuyết thiếu đúng là đồ vật cao tầng.
Mặc dù muốn chạy khỏi Đông Diên đảo, cũng phải tiếp xúc càng nhiều bí ẩn nữa. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
- Tham gia tuyển bạt này, cần tư cách gì?
Giang Trần hiển nhiên là động tâm.
- Không cần tư cách gì, nhưng phải có bảy thế lực lớn đảm bảo mới được. Không có bảy thế lực lớn đảm bảo, sẽ không có tư cách báo danh.
Tội Nghiệt Chi Thành, có bảy thế lực lớn. Thiên Nam Đồng Minh của Tiếu công tử, chỉ là một cỗ thế lực trong đó mà thôi.
Cần đảm bảo?
Giang Trần có chút dở khóc dở cười, nhìn qua Tiếu công tử:
- Như thế nói đến, tư cách báo danh này cũng không thấp a. Nhớ không lầm, Tiếu huynh ngươi là người của Thiên Nam Đồng Minh, Thiên Nam Đồng Minh, là một trong bảy thế lực lớn a.
← Ch. 1553 | Ch. 1555 → |