Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1572

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1572: Hắc Yểm sơn mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lần này tuyển bạt, tư cách thi đấu cùng tinh anh thi đấu tổng cộng có hơn ba trăm người, ở lại phủ thành chủ, cũng có hơn hai trăm người.

Trong đó còn kể cả loại thiên tài tinh anh như Giang Trần cùng Tô Hồng.

Hơn hai trăm người được triệu tập cùng một chỗ, thành chủ Tạ Vô Thương tự mình tiếp bọn họ.

Trên mặt Tạ Vô Thương tràn ngập vui vẻ:

- Chư vị, những ngày này, bổn thành chủ biết rõ các ngươi đều đang quen thuộc phủ thành chủ, thích ứng phủ thành chủ, bởi vậy một mực không có triệu tập các ngươi. Hôm nay triệu tập các ngươi tới, là có một tin tức trọng yếu muốn nói cho mọi người!

Nghe nói là tin tức trọng yếu, tất cả mọi người vãnh tai, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Giang Trần thấy biểu lộ của Tạ Vô Thương, nhìn về phía trên hẳn không phải là chuyện xấu gì.

- Vừa mới từ chỗ Tổng thủ đại nhân, đã nhận được một tin tức tốt. Một chỗ hiểm địa của Đông Diên đảo, sẽ vì mọi người mở ra, cung cấp mọi người thí luyện. Nhớ kỹ, đây là một cơ hội. Một cơ hội bộc lộ tài năng. Nếu như các ngươi ở trong thí luyện, may mắn bị tổng thủ đại nhân nhìn trúng, vậy bổn thành chủ muốn chúc mừng ngươi rồi, các ngươi sẽ đạt được tổng thủ đại nhân ưu ái, thân phận phạm nhân, một lần hành động biến thành tử sĩ bên người tổng thủ đại nhân. Có lẽ các ngươi không biết cái này có bao nhiêu khác nhau. Nhưng bổn thành chủ có thể nói cho các ngươi biết, trở thành người bên cạnh tổng thủ đại nhân, ý nghĩa, các ngươi không còn là phạm nhân, các ngươi sắp có được tự do. Đạt được tư cách ly khai Đông Diên đảo!

Đối với tu sĩ Đông Diên đảo mà nói, bất kể là lão nhân, hay là thiên tài trẻ tuổi, mơ ước lớn nhất là tự do.

Tự do, là khúc mắc của mỗi một tu sĩ ở Đông Diên đảo.

Coi như là loại cự đầu như Tạ Vô Thương, ở sâu trong nội tâm bọn hắn, cũng khát vọng tự do, khát vọng ly khai Đông Diên đảo. Cho dù bọn họ ở Đông Diên đảo quyền nghiêng nhất thời, cũng không bằng tự do để cho bọn hắn khát vọng như vậy.

Nếu như ai nói có thể dùng tự do trao đổi quyền thế của bọn hắn tại Đông Diên đảo, bọn hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ do dự nào, tất nhiên sẽ một lời đáp ứng.

Có lẽ, quyền thế có thể mang đến khoái hoạt ngắn ngủi, nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ đến vĩnh viễn chỉ có thể lưu tại Đông Diên đảo, không có tự do, phía trên vĩnh viễn đè nặng Tổng thủ đại nhân. Hết thảy quyền lực, liền trở nên đần độn nhạt nhẽo.

Mặc dù là Giang Trần, nghe được lời ấy của Tạ Vô Thương, trong lòng cũng khẽ động.

Tổng thủ đại nhân cũng coi trọng như vậy? Chẳng lẽ lần tuyển bạt này, còn cùng tổng thủ đại nhân có quan hệ sao? Nói như vậy, Hồi Xuân đảo vực lại muốn từ Đông Diên đảo tuyển bạt tử sĩ?

Trong lòng Giang Trần nhấc lên một ít hào hứng, nếu như tuyển bạt này có thể cho mình được tư cách ly khai nơi đây, Giang Trần không ngại phát huy ra thực lực chân chính của mình.

Dù sao, hiện tại hắn trọng yếu nhất không phải ẩn dấu thực lực, mà là ly khai nơi đây.

Bất quá, tuy trong nội tâm Giang Trần động tâm, lại không có biểu hiện ra ngoài. Bất động thanh sắc nghe Tạ Vô Thương phát biểu, ý đồ từ trong lời nói của Tạ Vô Thương, đạt được càng nhiều tin tức nữa.

Chỉ là, trong lời nói của Tạ Vô Thương, cũng không có lộ ra quá nhiều thứ.

