Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1575

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1575: Bí mật kinh người
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chỉ có kiên trì đầy nửa tháng, mới có tư cách tham dự bình chọn cuối cùng. Lần này thí luyện, chúng ta sẽ bình chọn ra 100 thiên tài mạnh nhất. Trong một trăm người này, cũng sẽ có bài danh chuẩn xác. Mà căn cứ bài danh, là thu hoạch của các ngươi. Nhớ kỹ, mỗi một kiện đồ vật trong Hắc Yểm sơn mạch này, đều có tính chất đặc biệt của Hắc Yểm sơn mạch. Các ngươi cũng mơ tưởng cầm đồ đạc của mình ra lừa gạt người. Nếu như có phát hiện ăn gian, hết thảy hủy bỏ tư cách!

Quy tắc thí luyện cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói là phi thường thô ráp.

Cái này để cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết, loại cấp bậc này, loại cấp độ thí luyện này, hẳn là phi thường kín đáo.

Thiết trí quy tắc cũng sẽ rất tinh tế mới đúng.

Thế nhưng mà, cái quy tắc này, lại đơn giản như thế, tục tằng như thế. Hơn nữa còn là tạm thời tuyên bố. Cái này lại để cho Giang Trần cảm thấy có chút kinh ngạc.

Muốn nói không coi trọng cũng không phải, nhìn điệu bộ kia, đích thật là phi thường coi trọng, trận chiến rất lớn.

Nhưng muốn nói coi trọng, theo lý thuyết quy tắc có lẽ đã sớm chế định tốt, như thế nào sẽ đợi đến lúc tạm thời lại tuyên bố?

Trong nội tâm Giang Trần khó hiểu, bất quá nghi vấn nho nhỏ kia, cũng không có để cho Giang Trần mất chừng mực. Đứng trong đội ngũ, Giang Trần vẫn tương đối bình tĩnh.

Nhóm Trận Pháp Đại Sư, rất nhanh liền cởi bỏ cấm chế bên ngoài.

Từng đạo hào quang màu đen, như là ác linh muốn từ trong địa ngục xông tới, không ngừng tháo chạy lên không trung, trận thế cực kỳ dọa người.

Trải qua một phen chấn động điên cuồng, lỗ hổng cấm chế bên ngoài kia, mới chậm rãi ổn định lại.

- Tốt rồi, lỗ hổng đã mở ra, tất cả mọi người, lên trước nhận lấy đánh số dự thi của các ngươi, theo thứ tự tiến vào!

Tổng thủ đại nhân ra lệnh một tiếng, tuyên cáo thí luyện bắt đầu.

Mấy người tinh anh như Giang Trần, đánh số tự nhiên là gần phía trước.

Giang Trần lấy là số 17, sau khi mười sáu người trước tiến vào, cũng từ lỗ hổng tiến vào.

Sau khi Giang Trần tiến vào lỗ hổng, trong nháy mắt này, nội tâm đột nhiên không hiểu nhảy thoáng một phát. Trong thần thức, bỗng nhiên hiện lên một chấn động không hiểu, phảng phất có một cây châm bỗng nhiên đâm hắn thoáng một phát.

Báo hiệu bất thình lình, để cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.

- Đây là ý gì?

Giang Trần có chút buồn bực.

- Chẳng lẽ Hắc Yểm sơn mạch này, bên trong phi thường nguy hiểm?

Giang Trần có thể xác định, cái báo hiệu không hiểu này, nhất định là có nhắc nhở gì. Có lẽ rất lớn là cảnh báo nguy hiểm.

- Ân, vô luận như thế nào, an toàn đệ nhất.

Giang Trần tiến vào Hắc Yểm sơn mạch, chỉ cảm thấy như tiến nhập một thế giới âm u hoàn toàn không có ánh mặt trời, nhiệt độ chung quanh, cũng rất giống đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, lộ ra rất u lãnh.

