Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1620

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1620: Phong vân tụ Kỳ tích chi thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Long Tiểu Huyền hừ lạnh:

- Hắn là nhân loại duy nhất ta tín nhiệm.

Thần điểu Chu Tước nhẹ nhàng thở dài:

- Tuy rằng hắn không phải nhân loại duy nhất ta tín nhiệm, nhưng mà là nhân loại ta tín nhiệm nhất trước mắt. Ta thiếu nợ hắn nhân tình rất lớn.

Long Tiểu Huyền im lặng không nói, thanh âm buồn bực vang lên:

- Đi thôi.

...

Kỳ tích chi thành của Lam Yên đảo vực mấy tháng gần đây rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều. Khách điếm khắp nơi đều tiến vào trạng thái bão hòa, tu sĩ tới từ khắp nơi đều tiến vào khiến cho Kỳ tích chi thành chật ních.

Những tu sĩ này tới từ bốn phương tám hướng, có một ít là tán tu, có một ít là thế lực tông môn, gia tộc.

Đương nhiên tu sĩ cấp bậc thập đại thần quốc tự nhiên sẽ không đi ở trong khách điếm. Bọn họ đi vào Lam Yên đảo vực, đều là tồn tại cấp bậc khách quý.

Phía tiếp đãi phải nịnh bợ, là tồn tại phải nịnh nọt. Cho nên chỗ bọn họ ở đều vô cùng kín đáo. Cũng là trang viên cấp độ cực cao, thậm chí là biệt viện.

Căn bản không có khả năng xuất hiện ở khu vực mấy khách điếm.

Lam Yên đảo vực mấy tháng này vô cùng hưng phấn. Lần thịnh hội cổ ngọc này, bọn họ mời cơ hồ tất cả thế lực lớn trong thập đại thần quốc.

Mà những thế lực lớn này cũng vô cùng nể tình, đại đa số không ngờ lại phái đại biểu tới tham dự. Hiển nhiên thịnh hội cổ ngọc của Lam Yên đảo vực đối với thập đại thần quốc mà nói, cũng có lực hấp dẫn nhất định.

Hoàn toàn khác với Đông Duyên đảo.

Đông Duyên đảo được tám đại thế gia của Đa Văn thần quốc đại giá quang lâm. Mà Lam Yên đảo vực người ta là mời quang lâm. Cấp độ rõ ràng không giống nhau.

Yến gia tới từ Vĩnh Hằng thần quốc được an bài tại một trang viên không tính là lớn. Đãi ngộ coi như không tệ. Thế nhưng so với những thế lực mạnh nhất trong Vĩnh Hằng thần quốc, trang viên này vẫn không đủ khí phái.

Nhưng mà Yến gia ở phương diện này cũng không tiện nói gì.

Hôm nay Yến gia bọn họ ở trong những đại thế gia của Vĩnh Hằng thần quốc đã không còn địa vị giống như trước kia, cơ hồ đã rớt xuống một bậc.

Có thể được phân phối một trang viên, bọn họ cũng không có khả năng bắt bẻ cái gì. Cũng không thể bởi vì nguyên nhân này mà đi làm khó Lam Yên đảo vực, chuyện này cho dù nói cũng không xong.

Hoàng Nhi là một thành viên trong đội ngũ trẻ tuổi của Yến gia, chỉ là có vẻ như nàng không hòa hợp với mọi người.

Những thiên tài trong gia tộc kia mặc dù biểu hiện khách khí với nàng, nhưng mà thực chất bên trong lại có bất hòa.

Ở sâu trong lòng đám thiên tài trẻ tuổi này, hiển nhiên đều thấy Hoàng Nhi là người mang điềm xấu, trên người có vận xui. Nhiễm vào sẽ không may.

Cho nên tuy rằng bề ngoài bọn họ biểu hiện khách khí. Nhưng mà có hoạt động gì cũng chưa bao giờ gọi Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi cũng mừng rỡ khi được yên tĩnh. Nàng vốn không định có quan hệ gì với đám thiên tài gia tộc này, những người này âm thầm bài xích nàng, nàng càng thanh tịnh.

Chỉ là nhìn thấy những tên gọi là thiên tài có vẻ mặt như vậy, Hoàng Nhi cũng âm thầm cảm thấy nực cười.

- Khó trách Yến gia ngày càng sa sút, đời sau không bằng đời trước. Trong đám người trẻ tuổi đều có ánh mắt thiển cận như vậy, toàn là người bạc tình bạc nghĩa, thì làm sao có thể trông cậy bọn chúng nâng Yến gia lên được?

Ở sâu trong lòng Hoàng Nhi, nàng cũng không muốn lăn lộn một chỗ với những thiên tài gia tộc này. Bởi vì nàng căn bản xem thường đám người gọi là thiên tài trong gia tộc này.

