Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1649

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1649: Giang Trần nhắc nhở
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Như thế nói đến, năm đó Giang Trần sư đệ cùng Hoàng Nhi muội muội ở Đan Càn Cung, là đạo lữ đi à nha? Giang Trần sư đệ có đạo lữ hoàn mỹ như vậy, chẳng trách lúc trước đối với tỷ muội các nàng thâm tình, là không chú tâm.

Lăng Bích Nhi đời này, cho tới bây giờ sẽ không tự ti qua, cho tới bây giờ cũng không có vì một người nam nhân nào mà lòng chua xót. Thế nhưng mà giờ khắc này, trong nội tâm nàng, ý nghĩ này lại không thể ức chế.

Lúc trước, thời điểm Vệ Hạnh Nhi ở Huyễn Ba Sơn thí luyện, ở trước mặt nàng khiêu khích Giang Trần sư đệ, nhưng Lăng Bích Nhi lại một chút cũng không hoảng hốt, càng không có nửa điểm tạp niệm.

Bởi vì trong lòng Lăng Bích Nhi, nàng cảm giác mình ưu tú hơn Vệ Hạnh Nhi.

Thế nhưng mà, mặc dù mình lại ưu tú, thì có thể thế nào? Cuối cùng, vẫn là Hoàng Nhi muội muội sớm nhận thức Giang Trần sư đệ hơn, sớm cùng Giang Trần sư đệ định ra chung thân hơn.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Lăng Bích Nhi một mảnh đen tối, buồn lo vô cớ.

- Bích Nhi tỷ tỷ, ngươi có biết, vì cái gì ta xuất chiến lôi đài không?

Hoàng Nhi cười hì hì hỏi.

- Vì cái gì?

Lăng Bích Nhi ngữ khí vô lực.

- Bởi vì, ta không muốn ngươi gả cho bất kỳ một người nào ngươi không muốn gả. Giang Trần sư đệ của ngươi, cũng không muốn ngươi làm sự tình gì ngươi không muốn làm. Lúc ấy hắn ở đó, nhưng bất tiện ra tay, cho nên, ta liền tự tiện thay thế hắn xuất thủ!

- Hắn ở đó?

Lần này, Lăng Bích Nhi càng giật mình rồi. Trước kia Hoàng Nhi nói nàng đã gặp Giang Trần, trong nội tâm cho rằng Hoàng Nhi nói đùa.

- Đúng vậy, ngươi đoán hắn là ai?

Lăng Bích Nhi có chút nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng thậm chí có loại cảm giác không dám đối mặt ánh mắt của Hoàng Nhi, phảng phất sợ tâm tư nhiều năm qua của mình, bị Hoàng Nhi biết được.

Nàng thậm chí có chút kinh hoảng, sợ Hoàng Nhi cảm thấy nàng muốn chen chân vào giữa tình cảm của bọn hắn.

Bất quá, trong đầu nàng hiện lên một đám nhân vật, đột nhiên, con mắt của Lăng Bích Nhi linh hoạt khẽ động, thốt ra:

- Là Thiệu Uyên công tử?

Lăng Bích Nhi là một nữ tử thông minh, sau khi nghe Hoàng Nhi nói, nàng liền bắt đầu cân nhắc, trong khoảng thời gian này, người mà các nàng cộng đồng bái kiến không nhiều lắm. Ngoại trừ đệ tử Yến gia ra, chỉ có hai người khác họ.

Một cái là Thiệu Uyên công tử, một cái là đệ tử của Thiệu Uyên công tử.

Hai người này ở trên đường, cùng các nàng ở chung một phi thuyền, ra ra vào vào đều gặp, mặc dù không có tán gẫu qua, nhưng trực giác của Lăng Bích Nhi liền cảm thấy, Hoàng Nhi nói, nhất định là hắn.

- Bích Nhi tỷ tỷ, thời điểm ở Đan Càn Cung, đều nói ngươi là người rất thông minh. Quả nhiên danh bất hư truyền a!