Địa phương ánh mắt có thể nhìn tới, đều là rừng rậm, cùng với sương mù vô cùng vô tận.

Nơi này, phong ấn 300 năm, ít ai lui tới, càng lộ ra âm trầm khủng bố, khuyết thiếu nhân khí.

- Loại địa phương này, có thể trở thành ác mộng chi địa, nhất định không phải là ổ yên vui. Tuy chỉ có nửa tháng, ta lại phải kiềm chế một chút.

Bất luận thời điểm nào, Giang Trần cũng sẽ không quên ý thức gian nan khổ cực.

...

Ngoài Hắc Yểm sơn mạch, tất cả thí luyện giả đã tiến vào hết.

Tổng thủ đại nhân cầm danh sách, giao cho Hoắc Thân Vương:

- Thân vương đại nhân, đây là danh sách dự thi. Bên trong có tất cả tin tức tư liệu của Tu Luyện giả.

Hoắc Thân Vương mỉm cười:

- Tốt, xử lý xinh đẹp.

Hoắc Thân Vương cầm phần danh sách này, bước nhanh đi tới trước mặt Đồng lão:

- Đồng lão, đây là danh sách lần thí luyện này, cùng với tin tức cụ thể. Xin ngài xem qua. Không biết nhóm tu sĩ tuổi trẻ này, có thể vào được pháp nhãn của Đồng lão không?

Đồng lão vê râu cười nói:

- Lão phu nhìn xem.

Tiếp nhận, nhìn một hồi, Đồng lão có chút thoả mãn gật đầu:

- Đúng vậy, tư chất không tệ, chất lượng càng không tệ, trước đó lão phu cũng quan sát thoáng một phát, bên trong có chút thế hệ thiên tài. Hoắc Thân Vương, Hồi Xuân đảo vực các ngươi xác thực dụng tâm rồi. Mà Đông Diên đảo này, đích thật là có chút thiên tài.

Hoắc Thân Vương vui mừng quá đỗi:

- Có thể được Đồng lão đánh giá như vậy, cũng là vinh quang lớn nhất của đám tù tội này rồi. Dù chết, cũng đủ để bọn hắn mỉm cười dưới cửu tuyền.

Đông Diên đảo vốn chỉ là lưu vong chi địa, nói bọn họ là kẻ tù tội, cũng không có gì không ổn.

Đồng lão mỉm cười, đưa danh sách cho đại biểu của bát đại thế gia:

- Các ngươi đều xem một chút đi, nhóm thí luyện giả này, tỉ lệ xác thực không kém. Có một bộ phận tinh anh, càng là nhân vật cường ngạnh. Tin tưởng lần này các ngươi sẽ hài lòng.

Đại biểu của bát đại thế gia cũng không khách khí, tiếp nhận danh sách, mở ra nhìn.

Sau khi xem một hồi, lúc này mới trả lại cho Đồng lão.

- Đồng lão, nhóm thí luyện giả này, xác thực miễn cưỡng không có trở ngại.

- Ân, những cái gọi là tinh anh kia, phóng tới Thần Quốc, có lẽ cũng có thể được xưng tụng thiên tài Nhị lưu rồi. Bất quá, so với thiên tài của bát đại thế gia chúng ta, bọn hắn vẫn là không đủ xem.

- Dạ dạ.

Hoắc Thân Vương ở bên cạnh cười làm lành.

- Những kẻ tù tội này, nào có tư cách so với thiên tài Thần Quốc?

- Tốt rồi, trên thời gian cũng không xê xích gì nhiều. Đệ tử bát đại thế gia, cũng chuẩn bị một chút a. Đến lúc đó, bọn hắn tiến vào, trận pháp cấm chế là tạm thời phong ấn, hay tiếp tục mở ra?

Đồng lão nghĩ đến một vấn đề, hỏi đại biểu của bát đại thế gia.

