← Ch.1566 | Ch.1568 → |
Một tầng quang mang màu vàng, lơ lửng ở ngoài thân Giang Trần, định trụ toàn bộ ám khí.
Nguyên Từ chi lực, đối với kim loại ám khí mà nói, hấp lực vượt quá mọi người tưởng tượng. Giang Trần từ vừa mới bắt đầu, sẽ không có phớt lờ.
Mặc kệ mập mạp này yếu thế như thế nào, Giang Trần nhìn như lạnh nhạt, nhưng kỳ thật vẫn ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mập mạp này che dấu sát cơ, kỳ thật sớm đã bị Giang Trần dòm phá.
Cho nên, ngay khi mập mạp khẽ động, Giang Trần một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại hết thảy ở trong dự liệu.
Bàn tử kia một chiêu đánh lén không có thành công, thì hơi chút ngoài ý muốn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Trả lại cho ngươi.
Từng đạo ám khí lơ lửng ở ngoài Nguyên Từ kim quang kia, lần nữa hình thành công kích dạng tán, điên cuồng tuôn tới đối phương.
Đừng nhìn thân hình Bàn tử kia khổng lồ, nhưng thủ đoạn xê dịch lại rất cao minh, lắc mình một cái, thuận tay phất qua, cũng không biết vận dụng bí pháp gì, rõ ràng thu hết những ám khí kia trở về.
Như thế lại để cho Giang Trần cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chiêu phản kích này của hắn, nhìn như lơ đãng, kì thực vận dụng chân công phu.
Lại không nghĩ rằng, thủ đoạn tiếp ám khí của mập mạp này, rõ ràng cao như thế.
Nhưng mà thần thức của Giang Trần khẽ động, đã lập tức nhận ra cái gì. Tay áo của Bàn tử kia phật động tầm đó, ẩn ẩn có một mạng lưới trong suốt khổng lồ.
Mạng lưới khổng lồ kia, mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Nhưng đúng là cậy vào lớn nhất để Tiểu Bàn Tử điều khiển ám khí, thu phóng tự nhiên.
Giang Trần âm thầm nghiêm nghị, Tiểu Bàn Tử kia quả nhiên không đơn giản. Mạng lưới khổng lồ kia, nếu như trong chiến đấu hơi không đề phòng, thì rất có thể trúng chiêu của hắn.
Vạn nhất bị mạng lưới khổng lồ kia giữ được, thì dù có thần thông thông thiên, trong lúc nhất thời cũng thi triển không ra.
Quy tắc giải thi đấu này, chỉ là không cho phép sử dụng đạo cụ nghịch thiên, nhưng bổn mạng vũ khí, lại không có cấm không cho phép sử dụng.
Nếu như mạng lưới khổng lồ kia là bổn mạng vũ khí của Bàn tử, vậy cái này cũng không tính không tuân theo quy định.
Giang Trần thấy Tiểu Bàn Tử ở trên lôi đài, chạy tới chạy lui, thân nhẹ như yến, cũng cười rộ lên.
- Lâm Huy đúng không? Dùng dáng người của ngươi, lại có thân pháp này, rất không dễ dàng. Hơn nữa bề ngoài của ngươi nhìn như trung thực, có lẽ có không ít người sẽ bị ngươi lừa bịp.
Thanh âm của Giang Trần nhàn nhạt vang lên.
- Bất quá, ngươi muốn so thân pháp, chúng ta liền so một lần!
Giang Trần nói xong, liền khởi động Thiên Côn Lưu Quang Độn. Độn pháp này vừa thi triển, thân hình của Giang Trần liền tựa như tia chớp, chỗ này thoáng một phát, chỗ kia thoáng một phát, cái sau còn nhanh hơn cái trước.
Trong lúc nhất thời, Bàn tử kia chỉ cảm thấy hoa mắt, cảm giác không chỗ nào không có uy hiếp, từ bốn phương tám hướng không ngừng tới gần, để cho áp lực của hắn thoáng cái tăng nhiều.
Tiểu Bàn Tử này cũng bảo trì bình thản, thân hình mập mạp đột nhiên hạ xuống, trong tay áo ẩn ẩn nắm mạng lưới khổng lồ, tùy thời chuẩn bị phát động một kích trí mạng.
Tiểu Bàn Tử đang đợi cơ hội, tựa như Độc Xà, đang chờ đợi cơ hội một kích trí mạng.
Giang Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết vận dụng bổn mạng vũ khí sao? Mạng lưới khổng lồ kia, có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể gạt được pháp nhãn của ta.
Đang khi Giang Trần nói chuyện, bàn tay lớn mở ra.
Trong hư không bay ra chín đạo phi kiếm.
Vân Tiêu Kim Đấu trận, tam tam thành chín!