Hô hấp của Lăng Bích Nhi dồn dập, biểu lộ cũng có chút ít co quắp. Rõ ràng trong nội tâm rất chú ý, nhưng lại lo lắng sợ Hoàng Nhi hiểu lầm.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng thò tay, cầm chặt bàn tay của Lăng Bích Nhi.

Chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lăng Bích Nhi ôn mát, khẩn trương đến toát mồ hôi.

- Bích Nhi tỷ tỷ, Giang Trần sư đệ của ngươi, không muốn ngươi lưu lạc tha hương, gả cho người ngươi không thích gả. Cho nên, ta liền thay hắn xuất thủ. Trong lòng ngươi sẽ không trách cứ ta chứ?

- Trong nội tâm ta cảm kích ngươi còn không kịp.

Thanh âm của Lăng Bích Nhi như muỗi kêu, ở trước mặt Hoàng Nhi, nàng luôn có chút co quắp, phảng phất tình cảm của mình đối với Giang Trần, giờ khắc này, làm cho nàng không cách nào đối mặt Hoàng Nhi.

Thế nhưng mà, đây cũng là lời nói thiệt tình của nàng.

Nàng thật sự cảm kích Hoàng Nhi, nếu như không phải Hoàng Nhi giải vây, nàng bị hoàng thất bức bách, vạn nhất cùng thiên tài nào đó định ra chung thân, Lăng Bích Nhi quả thực không cảm tưởng nổi.

Tâm tư của nàng, căn bản không ở Vạn Uyên đảo. Dù Vạn Uyên đảo lại tốt, dù Vạn Uyên đảo so với Nhân loại cương vực tốt gấp trăm lần, thì tính sao?

Ở sâu trong nội tâm nàng, duy nhất làm cho nàng kiên trì, là trở về Nhân loại cương vực, phản hồi cố hương nàng nhớ thương.

Lần này, nghe được Giang Trần đến Vạn Uyên đảo rồi, ngay ở Yến gia, cái này để cho Lăng Bích Nhi làm sao có thể không kích động? Tuy giờ phút này nàng cực lực tự nói với mình, phải bảo trì phong độ, thế nhưng mà giờ khắc này, nàng sao che dấu được nỗi lòng của mình?

Cố hương có cái gì làm cho nàng khó quên?

Không đơn thuần là phiến cố thổ kia, càng là người ở trong cố thổ.

Phụ thân, muội muội, Giang Trần...

Mỗi ngày mỗi đêm, nàng nghĩ đến tối đa, là ba người này.

Thậm chí, những cao tầng của Đan Càn Cung như Đan Trì cung chủ, cũng không thể khiêu chiến địa vị của ba người này.

Lăng Bích Nhi hít thở sâu một hơi, nhìn Hoàng Nhi, thấp giọng hỏi:

- Hoàng Nhi muội muội, xem ra, ngươi cùng Giang Trần sư đệ rất sớm đã là bằng hữu. Không biết Giang Trần sư đệ, là từ lúc nào cùng ngươi kết bạn?

- Thời điểm hắn vẫn còn ở Đông Phương Vương Quốc, ta liền biết rõ hắn rồi. Bất quá, hắn biết ta, là sau thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn. Lúc trước thân thể của ta trúng nguyền rủa, là hắn giúp ta chẩn đoán bệnh, về sau lại giúp ta giải trừ bệnh trạng.

Hoàng Nhi cũng không giấu diếm, đem quá trình mình cùng Giang Trần quen biết, một năm một mười nói ra.

Lăng Bích Nhi nghe mà tâm thần kích động, đối với Hoàng Nhi cũng hơi có chút hâm mộ. Nhất là về sau Đan Càn Cung bị diệt, Hoàng Nhi cùng Giang Trần sư đệ sống nương tựa lẫn nhau, hai người phiêu bạc giang hồ. Cùng một chỗ khiêng qua nhiều mưa gió như vậy, cái này để cho trong nội tâm Lăng Bích Nhi hơi có chút đau xót.