Đại biểu của bát đại thế gia nhao nhao nói:

- Đương nhiên là tạm thời phong ấn, bằng không thì con mồi ý thức được nguy cơ, trốn đi thì làm sao bây giờ?

- Đúng, nếu như con mồi trốn hết, đối với săn giết cực kỳ không tiện. Trò chơi đã mở ra, tự nhiên phải để đám thanh niên gia tộc chơi thống khoái một chút.

- Có đạo lý, phải tạm thời phong ấn. Không đến nửa tháng, tuyệt đối không thể mở.

Đại biểu bát đại thế gia này, không có một cái nào ủng hộ mở phong ấn, đều đồng ý tạm thời phong ấn.

Đồng lão mỉm cười:

- Các ngươi cũng phải tinh tường một điểm. Nếu như phong ấn, nếu như đệ tử của bát đại thế gia các ngươi gặp được nguy hiểm...

- Ha ha, Đồng lão, ngươi đây là quá lo lắng.

Không đợi Đồng lão nói xong, các đại biểu của bát đại thế gia, liền cắt đứt Đồng lão nói.

- Đúng vậy, chỉ là Hắc Yểm sơn mạch, còn muốn uy hiếp được đệ tử của bát đại thế gia chúng ta? Đồng lão, ngươi quá coi thường thiên tài Thần Quốc chúng ta đi à nha?

- Đúng vậy, điểm này tuyệt đối không cần lo lắng.

- Đồng lão quá lo lắng rồi.

Đồng lão thấy đại biểu của bát đại thế gia, mỗi một cái đều tự tin như thế, hắn cũng không nên nói cái gì nữa.

Mỉm cười:

- Lão phu là các ngươi mời đến, rất nhiều lời nói, cũng phải nói trước. Các ngươi đã tự tin như vậy, nếu thật có gì vạn nhất, hi vọng các ngươi có thể xử lý tốt.

*****

- Yên tâm, Đồng lão, thực sự ngoài ý muốn, mọi người cũng trách không đến ngài.

- Đúng vậy, sao có thể trách ngài chứ? Hơn nữa, nơi này, có thể uy hiếp được đệ tử thiên tài của bát đại thế gia chúng ta sao?

Hoắc Thân Vương nhìn thấy những người kia ngữ khí kiêu ngạo, trong lòng cũng có chút không cho là đúng. Nói thật, tuy hắn cực lực nịnh nọt những người này, nhưng nhìn thấy bát đại thế gia tự phụ như vậy, trong lòng cũng có chút mất hứng. Đồng thời trong nội tâm cũng có chút bận tâm, vạn nhất thực như Đồng lão nói, ra ngoài ý muốn, chuyện tốt biến thành chuyện xấu. Nói không chừng, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn mã thí tâng bốc không thành, ngược lại đập đến đùi ngựa rồi.

- Hi vọng đệ tử của bát đại thế gia này, thật sự như bọn hắn nói cường đại như vậy a. Không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt.

Nội tâm Hoắc Thân Vương cầu nguyện.

Loại sự tình này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Vạn nhất phát sinh bất hạnh gì, cái kia đối với Hồi Xuân đảo vực bọn họ mà nói, tuyệt đối là phiền toái lớn. Dùng tính tình của bát đại thế gia này, vạn nhất môn hạ đệ tử xảy ra chuyện gì, bọn hắn không làm hỏng Đông Diên đảo mới lạ?

Bất quá, Hoắc Thân Vương chứng kiến những người này tự tin như thế, trong nội tâm cũng không ngừng tự an ủi mình. Người ta dám đến Đông Diên đảo thí luyện, nhất định có cậy vào của bọn hắn.

Đệ tử bát đại thế gia của Đa Văn Thần Quốc, chẳng lẽ sẽ không có chút át chủ bài, không có một chút bảo vật hộ thân sao? Dù gặp phải nguy hiểm đặc thù, tự bảo vệ mình khẳng định không có vấn đề.

