Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1635

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1635: Thắng cược, mưu tương lai
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Đúng đúng, Lam Yên đảo vực người ta trước khi xuất phát cũng đã nói qua. Nhắc nhở qua nguy hiểm cũng nói không nên xảy ra chém giết lẫn nhau.

- Được rồi, tất cả mọi người đều bận rộn. Canh đạo hữu đừng có lãnh phí thời gian và tinh lực của tất cả mọi người nữa.

Hạ Hầu gia tộc ngươi ngưu bức, nhưng mà chỉ ở trong Vĩnh Hằng thần quốc ngưu bức mà thôi. Thế lực khác trong thập đại thần quốc cũng không cần phải bán mặt mũi cho hắn.

Canh lão thấy đại đa số người thờ ơ, cũng phiền muộn không thôi. Hắn rốt cuộc vẫn đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của Hạ Hầu gia tộc.

Ra khỏi Vĩnh Hằng thần quốc, những thế lực khác quả thực sẽ không bán mặt mũi cho Hạ Hầu gia tộc bọn hắn.

Đương nhiên cũng có người có ý làm người tốt:

- Kỳ thực chuyện này cũng đơn giản. Để cho mọi người mang nhẫn trữ vật ra, kiểm tra một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Hung thủ nhất định sẽ mang theo nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Hi, nhất định sẽ chiếm dụng a.

Đề nghị này kỳ thực không cao minh tới cỡ nào, nhưng trong lòng lại khẽ động. Chỉ là muốn cho những thiên tài trong thập đại thần quốc bỏ nhẫn trữ vật ra, chuyện này cơ hồ là chuyện không thể nào.

- Canh lão, thật có lỗi, chúng ta không có nghĩa vụ phải phối hợp với ngươi.

- Đúng rồi, chúng ta đã tự điều tra, không có gặp mặt Hạ Hầu Hi.

- Canh đạo hữu, Húc Nhật thần quốc chúng ta, mấy thế lực đều chưa từng gặp Hạ Hầu Hi. Nhưng mà lại có người trước khi Hạ Hầu Hi đi ra, gặp qua Hạ Hầu Hi. Nhưng mà Hạ Hầu Hi này thần thần bí bí, dường như còn tránh tai mắt của mọi người.

- Canh đạo hữu, nên nghĩ rộng một chút. Mấy ngàn người hoạt động, chắc chắn sẽ có một chút ngoài ý muốn như vậy.

Dù sao loại chuyện này không xảy ra trên đầu mình. Mọi người tự nhiên không quá để ý. Đạo hữu chết bần đạo không chết, đây là sự thực trong thế giới võ đạo.

Người khác chết, chuyện của người khác, không tới phiên bọn họ quan tâm. Căn bản không có khả năng quna tâm, nói không chừng còn hả hê a.

Dù sao giữa Thập đại thần quốc với nhau vốn cũng không phải có quan hệ hòa hợp êm thấm. Cạnh tranh lẫn nhau, mâu thuẫn v ới nhau, đều chứng minh quan hệ của bọn họ rất là vi diệu.

Cho nên, đối với việc Hạ Hầu Hi chết, rất nhiều người trong Thập đại thần quốc ôm tâm tư xem náo nhiệt.

Giống như ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc ở Đông Duyên đảo gặp chuyện, trong thập đại thần quốc đều coi đó là chuyện chê cười.

Ngay khi hiện trường đang có chút lo lắng vô cùng, bỗng nhiên có người đột nhiên từ trong đám người đi ra.

Sợ hãi rụt rè đi tới trước mặt Canh lão:

- Canh tiền bối, khi ta đi ra, trong bụi cỏ ta nhìn thấy một chiếc nhẫn trữ vật. Ta tiện tay nhặt, không biết là của ai, còn tưởng rằng nhặt được chỗ tốt. Không biết nhẫn trữ vật này liệu có phải là...

