← Ch.1641 | Ch.1643 → |
Bất quá xác suất bảy đối một, cái một kia cơ hồ có thể bỏ qua rồi. Bọn hắn cũng không tin, Bích công chúa sẽ không có nhãn lực như vậy, hết lần này tới lần khác chọn một tán tu?
Loại khả năng này, cơ hồ không thể nào.
Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng.
Bích công chúa lại không phải người ngu, chẳng lẽ không muốn cùng thiên tài của thập đại Thần Quốc kết làm đạo lữ? Chẳng lẽ không muốn leo lên cành cây cao, để cho mình càng thêm hiển hách?
Khu lôi đài người ta tấp nập, trong lòng đại đa số người hiếu kỳ, ghen ghét, đỏ mắt.
Bọn hắn rất muốn biết, công chúa xinh đẹp không thể diễn tả kia, sẽ chọn ai? Đồng thời lại hâm mộ thiên tài của thập đại Thần Quốc, có thể đứng ở trên đài cao, chờ công chúa lựa chọn.
Cái này là may mắn bực nào a.
- Công chúa, muốn bổn vương giới thiệu cho ngươi lai lịch của mấy vị tài tuấn này không?
- Ha ha, vẫn là mời các vị tài tuấn tự giới thiệu một chút đi.
Thành viên Hoàng thất, cả đám cười nói với Lăng Bích Nhi.
- Không cần.
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi nhàn nhạt.
- Ta đã biết rõ bọn hắn rồi.
- Ha ha, xem ra Bích công chúa tâm lý nắm chắc, như thế cũng tốt, vậy thì mời Bích công chúa làm ra lựa chọn a.
Tên thân vương kia cũng cười nói.
Lăng Bích Nhi chậm rãi đến gần, ánh mắt một mực buông xuống, trong lúc đó, ánh mắt tinh khiết không rảnh kia của nàng, bắn về phía Hoàng Nhi.
- Chính là hắn.
Ánh mắt của Lăng Bích Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dừng lại ở trên người Hoàng Nhi.
- Những người này, chỉ có hắn hợp ý ta nhất.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lăng Bích Nhi cường điệu thoáng một phát.
- Cái gì?
Tròng mắt tên thân vương kia muốn rơi xuống rồi.
- Công chúa điện hạ, có phải ngài chọn sai hay không? Xin lại nhìn chăm chú một chút.
- Không cần nhìn nữa, ta tuyển hắn, Mộc Cao Kỳ.
Lăng Bích Nhi dứt khoát chỉ mặt gọi tên.
Sắc mặt tên thân vương kia, thoáng cái biến thành màu gan heo. Đầu óc cũng lập tức hết linh. Tình huống đột phát này, để cho hắn thoáng cái không cách nào tiếp tục nữa.
Bích công chúa này, quả thực là công nhiên quấy rối. Trước kia còn tốt, lần cuối cùng này, không phải để cho hoàng thất bố cục thất bại trong gang tấc sao?
Để đó bảy thiên tài của thập đại Thần Quốc không chọn, vì cái gì hết lần này tới lần khác tuyển một tán tu?
- Bích công chúa, ngươi đừng mắt mờ. Vị tán tu bằng hữu này...
Một thành viên Hoàng thất khác nhịn không được nhắc nhở.
Hoàng Nhi nghe xong, không vui:
- Luận võ chọn rể này, còn có quy định, tán tu không cho phép tham gia sao?
Tên thành viên hoàng thất kia cười lạnh một tiếng:
- Các hạ cũng không soi gương, ngươi cùng bảy vị thiên tài bên người, là một cấp độ sao? Người nên có tự mình hiểu lấy a.
Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, nhìn về phía bảy người kia:
- Người của hoàng thất Lam Yên đảo vực nói các ngươi không có tự mình hiểu lấy, các ngươi thấy thế nào?
Bảy người kia trợn mắt há hốc mồm, người này sao không biết xấu hổ như thế, rõ ràng là nói ngươi, như thế nào kéo đến trên đầu chúng ta.
- Bằng hữu, biết điều một chút, bây giờ ngươi xuống dưới, Lam Yên đảo vực chúng ta cam đoan chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Tên thân vương kia có chút căm tức rồi.
Lăng Bích Nhi lông mày nhẹ chau lại:
- Các ngươi để ta luận võ chọn rể, ta tuyển người ra, các ngươi tựa hồ không muốn thừa nhận. Nếu như thế, lại trách không được ta rồi.
Thành viên hoàng thất đều căm tức không hiểu.
Sự tình phát triển đến một bước này, quả thực để cho bọn hắn có loại cảm giác có lực không chỗ dùng.
Rõ ràng cảm thấy chuyện này rất quỷ dị, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm cái gì.
