Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0161

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0161: Phí lão đầu cầu làm dược bộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chuyện gì?

- Là như thế này, thầy của ta Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó, nửa tháng sau là đại thọ. Tất cả vương tử chúng ta, phải đi chúc thọ cho lão sư. Ta bên này, chỉ có ba danh ngạch, có thể mang ba người đi tham gia. Không biết huynh đệ ngươi có hứng thú hay không?

Chúc thọ cho người khác? Lời nói thật, Giang Trần không có hứng thú gì. Nhưng mà Diệp Dung nói như vậy, trên thực tế không phải trưng cầu ý kiến của hắn, mà là gián tiếp mời hắn tham gia. Hiển nhiên là không cho cự tuyệt.

Giang Trần cười cười, gật đầu nói:

- Lão sư của Vương tử, nhất định là nhân vật đức cao vọng trọng, đến lúc đó chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt, nếu có thể đi, tăng kiến thức, cũng là không tệ.

- Đúng, đúng. Thuận tiện cũng có thể mở rộng nhân mạch, để mình nổi tiếng. Ngươi vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, đối với Diệp thái phó không có nhận thức trực quan gì.

Điền Thiệu nghe danh tự Diệp thái phó, vẻ mặt sùng kính, cả người cũng ngồi ngay ngắn.

- Giang Trần huynh đệ, Diệp thái phó là đương triều Hộ Quốc Linh Vương, một thân tu vi, thâm bất khả trắc. Nghe nói các trưởng lão Bảo Thụ Tông, đối với tu vi võ đạo của Diệp thái phó, cũng thập phần bội phục.

- Hộ Quốc Linh Vương?

Giang Trần khẽ giật mình, hắn biết rõ, Tiên cảnh đỉnh cao cường giả, mới có tư cách xưng Linh Vương, có thể dùng danh hiệu Linh Vương, cơ hồ bất kỳ một cái nào đều là áp đảo Tiên cảnh đỉnh phong.

- Đúng.

Ngữ khí của Điền Thiệu rất thành kính.

- Giang Trần huynh đệ, Tứ đại đạo tràng, quyền thế lớn hay không? Nhưng mà, coi như là Môn Chủ Tứ đại đạo tràng, ở trước mặt Diệp thái phó, đồng dạng phải tự xưng vãn bối. Ngươi nói một chút, thực lực của Diệp thái phó, cường đến cỡ nào?

Lần này, ngay cả Giang Trần cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Thiên Quế Vương Quốc, thậm chí có hộ quốc cường giả mạnh như vậy? So sánh xuống dưới, lão tổ Đông Phương Vương Quốc cho tới bây giờ cũng không lộ diện kia, quả thực là chê cười.

- Diệp thái phó, cũng là lão tổ vương thất?

Giang Trần hiếu kỳ.

Diệp Dung thở dài:

- Thân phận của hắn, phụ vương cho tới bây giờ không nói cho chúng ta. Chúng ta cũng chỉ biết hắn họ Diệp, nhưng lại không biết hắn có phải vương thất lão hay không tổ. Thậm chí, chúng ta chỉ biết là hắn muốn mừng thọ, đến cùng lão nhân gia ông ta bao nhiêu tuổi, cũng đồng dạng không biết.

Một lão đầu thần bí như thế, khiến Giang Trần sinh ra một tia hướng tới.

Hộ Quốc Linh Vương, chỉ bốn chữ này, Giang Trần đã quyết định, vô luận như thế nào cũng phải đi biết một chút. Hắn muốn nhìn một chút, Tiên cảnh đỉnh phong cường giả của thế giới này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Có lẽ, có thể từ trên người bọn họ, tìm được một tia linh cảm về Tiên cảnh?

Lần phong ba này cùng Long Nha vệ, tuy chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, nhưng danh tự Giang Trần, không thể nghi ngờ thành một chủ đề mới ai cũng quấn không ra.

Bất quá, Giang Trần cũng không thèm để ý những mưa gió ngoại giới kia.

Hiện tại, thân phận quý tộc đã có, nhà cửa cũng có, hắn ở Thiên Quế Vương Quốc chẳng khác gì đã có đặt chân chi địa, hết thảy tiến vào quỹ đạo.

- Mục tiêu kế tiếp, là trùng kích Tiên cảnh. Dùng nội tình của ta, trùng kích Tiên cảnh, vấn đề không lớn. Mấu chốt nhất là, mở Linh Hải. Linh Hải cảnh giới, quyết định độ cao võ đạo chi lộ sau này của ta. Đáng tiếc, trước mắt ta cùng Tiên cảnh cường giả, liên hệ không nhiều lắm, đối với Tiên cảnh cường giả của thế giới này, không có quá nhiều nhận thức trực quan.