- Lấy ra nhìn xem.

Canh lão nghe xong lời này lập tức gấp gáp.

Nhẫn trữ vật bị vứt trên mặt đất, nếu như thực sự là của Hạ Hầu Hi, vậy nhất định là lành ít dữ nhiều. Thậm chí là không có bất kỳ bất ngờ nào nữa.

Người nọ hiển nhiên là đệ tử thế lực nhỏ, nơm nớp lo sợ đem nhẫn trữ vật dâng lên. Canh lão nhìn qua nhẫn trữ vật, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Đây chính là tạo hình của nhẫn trữ vật Hạ Hầu gia tộc. Cầm trên tay xem xét, quả nhiên là của Hạ Hầu Hi kia.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Canh lão đại biến, hổn hển.

- Ai? Ai làm vậy? Có gan thì đứng ra? Người nhu nhược, người nhu nhược. Giết người không có can đảm. Đây là người nhu nhược, có gan thì đứng ra để lão phu nhìn một chút?

Canh lão hổn hển, cũng không biết nên nói những lời nào?

Lúc này người kinh hãi nhất không ai hơn Yến Thanh Tang. Hắn mới đi ra bao lâu chứ? Để lại một mình Thiệu Uyên huynh đệ đối mặt với Hạ Hầu Hi. Kỳ thực hắn rất áy náy. Cho nên hắn rất quan tâm, nhìn thấy Giang Trần đi ra, trong lòng hắn cũng vui vẻ không thôi.

Nhưng mà giờ phút này cơ hồ tất cả vui sướng trong lòng hắn đều hóa thành sự cuồng hỉ trong lòng, chuyển hóa thành khiếp sợ.

Lén lút tiến tới trước mặt Giang Trần, truyền thức hỏi:

- Ngươi làm sao?

Vẻ mặt Giang Trần mờ mịt, nói:

- Cái gì vậy? ngươi đang nói gì thế?

Yến Thanh Tang sững sờ, lập tức nhớ tới cái gì đó, khóe miệng nở nụ cười quái dị, cũng biết được Giang Trần đang giả ngu. Tuy rằng trong lòng vẫn khiếp sợ như trước, nhưng mà Yến Thanh Tang vẫn không có hỏi tiếp. Biểu hiện lại khôi phục vẻ tự nhiên, không có tiếp tục dây dưa nữa.

Nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, lại cảm thấy vô cùng thống khoái.

Hạ Hầu Hi kia hung hăng càn quấy vô cùng, nói Yến Thanh Tang không hận là giả. Nếu như tiểu tử này chết, Yến Thanh Tang tự nhiên vỗ tay khen hay.

Hắn cũng không nhịn được muốn nói với Yến Kim Nam:

- Đây chính là người các ngươi muốn nịnh bợ a? Không ngờ lại không minh bạch bị người ta lấy mạng.

Nhưng mà dưới loại trường hợp này, cuối cùng Yến Thanh Tang cũng không có nói gì.

Canh lão thở hổn hển, căn bản không làm được chuyện gì. Không có manh mối, không có tình báo, không có chứng cớ. Tất cả những người đi vào trong khác đều có thể là hung thủ giết chết Hạ Hầu Hi.

Hơn nữa còn có một điểm, hung thủ rất là giảo hoạt, rõ ràng có thể nhẫn nhịn không lấy đi nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Hi, mà lựa chọn vứt bỏ.

Nếu như ai nhặt được, nói không chừng còn có thể trở thành ngươi chế thay.

Canh lão nhìn gia hỏa nộp nhẫn trữ vật lên, tiểu tử này sợ hãi rụt rè, mặc kệ từ góc độ nào đều không giống như người có thể giết chết Hạ Hầu Hi.

Hắn mặt đen lên nói với người này:

- Ngươi tên gì?

- Tiểu nhân gọi là Duyên Khánh.

- Được rồi, lão phu biết rồi. ngươi lui xuống đi.