Bọn hắn có thể làm như thế nào? Giết chết tán tu kia? Vậy Lam Yên đảo vực bọn họ sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ. Ngươi luận võ chọn rể, cuối cùng tự mình vẽ mặt không thừa nhận? Chẳng lẽ ngoại trừ thiên tài của thập đại Thần Quốc, công chúa của các ngươi sẽ không lấy chồng?
Vậy còn luận võ chọn rể làm gì, đi thập đại Thần Quốc cầu hôn không phải tốt sao.
Mà bên Bích công chúa, lại theo chân bọn họ đối nghịch. Nếu như là bí mật, bọn hắn có thể uy hiếp, thậm chí có thể áp dụng biện pháp khác.
Nhưng mà, ở trên đài cao, vạn chúng chú mục, bọn hắn không có khả năng áp dụng loại hành động cực đoan kia.
Đến cùng vẫn là tên thân vương kia xem thời cơ nhanh, cười nói:
- Chư vị, Bích công chúa là ở cùng chư vị nói giỡn, có lẽ, trong nội tâm nàng đã có vị hôn phu như ý, chẳng qua là ngượng ngùng công bố. Như vậy đi, luận võ chọn rể, tạm thời cáo một giai đoạn. Mời tám vị được đề cử, tùy thời bảo trì liên lạc. Chờ công chúa...
- Đợi một chút.
Hoàng Nhi mất hứng.
- Cái gì gọi là công chúa đang nói đùa? Xin đem lời nói rõ một chút. Vừa rồi công chúa rõ ràng nói chọn trúng ta. Lam Yên đảo vực ngươi, là chọn rể như vậy sao? Đây là muốn công nhiên hối hôn sao? Xem thường tán tu? Hay là như thế nào?
Lúc này, dưới đài có hai đạo thân ảnh bắn về phía đài cao, rõ ràng là Hà lão cùng Tuyền lão.
Hai gã Yến gia tộc nhân này có chút xấu hổ, nhìn Hoàng Nhi:
- Tốt rồi, Hoàng Nhi, không nên hồ đồ, hư mất chuyện tốt của Lam Yên đảo vực.
Mấy hoàng thất của Lam Yên đảo vực hai mặt nhìn nhau, nhìn xem hai tộc lão của Yến gia.
- Thật có lỗi, đây là người trẻ tuổi Yến gia chúng ta không hiểu chuyện hồ đồ, Yến gia chúng ta rất áy náy, xin mấy vị thông cảm nhiều hơn.
Hà lão ngược lại rất khách khí.
- Yến gia?
Trung niên thân vương kia con mắt sáng ngời.
- Vị công tử này, là thiên tài của Yến gia?
Yến gia cũng không tệ a. Tuy hiện tại có chút chán nản, nhưng tốt xấu cũng là thế lực nhất lưu của thập đại Thần Quốc. Nếu như có thể quan hệ thông gia, ít nhất cũng còn nói qua được.
Chỉ là, vẻ mặt của Hà lão kia lại cười khổ:
- Hôn ước này, là thành không được. Chư vị vẫn là kiếm giai tế khác, đừng làm trễ nãi chung thân đại sự của công chúa a.
- Vì sao?
Hoàng thất thân vương kia sững sờ.
- Vị công tử này tuấn tú lịch sự, thiên phú siêu quần, ta xem đúng là lương xứng của Bích công chúa a.
Trước còn mắng Hoàng Nhi không biết điều, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này không vừa mắt. Hiện tại biết được thân phận của người ta không phải tán tu, mà là thiên tài Yến gia, thái độ lập tức chuyển biến 180° rồi.
Không thể không nói, hoàng thất Lam Yên đảo vực này, cũng là loại tráo trở.
Biểu lộ của Hà lão cùng Tuyền lão đều xấu hổ không thôi. Bọn hắn cũng không nên giải thích, nếu như nói Hoàng Nhi là thân nữ nhi, vậy thì quá đánh mặt mũi hoàng thất rồi.
Thế nhưng mà không nói, việc này cũng không xong.
Ngược lại là Hoàng Nhi cười hì hì:
- Nhị lão, ta muốn lấy Bích công chúa về Yến gia, như thế nào không được? Dưới gầm trời này ai quy định, nữ nhi không thể lấy nữ nhi?
Cái gì?
Lời này vừa ra, toàn trường trợn tròn mắt.
Mà mấy thành viên hoàng thất của Lam Yên đảo vực, thì như bị người điểm huyệt, hoàn toàn lâm vào trạng thái hóa đá. Nữ nhi lấy nữ nhi?
*****
Yến gia công tử ca này, chẳng lẽ là thân con gái?
Cái này... trò đùa này không khỏi huyên náo quá lớn a?
Giờ phút này, thân hình của Hoàng Nhi nhoáng một cái, tay áo ở trước mặt phất một cái, liền khôi phục thân nữ nhi của nàng.