- Lần trước tuyển bạt, trong các ngươi có lẽ có người cảm thấy tiềm lực của mình không có được phát huy lớn nhất, như vậy cơ hội đã tới. Nhớ kỹ, tầm mắt của tổng thủ đại nhân rất cao. Các ngươi có thể chinh phục bổn thành chủ, nhưng chưa hẳn có thể chinh phục ánh mắt của tổng thủ đại nhân. Có thể trở nên nổi bật hay không, toàn bộ nhìn các ngươi rồi. Trước kia, các ngươi khống chế không được vận mệnh của mình. Hiện tại, thời cơ khống chế vận mệnh của mình đã đến. Có thể bắt lấy hay không, chính các ngươi nhìn xem xử lý a!

Tạ Vô Thương không có nói quá nhiều, nhưng buổi nói chuyện này, lại làm cho những thiên tài kia nhiệt huyết dâng lên.

- Tốt rồi, mọi người trở về chuẩn bị một chút, ngày mai, đúng giờ ở chỗ này tập hợp, bổn thành chủ sẽ đích thân dẫn đội, tiến về Hắc Yểm sơn mạch.

Tạ Vô Thương hạ lệnh.

Hắc Yểm sơn mạch? Trong lòng Giang Trần khẽ động, mấy ngày nay học tập, không có học uổng phí. Hắn tinh tường nhớ rõ, Hắc Yểm sơn mạch kia là một trong ngũ đại hiểm địa của Đông Diên đảo.

Hơn nữa, ở trong ngũ đại hiểm địa, là khu vực địa vực rộng nhất, cũng thần bí nhất.

Trên cơ bản, khu vực hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch, ngay cả thế lực mạnh nhất Đông Diên đảo, cũng không dám đơn giản đi giao thiệp.

Như thế nào lần này thí luyện, lại an bài ở Hắc Yểm sơn mạch?

Trong lòng Giang Trần hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá, tổng thủ đại nhân đã an bài như vậy, nhất định có đạo lý của hắn. Loại sự tình này, cũng không tới phiên Giang Trần hắn quan tâm.

- Tạm thời giải tán, nhớ kỹ, ngày mai đúng giờ tới đây. Nếu như có người tự tiện vắng họp, dùng phản đồ luận xử.

Ngữ khí của Tạ Vô Thương đột nhiên nghiêm nghị lại.

Tuy Giang Trần không có ý định vắng họp, nhưng nghe Tạ Vô Thương cảnh cáo, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Chỉ là một thí luyện, thật sự muốn gióng trống khua chiêng, trịnh trọng như vậy sao?

Giang Trần ở Đông Diên đảo, cũng không có người quen gì. Cũng không cần an bài cái gì. Hắn gia nhập phủ thành chủ, cũng là cố ý tránh đi kết giao cùng những người khác.

Mặc dù là Ung Bồng Ung thống lĩnh kia, Giang Trần cũng tận lực giữ một khoảng cách với hắn, không có cùng Ung Bồng tiếp xúc quá nhiều.

Không phải Giang Trần trở mặt, mà là Giang Trần không muốn liên lụy quá nhiều nhân tình.

Dù sao, vạn nhất có một ngày hắn chạy trốn khỏi nơi đây, nếu có người cùng mình giao tình qua sâu, khó tránh khỏi sẽ phải chịu liên quan đến.

Giang Trần không muốn liên quan đến người vô tội.

Ngay cả Tinh Huy phụ nữ, Giang Trần cũng không có đi khách sạn tìm bọn hắn.

Mọi người là bèo nước gặp nhau, Giang Trần làm chỉ là tiện tay mà thôi. Không cần có quá nhiều liên lụy, bằng không mà nói, chỉ biết liên quan đến người vô tội.

Cho nên đêm đó, Giang Trần ở đâu cũng không có đi, chỉ dừng lại ở phủ thành chủ, chuyên tâm minh tưởng, chuyên tâm tu luyện.

Sau khi đột phá Đế cảnh, Giang Trần lại mở ra một đại môn, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, để cho trong lòng của hắn đối với thực lực tăng lên, càng thêm khát vọng.

- Hôm nay ta là Đế cảnh Sơ giai, cách Đế cảnh Trung giai cũng không xa. Nếu hơi có chút cơ duyên, đột phá đến Đế cảnh Cao giai, cũng không phải xa không thể chạm.

Giang Trần đối với tiến độ tu luyện của mình, rất có tự tin.

Nhất là dây chuyền phong ấn trong thức hải kia, gần đây phi thường sinh động, để cho hắn ở trên tu luyện, cũng được ích lợi không nhỏ.

Giang Trần cảm thấy, bây giờ bất kể là mình tu luyện, hay chiến đấu, luôn luôn có một loại cảm giác thành thạo. Cho dù đối mặt Thiên Vị cường giả, trong lòng của hắn cũng không có bối rối, có một loại cảm giác thong dong như nắm đại cục thiên hạ trong tay.

