Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1559

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1559: Thanh danh lan truyền lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Trần mỉm cười, Ung thống lĩnh hảo tâm, hắn là biết đến.

- Ung thống lĩnh, tâm ý của ngươi ta nhận được. Bất quá, sự tình đề cử, ngươi không cần quan tâm.

Thái độ của Giang Trần cũng rất kiên quyết.

Ung thống lĩnh có chút khó hiểu, nhưng thấy Giang Trần kiên quyết như vậy, hắn cũng không nên kiên trì cái gì.

Thở dài một hơi:

- Được rồi, ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, có thể trực tiếp tới tìm ta.

Hai người lại di chuyển chủ đề, hàn huyên một hồi. Từ trong miệng Ung thống lĩnh, Giang Trần lại biết rất nhiều điển cố của Tội Nghiệt Chi Thành.

Mà từ trong miệng Giang Trần, lại miêu tả rất nhiều phấn khích của thế giới bên ngoài.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong cửa truyền đến tiếng bước chân, đón lấy, cửa "Két.." một tiếng đẩy ra, Ung thống lĩnh lập tức ngây dại!

- A Đường?

Ung thống lĩnh xoa xoa con mắt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Đẩy cửa mà ra, vậy mà thật là thê tử.

Trong khoảng thời gian này, thê tử một mực ốm đau nằm giường, ngay cả đi cũng đi không được, giờ phút này rõ ràng tự mình đẩy cửa đi ra.

Tuy bước chân còn có chút phù phiếm, nhưng rất rõ ràng, đã khôi phục rất nhiều. Tuy bước chân tập tễnh, nhưng đã bước được, có thể tự mình đi tới.

Quan trọng nhất là, trên mặt của nàng, giờ phút này rõ ràng nhiều thêm vài phần sinh khí, trước kia đen tối cũng nhạt rất nhiều, mà chuyển biến thành, là một tia hồng nhuận phơn phớt.

Hồng nhuận phơn phớt kia, mới là nhan sắc người bình thường phải có.

Trong lúc nhất thời, Ung thống lĩnh vui vô cùng. Chạy chậm muốn nghênh đón, bất quá lập tức nghĩ đến sát phạt chi khí trong cơ thể mình, mới là thủ phạm khiến thê tử bệnh, trong lúc nhất thời, lại ngừng bước chân.

Giang Trần mỉm cười:

- Ung thống lĩnh, không ngại nữa rồi. Trải qua tẩy lễ, trong cơ thể tẩu tử, đã tạo thành Ngũ Hành tuần hoàn, chỉ cần không phải ngươi tận lực đi công kích nàng, chút sát phạt chi khí kia, đã không cách nào nguy hại.

Nghe được Giang Trần giải thích, lúc này Ung thống lĩnh mới nhào tới, ôm chặc lấy thê tử của mình.

- A Đường!

Giờ phút này, hai mắt của A Đường cũng đỏ bừng:

- Ung ca, ngươi mời một hảo đại phu a.

Ung thống lĩnh mừng rỡ như điên, cười to nói:

- Phải, ta mời một hảo đại phu. Giang công tử, ngươi thật sự là phúc tinh của Ung mỗ ta. Cả nhà chúng ta vô cùng cảm kích ngươi.

- Mẫu thân, mẫu thân!

Hai tiểu gia hỏa kia, xa xa chứng kiến mẫu thân mình từ trong nhà đi ra, cũng hưng phấn không thôi, điên cuồng nhào về mẫu thân.

Bọn hắn đã thật lâu không thấy mẫu thân xuống giường rồi, giờ phút này, nhìn thấy mẫu thân có thể tự mình đi lại, trong nội tâm hai tiểu gia hỏa tự nhiên cao hứng không thôi.

Chứng kiến một nhà này vui vẻ như thế, trong nội tâm Giang Trần cũng tự khai tâm. Hắn làm việc này, cũng không cầu cái gì. Không phải vì tiền tài, cũng không phải vì quyền thế.