Hình dáng của Hoàng Nhi vừa hiện, hiện trường lần nữa lâm vào trạng thái hóa đá.
Dáng điệu uyển chuyển, ngữ cười thản nhiên, rõ ràng là Tiên Linh hạ phàm, nếu bàn về xuất trần siêu nhiên, thậm chí còn ẩn ẩn trên Bích công chúa.
Trong lúc nhất thời, ngay cả mấy thành viên hoàng thất, ánh mắt cũng ngu si, tự ti mặc cảm, nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu nói không ra lời.
Mà Lăng Bích Nhi chứng kiến hình dáng của Hoàng Nhi, lại không hiểu ra sao. Thiếu nữ tuyệt đẹp này, lại là ai? Đây là hình dáng của nàng sao? Dung nhan tuyệt mỹ như thế, nếu như mình bái kiến, tuyệt đối không có khả năng không nhớ. Thế nhưng mà, mình căn bản không biết người này a.
Như vậy, nàng là làm thế nào biết Mộc Cao Kỳ?
Bất quá, khi ánh mắt của Lăng Bích Nhi cùng ánh mắt của Hoàng Nhi đụng chạm, trí nhớ phủ đầy bụi đã lâu, bỗng nhiên như là hồng hà bộc phát.
Đôi mắt này, con mắt tinh khiết xinh đẹp kia, lại để cho Lăng Bích Nhi chấn động toàn thân, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Là nàng!
Lăng Bích Nhi rốt cục nghĩ tới, nhớ tới ban đầu ở Đan Càn Cung, vị thiếu nữ thần bí ở bên người Giang Trần kia. Chỉ là, lúc trước thiếu nữ thần bí Hoàng Nhi này, khuôn mặt vô cùng xấu xí.
Lúc ấy Lăng Bích Nhi còn âm thầm thay thiếu nữ này cảm thấy khổ sở, cảm thấy người thiếu nữ này như vậy, nhất định là sự tình thập phần bất hạnh.
Lúc ấy, Lăng Bích Nhi cảm thấy, tuy thiếu nữ này dung mạo xấu xí, nhưng mà ánh mắt lại dị thường tinh khiết.
Đôi mắt này, lúc ấy lưu lại cho Lăng Bích Nhi ấn tượng khắc sâu.
Thế nhưng mà, Hoàng Nhi một cái nhăn mày một nụ cười tầm đó, rốt cục để cho Lăng Bích Nhi nhớ tới đôi mắt kia.
Lẫn nhau tâm ý tương thông, cũng biết đối phương nhận ra mình.
- Bích công chúa, tự giới thiệu thoáng một phát, ta gọi Yến Thanh Hoàng, ngươi có thể bảo ta Hoàng Nhi.
Yến Thanh Hoàng!
Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cái tên này, như sấm bên tai.
Thập đại Thần Quốc Thập Lục Kim Thoa, đại danh của Yến Thanh Hoàng, bất ngờ cao ở trước ba. Nếu như không phải vì Bách Thế Đồng Tâm Chú làm trễ nãi Hoàng Nhi, có lẽ nàng ở trên Thập Lục Kim Thoa bảng, thậm chí có thể cao cư đệ nhất.
Danh nhân như vậy, mọi người như thế nào lại không biết?
Không thể tưởng được, tiên nữ tuyệt mỹ kia, dĩ nhiên là Yến Thanh Hoàng đại danh đỉnh đỉnh. Một Tiên Linh ta thấy yêu tiếc như thế, lại phải làm lô đỉnh luyện công cho tên hỗn đản Hạ Hầu Tông kia?
Vốn những võ tu trước khi còn căm thù Hoàng Nhi, thoáng cái cừu hận toàn bộ không còn, mà chuyển biến thành là đồng tình cùng đáng thương, thậm chí hận không thể chạy tới Hạ Hầu gia tộc, đánh gục Hạ Hầu Tông!
Lăng Bích Nhi có chút thi lễ, xem như tự giới thiệu:
- Lăng Bích Nhi.
- Mọi người bình luận phân xử, luận võ chọn rể này, có từng nói qua nữ nhi không cho phép dự thi không?
Hoàng Nhi hiển nhiên là ý định càn quấy rồi.
Dù sao, nàng cũng biết, tình cảnh của mình, vô luận nàng náo như thế nào, người Yến gia, cũng phải để mở một mắt, nhắm một mắt.
Cho nên, nàng dứt khoát tùy hứng một hồi.
Hiện tại tất cả mọi người là xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nhao nhao ồn ào.
- Không có quy định này a.
- Đúng vậy, còn thật không có quy định nữ hài tử không cho phép tham gia?
- Lấy về nhà, lấy về nhà, ha ha!
