Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1589

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1589: Ngày kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Tộc trưởng, ta cũng nguyện đi một chuyến. Xem ra Hồi Xuân đảo vực này là không muốn lăn lộn, mời chúng ta đi, rõ ràng ngay cả an toàn cũng không cam đoan được.

Người Tuyên gia rất phẫn nộ, trước khi không có tìm ra nguyên nhân vấn đề, bọn hắn tự nhiên là giận chó đánh mèo Hồi Xuân đảo vực.

Tuyên gia tộc trưởng suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

- Như thế, Tôn lão, phiền toái ngài đi Hoàng thành một chuyến, mượn trận pháp thoáng một phát, hỏi Hồi Xuân đảo vực là chuyện gì xảy ra. Vì sao thiên tài của gia tộc ta, sẽ vẫn lạc ở Hồi Xuân đảo vực, để bọn hắn cho một cách nói chuẩn xác.

- Vâng, lão phu liền xuất phát.

Hai ngày sau, Hoàng thành của Đa Văn Thần Quốc, Tôn lão liền đi tới chỗ trận pháp đưa tin.

Những kẻ kinh doanh trận pháp cỡ lớn này, nhìn thấy là cường giả của bát đại thế gia giá lâm, tự nhiên không dám lãnh đạm. Rất nhanh, bên này liền trực tiếp liên lạc với hoàng thất của Hồi Xuân đảo vực.

Hoàng thất của Hồi Xuân đảo vực nghe được tin tức này, càng là cả kinh đến hồn phi phách tán. Thiên tài của Đa Văn Thần Quốc, giờ phút này có lẽ ở Đông Diên đảo thí luyện a.

Như thế nào sẽ vẫn lạc

Nghe tin tức như thế, người của Hồi Xuân đảo vực, quả thực có một loại cảm giác trời muốn sụp xuống.

- Lão phu không nghe giải thích của các ngươi, cho các ngươi ba ngày thời gian, phải cho ra trả lời thuyết phục. Nếu không, đừng trách bát đại thế gia của Đa Văn Thần Quốc ta không khách khí.

Tôn lão cũng nộ khí bừng bừng, Tuyên Nhuệ kia, là đệ tử nhất mạch của hắn, tuy đã cách bảy tám đời, nhưng là hậu đại dòng chính.

Mấu chốt nhất chính là, Tôn lão đối với Tuyên Nhuệ rất coi trọng, là thiên tài hắn bỏ ra tâm tư rất lớn bồi dưỡng. Hôm nay không hiểu thấu vẫn lạc, Tôn lão tự nhiên là nóng tính lớn nhất.

Tôn lão nộ khí bừng bừng, từ trong trận pháp đi ra. Lại đụng phải một nhóm người vội vàng từ ngoài cửa đi vào.

Đám người kia, Tôn lão nhận thức, rõ ràng là người Tiết gia trong bát đại thế gia.

Người của Tiết gia chứng kiến Tôn lão, cũng có chút ít ngoài ý muốn.

- Các ngươi tới đây làm gì?

Tôn lão khẽ giật mình.

Một gã tộc lão của Tiết gia tức giận nói:

- Mượn đại trận đưa tin thoáng một phát.

Lập tức tộc lão kia đột nhiên nhớ tới cái gì, nhịn không được hỏi:

- Tôn lão, ngài tới nơi này làm gì?

Tôn lão như có suy đoán:

- Chẳng lẽ Tiết gia các ngươi, cũng có thiên tài vẫn lạc.

Tên tộc lão kia của Tiết gia giật mình:

- Cái gì, chẳng lẽ các ngươi cũng có?

Lần này, hai nhà giống như đã tìm được tiếng nói chung, lẫn nhau xác minh, đều chửi ầm lên. Đối tượng mắng, tự nhiên là Hồi Xuân đảo vực rồi.

Lúc bọn hắn mắng mạnh nhất, ngoài cửa lại đi vào một nhóm người.

Nhóm người này khí thế càng hung, sát ý càng đậm, hơn nữa là Tộc trưởng tự mình dẫn đội.