Hôm nay, chứng kiến cả nhà bọn họ hạnh phúc như thế, Giang Trần cảm thấy đây hết thảy không có uổng phí rồi.

Người một nhà ôm cùng một chỗ, vừa khóc vừa cười, sau một hồi, Ung thống lĩnh mới mang theo cả nhà đi tới, đối với Giang Trần cúi chào thật sâu.

- Giang công tử, ngươi là ân nhân cứu mạng một nhà chúng ta. Ân đức này, Ung mỗ ta tuyệt đối sẽ không quên.

Ung thống lĩnh trịnh trọng tỏ thái độ.

Giang Trần cười nói:

- Lương y như từ mẫu, có thể cứu người một mạng, cũng là phúc duyên của ta. Tốt rồi, sự tình đã xong, ta liền không chậm trễ một nhà các ngươi đoàn tụ. Từ nay về sau chỉ cần ngươi theo biện pháp của ta, mỗi ngày tắm mấy lần, nhanh thì 3-5 ngày, chậm thì nửa tháng, nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn có thể thoát thai hoán cốt.

Bây giờ Ung thống lĩnh đối với chuyện này căn bản không nghi ngờ. Hắn cảm thấy, Giang Trần đã nói như vậy, thì nhất định là như vậy. Đây là một người nói một không hai.

- Giang thúc thúc, ngươi đã cứu mẫu thân chúng ta, Ly nhi muốn hảo hảo cám ơn ngươi, không cho ngươi đi.

Tiểu nha đầu kia nói.

Giang Trần cười cười:

- Thúc thúc còn có chuyện khác, một nhà các ngươi cũng có rất nhiều lời muốn nói, ta liền không quấy rầy.

Giang Trần nói xong, liền chắp tay đi ra ngoài.

Ung thống lĩnh biết rõ lưu không được Giang Trần, vỗ vỗ phía sau lưng A Đường:

- A Đường, ta đi đưa tiễn Giang công tử, ngươi cùng bọn nhỏ trò chuyện. Những ngày này, là hù sợ bọn nhỏ rồi.

Ung thống lĩnh đi ra ngoài, đuổi theo Giang Trần.

Giang Trần vội nói:

- Ung thống lĩnh dừng bước.

- Giang công tử thong thả. Tiền xem bệnh ta còn chưa đưa, linh dịch ngươi cho, cũng cần tiền a. Những cái này tính toán cùng một chỗ, nhất định là số lượng không nhỏ. Ngươi đã cứu ái thê của ta, chẳng lẽ còn có thể để ngươi bỏ tiền ra sao?

Ung thống lĩnh là người ân oán phân minh.

Thê tử được cứu, còn muốn chiếm tiện nghi của người ta, vậy thì thật là không thể nào nói nổi.

Giang Trần mỉm cười:

- Ung thống lĩnh, sự tình cứu mạng, không hỏi tiền tài. Nếu như vì tiền tài, thì không cứu mạng. Đây là tiện tay mà thôi, có thể cứu người một mạng, chính là sự tình tăng phúc duyên của ta, ở đâu cần tiền tài gì đền bù tổn thất? Ung thống lĩnh không cần phải khách khí.

Ung thống lĩnh nóng nảy:

- Xem bệnh trả thù lao, thiên kinh địa nghĩa. Huống chi, trình độ của Giang công tử, so với những cái gọi là đan đạo thánh thủ kia, là lợi hại hơn nhiều. Ta xem Đan Tiên Nhân, cũng chưa chắc có trình độ như ngươi. Đan Tiên Nhân ra tay một lần, thủ bút kinh người. Ta hôm nay trong người không dư dả, nhưng tiền xem bệnh, nhất định phải cho.