Dưới đài từng đợt om sòm, đẩy hào khí lên đỉnh cuồng nhiệt. Trong lúc nhất thời, mấy đại biểu hoàng thất, cũng là hai mặt nhìn nhau.
Yến Thanh Hoàng này, lấy Bích công chúa? Cái này gọi là cái gì a? Từ xưa trống mái xứng đôi, nào có nữ hài tử lấy nữ hài tử chứ?
Thế nhưng mà, lúc mấu chốt này, nếu như bọn hắn phản đối, nhìn Yến Thanh Hoàng tiểu thư kia, hiển nhiên không phải đèn đã cạn dầu.
Cái tội này, đắc tội không nổi a.
Nếu như giang hồ tán tu nữ giả nam trang, phương diện Lam Yên đảo vực tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy, quản hắn là ai, trước bắt lại nói sau.
Lại nói tiếp, đây đã là một loại mạo phạm đối với Lam Yên đảo vực bọn họ.
Chỉ là, thế lực đến từ thập đại Thần Quốc, lại làm cho hoàng thất của Lam Yên đảo vực có một bụng khí, lại hết lần này tới lần khác không có cách nào trở mặt.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dù Yến gia này ở Vĩnh Hằng Thần Quốc đã có chút nước sông ngày một rút xuống, nhưng vẫn là thế lực lớn của thập đại Thần Quốc.
Dưới tình huống không cần phải, cùng loại thế lực này trở mặt là cực kỳ không sáng suốt.
Cũng may, thái độ của nhị vị tộc lão Yến gia coi như hữu hảo, hơn nữa kịp thời xuất hiện, sớm gián đoạn trò khôi hài này, bằng không thì chờ vấn đề này đã định xuống, Lam Yên đảo vực bọn hắn tất trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Nhị vị tộc lão, Hoàng Nhi tiểu thư, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, đối với lần chọn rể này, là phi thường coi trọng. Nếu Hoàng Nhi tiểu thư là thân nam nhi, việc này tuyệt đối là ông trời tác hợp. Nhưng...
Tên thân vương kia hiển nhiên không có khả năng đồng ý Hoàng Nhi lấy đi Bích công chúa.
Dưới gầm trời này sẽ không có loại sự tình kia, nào có nữ nhi lấy đi nữ nhi?
- Hoàng Nhi, không sai biệt lắm là được rồi, lại hồ đồ xuống dưới, sẽ rất mất mặt. Phương diện Lam Yên đảo vực, đã tính toán khách khí, chúng ta không thể...
Hà lão ý đồ thuyết phục Hoàng Nhi.
- Hà lão, chuyện này ngươi cũng đừng nhúng tay, ta đã tham gia luận võ chọn rể, mà Bích công chúa cũng làm ra lựa chọn, vô luận như thế nào, đều phải có một bàn giao.
Xưa nay Hoàng Nhi đều là giúp mọi người làm điều tốt, nhưng mà ở trên chuyện này, nàng lại cố chấp ngoài dự đoán của mọi người.
Hà lão cùng Tuyền lão bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn hắn minh bạch, một khi Hoàng Nhi kiên định như vậy, bọn hắn tuyệt đối là không thể nào cưỡng ép được.
Nếu không, chỉ sợ sẽ để cho cục diện trở nên càng thêm không thể vãn hồi.
Tuyền lão cười khổ nói:
- Hoàng Nhi, chung thân đại sự của Bích công chúa, chúng ta không thể cùng người ta vui đùa a.
- Ai nói giỡn?
Ngữ khí của Hoàng Nhi lãnh đạm.
- Các ngươi làm sao biết rõ Bích công chúa không đồng ý? Vạn nhất Bích công chúa cũng đồng ý thì sao?
Trên mặt mọi người đều cười khổ. Ngươi đã bộc lộ ra thân nữ nhi rồi, người ta sẽ đồng ý mới lạ, dưới gầm trời này, dù nam nhân tốt đều chết sạch, cũng không có khả năng tìm một nữ hài tử gả cho a?
Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía Bích công chúa.
Hiển nhiên, tất cả mọi người hi vọng nghe được Bích công chúa chính miệng cự tuyệt, để cho Hoàng Nhi tiểu thư hết hy vọng.
Thần sắc của Bích công chúa đạm mạc, lại ngữ ra kinh người:
- Nếu muốn ta gả cho nam nhân ta không yêu, ta tình nguyện đi theo vị Hoàng Nhi tiểu thư này.
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Nhưng Hoàng Nhi lại khoan thai nở nụ cười:
- Chư vị, hiện tại các ngươi không phản đối đi à nha? Bích công chúa đã mở kim khẩu, ta xem các ngươi còn có cái gì nói nữa?
← Ch. 1641 | Ch. 1643 → |