Giang Trần cố gắng hồi tưởng, ngày đó ở Đông Phương Vương Quốc, cùng đệ tử Tiên cảnh của Tử Dương Tông giao thủ. Đến Thiên Quế Vương Quốc, lại cùng Tiên cảnh đệ tử của Càn Lam Bắc Cung giao thủ.

Đương nhiên, Càn Lam Bắc Cung chỉ là một đạo tràng thế tục của Bảo Thụ Tông, cái gọi là Tiên cảnh cường giả, đều là nửa thùng nước.

Ngoại trừ Lưu Xán chân chính bước vào Tiên cảnh nhất trọng thiên ra, mấy cái khác, đều là nửa bước Tiên cảnh.

Ngược lại là mấy đệ tử của Tử Dương Tông, một cái so với một cái cường.

- Từ Chấn kia thì cũng thôi, so với Lưu Xán mạnh hơn không bao nhiêu. Tu vi của Dư Giới, có lẽ là Tiên cảnh nhị trọng, thậm chí tam trọng thiên. Mà Sở Tinh Hán xuất hiện cuối cùng, thực lực lại hơn xa Dư Giới, đoán chừng là Tiên cảnh tứ trọng thiên, thậm chí còn cao. Nhưng mà, từ bọn hắn thi triển lực lượng đến xem, tính cực hạn rất lớn, tựa hồ vẫn luôn cực hạn ở Thủy thuộc tính nhất mạch. Chẳng lẽ nói, bọn hắn miêu tả Linh Hải, từ vừa mới bắt đầu, là thiên hướng đào móc thiên phú Thủy thuộc tính sao?

Tiếp xúc Tiên cảnh cường giả, thật sự có hạn, có thể bình tâm tĩnh khí luận bàn võ đạo, tạm thời một cái cũng không gặp được.

Đương nhiên, Giang Trần cùng những võ giả khác của thế giới này không giống, hắn nhận thức đối với võ đạo, thậm chí vượt qua cường giả cấp cao nhất của thế giới này.

Tuy kiếp trước hắn không thể tu luyện, nhưng dựa vào một thân lý luận, dạy dỗ ra vô số thiên tài tung hoành Chư Thiên. Những thiên tài kia, bất kỳ một cái nào đi vào vị diện này, chỉ sợ cũng có thể nghiền áp cường giả đỉnh cấp của vị diện này.

Cho nên, Giang Trần có tự tin, hắn cũng không mê mang.

- Trước đó lần thứ nhất ngộ đạo, ta đã biết rõ, cái gọi là mười hai mạch chân khí, chỉ là một cây cầu, là một quá trình từ phàm Hóa Linh. Tiên cảnh, cũng chỉ là bước đầu tiên thoát khỏi phàm tục, chính thức đạt được lực lượng khống chế Chư Thiên, cải tạo Luân Hồi, con đường này, không biết xa bao nhiêu...

Giang Trần rất rõ ràng, võ đạo chi lộ này, sẽ dài dằng dặc đến cỡ nào. Mặc dù hắn có ưu thế mà người khác không có, nhưng ở trên con đường này, cũng không được phép có nửa điểm qua loa.

- Ta có trí nhớ kiếp trước, cái này là ưu thế của ta. Nhưng mà, vật chất của vị diện này, hiển nhiên rất bần cùng. Ta muốn lợi dụng ưu thế của mình, thì phải tận lực thu thập tài nguyên tốt nhất của thế giới này, để ta sử dụng.

Giang Trần biết rõ, võ đạo chi lộ, chẳng những cùng thiên đấu, còn phải cùng người đấu.

Tài nguyên là có hạn, mà tu sĩ một đời tiếp một đời là vô hạn. Người vô hạn, tranh đoạt tài nguyên có hạn, thế tất có người thành Long, có người thành tro bụi.

Mà lần này hắn lừa đảo, cũng là nghĩ sâu tính kỹ qua.

Giết chết Luật Vô Kỵ loại tiểu nhân vật này, chỉ là nhất thời hả giận. Ở Giang Trần xem ra, Luật Vô Kỵ chỉ là một con gián nhảy đáp, muốn giết hắn, cơ hội có rất nhiều.

Nhưng mà gõ đến một số Linh Dược kia, Giang Trần lại là nhu cầu cấp bách.

Hắn muốn đột phá Tiên cảnh, cần một quá trình, đồng dạng cần một ít phụ tá, để cho hắn thiếu đi một ít đường quanh co.

- Thiếu chủ, quái lão đầu Thanh Dương Cốc kia lại tới nữa.

Ngay thời điểm Giang Trần minh tưởng, Tiết Đồng đến đây bẩm báo.

Bên Càn Lam Nam Cung cùng Đa Bảo đạo tràng kia, Giang Trần đều có đáp lễ. Thanh Dương Cốc Phí lão đầu này, Giang Trần là cố ý gạt hắn, để cho lão nhân này sốt ruột.