*****

- Mặc dù là ở Đông Diên đảo, ta cũng không thể buông lỏng chính mình, không thể lười biếng tu luyện. Vạn Uyên đảo cường đại, viễn siêu Nhân loại cương vực. Đông Diên đảo này là khảo nghiệm, đi ra Đông Diên đảo, khả năng gặp được khảo nghiệm càng lớn. Chỉ có thực lực không ngừng đề thăng, mới là vương đạo.

Giang Trần nghĩ tới đây, lại chăm chú tu luyện lần nữa.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền dậy thật sớm, chuẩn bị thoáng một phát, liền đi chỗ tập hợp.

Không ít thiên tài, đã đến sớm hơn Giang Trần.

Giang Trần tới coi như sớm, sau mấy phút đồng hồ, cả đám đều lục tục đến đủ.

Sau đó, Tạ Vô Thương cũng xuất hiện. Không chỉ Tạ Vô Thương, còn có rất nhiều tinh anh của phủ thành chủ, cũng đều đi theo sau lưng Tạ Vô Thương.

Chứng kiến loại tư thế này, những thiên tài tuyển bạt kia, càng cực kỳ hưng phấn. Thành chủ đại nhân coi trọng như thế, nhất định là đã nhận được mệnh lệnh của tổng thủ đại nhân.

Tổng thủ đại nhân coi trọng lần thí luyện này như thế, bởi vậy có thể chứng minh, lần thí luyện này nói không chừng là một cơ hội, một lần trở nên nổi bật, đạt được cơ hội tự do.

Nghĩ tới đây, huyết dịch của những thiên tài kia lại sôi trào lần nữa.

Nội tâm của Giang Trần lại không có vì cuồng hỉ mà mất đi tỉnh táo, hắn khuyên bảo mình, bất luận thời điểm nào, cũng không thể nóng đầu.

Dù cái này thật sự là một cơ hội, cũng phải tỉnh táo đối đãi. Chỉ có tỉnh táo đối đãi, lúc gặp phải tình huống đột phát, mới không rối loạn một tấc vuông, vội vàng không kịp chuẩn bị.

- Điểm danh!

Tạ Vô Thương quát.

Điểm danh bắt đầu.

Nhân số một cái không thiếu, toàn bộ đến đủ.

Tạ Vô Thương thoả mãn gật đầu:

- Rất tốt, không hổ là tinh anh, rất có quan niệm thời gian. Không tệ! Nói nhảm cũng không muốn nói nhiều, cơ hội cải biến vận mệnh của các ngươi đã đến, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Xuất phát!

Tạ Vô Thương vung tay lên, đại quân khởi động.

Các tinh anh của Phủ thành chủ, còn có rất nhiều Thành Vệ quân hộ tống, mang theo nhóm thiên tài tuyển bạt, hướng Hắc Yểm sơn mạch xuất phát.

Chứng kiến mấy ngàn Thành Vệ quân, chứng kiến tinh anh của phủ thành chủ cơ hồ ra hết, trong lòng Giang Trần kinh ngạc càng tăng thêm.

- Tổng thủ đại nhân kia, chẳng lẽ thật sự coi trọng lần thí luyện này như vậy? Chẳng lẽ nói, lần này Hồi Xuân đảo vực, muốn tuyển chọn rất nhiều tử sĩ?

Giang Trần bất đồng những người khác. Những người khác là lạc quan thuần túy. Giang Trần ngoài lạc quan, lại nhiều hơn một phần cảnh giác.

Dùng hắn hiểu rõ đối với Đông Diên đảo, Đông Diên đảo tuyệt đối không có khả năng làm Bồ Tát sống. Mặc dù là tuyển bạt tử sĩ, cũng nhất định thập phần hà khắc, thậm chí sau khi chọn trúng, một cái giá lớn cũng sẽ rất thảm thiết.

Cho nên, Giang Trần không có lạc quan mù quáng.

Có cơ hội ly khai cố nhiên là tốt, nhưng nếu như là chọn đi làm bia đỡ đạn, đi chịu chết, thậm chí còn có khả năng bị người điều khiển, vậy loại chọn trúng này sẽ không có ý nghĩa.

Dù có thể ly khai thì sao? Đi ra một địa phương khác chịu chết, cái kia còn không bằng ở lại Đông Diên đảo.

Cho nên, Giang Trần âm thầm hạ quyết tâm, phải hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu quả thật là tuyển bạt tử sĩ, điều kiện không phải quá hà khắc, mình sẽ thuận thế đuổi kịp.

Nếu như quá mức hà khắc, thậm chí điều khiển như là Khôi Lỗi, Giang Trần tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Hắn cũng không muốn mình biến thành một Khôi Lỗi mặc người chém giết.

Hắc Yểm sơn mạch cũng không gần, đại quân trọn vẹn đi bảy tám ngày, mới tiếp cận Hắc Yểm sơn mạch. Hắc Yểm sơn mạch kia, xa xa nhìn tới, vân che sương quấn, nhiều năm bao phủ trong một tầng sương mù màu đen xám, phảng phất là một thế giới bí ẩn.