Nhất là sau khi định chung thân với Giang Trần, trừ Giang Trần ra, tiêu chuẩn của một nam nhân ở sâu trong lòng Giang Trần thập phần cao, cơ hồ không có người nào đạt tới tiêu chuẩn trong lòng nàng. Chứ đừng nói là so với Giang Trần.

- Nhị vị tộc lão, tới Kỳ tích chi thành này nhiều ngày rồi. Hoàng Nhi luôn ở trong trang viên, hôm nay muốn đi ra ngoài, mong nhị vị tộc lão phê chuẩn.

Yến gia kỳ thực có bốn tộc lão tới, nhưng chỉ có hai người là công khai hiện thân. Hai người khác bí mật ẩn thân, Hoàng Nhi cũng mơ hồ nhận ra.

- Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi lần này đi ra, gia tộc có rất nhiều ý kiến trái chiều. Chúng ta cho ngươi đi ra ngoài cũng gánh chịu nguy hiểm cực lớn. Hoàng Nhi, ngươi đừng làm khó chúng ta a.

- Đúng vậy. Hiện tại trong Kỳ tích chi thành này nhiều người như vậy, rất phức tạp. Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, bảo chúng ta nên ăn nói với gia tộc thế nào đây?

Hoàng Nhi khẽ nhíu mày:

- Nhiều người trên đường đi như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện? Nếu như ta muốn chạy trốn, lúc trước đã không theo Hi lão trở lại gia tộc. Các ngươi không cần lo lắng.

Hai gã tộc lão nhìn nhau, thấy thái độ Giang Trần dường như rất là kiên quyết, hai người cũng không bức bách quá phận.

Một lát sau, một tộc lão trong đó cảm thán:

- Hoàng Nhi, ngươi đã muốn đi ra ngoài giải sầu như vậy cũng không phải là không thể được. Nhưng mà lão phu phải mặt dày đi theo ngươi. Không phải là lão phu giám sát ngươi. Mà là Yến gia chúng ta thực sự không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Hoàng Nhi lạnh nhạt gật đầu:

- Có thể. Nhị lão đi theo cũng được, Hoàng Nhi không có ý kiến.

Nhị vị tộc lão nhìn thấy Hoàng Nhi thông tình đạt lý như vậy, cũng thở dài một hơi.

- Hoàng Nhi, cám ơn ngươi không làm khó dễ chúng ta. Chuyện gia tộc, chuyện của ngươi chúng ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Ai bảo Yến gia chúng ta hiện tại không bằng Hạ Hầu gia chứ? Ài.

Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, lại không nói gì nữa.

Hoàng Nhi thay đổi y phục một chút, che dấu diện mạo bản thân một chút, cũng tránh cho việc xuất hiện thị phi gì đó. Dù sao hiện tại cả Kỳ tích chi thành quá nhiều người, vô cùng phức tạp.

Bằng vào khí chất và dung mạo của nàng, hành tẩu trên đường quả thực không dám bảo đảm có xảy ra ngoài ý muốn gì không. Dù sao đệ nhất mỹ nhân trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thần quốc, đây cơ hồ là chuyện đã được công nhận.

Trong vòng mấy tháng gần đây có ít nhất trên trăm vạn người dũng mãnh tiến vào Kỳ tích chi thành, làm cho Kỳ tích chi thành cực kỳ náo nhiệt.

Hoàng Nhi dưới sự giám sát của cường giả gia tộc, dạo chơi trên đường phố Kỳ tích chi thành.

Trong lòng nàng kỳ thực rất muốn nghe ngóng bốn phía một phen, nhưng lại không dám làm quá mức rõ ràng. Bằng không mà nói sẽ làm kinh động những lão hồ ly trong gia tộc, sẽ là chuyện xấu.

Tất cả đều phải hoàn thành dưới tình huống không ai chú ý.

Bởi như vậy khu vực Hoàng Nhi đi lại rất quỷ dị.

Nữ hài tử nhà người ta bình thường yêu thích đi dạo nhất, hẳn là phố châu báu, phố mỹ thực. Nhưng mà Hoàng Nhi lúc này lại chuyên môn đi tới phía nhiều người, tới tửu quán mà tán tu thường tụ tập.

Mỗi khi tới một tửu điếm, nàng đều đi vào uống mấy chén.

Chuyện này khiến cho mấy tộc lão Yến gia đều nhìn không thấu. Từ lúc nào Hoàng Nhi tiểu tỷ này mê rượu như vậy? Đi tới nơi nào cũng uống mấy chén?

Nhưng mà mấy tộc lão này rất nhanh cũng thoải mái. Ai gặp loại chuyện này đều nghẹn khuất, đều bực bội. Mượn rượu tiêu sầu cũng là chuyện thường tình của con người.