Ít nhất, những thiên tài Đông Diên đảo bọn hắn tuyển ra kia, là tuyệt đối tổn thương không đến những thiên tài này.

Đồng lão lại nhìn danh sách tuyển bạt một chút, cười nói:

- Lão phu nhìn danh sách, có 60 tên tinh anh, thực lực so với những người khác cường hơn một chút. Mà còn lại, đều không sai biệt lắm. Nếu không như vậy, 60 tên tinh anh, săn giết được một cái, tính toán năm điểm tích lũy. Những người khác, săn giết một cái, tính toán một điểm tích lũy, như thế nào?

Người của Bát đại gia tộc nhao nhao cười nói:

- Như thế cũng tốt, liền nghe Đồng lão, quyết định như vậy đi.

Hoắc Thân Vương nghe nói như thế, lại không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng mà Tổng thủ đại nhân kia nghe nói như thế, trong nội tâm trầm xuống, ẩn ẩn nghĩ đến cái gì, lập tức kinh hãi:

- Quả nhiên, nhóm gia hỏa này coi những thiên tài của Đông Diên đảo tuyển bạt thành con mồi?

Trước kia Tổng thủ đại nhân bị hoàng thất không ngừng thúc giục, kỳ thật trong nội tâm cũng có chút suy đoán, nhưng một mực không được xác minh. Giờ phút này chính tai nghe được, mới hiểu, suy đoán của mình quả nhiên không sai.

Trong lúc nhất thời, Tổng thủ đại nhân nhịn không được liếc nhìn bọn người Tạ Vô Thương, trong nội tâm hơi có chút áy náy.

- Mặc kệ, những thứ này, lại để cho bọn hắn mơ mơ màng màng a. Bọn họ là con dân của Đông Diên đảo, sinh tử đều do Đông Diên đảo điều khiển. Muốn bọn hắn sinh, cái kia liền sinh. Muốn bọn hắn chết, thì nhất định phải chết.

Tổng thủ đại nhân cũng là người sát phạt quyết đoán. Đối với hắn mà nói, tuy những thiên tài này trở thành con mồi có chút đáng tiếc, nhưng mà loại cảm giác tiếc hận kia, chỉ là một cái thoáng qua, không có khả năng dừng lại quá lâu.

Hắn cân nhắc càng nhiều nữa, vẫn là lợi ích của bản thân, lợi ích của Hồi Xuân đảo vực.

Dù sao, ý nghĩa tồn tại của Đông Diên đảo, là phục vụ cho Hồi Xuân đảo vực. Tánh mạng ở Đông Diên đảo, cái kia chỉ là từng quân cờ mà thôi, sống hay chết, đều do Tổng thủ đại nhân hắn loay hoay.

Mặc dù là những cự đầu như Tạ Vô Thương, Tổng thủ đại nhân cũng không cần phải theo chân bọn họ giải thích cái gì. Dù sau đó bọn hắn biết rõ bị lợi dụng, bị hí lộng, bọn hắn cũng không dám, càng không có khả năng phản kháng.

- Tốt rồi, đám thiên tài trẻ tuổi, đến phiên các ngươi ra sân.

Thanh âm của Đồng lão cởi mở vang lên.

- Đây là một đoạn lữ trình hoàn toàn mới, lão phu chúc các ngươi thuận lợi!

Giang Trần đã xâm nhập Hắc Yểm sơn mạch, thì giống như những thí luyện giả khác, hoàn toàn mơ mơ màng màng, cũng không biết ngoài Hắc Yểm sơn mạch, một hồi âm mưu đang lặng lẽ tiến hành. Một tấm lưới lớn săn giết bọn họ, đã từ lối vào bắt đầu co rút lại.

Hắc Yểm sơn mạch này, phong ấn mấy trăm năm, thảm thực vật phi thường tươi tốt. Trong rừng rậm, nhiều khi còn tìm không thấy đất cắm dùi. Mà cây cối vừa thô vừa to, càng là mấy người ôm không hết.