Lần này tới, rõ ràng là Khuông gia trong bát đại thế gia!

Thế lực Khuông gia, ở trong bát đại thế gia, cơ hồ có thể sắp xếp đến Top 3. Tộc trưởng tự mình dẫn đội, càng làm cho người Tiết gia cùng Tuyên gia cảm thấy ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ Khuông gia...

Tộc lão của Tuyên gia cùng Tiết gia liếc nhìn lẫn nhau, nóng tính vốn thật lớn, sau khi nhìn thấy Khuông gia nóng tính càng lớn nữa, rõ ràng lại giảm bớt.

Bởi vì, bọn hắn nhìn ra được, tình huống của Khuông gia, có lẽ so với bọn hắn càng nghiêm trọng hơn. Nếu không, sẽ không đến mức Tộc trưởng tự mình dẫn đội.

Khuông gia tộc trưởng nhìn thấy tộc lão hai nhà khác, cũng hơi có chút ngoài ý muốn.

- Nhị vị không phải tộc lão của Tiết gia cùng Tuyên gia sao?

Khuông gia tộc trưởng đạm mạc hỏi.

Tộc lão hai nhà kia tự động tránh ra một lối.

- Khuông tộc trưởng khí thế hung hung, phải chăng cũng muốn mượn đưa tin đại trận?

Tuyên gia Tôn lão nhịn không được hỏi.

- Các ngươi cũng vậy?

Rất hiển nhiên, Khuông gia tộc trưởng không muốn ở trước mặt người ngoài mất mặt mũi, cho nên miễn cưỡng ngăn chặn nội tâm cuồng nộ.

Tôn lão thở dài:

- Lão phu không có đoán sai, có lẽ Khuông gia các ngươi cũng có thiên tài vẫn lạc ở Hồi Xuân đảo vực a? Các ngươi đến, cũng là tra hỏi Hồi Xuân đảo vực a?

Chuyện cho tới bây giờ, Tam gia bọn hắn đều đã nhìn ra, lẫn nhau đều là đồng bệnh tương liên.

Khuông gia tộc trưởng nổi giận đùng đùng nói:

- Ba vị thiên tài tuổi trẻ của Khuông gia ta, đồng thời vẫn lạc ở Hồi Xuân đảo vực. Hồi Xuân đảo vực này, ta xem là nên chấm dứt rồi!

Khuông gia tộc trưởng nộ khí bừng bừng, ánh mắt kia, khẩu khí kia, rất rõ ràng là muốn sát nhân diệt quốc.

Tiết gia cùng Tuyên gia tộc lão nghe xong, đều hít một hơi lãnh khí. Phẫn nộ còn lại trong nội tâm, lại giảm đi hơn phân nửa.

Còn có người thảm hại hơn đây này! Hai nhà bọn họ, chỉ mới vẫn lạc một cái, nhưng Khổng gia thảm hại hơn, rõ ràng trực tiếp treo ba cái.

Phải biết rằng, bát đại thế gia, mỗi nhà chỉ đi ba thiên tài. Khuông gia này chẳng khác gì là toàn quân bị diệt.

So như vậy, trong nội tâm bọn hắn ngược lại chẳng còn khó chịu.

Tiết gia tộc lão vốn là muốn dùng đại trận đưa tin, cũng chủ động tặng cho Khuông gia tộc trưởng dùng trước. Dù sao, so sánh với nhau, Khuông gia thật sự là quá thảm a.

Khuông gia tộc trưởng thông qua đại trận đưa tin, trực tiếp gào thét cảnh cáo.

- Hồi Xuân đảo vực các ngươi chờ đó cho ta, mệnh ba thiên tài của Khuông gia ta, hoàng thất các ngươi chuẩn bị 3000 tánh mạng đến điền a!

Khuông gia tổn thất lớn như vậy, bọn hắn thậm chí ngay cả làm tinh tường nguyên nhân cũng không có. Chỉ có lửa giận, muốn trút xuống trên đầu Hồi Xuân đảo vực.