Nàng nhịn không được nghĩ:

- Nếu là ta ở bên người Giang Trần sư đệ, ta cũng cùng hắn như vậy, vận mệnh của ta, sẽ thay đổi sao?

Nhưng mà, bất luận giả thiết gì đều không có ý nghĩa.

Dừng tâm thần, Lăng Bích Nhi lại hỏi:

- Hoàng Nhi muội muội, không thể tưởng được ngươi cùng Giang Trần sư đệ, vậy mà trải qua nhiều sinh tử hoạn nạn như vậy.

Hoàng Nhi mỉm cười gật đầu, thần sắc đã vui mừng, lại ẩn ẩn có chút thương cảm.

Đột nhiên, Hoàng Nhi nắm chặc tay Lăng Bích Nhi:

- Bích Nhi tỷ tỷ, Hoàng Nhi có thể biết được Trần ca, như thế đối với ta, cuộc đời này dĩ nhiên không uổng. Nếu cuộc đời này ta thật không thoát khỏi số mệnh, ta muốn cầu Bích Nhi tỷ tỷ một sự kiện.

- Ngươi nói đi.

Sau khi Lăng Bích Nhi biết thân thế của Hoàng Nhi, trong lòng cũng khổ sở, thương cảm, chỉ cảm thấy nữ hài tử tốt như Hoàng Nhi, lại phải tao ngộ vận mệnh bất công như thế.

- Nếu như một ngày kia, Hạ Hầu Tông thật sự muốn tới, mà thực lực của Trần ca không có đại thành, ngươi nhất định phải ổn định Trần ca, không thể để cho hắn hành động theo cảm tình. Nếu ta mất, ngươi giúp ta chiếu cố Trần ca, để cho hắn mang ngươi cùng một chỗ trở về Nhân loại cương vực. Vạn Uyên đảo này nước quá sâu, không lưu cũng thế.

Thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi nhoáng một cái, toàn thân giật mình, vội vàng lắc đầu:

- Không không không, Hoàng Nhi muội muội, ngươi nhất định không có việc gì. Người hiền đều có Thiên Tướng, ngươi thiện lương như vậy, cùng Giang Trần sư đệ là trời đất tạo nên. Ngươi cũng đã nói, nếu như thế giới này cần có kỳ tích, nhất định là Giang Trần sư đệ sáng tạo sao? Ngươi phải tin tưởng hắn, ngươi và hắn cùng một chỗ trải qua nhiều kiếp nạn khảo nghiệm như vậy, chẳng lẽ đến lúc mấu chốt này, ngươi lại không tin hắn?

*****

Lăng Bích Nhi thưởng thức Giang Trần, đối với Giang Trần tình hữu độc chung, qua nhiều năm như vậy một mực nhớ mãi không quên. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu nàng sẽ đối với Hoàng Nhi nhìn có chút hả hê, càng không có khả năng thừa dịp hư mà vào.

Bản tính của nàng thiện lương, đối với Hoàng Nhi, nàng chỉ có hâm mộ, lại không có ghen ghét.

Cho nên, nghe được Hoàng Nhi nói như vậy, trong lòng nàng lại không ủng hộ. Nàng hi vọng Hoàng Nhi hảo hảo, không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, không tao ngộ bất cứ thương tổn gì.

Hoàng Nhi nỗ lực cười cười:

- Bích Nhi tỷ tỷ, ta biết rõ ngươi thiện tâm. Ta nói, cũng chỉ là tình huống vạn nhất. Mặc dù ta không có chuyện, ta cũng hi vọng, Bích Nhi tỷ tỷ có thể cùng ta chung một chỗ, chiếu cố hắn, trợ giúp hắn. Trên người hắn gánh chịu trọng trách, quá nặng rồi.

Lời này vừa nói ra, Lăng Bích Nhi càng cứng lại rồi.

Cùng một chỗ chiếu cố hắn?