Hắc Yểm sơn mạch này kéo mấy ngàn dặm, được xưng vô tận ác mộng, là chỗ hung hiểm nhất Đông Diên đảo.

Đến ngoài Hắc Yểm sơn mạch, ở trong một sơn cốc, Tạ Vô Thương lệnh cưỡng chế đại quân dừng lại, ngay tại chỗ dựng nơi trú quân.

- Xem ra, chúng ta là tới trước rồi.

Tạ Vô Thương nhìn chung quanh một lần, thế lực khác còn chưa tới.

Hắn lời còn chưa nói hết, xa xa trong hư không, liền truyền đến một tiếng quái gọi:

- Tạ lão nhi, Tội Nghiệt Chi Thành của ngươi, cũng không sớm hơn Cực Ác Cốc ta bao lâu a!

Ở cuối cùng thanh âm này, một tầng mây bắt đầu khởi động, đón lấy, rất nhiều rất nhiều tu sĩ, từ trong tầng mây kia rơi xuống đất.

Nhân số cùng Tội Nghiệt Chi Thành cũng không sai biệt lắm. Người cầm đầu hung thần ác sát, trên đầu mọc một cái bướu thịt, lộ ra cực kỳ hung hãn, đúng là Cực Ác Cốc cốc chủ.

Người của Cực Ác Cốc đã đến, nhân số cũng không kém Tội Nghiệt Chi Thành. Nhìn ra được, Cực Ác Cốc đối với chuyện này cũng cực kỳ trọng thị, Cực Ác Cốc cốc chủ tự mình dẫn đội, trong cốc cao thủ ra hết, có thể nói là thanh thế to lớn.

Cũng không lâu lắm, Lục Tuyệt phường một trong tam đại thế lực, cũng đã đến.

Ngoại trừ tam đại thế lực này ra, còn có Nhị Tam lưu thế lực khác của Đông Diên đảo, cũng đều trước sau nhao nhao đuổi tới.

...

Tổng thủ bộ, Tổng thủ đại nhân mang theo một đám phụ tá, giờ phút này cả đám thần sắc ngưng trọng, ăn mặc chỉnh tề, ở trước tổng thủ bộ hoan nghênh.

Căn cứ tình báo của Hồi Xuân đảo vực, hoàng thất Hồi Xuân đảo vực, đã mang theo tất cả khách quý của thế lực lớn, giá lâm Đông Diên đảo rồi.

Hơn nữa, các quý khách đã sắp tới.

Nhân vật như Tổng thủ đại nhân, giờ phút này tâm tình cũng khó tránh khỏi có chút kích động. Đây là thời khắc vinh quang nhất trong lịch sử của Đông Diên đảo.

Trong lịch sử Đông Diên đảo, cho tới bây giờ chưa từng có thời khắc huy hoàng như thế. Trước kia, đến Đông Diên đảo thị sát, nhiều lắm là cự đầu hoàng thất của Hồi Xuân đảo vực.

Còn lần này, giá lâm Đông Diên đảo, ngoại trừ cự đầu hoàng thất ra, càng có nhân vật cự đầu của thập đại Thần Quốc.

So sánh xuống dưới, cự đầu hoàng thất của Hồi Xuân đảo, càng giống như là tiếp khách.

- Cả đám đều lên tinh thần một chút, tất cả mọi người nhớ kỹ, lần này tiếp đãi, nhất định không thể có bất kỳ sai lầm.

Tổng thủ đại nhân cường điệu lần nữa.

- Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định toàn lực ứng phó.

Tổng thủ đại nhân gật gật đầu, trong lúc đó, lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn qua phía trước, trong lòng khẽ động, thấp giọng nói:

- Đến rồi, tất cả mọi người lên tinh thần.

Phía cuối tầm mắt của mọi người, từng đạo hào quang phá không mà đến. Từng chiếc từng chiếc khí cụ phi hành như là Phi Thuyền, đâm rách hư không, rơi vào trên đất trống trước tổng thủ không xa bộ.

Tổng thủ đại nhân ba bước cũng làm hai bước, xông về phía trước.

Tổng cộng có bảy Phi Thuyền, Phi Thuyền này không gian không tính quá khổng lồ. Nhưng mà mỗi một chiếc Phi Thuyền, cưỡi mấy chục người còn là vấn đề không lớn.

Bảy Phi Thuyền này, chở mấy trăm người.

Bốn chiếc Phi Thuyền phía trước cùng đằng sau mở ra trước. Phi Thuyền đằng trước đi ra một đám người, quần áo và trang sức thập phần hoa lệ, mỗi một cái khí độ bất phàm, đúng là đại biểu của hoàng thất Hồi Xuân đảo vực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)