Giang Trần thấy hắn chăm chú như vậy, cũng nhịn không được cười lên:

- Ung thống lĩnh, ta biết rõ bây giờ ngươi cũng không dư dả, hai hài tử còn nhỏ, đều rất cần tiền bồi dưỡng. Những cái này, coi như ta tặng cho hai hài tử đáng yêu của ngươi. Số tiền kia ta thu, với ta mà nói, ý nghĩa không lớn. Bất quá đối với hài tử của ngươi mà nói, đối với gia đình của ngươi mà nói, khả năng càng cần số tiền kia nữa.

Cũng không phải Giang Trần sĩ diện cãi láo, nếu như là siêu cấp thế gia, Giang Trần tuyệt đối không ngại thu một số tiền xem bệnh, còn muốn trên cơ sở vốn có, tăng gấp 10 lần.

Ung thống lĩnh miệng giật giật, còn muốn nói chút gì đó. Giang Trần ở trước mặt, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không còn thấy gì nữa.

Ung thống lĩnh buồn vô cớ, nhìn phương hướng Giang Trần biến mất, trong lúc nhất thời lại trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước hắn cũng nghe Thành Vệ quân từng nói qua, nói thần thức của Giang công tử này phi thường đáng sợ. Giờ phút này nhìn thấy tốc độ của hắn, Ung thống lĩnh càng triệt để im lặng.

- Giang công tử này, rốt cuộc là địa vị gì? Tuổi trẻ như vậy, chẳng những có kỹ nghệ đan đạo, còn có thần thức như vậy, tốc độ như vậy, bất luận hạng gì, đều làm người không hiểu nổi, loại thiên tài tuổi trẻ như vậy, sao lại bị đày đến Đông Diên đảo?

Ung thống lĩnh thập phần khó hiểu.

Dùng hắn quan sát, thiên phú cùng tu vi của Giang công tử này, tuyệt đối là thiên tài của thế lực lớn. Nói không chừng, người ta thậm chí không phải thiên tài của Hồi Xuân đảo vực.

*****

Chỉ có thiên tài của thập đại Thần Quốc, ở loại tuổi này, mới có thiên phú kinh tài tuyệt diễm như thế a?

Thế nhưng mà, thập đại Thần Quốc tồn tại vĩ đại hạng gì, thiên tài chỗ bọn hắn, sao sẽ xuất hiện tại Đông Diên đảo?

Ung thống lĩnh không hiểu ra sao, trở lại trong nhà.

A Đường thấy hắn thất hồn lạc phách như thế, ân cần hỏi:

- Ung ca, làm sao vậy? Giang công tử đi rồi sao? Có thu tiền xem bệnh của chúng ta không?

Ung thống lĩnh buồn bực nói:

- Hắn không lấy, nói tiền xem bệnh tặng cho Chấn nhi cùng Ly nhi. Hắn nói số tiền kia với hắn mà nói không quan trọng, đối với chúng ta mà nói, càng cần hơn nữa.

A Đường ngẩn ngơ:

- Hắn không thu tiền?

- Không thu.

Ung thống lĩnh lắc đầu.

- Giang công tử này, địa vị nhất định không nhỏ. A Đường, lần này ta thực may mắn, vấn đề của ngươi, ta lo lắng mời Đan Tiên Nhân cũng không dùng được. Không nghĩ tới, ngoài ý muốn biết Giang công tử này, lại giải quyết. Ngẫm lại, ta bây giờ còn có chút cảm giác nằm mơ.

Hốc mắt của A Đường cũng đỏ bừng:

- Ung ca, Giang công tử này là Đan Tiên Nhân sao?

Ung thống lĩnh chấn động, hắn còn thực không có suy nghĩ qua vấn đề này. Hắn cảm thấy, Giang công tử còn trẻ như vậy, có lẽ còn chưa tới cấp độ Đan Tiên Nhân.

Dù sao, Đan Tiên Nhân hắn biết đến, cái nào không phải lão quái vật đã sống mấy ngàn tuổi hơn vạn tuổi? Cái nào không phải lão luyện thành thục, xưa nay căn bản không thích xuất đầu lộ diện?