Giang Trần bắt được tâm lý của Phí lão đầu, hắn cũng là có tâm muốn thuần phục lão nhân này, cho nên một mực treo khẩu vị của hắn, để cho lão nhân này chủ động tới tìm hắn.

*****

- Giang Trần, tiểu tử ngươi quá không biết ơn đi à nha? Ngươi nói một chút, lão đầu ta có đủ nghĩa khí hay không? Vì sự tình của ngươi, trực tiếp cùng Thượng Quan Dực trở mặt. Ngươi ngược lại tốt, nhiều ngày như vậy, cũng không cho lão đầu ta một lời nói. Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.

Quái lão đầu này ọt ọt ọt ọt uống nước trà, một bên phàn nàn, đôi mắt tặc hề hề nhìn Giang Trần.

- Phí lão, đâu có gì lạ. Ngươi cũng biết, ta vừa tới vương đô, các loại chuyện hư hỏng sứt đầu mẻ trán đập vào mặt. Ngươi xem lúc này, nếu không phải ngươi ra mặt, ta có thể từ Long Nha vệ đi ra hay không, cũng là một vấn đề.

Lời này Phí lão đặc biệt thích nghe, cười hắc hắc, lại tựa hồ nhớ tới mình là tới kháng nghị, có phải nên nghiêm túc một chút hay không?

Lập tức gương mặt cố ý nghiêm lên:

- Giang Trần, lần trước ngươi để ta đến vương đô tìm ngươi, hiện tại ta đến rồi. Sự kiện kia, ngươi ý định an bài như thế nào?

- Lão đầu, ngươi có biết hay không, hành động của ngươi thật sự rất kém cỏi. Đừng giả trang cái gì thâm trầm, đây là kỹ thuật sống, thực không phải ngươi có thể chuyển liền chuyển.

Phí lão liếc mắt, đại mã kim đao hướng trên mặt ghế nằm xuống:

- Dù sao hôm nay nếu ngươi không cho ta cái thuyết pháp, lão đầu ta liền ở lại chỗ ngươi. Về sau ăn của ngươi, ở của ngươi. Ngươi đi nhà xí ta cũng đi theo, ngươi tìm nữ nhân, ta cũng đi theo. Dù sao ta là ý định dính chắc ngươi rồi.

Giang Trần im lặng, chơi thâm trầm, quái lão đầu này khẳng định chơi không nổi, nhưng mà chơi vô lại, lão nhân này tuyệt đối là người trong nghề.

- Lão đầu, thật muốn ác như vậy?

- Hắc hắc, da mặt mỏng, ăn không đủ no; da mặt dày, ăn sạch. Lão đầu ta bổn sự khác không có, nhưng da mặt thì rất dầy.

Lão đầu không cho là nhục, ngược lại cho là quang vinh.

- Xem như ngươi lợi hại!

Giang Trần dựng thẳng ngón giữa cho hắn, lập tức cười hì hì hỏi.

- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì.

- Đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là để ngươi dẫn kiến vị tiền bối kia a.

- Sau khi dẫn kiến thì sao?

- Thỉnh giáo luyện chế Tẩy Trần Tố Tâm Đan như thế nào.

Lão đầu có chút không kiên nhẫn.

- Ta nói Giang Trần, ngươi không phải là muốn đổi ý chứ? Những chuyện này đã nói tốt rồi, ngươi còn hỏi không ngừng làm gì?

- Đổi ý? Ngươi thấy ta giống hạng người như vậy sao? Ý của ta là, sau khi dẫn kiến, vạn nhất người ta không chịu chỉ điểm ngươi, thì làm sao bây giờ?

Vấn đề này, cũng là vấn đề Phí lão đầu lo lắng nhất. Bị Giang Trần hỏi như vậy, thoáng cái ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói:

- Không chịu chỉ giáo, không chịu chỉ giáo? Vậy làm sao bây giờ?

Lập tức một quyền nện ở trên đùi, ngữ khí nảy sinh ác độc:

- Hắn không chỉ giáo ta, ta liền bái hắn làm thầy, cái này cũng có thể a?

- Bái sư? Ngươi cảm thấy thế ngoại cao nhân như vậy, sẽ thu lão đầu vừa già lại hỏng bét như ngươi làm đệ tử sao?

Phí lão đầu lại choáng váng, đúng vậy a, người ta cùng hắn không có bất kỳ giao tình, dựa vào cái gì thu hắn làm đệ tử?

- Cùng lắm thì, ta làm dược bộc của hắn, làm tùy tùng của hắn, cái này cũng có thể a?

Phí lão đầu cũng là ngoan nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cái này quá ủy khuất ngươi rồi?

Giang Trần cười ha hả nói.

- Ngươi biết cái gì.

Phí lão đầu dương dương đắc ý.