Chứng kiến Khuông gia tộc trưởng cuồng loạn như vậy, tộc lão hai nhà khác, cũng chủ động tránh ra, để cho Khuông gia tộc trưởng đi tới.

- Hai nhà các ngươi, tình huống như thế nào?

Khuông gia tộc trưởng nhịn không được hỏi.

- Ai, Tiết gia Tiết Phong, bất hạnh vẫn lạc. Hồi Xuân đảo vực này quá hư không tưởng nổi rồi.

- Tuyên gia các ngươi thì sao?

Khuông gia tộc trưởng liếc nhìn Tôn lão.

- Ai, hết lần này tới lần khác là Tuyên Nhuệ thiên tài nhất vẫn lạc.

Tôn lão cũng phiền muộn nói.

- Hiện tại Bổn Tộc trưởng sẽ lao tới Hồi Xuân đảo vực, các ngươi có đi không?

Khuông gia tộc trưởng liếc nhìn tộc lão hai nhà.

- Đi! Nhất định phải đi! Không để Hồi Xuân đảo vực cho cái thuyết pháp, khẩu khí này trở ra như thế nào?

Tiết gia tộc lão kêu lên.

Tôn lão cũng không lạc hậu:

- Đi, việc này không làm tinh tường, nộ khí trong nội tâm lão phu khó bình.

...

Tam gia thế lực tức sùi bọt mép, giờ phút này, Hồi Xuân đảo vực cũng lâm vào trong khủng hoảng cực lớn. Cũng may sau khi hoàng thất đạt được tin tức kinh người kia, liền phong tỏa tin tức, để tránh khủng hoảng lan tràn, tạo thành khủng hoảng không tất yếu.

- Thiên tài của Bát đại thế gia, đều ở Đông Diên đảo, chẳng lẽ kế hoạch lần này, xảy ra sai lầm gì?

Hoàng đế Hồi Xuân đảo vực, hiện tại cũng khẩn trương không hiểu.

Với tư cách kẻ thống trị cao nhất của toàn bộ Hồi Xuân đảo vực, giờ phút này tâm tình của hắn, cũng tâm thần bất định cực độ. Hiển nhiên, tin tức đột nhiên xuất hiện này, dọa hắn sợ tới mức không nhẹ.

*****

Nhất là Khuông gia tộc trưởng quát lớn, càng làm cho hắn có một loại cảm giác tai vạ đến nơi. Vốn một hồi tiếp đãi hảo hảo, vậy mà xảy ra loại ngoài ý muốn này.

Một kiện đại hảo sự, triệt để thành tai họa.

- Chư vị ái khanh, nếu như vậy, chẳng phải Hồi Xuân đảo vực ta là gậy ông đập lưng ông? Trẫm nhìn khẩu khí của Khuông gia tộc trưởng, là muốn tới Hồi Xuân đảo vực ta hưng sư vấn tội a.

Hoàng đế của Hồi Xuân đảo vực, như là kiến bò trên chảo nóng:

- Chư khanh gia có biện pháp nào, giờ phút này vạn lần không được tàng tư a.

Lúc này, quân thần của Hồi Xuân đảo vực, đều như là Mạt Nhật Hàng Lâm, cả đám sợ hãi không thôi.

- Bệ hạ, dùng ý kiến của lão thần, trước phái người đi Đông Diên đảo điều tra tình huống rõ ràng. Chỉ sợ hiện tại những người ở Đông Diên đảo kia, vẫn chưa hay biết gì a.

- Đúng, trước tiên phải phong tỏa hiện trường, làm rõ ràng nguyên nhân.

- Nếu có hung thủ, phải bắt lấy hung thủ mới được.

- Đúng vậy, bắt được hung thủ, mới có thể miễn cưỡng có một bàn giao.

- Ai, bát đại thế gia, hiện tại đã có ba nhà xảy ra chuyện. Không biết đằng sau còn có hay không, cái này thật đúng là... Thật sự là tai họa bất ngờ a.

Hiển nhiên, những thứ này, giờ phút này đã có chút thiếu kiên nhẫn rồi.