Đan Tiên Nhân, đó là danh từ của đại lão đầu. Nào có Đan Tiên Nhân còn trẻ như vậy?

- Mặc kệ như thế nào, cả nhà chúng ta đều phải nhớ lấy Giang công tử. Hắn là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta.

Ngữ khí của Ung thống lĩnh ngưng trọng nói.

A Đường cùng hai hài tử đều gật đầu, trong mắt tràn ngập cảm ơn.

...

Giang Trần phản hồi khách sạn, Tinh Huy phụ nữ kia ở khách sạn chờ đã lâu, thấy Giang Trần trở lại, mới an tâm.

Bọn hắn cũng biết, Giang Trần muộn như vậy không trở lại, hơn phân nửa là bị Ung thống lĩnh mời đi. Dù sao, trước kia Ung thống lĩnh đến đã tìm bọn hắn hỏi qua.

Bọn hắn đại khái biết rõ, Ung thống lĩnh có việc tìm người.

Rơi vào trong tay phủ thành chủ, bọn hắn thực thay Giang Trần đổ mồ hôi. Bởi vì, dưới loại tình huống đó, vạn nhất Giang công tử trị liệu không tốt, rất có thể sẽ bị giận chó đánh mèo.

Chứng kiến Giang Trần hoàn hảo trở lại, hơn nữa thần thái sáng láng, lo lắng của bọn hắn mới bỏ đi.

- Giang công tử, thật có lỗi, Ung thống lĩnh kia vừa tiến đến, liền hướng ta nghe ngóng tình cảnh ngươi cứu mạng ta. Ta cũng như thực nói với hắn. Ngược lại là liên lụy ngươi.

Trong giọng nói của Tinh Huy, có chút ít áy náy.

Giang Trần cười nói:

- Mặc dù các ngươi không nói gì, thì những Thành Vệ quân kia, cũng đã sớm nói với hắn nhất thanh nhị sở rồi. Hắn cũng sẽ tìm đến ta.

Một bên, Tinh Đồng bỗng nhiên đỏ mặt hỏi:

- Giang đại ca, ngươi báo danh tham gia tuyển bạt, đã báo xong chưa?

- Đúng, đã báo tốt rồi. Tùy thời chờ đợi tuyển bạt.

Giang Trần cười nói.

Giang Trần cũng không có nói nhiều, trở lại trong phòng.

Đã muốn tham gia tuyển bạt, thì phải làm nhiều chuẩn bị một ít mới tốt. Mặc kệ võ đạo hay đan đạo, hiện tại Giang Trần đều ở vào một trạng thái rất tốt.

Tại Đông Diên đảo, có lẽ Giang Trần làm không được hoành hành ngang ngược, nhưng muốn tự bảo vệ mình, muốn trở nên nổi bật, Giang Trần tự hỏi vẫn rất có lòng tin.

Một đêm qua đi, giữa trưa ngày thứ hai, Ung thống lĩnh kia liền tới chơi lần nữa:

- Giang công tử, ta không có việc gì giúp ngươi, trước kia ta nghe bọn hắn nói, ngươi xử lý chỉ là ấn phù ở lại tạm thời. Ta thay đổi cho ngươi một ấn phù Bạch Ngân cấp, đây là quyền hạn lớn nhất của ta.

Quyền cư ngụ hạn của một Bạch Ngân cấp, có thể để Giang Trần ở Tội Nghiệt Chi Thành một trăm năm cũng không có vấn đề gì.

Bất quá Giang Trần cần vật như vậy sao.

Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, biết rõ Ung thống lĩnh này là nóng lòng muốn báo nhân tình, nên cũng thu lấy.

- Tình huống của tẩu tử như thế nào?