*****

Nói thật, tộc lão đối với cảnh ngộ của Hoàng Nhi rất là đồng tình. Vừa ra đời đã bị nguyền rủa, gặp tình cảnh bi thảm như vậy, quả thực khiến cho rất nhiều người đồng tình.

Nhưng mà vì lợi ích của gia tộc, lại không thể không hi sinh được.

Cho nên cho dù hành động của Hoàng Nhi làm cho tộc lão khó hiểu, bọn hắn cũng không có đi ngăn cản, mà tùy ý để cho Hoàng Nhi làm như vậy. Chỉ cần nàng không làm ra hành động dẫn lửa thiêu thân thì tất cả đều có thể nhân nhượng.

Hoàng Nhi đi tửu quán đương nhiên là không phải uống rượu, nàng muốn nghe ngóng tin tức. Nếu như nói địa phương nào hỗn tạp nhất, nhiều tin tức nhất thì nhất định là tửu quán.

Hoàng Nhi và Giang Trần vào nam ra bắt, cũng trải qua rất nhiều chuyện. CHo nên Hoàng Nhi cũng coi như có chút kinh nghiệm.

Chỉ là ở Kỳ tích chi thành này, hiện tại chủ đề đàm luận của mọi người đều là cổ ngọc. Đi tới đâu mọi người đều thảo luận cổ ngọc.

Về phần Đa Văn thần quốc treo giải thưởng, ở Kỳ tích chi thành, cũng không coi là chuyện lớn tới đâu. Thậm chí so với rất nhiều thông cáo thì thông cáo treo giải thưởng truy sát này còn dán ở nơi hẻo lánh, không ai chú ý tới.

Ở Kỳ tích chi thành, không có gì có thể áp đảo thịnh hội cổ ngọc.

Hoàng Nhi đi qua rất nhiều tửu quán, một chút tin tức đơn giản cũng không thể nào nghe được, chuyện này khiến cho nàng có chút uể oải. Chẳng lẽ mấy tháng qua, chuyện này đã lắng xuống? Không có ai nguyện ý thảo luận tới nó?

Giang Hoàng kia hiện tại ở chỗ nào? Có tới Kỳ tích chi thành hay không?

Hiện tại Hoàng Nhi cũng không dám xác định, Giang Hoàng kia rốt cuộc có phải là Giang Trần hay không. Rốt cuộc dự cảm của nàng có đúng hay không.

Uống hết rượu trong chén, Hoàng Nhi đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, chợt nghe thấy câu chuyện của mấy tán tu bàn bên cạnh.

- Ngươi có nghe nói không? Trước đó ở khu hoang dã ngoài Hoàng Oanh cốc đã xuất hiện một hồi dị tượng thiên địa. Về sau có người phân tích, hình như là có Chân long nhất tộc đột phá ở đó.

- Việc này trước đó che dấu rất nhanh. Gần đây dường như có người tung tin ra. Nghe nói đó thực sự là huyết mạch Chân long. Hơn nữa hiện trường còn có long khí chưa tiêu tán.

- Ta cảm thấy liệu đây có phải là tin tức giả hay không? Lam Yên đảo vực từ lúc nào có Chân long? Vô nghĩa.

- Chuyện này cũng khó mà nói được. Vạn nhất là chân long đi ngang qua thì sao?

- Không phải đầu chân long này cũng tới tham dự thịnh hội cổ ngọc đó chứ? Ha ha ha.

Mấy tên tán tu này nói chuyện tới mức cao hứng bừng bừng, thực sự không có để ý tới việc Hoàng Nhi đang lưu ý tới câu chuyện của bọn họ.

Giờ phút này trong lòng Hoàng Nhi hiện lên suy nghĩ:

- Chân long? Vạn Uyên đảo mấy vạn năm qua cũng chưa nghe nói có Chân long xuất hiện qua.

Trong lúc vô tình nghe thấy được đoạn đối thoại này, làm cho trong lòng Hoàng Nhi hưng phấn khó hiểu. Bởi vì nàng đã từng gặp Chân long, ở Khổng Tước thánh sơn, có một đầu Chân long.

Bên người Giang Trần có một đầu Chân long gọi là Long Tiểu Huyền.

- Chân Long, Giang Hoàng...

Trong lòng Hoàng Nhi càng có trực giác khó hiểu, nàng cảm giác, cảm thấy có một loại kinh hỉ đang chậm rãi tiến tới gần nàng.

Có một người, một cái bóng đang ở một nơi héo lánh nào không biết cũng đang tìm kiếm nàng.

Có lẽ là dây đàn vận mệnh đã bắt đầu khích phát ra âm luật mới.