Trong Hắc Yểm sơn mạch, Linh lực phi thường đầy đủ, hơn nữa tràn đầy âm khí, nơi này xem xét liền biết rất thích hợp các loại linh vật sinh trưởng.

Giang Trần một đường đi qua, ngược lại thu hoạch không nhỏ. Rất nhiều hoa cỏ nhìn như dung mạo không sâu sắc, lại ẩn chứa các loại công hiệu không muốn người biết, tuy không phải loại Linh Dược phi thường cao, nhưng cũng có công dụng riêng, với tư cách Linh Dược phụ tá, là cực kỳ hiếm thấy.

- Hắc Yểm sơn mạch này, lại nhiều Linh Dược như thế. Rất nhiều Linh Dược ở Nhân loại cương vực căn bản nhìn không tới, tại đây rõ ràng đều có. Hơn nữa tư chất đều tốt như vậy. Khối thổ địa này, thật sự là phì nhiêu. Mấy trăm năm không ai hái, cũng cung cấp tiện lợi cho chúng phát triển a.

Giang Trần ở trong Hắc Yểm sơn mạch, quả thực như tiến nhập Linh Dược Thánh Địa trong truyền thuyết.

Đối với người khác mà nói, Hắc Yểm sơn mạch này khắp nơi nguy cơ, như là ác mộng. Còn đối với Giang Trần mà nói, ở chỗ này, lại lộ ra sinh cơ khắp nơi.

Lúc này, ưu thế ở phương diện Linh Dược của Giang Trần liền thể hiện ra rồi.

Rất nhiều thực vật ở trong Hắc Yểm sơn mạch, bản thân nó có thuộc tính Linh Dược, nhưng cũng có tính nguy hiểm. Nói cách khác, Linh Dược ở đây, rất nhiều là có hai mặt thuộc tính.

Liên tục ba ngày, Giang Trần cơ hồ không có làm chuyện khác, một lòng chỉ ngắt Linh Dược.

- Hắc Yểm sơn mạch này, thật đúng là một bảo khố Linh Dược. Bất quá, rất nhiều Linh Dược ở đây, người bình thường chưa hẳn nhận thức.

Giang Trần cũng thừa nhận, tại đây có chút Linh Dược, độ khó ngắt rất lớn. Chỉ có người đối với thuộc tính Linh Dược rõ như lòng bàn tay như Giang Trần, mới biết được dùng biện pháp nào ngắt lấy.

Buổi chiều ngày thứ ba, Giang Trần ở một khu vực tương đối yên lặng, nghỉ ngơi chốc lát. Tại Hắc Yểm sơn mạch, dù là nghỉ ngơi một lát, cũng không thể phớt lờ.

Giang Trần triệu hồi Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch ra canh gác. Mà Chu Tước Thần Cầm, sau khi tiến vào Hắc Yểm sơn mạch, lại một mực không lộ diện.

Hiển nhiên, loại địa phương tối tăm phiền muộn như Hắc Yểm sơn mạch, đối với Chu Tước Thần Cầm mà nói, là rất chán ghét.

Giang Trần cũng sẽ không triệu hoán Chu Tước Thần Cầm.

Nghỉ ngơi một lúc, Giang Trần lại khôi phục trạng thái long tinh hổ mãnh.

Lần nữa khởi động, đi một hồi, phiến thâm cốc này càng thêm đẹp và tĩnh mịch, cái mũi của Giang Trần hít hít, bỗng nhiên nghe được một mùi thơm tương đối quen thuộc.

Loại mùi thơm kia, trong trí nhớ Giang Trần, lại không phải kiếp này gặp được, mà là mùi thơm trong trí nhớ kiếp trước.

Đầu óc của Giang Trần phi tốc chuyển động, nhớ lại nguồn gốc của mùi thơm này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)