- Buổi sáng hôm nay, tinh thần lại khá hơn nhiều. Giang công tử, ngươi thật sự là diệu thủ hồi xuân. Ta nhất định phải đại lực tuyên dương, để cho người trong thiên hạ biết Giang công tử ngươi y thuật lợi hại đến cỡ nào.

Nói đến thê tử, Ung thống lĩnh liền mặt mày hớn hở. Hiển nhiên, hiện tại tâm tình của hắn rất tốt, so với trước kia mỗi ngày sầu mi khổ kiểm, là hoàn toàn bất đồng.

Ung thống lĩnh này, hiển nhiên là cố ý tạo thế cho Giang Trần. Ngày hôm nay, hắn gặp người liền nói sự tình của vợ hắn, gặp người liền nói khoác cho Giang Trần, đem hắn nói thành Đan Đạo Đại Sư thiên hạ vô song.

Ngôn ngữ tầm đó, Ung thống lĩnh thậm chí cảm thấy, tất cả Đan Đế Thánh Thủ, đều không bằng Giang công tử. Cho nên, hắn muốn thay Giang Trần dương danh.

Có đôi khi, sự thật thắng hùng biện. Sự tình thê tử của Ung thống lĩnh, ở Tội Nghiệt Chi Thành rất nhiều người đều biết, nghe nói hôm nay nàng được chữa khỏi, tự nhiên cũng hiếu kỳ.

Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, hắn còn không có tham gia tuyển bạt, thanh danh rõ ràng ở dưới Ung thống lĩnh trợ giúp, đã dần dần tạo thành.

Tội Nghiệt Chi Thành, phủ thành chủ, đề phòng sâm nghiêm.

Thành chủ Tạ Vô Thương, thừa dịp thời gian sau giờ ngọ, đang nghỉ ngơi một chút. Bỗng nhiên thị vệ giữ cửa vội vàng báo lại:

- Thành chủ đại nhân, có sứ giả của Đông Diên đảo tổng thủ đại nhân tới gặp.

Đông Diên đảo ai địa vị cao nhất?

Không phải tam đại thế lực, mà là Khán Thủ giả. Khán Thủ giả đại biểu cho ý chí của toàn bộ Hồi Xuân đảo vực, khống chế lấy quyền hành sinh tử của Đông Diên đảo, duy trì trật tự cơ bản của Đông Diên đảo.

Đương nhiên, đối với Khán Thủ giả mà nói, trật tự bọn hắn cần duy trì, chỉ là không cho người chạy mà thôi. Còn Đông Diên đảo bình thường hắc ám đến cỡ nào, kinh khủng bực nào, khát máu cỡ nào, bọn hắn căn bản không quan tâm.

Thậm chí, bọn hắn ngược lại thích nghe ngóng.

Ý nghĩa Đông Diên đảo tồn tại, ngay ở chỗ này.

Mà phương Khán Thủ giả, người quyền thế lớn nhất, là Tổng thủ đại nhân.

Tổng thủ đại nhân ở Đông Diên đảo, là trung tâm hết thảy đầu mối then chốt quyền lực. Thủ hạ cường giả vô số, nắm giữ lấy hết thảy quyền sinh sát của Đông Diên đảo.

Nếu như Tổng thủ đại nhân muốn ai chết, cái kia chỉ là sự tình một câu.

Cho dù là nhân vật như thành chủ Tội Nghiệt Chi Thành, nhiều lắm chỉ có thể vùng vẫy giãy chết thoáng một phát, tuyệt đối chạy không khỏi vận mệnh bị giết.

Cho nên, nghe nói là Tổng thủ đại nhân phái sứ giả tới, Tạ Vô Thương nào dám lười biếng?

Bỗng nhiên đứng dậy, mặc quần áo tử tế, sửa sang lại y quan thoáng một phát, rất nhanh đi ra ngoài.

- Tôn sứ đến, Tạ mỗ không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.

Tạ Vô Thương ở trước mặt sứ giả của Tổng thủ đại nhân, lộ ra thập phần khách khí.

Sứ giả kia mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)