Canh lão thu hồi nhẫn trữ vật, căn bản không biết nên làm gì tiếp theo.

Người nọ thấy tình hình như vậy, cũng không có trông cậy Canh lão khen thưởng, xám xịt rời đi. Hắn sợ mình đi chậm, nói không chừng lão nhân này sẽ trở mặt với hắn.

Hạ Hầu Hi chết, tuy rằng tạo thành cơn sóng gió cực lớn. Nhưng mà cũng không có tạo thành tính oanh động như Đông Duyên đảo. Dù sao hai nơi khác nhau, hơn nữa chuyện này Lam Yên đảo vực cũng đã cảnh cáo, nhắc nhở qua.

Người Yến gia tuy rằng trong lòng tràn ngập hoài nghi, nhưng ở ngoài mặt vẫn cực kỳ cung kính, trong lúc này không dám đi ra chọc vào Hạ Hầu gia tộc kia.

Dưới sự dẫn dắt của Hà lão và Tuyền lão, đội ngũ Yến gia cũng chuẩn bị rời khỏi.

Yến Thanh Tang đập vai Giang Trần:

- Thiệu Uyên huynh đệ ngươi đi theo cùng ta đi.

Vốn ý định của Giang Trần muốn tiếp cận Yến gia, cũng biết thời thế đã tới, hắn nói:

- Được, tùy ngươi quyết định là được.

Yến Thanh Tang cười hắc hắc, khiêu khích nhìn Yến Kim Nam:

- Chúng ta bây giờ đi xem thu hoạch của ai nhiều hơn a. Được không?

- Ai sợ ai chứ?

Giang Trần vội vàng truyền thức cho Yến Thanh Tang:

- Ngươi bảo hắn lấy ra trước, ngươi lấy ra sau. Đừng bạo lộ thứ tốt trước, chỉ cần thắng bọn chúng là được.

Giang Trần đào bới một đống Cổ nguyên thạch. Gần ba trăm khối, Giang Trần phỏng đoán, chỉ cần vượt quá hai mươi khối, tuyệt đối có thể thắng được đám người Yến Kim Nam này.

*****

Những người này ở phương diện cổ ngọc hoàn toàn không có thiên phú gì. Bọn họ có thể thắng được Yến Thanh Tang mới là lạ.

Yến gia nhanh chóng tìm tới một cửa hàng gia công nguyên thạch.

Khi Yến Thanh Tang có gần mười lắm khôi cổ ngọc thực sự, Yến Kim Nam kia triệt để bại trận. Số nguyên thạch mà Yến Kim Nam lần này thu hoạch cũng rất nhiều, nhưng đại đa số đều là phế vật, không có giá trị.

Chỉ là cũng gần tới mười khối nguyên thạch chứa đựng Hoang ngọc. Chỉ tiếc mười khối hoang ngọc này lúc mở ra, phẩm chất cũng bình thường, nhiều lắm chỉ được coi là trung phẩm.

Những người khác số lượng còn không có nhiều bằng Yến Kim Nam.

Mà Yến Thanh Tang, lại trọn vẹn thu được mười lăm khối nguyên thạch có chứa cổ ngọc. Số lượng này tự nhiên dễ dàng thắng ba người khác.

Như vậy ba ngàn vạn kia không chút ngoài ý muốn tới tay.

Đám người Yến Kim Nam hùng hùng hổ hổ, nhưng cuối cùng cũng không dám quỵt nợ, dù sao gia pháp của gia tộc vẫn vô cùng nghiêm khắc.

Ngươi có thể thua, nhưng không thể thua mà không có phong độ như vậy.

Nhìn thấy Yến Thanh Tang có thu hoạch lớn như vậy, Hà lão và Tuyền lão cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn nhau, trong mắt tràn ngập hoài nghi.

Sau khi xong xuôi mọi việc, hai người này nhanh chóng gọi Yến Thanh Tang tới.