Đây là thức nhập môn của Vân Tiêu Kim Đấu trận.
Đối phó Đế cảnh, Giang Trần thậm chí không cần vận dụng quá nhiều, thức nhập môn là đủ rồi.
Chín thanh phi kiếm không ngừng biến ảo, lập tức hóa thành vô số kim quang, như kiếm chi hải dương, phô thiên cái địa phóng tới Tiểu Bàn Tử.
- Kiếm trận?
Tiểu Bàn Tử cũng là người biết hàng, nhìn thấy kiếm quang đáng sợ như thế, điên cuồng phóng tới mình, hắn ở đâu còn bảo trì bình thản?
Tay áo liên tục chiêu động, lưới lớn vô hình kia, giờ phút này lại biến thành lợi khí phòng ngự của Tiểu Bàn Tử, giữ được đại đa số kiếm quang.
Giang Trần lạnh lùng nhìn xem một màn này, hai tay chà xát, từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo đè xuống.
Nguyên Từ Phong Bạo, đây là lực lượng phong bạo, vặn vẹo hư không, cũng không phải là công kích vật lý. Mạng lưới khổng lồ của Tiểu Bàn Tử càng lợi hại, cũng không ngăn nổi uy lực của Nguyên Từ Phong Bạo.
Hôm nay Giang Trần đột phá Đế cảnh, uy lực của Nguyên Từ Phong Bạo, khoảng chừng tăng gấp trăm lần nghìn lần trước kia, một khi phóng ra, tựa như hư không bị chém ra một khe hở, bắn ra vô số Không Gian Loạn Lưu, trong lúc nhất thời, hư không triệt để hỗn loạn.
Tiểu Bàn Tử kia coi như là thiên tài trải qua khảo nghiệm, nhưng mà loại Nguyên Từ Phong Bạo đáng sợ này, hiển nhiên là lần đầu tiên gặp được.
Chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân, căn bản có lực không chỗ dùng. Mà tứ chi bách hài lại không nghe theo chỉ huy của hắn, thân hình mập mạp bị phong bạo bao lấy, phảng phất có vô số đao mang, ở trên thân thể mập mạp của hắn, từng khối từng khối gọt xuống.
Người đang xem cuộc chiến dưới đài, chứng kiến loại tình hình chiến đấu này, rất nhiều người cũng hít một hơi lãnh khí.
Bọn hắn coi như là người kiến thức rộng rãi rồi, nhưng nhìn đến tao ngộ của Tiểu Bàn Tử giờ phút này, trong nội tâm ẩn ẩn cũng có loại kiêng kị không hiểu.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu như bọn hắn và Tiểu Bàn Tử Lâm Huy đổi vị trí, có thể tốt hơn Lâm Huy chỗ nào?
Mặc dù có chút thiên tài trước kia toàn thắng đối thủ, thực lực rõ ràng cao hơn người khác một bậc, giờ phút này cũng nhịn không được mở to mắt, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn xem chiến cuộc.
Đạo tâm của rất nhiều người, cũng sinh ra rung động.
Cơ hồ tất cả thiên tài tấn cấp, kể cả thiên tài còn không có bị loại bỏ, giờ phút này trong nội tâm đều hiện lên một ý niệm, đối thủ này, mình có thể chiến thắng sao?
Đáp án dĩ nhiên là không biết.
Đúng lúc này, Nguyên Từ Phong Bạo tàn phá Tiểu Bàn Tử Lâm Huy, rốt cục đã xong.
Thân hình của Tiểu Bàn Tử, ầm ầm rơi trên mặt đất, kích thích lên bụi bậm.
Trải qua Nguyên Từ Phong Bạo điên cuồng xoa bóp, thân hình của Tiểu Bàn Tử, thật giống như bị gọt sạch một vòng, cả người gầy rất nhiều, biến trường rất nhiều.
May mắn trên người hắn vẫn còn thịt mỡ, nên thời điểm ầm ầm rơi xuống đất, chút thịt mỡ kia giảm xóc cho hắn, để hắn không đến mức tươi sống ngã chết.
Bất quá, trận chiến này, hiển nhiên là thắng bại đã phân.
Mập mạp này chật vật vùng vẫy vài cái, nhưng vẫn chán nản nằm rạp trên mặt đất. Hiện tại hắn cũng không có gì phải hối hận. Đối thủ như vậy, hắn hoàn toàn không có chút cơ hội thủ thắng, tự nhiên càng không nói tới thất lạc.
Giang Trần thắng!
Từ trên lôi đài đi xuống, Giang Trần rõ ràng cảm giác được, trong ánh mắt đến từ tứ phương, kính sợ cùng xem kỹ rõ ràng nhiều hơn trước.
← Ch. 1566 | Ch. 1568 → |