Hoàng đế Hồi Xuân đảo vực hạ lệnh:

- Nhanh chóng phái một đội ngũ, lao tới Đông Diên đảo, hiệp trợ Hoắc Thân Vương điều tra việc này. Phải tất yếu làm tinh tường chân tướng!

Từ Hoàng thành Hồi Xuân đảo vực, đến Đông Diên đảo, cũng không phải hành trình ngày một ngày hai. Triệu tập đội ngũ, chuẩn bị đội ngũ, lại đến xuất phát, nếu như tốc độ nhanh, có lẽ có thể đuổi tới trước khi thí luyện chấm dứt.

Nhưng mà, căn cứ suy tính, muốn đuổi tới trước khi thí luyện chấm dứt, độ khó có thể nói rất lớn.

Đương nhiên, hiện tại Hồi Xuân đảo vực cũng không có lựa chọn khác. Chỉ có thể kiên trì trước điều tra chân tướng.

...

Bên Đông Diên đảo, nửa tháng thí luyện, rốt cục đã xong. Không ngừng có thiên tài của bát đại thế gia, lục tục ngo ngoe từ trong Hắc Yểm sơn mạch đi ra.

Mà thí luyện giả của Đông Diên đảo, rõ ràng lẻ tẻ còn có hai ba thí luyện giả tinh anh, từ trong Hắc Yểm sơn mạch đi ra.

Mấy thí luyện giả tinh anh này, hiển nhiên còn không rõ ý tưởng, vừa ra, liền trở lại đội ngũ của mình, khóc lóc kể lể.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta ở bên trong, tao ngộ cường giả không rõ công kích, tử thương thảm trọng a.

- Cốc chủ đại nhân, ngươi nên làm chủ cho chúng ta.

Mấy võ giả này, hiển nhiên còn không có kịp phản ứng, không biết người công kích bọn hắn, săn giết bọn hắn, là thiên tài của Đa Văn Thần Quốc.

Tội Nghiệt Chi Thành thành chủ cùng Cực Ác Cốc cốc chủ, biểu lộ đều đạm mạc.

- Các ngươi đi qua, hướng tổng thủ đại nhân trách cứ a.

Mấy võ giả này thấy hào khí có điểm gì là lạ. Lúc này, vài tên cường giả của Tổng thủ bộ đã giá lâm, vẻ mặt nghiêm túc:

- Các ngươi ở trong Hắc Yểm sơn mạch, có nghi ngờ không tuân theo quy định xâm nhập cấm địa, giờ phối hợp Tổng thủ bộ điều tra thoáng một phát.

Tổng thủ bộ rốt cục động thủ.

Hiển nhiên, Giang Trần suy đoán là chính xác. Những người này dù may mắn còn sống đi ra, chỉ sợ chờ đợi bọn hắn, cũng là diệt vong.

Không chết ở trong tay thiên tài của bát đại thế gia, cũng sẽ chết ở trong tay người mình.

- Oan uổng a, chúng ta cũng không có xâm nhập cấm địa nửa bước. Chúng ta đều hoạt động ở khu vực...

Căn bản không chờ bọn họ nói nhảm, cường giả của Tổng thủ bộ trực tiếp tiến lên, một cái tát đập ngất mấy gia hỏa này, như là xách gà con xách trong tay.

Đối với loại tình huống này, tất cả mọi người đã đạt thành ăn ý kinh người, ai cũng không nói gì, phảng phất như không thấy được.

Hiển nhiên, những người sống sót đáng thương kia, đã bị ăn ý hi sinh mất. Vì thanh danh của Đông Diên đảo, vì thanh danh của Hồi Xuân đảo vực.

Những người này phải chết.

Chỉ có diệt khẩu, mới có thể để cho lần thí luyện này trở thành bí ẩn, mới có thể bảo trụ thanh danh của Đông Diên đảo cùng Hồi Xuân đảo vực, về sau có hoạt động tuyển bạt gì, mới không còn bị mâu thuẫn.