- Thanh Tang à, lần này thịnh hội cổ ngọc thành tích của ngươi rất không tồi. Chúc mừng ngươi đã có biểu hiện ưu tú, lại nhận được ba ngàn vạn Thiên linh thạch.

Hà lão hàn huyên.

- Ha ha, những thủ đoạn phân biệt cổ ngọc của Thiệu Uyên huynh đệ truyền cho ta quả thực hữu dụng. Bọn họ muốn không phục cũng không được. Hà lão, Thiệu Uyên này là một kẻ tán tu, xuất thân thấp hèn, nhưng vẫn có chút địa vị giang hồ. Dùng thần thông truyền thừa của nhà hắn, về sau nhất định giương danh thiên hạ. Có lẽ người này Yến gia chúng ta cần dùng tới a. Nhị vị tộc lão cảm thấy thế nào?

Hà lão giật mình nói:

- Thu hoạch lần này của ngươi thực sự không phải dựa vào vận khí? Mà dựa vào một ít thủ đoạn phân biệt mà hắn dạy ngươi sao?

- Thực sự không phải là vận khí.

Yến Thanh Tang thành thật nói, một người dựa vào vận khí có thể thuận lợi được một hai ngày. Nhưng tuyệt đối không thể dựa vào vận khí mà thuận lợi cả đời.

- Được rồi, Tuyên lão, ngươi thấy thế nào?

Sự thực thắng hùng biện, Hà lão bây giờ đối với vị bằng hữu mà Yến Thanh Tang kết giao cũng có chút tò mò.

- Loại người này nếu như hắn tiếp cận Yến Thanh Tang không có ý đồ khác, ta thấy có thể để cho Yến gia chúng ta sử dụng a. Bằng không mà nói, dùng bổn sự này của hắn, đi gia tộc khác, đoán chừng cũng sẽ nhận được coi trọng.

Đây là ý tứ của Tuyền lão.

- Thanh Tang, ý định ban đầu của ngươi thế nào?

Hà lão tò mò hỏi.

- Ta vốn mời hắn lăn lộn với ta. Nhưng mà hắn có bổn sự như vậy, lần này sau khi thành công, ta cảm giác, cảm thấy nếu như không giữ lại, sẽ là một tổn thất lớn trong tương lai với gia tộc chúng ta.

Yến Thanh Tang nói.

Hai tộc lão nhìn nhau, phất tay nói:

- Thanh Tang, ngươi đi xuống trước đi, việc này quan hệ trọng đại. Chúng ta phải thương lượng trước mới được.

Hai người này đều là lão hồ ly sống một bó to tuổi, tự nhiên sẽ không dễ dàng quyết định như vậy.

Đợi sau khi Yến Thanh Tang đi ra ngoài, Hà lão cảm thán một câu:

- Thanh Tang này quả thực là dị loại trong gia tộc ta. Hắn và những thiên tài trong gia tộc không hòa hợp, hết lần này tới lần khác lại hợp với một tán tu bên ngoài, hơn nữa thu hoạch của tiểu tử này, ta hoài nghi không chỉ có ngần ấy.

- Được rồi, gia tộc cũng không có quy định thu những thứ này. Hắn đã có bổn sự thì quy cho hắn đi. Nếu như hắn thực sự có cơ duyên, có thể mượn việc này trổ hết tài năng, đó cũng là may mắn của gia tộc. Nói thật, những thiên tài trong gia tộc, thiên phú mạnh hơn Thanh Tang tuy rằng có nhiều. Nhưng mà luận cốt khí, luận đảm lượng, luận phách lực. Ta cảm thấy Thanh Tang còn vượt qua đám người Kim Nam.

Tuyền lão cũng mở miệng nói.

- ngươi cũng nghĩ như vậy sao?

Hà lão nao noa.