- Cho nên nói người trẻ tuổi các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, cảm thấy làm dược bộc, tùy tùng cho người là mất mặt. Ngươi cũng không nghĩ, đại nhân vật có thể nắm giữ Tẩy Trần Tố Tâm Đan, cái kia đều là tồn tại thủ đoạn Thông Thiên. Có thể ở bên người loại đại nhân vật này, học được một chút, cái kia là được ích lợi vô cùng! Này, ngươi chưa đủ lông đủ cánh, nói cho ngươi những chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng không hiểu.

Giang Trần ranh mãnh cười cười:

- Lão đầu, nói như vậy, ngươi vì học bổn sự, cái tiết tháo gì cũng không muốn a.

- Tiết tháo là cái gì?

Lão đầu cười quái dị một tiếng, bại hoại hỏi.

- Thứ này có thể bán ra tiền sao? Nếu như có thể mà nói, ta đóng gói bán ra.

- Ai, ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất cao nhân kia, so với ngươi còn trẻ thì sao? Ngươi không thấy là hạ giá sao?

Giang Trần cười ha hả hỏi.

- Ngươi bệnh thần kinh sao. Tu Luyện Giới, tuổi chỉ là một ký hiệu. Bao nhiêu thiên tài tuổi trẻ, bên người đi theo một đám lão bất tử làm tùy tùng. Ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ mất mặt sao? Bọn hắn vui cười a lắm! Cường giả vi tôn, hiểu hay không?

Phí lão đầu một bộ lời nói thấm thía.

Giang Trần im lặng, xem ra lão nhân này, thật không có loại vật tiết tháo này. Cũng không biết lão nhân này bị người hành hạ thảm đến cỡ nào, mới có thể hình thành nhân sinh quan hiếm thấy như vậy.

- Nói như vậy, ai dạy ngươi Tẩy Trần Tố Tâm Đan, ngươi dù bán mình cũng không sao cả?

Phí lão đầu cười khan một tiếng:

- Đừng nói bán mình, dù đem toàn bộ Thanh Dương Cung bán đi, lão đầu ta cũng không nháy mắt thoáng một phát.

- Chuyện này là thật?

Giang Trần ung dung cười nói.

- Không thể giả được. Ai, ta nói ngươi có thể đừng hỏi nhảm nhiều như vậy được không? Đến cùng lúc nào dẫn tiến, cho câu thống khoái a!

Phí lão đầu không vui.

Khóe môi Giang Trần nhếch lên, dù bận vẫn ung dung mỉm cười, khoan thai nhìn qua quái lão đầu vò đầu bứt tai kia.

- Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu a.

Giang Trần nhàn nhạt ném ra một câu.

- Cái gì?

Phí lão đầu liếc mắt, sau một khắc, từ trong ánh mắt Giang Trần, đột nhiên đọc được một điểm manh mối gì đó, toàn thân như bị điện giựt, kịch liệt chấn động, cả người cùng với động tác khoa trương của hắn, nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt Giang Trần.

- Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì? Để ta quỳ xuống dập đầu?

Thanh âm của Phí lão đầu thậm chí có chút run rẩy, giống như một người sắp chết, nghe nói thế gian thậm chí có đan dược khởi tử hồi sinh.

- Như thế nào? Không vui? Được rồi, như vậy xem ra, vừa rồi ngươi nói những lời hùng hồn kia, đều là nói giỡn a? Mà thôi, mà thôi, coi như ta cái gì cũng chưa nói.

Giang Trần duỗi ngón tay ra, bãi xuống.

- Đừng, đừng như vậy!

Vẻ mặt Phí lão đầu nịnh nọt.

- Giang Trần, không, Giang thiếu gia, ngươi ngược lại là đem lời nói rõ một chút a.

- Bảo ngươi dập đầu thề rồi, chẳng lẽ còn nói không đủ minh bạch? Lão đầu, ngộ tính của ngươi kém như vậy. Muốn thu ngươi làm dược bộc, xem ra ta phải lo nghĩ một chút.

- Ngươi... Ngươi thu ta làm dược bộc?

Phí lão đầu trợn tròn mắt, đầu lưỡi ở trong mồm đánh cuốn, trong mắt bắn ra vẻ khiếp sợ khó có thể tin.

- Ngươi... Ngươi chính là tiền bối cao nhân kia?

- Ân, ân, ngộ tính của ngươi quả nhiên không có kém đến nhà. Bất quá, ta cũng không phải là tiền bối cao nhân gì, ngươi có thể coi ta thành người phát ngôn của tiền bối cao nhân, nói như vậy, minh bạch chưa?

- Minh bạch, minh bạch, ngươi là môn hạ cao đồ của tiền bối cao nhân.

Phí lão đầu mặt mày hớn hở, mặt mo chất đầy dáng tươi cười nịnh bợ.

- Có phải hay không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)