Xuyên qua hải vực mênh mông, Giang Trần rốt cuộc cũng trở lại Lam Yên đảo vực. Lại một lần nữa đi vào Kỳ tích chi thành, hắn phát hiện ra Kỳ tích chi thành này quả nhiên so với trước đó náo nhiệt hơn nhiều.

Còn chưa vào cửa thành đã nghe được tán tu bốn phía cũng đang thảo luận về thịnh hội cổ ngọc lần này.

Giang Trần chỉ cần hơi lưu ý một chút đã thăm dò được một ít tin tức.

- Quả nhiên tin tức của Hoa Minh tương đối linh thông. Lam Yên đảo vực này không ngờ thực sự mời được người thập đại thần quốc tới tham dự thịnh hội cổ ngọc lần này.

Sau khi Giang Trần vào thành, cũng âm thầm kinh ngạc. Rốt cuộc là mặt mũi Lam Yên đảo vực này lớn hay là do mặt mũi của bản thân thịnh hội cổ ngọc.

- Nếu như thế lực lớn trong thập đại thần quốc đều tham dự, Yến gia có tới hay không?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, nếu như Yến gia tới, phải chăng Hoàng Nhi cũng tới?

Trong lòng Giang Trần kỳ thực vẫn có chờ mong nhất định. Theo lẽ thường mà nói, Hoàng Nhi có lẽ sẽ không tới. Thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trần, hắn có một ý nghĩ, hắn cảm thấy chưa hẳn Hoàng Nhi đã không tới.

- Nếu như Hoàng Nhi nghe được cái tên Giang Hoàng, biết rõ lệnh truy sát của Đa Văn thần quốc, có lẽ nàng sẽ chú ý tới chi tiết này a.

Lúc trước Giang Trần dùng cái tên Giang Hoàng cũng có chút thâm ý. Cũng không thể bạo lộ bản thân mình, mà chỉ có thể đưa ra ám chỉ nhất định.

Giang Trần tin chắc rằng, chỉ cần Hoàng Nhi nghe thấy cái tên này, biết rõ lệnh truy sát này, cho dù nàng không thể kết luận hắn là Giang Trần, cũng nhất định phỏng đoán ra được tám phần.

Điểm ăn ý này Hoàng Nhi tuyệt đối sẽ có.

- Xem ra lần thịnh hội cổ ngọc này quả thực có chút ý tứ.

Giang Trần nghĩ như vậy, không có tận lực đi nghe ngóng gì. Mà hướng về phía khách điếm lúc trước đi tới. Hoa Minh vẫn còn ở trong khách điếm chờ hắn a.

mấy tháng qua đi, không biết tu vi của Hoa Minh hiện tại tiến triển thế nào?

Những ngày qua, Hoa Minh rất ít xuất hiện bên ngoài, lúc nào cũng không quên lời dặn của Giang Trần, rèn luyện tâm tình của bản thân. Không thể không nói, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Khi Giang Trần gặp Hoa Minh, vẻ ngây thơ trên mặt Hoa Minh rõ ràng đã bớt đi rất nhiều. Sự láu cá và lỗ mãng của thiếu niên cũng ít đi rất nhiều.

Tuy rằng còn chưa nói tới trầm ổn, nhưng mà trên người Hoa Minh rõ ràng đã có vài phần khí chất thành thục.

Mà tinh thần phấn chấn và nhuệ khí của thiếu niên trên người hắn thực sự càng thêm nổi bật.

- Sư tôn, người rốt cuộc cũng trở về.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trần cũng mừng rỡ. Trong khoảng thời gian ngày, Hoa Minh giống như vì sao trông mong ánh trăng, trông ngóng sư tôn trở về.

Rốt cuộc cũng đợi tới ngày hôm nay.

- Hoa Minh, xem ra trong khoảng thời gian này con không quên dặn dò của ta. Làm không tệ, tâm tình tăng lên rất nhiều, võ đạo cũng không có chậm chạp. Theo ta thấy, có thời gian mấy năm lắng đọng, con hoàn toàn có thể đền bù việc cất bước muộn hơn mọi người. Thậm chí cất bước sau còn có thể vượt qua. Chỉ là phải xem tâm tình của con có thể tăng lên tới cấp độ đó hay không?

Đối với thiên phú võ đạo của Hoa Minh Giang Trần không có chút nghi ngờ nào. Thứ hắn lo lắng nhất chính là tâm tình của Hoa Minh. Nếu như tâm tình không thay đổi, thiên phú võ đạo dù cho tốt cũng vô dụng.

Huống chi cất bước võ đạo của Hoa Minh vẫn muộn hơn một chút.

Hiện tại xem ra Hoa Minh thoạt nhìn hiển nhiên rất quý trọng cơ hội thay đổi vận mệnh này, cũng không có phớt lờ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)