Tuyền lão gật đầu, cũng không phủ nhận:

- Ta nghĩ như vậy. Cho nên có một số việc, chúng ta nên mắt nhắm mắt mở a. Cũng không biết tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì?

- Không bằng gọi tiểu tử kia tới, gõ một phen? Đưa ra nghi vấn?

Hà lão đề nghị.

- Hỏi một chút thì có thể, nhưng tốt nhất nên đưa ra nghi vấn. Người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, nếu như khiến hắn cảm thấy thái độ của chúng ta ác liệt. Có thể dẫn tới hiệu quả trái ngược.

Tuyền lão càng thêm cẩn thận.

Hà lão trầm ngâm một lát rồi gật đầu:

- Cũng đúng. Người này nếu như có thể để cho gia tộc ta sử dụng, quả thực là không tệ.

Không bao lâu sau Giang Trần đã bị gọi tới.

Trong lòng hắn âm thầm mừng rỡ, biết rõ Yến Thanh Tang đoán chừng đã lộ ra ý đồ chiêu mộ mình. Thậm chí còn đã xin qua chỉ thị của nhị vị tộc lão này.

Hiện tại hai tộc lão này triệu tập hắn, hơn phân nửa là thăm dò.

Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng hoàn toàn phấn chấn tinh thần.

- Ha ha, Thiệu Uyên huynh đệ đúng không? Vừa rồi nghe Yến Thanh Tang nói, sau khi hắn học bí pháp tổ truyền của ngươi, phương diện tìm kiếm cổ ngọc, năng lực hơn người. Không thể tưởng tượng được tổ truyền của Thiệu Uyên huynh đệ có thần thông bực này. Quả nhiên là khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt a.

Những lời này đều là lời khách sáo, Giang Trần chỉ gật đầu, cười làm lành. Không có vội vã tỏ thái độ.

QUanh co lòng vòng cả buổi, Hà lão kia mới cười hỏi:

- Thiệu Uyên huynh đệ, ngươi có bổn sự như vậy, làm một tán tu giang hồ quả thực đáng tiếc. Hiếm khi ngươi hợp ý với Yến Thanh Tang như vậy, chúng ta cố ý mời ngươi gia nhập Yến gia chúng ta. Mượn bình phong Yến gia chúng ta, đối với sự phát triển của ngươi cũng là có lợi.

Vòng vò quanh co lâu như lâu, rốt cuộc cũng nói tới chủ đề.

Giang Trần khẽ cười nói:

- Nhị vị tộc lão, Thiệu mỗi đối với thập đại thần quốc luôn có lòng hướng tướng. Chỉ là một lòng tu luyện, cũng không có tìm được cơ hội tiến thân phù hợp. Khó có được nhị lão khách khí như vậy, chỉ là không biết nếu như ta gia nhập Yến gia sẽ có thân phận gì?

- Nếu như là gia phó gia nô gì đó. Thiệu mỗ không có hứng thus. Nếu như là khách khanh các loại, có lẽ Thiệu mỗ sẽ vui lòng tuân theo.

Lúc Giang Trần nói lời này vẫn xem như tương đối thành khẩn.

Kỳ thật đây cũng là lấy lui làm tiến.

Nhị vị tộc lão kia nhìn nhau, đều cảm thấy người trẻ tuổi này nhìn như trung thực, chất phác, kỳ thực cũng không dễ lừa gạt. Trước đó bọn họ muốn lừa gạt một chút, dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt hắn, lừa hắn làm gia nô Yến gia.

Thế nhưng mà đầu óc của người ta rất là thanh tỉnh, cũng không có bởi vì bọn hắn là thế lực lớn trong Thập đại thần quốc mà sẽ không có điểm mấu chốt.

- Ha ha, Thiệu Uyên huynh đệ, nếu như có thực học, sau khi gia nhập Yến gia ta, chỉ cần không ngừng lộ phong mang. Yến gia ta cho ngươi một thân phận khách khanh có gì mà không được cơ chứ?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)