Sau đó, có thể đi ra, cơ bản đã ra hết. Ra không được, hiển nhiên đã táng thân trong Hắc Yểm sơn mạch, rốt cuộc ra không được rồi.

Đương nhiên, ngoại trừ Tô Hồng.

Mà thiên tài của bát đại thế gia, cũng lục tục ngo ngoe đi ra.

Đại đa số gia tộc, ba thiên tài nhà mình, đều hoàn hảo không tổn hao gì, đi vào khu giao tiếp của bát đại thế gia, bắt đầu giao nộp chiến lợi phẩm.

Lúc này, đệ tử của bát đại thế gia, cũng đi ra không sai biệt lắm.

Bên Tiết gia, thiếu đi một Tiết Phong. Cái này lại để cho cao tầng của Tiết gia, hết nhìn đông tới nhìn tây, hiển nhiên là có chút lo lắng, không thấy được Tiết Phong đi ra, trong nội tâm bọn hắn không nỡ.

Bên Tuyên gia, cũng không sai biệt lắm, đến bây giờ, bọn hắn chỉ đi ra một cái, hơn nữa là cái yếu nhất ở trong Tam đại thiên tài.

Tuyên Nhuệ cùng Tuyên Phi, đều không có đi ra.

Khẩn trương nhất, là cao tầng của Khuông gia. Khuông gia bọn hắn, rõ ràng một cái cũng không có đi ra. Loại tình hình này, làm cho những cao tầng của Khuông gia, ẩn ẩn có một loại khủng hoảng không hiểu.

Đến lúc này, cơ bản có thể đi ra đều nên ra. Như thế nào ba thiên tài của Khuông gia, còn không có một cái nào đi ra? Chẳng lẽ ba gia hỏa kia tụ cùng một chỗ, chuẩn bị cùng lúc đi ra sao?

Tâm tình nghi thần nghi quỷ, làm cho người Khuông gia trông mòn con mắt.

Lúc này, Giang Trần bận lấy áo choàng màu xám, từ trong Hắc Yểm sơn mạch bắn ra, không nhanh không chậm, liếc nhìn đội ngũ Tuyên gia, chậm rãi đi tới.

- Tuyên Nhuệ, ngươi đi ra? Có thấy Tuyên Phi hay không?

Cao tầng Tuyên gia nhìn thấy "Tuyên Nhuệ", con mắt sáng ngời hỏi.

Giang Trần bắt chước khẩu khí của Tuyên Nhuệ:

- Không có gặp.

Nói xong, Tuyên Nhuệ đi đến khu giao tiếp, giao chiến lợi phẩm lên. Bởi vì lần này bọn họ thí luyện, cũng là một hồi so đấu, cần xem bọn hắn săn giết con mồi nhiều ít đến định thành tích.

Mà tín vật, tự nhiên là thí luyện bài của những thí luyện giả Đông Diên đảo.

Giang Trần giao một bộ phận đi lên, tính toán cùng thân phận của Tuyên Nhuệ không sai biệt lắm, sẽ không quá nhiều, cũng sẽ không quá ít, dễ dàng thể hiện bài danh của hắn.

Hết thảy, đều là đâu vào đấy, tuy Giang Trần cẩn thận, nhưng lại không có khẩn trương.

Cuối cùng một chút thời gian, lại có hai thiên tài của bát đại thế gia đi ra. Lại về sau, liền không còn có người từ Hắc Yểm sơn mạch đi ra rồi.

Người Khuông gia sợ rồi.

- Tại sao có thể như vậy, Tam đại thiên tài của Khuông gia ta, một cái cũng không có đi ra?

- Còn có Tiết gia Tiết Phong, cũng không có đi ra!

- Tuyên gia Tuyên Phi cũng không có đi ra!

Vừa kiểm kê, quả nhiên là thiếu đi năm cái. Mà năm cái này, không ngoại lệ, đều chết ở trong tay Giang Trần. Giang Trần nói thầm:

- Xem ra, bát đại thế gia này thí luyện, quả nhiên có ước định, không cho phép định sinh tử. Nếu không, không có khả năng chỉ có mấy cái vẫn lạc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)