Lăng Bích Nhi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, tâm hồn thiếu nữ thình thịch nhảy loạn. Cho tới bây giờ, Lăng Bích Nhi nàng không có suy nghĩ qua cùng nữ tử khác chia xẻ một người nam nhân.

Chỉ là, giờ khắc này, Hoàng Nhi bỗng nhiên nói ra lời này, lại làm cho nàng tim đập thình thịch.

Cái này, có thể thực hiện sao?

- Hoàng Nhi muội muội, ngươi... ngươi...

Hoàng Nhi cười hì hì:

- Bích Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng đừng nghĩ gạt ta! Ban đầu ở Đan Càn Cung, Hoàng Nhi liền biết hai tỷ muội các ngươi, đối với Trần ca đều là tình thâm ý trọng. Chỉ là không thể tưởng được, những năm này, ngươi vẫn đối với Trần ca nhớ mãi không quên.

Hoàng Nhi nói đến đây, nụ cười trên mặt sáng lạn, dịu dàng nhìn Lăng Bích Nhi.

Lăng Bích Nhi chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, ở dưới ánh mắt của Hoàng Nhi nhìn soi mói, lại có chút ít chân tay luống cuống. Thật giống như một người chột dạ, bỗng nhiên bị người nói toạc ra nội tâm.

- Bích Nhi tỷ tỷ, ta biết rõ trong lòng ngươi thẹn thùng, chuyện này, về sau chúng ta từ từ nói. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, nếu như ta thật sự tránh không khỏi kiếp này, ngươi nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng Trần ca, nhất định không thể để cho hắn xúc động, càng không thể từ nay về sau chưa gượng dậy nổi. Hắn là nam tử hán đại trượng phu, trên vai hắn còn gánh chịu rất nhiều thứ. Ta vẫn cảm thấy, trong nội tâm Trần ca, còn có rất nhiều chuyện, một mực không có nói cho chúng ta biết. Đồ vật hắn nhận thứ, khả năng vượt qua ngươi ta tưởng tượng.

Hoàng Nhi nhìn rõ nhân tâm, tuyệt đối là phi thường cao.

Nàng cùng Giang Trần mến nhau, đối với rất nhiều chuyện của Giang Trần, coi như là rất hiểu rõ. Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm nàng như trước cho rằng, trong nội tâm Trần ca, còn nhận rất nhiều áp lực nữa, mà những áp lực này, hắn không nói ra, cũng không phải hắn ích kỷ, mà là hắn không muốn những người khác lo lắng.

Hiện tại Hoàng Nhi lo lắng nhất chính là Giang Trần bởi vì chuyện của nàng, sẽ xúc động.

Tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, chống lại Hạ Hầu gia tộc, một khi xúc động, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Mặc dù là Trần ca thiên phú siêu quần, mặc dù Trần ca là Thần linh chuyển thế, ở trước khi thực lực không có đại thành, cũng không có khả năng đối kháng toàn bộ Hạ Hầu gia tộc.

Nơi này là Vạn Uyên đảo, không phải Nhân loại cương vực.

Nhân loại cương vực, Giang Trần dựa vào nhiều át chủ bài của mình, cùng với ưu thế đặc biệt của bản thân, có thể thành thạo.

Nhưng là ở Vạn Uyên đảo, cường giả thật sự nhiều lắm. Thực lực cùng thiên phú bây giờ của Trần ca, có lẽ ở trong trẻ tuổi có thể thành thạo, nhưng mà muốn nói đối kháng Hạ Hầu gia tộc, hiển nhiên còn là xa xa không đủ.

- Bích Nhi tỷ tỷ, ngươi có thể đáp ứng ta không?

Ánh mắt của Hoàng Nhi sáng quắc, chăm chú nhìn Lăng Bích Nhi, ánh mắt tràn đầy khẩn thiết.

Lăng Bích Nhi nhẹ nhàng thở dài, thanh âm trầm thấp nói:

- Ta hết sức thử xem. Chỉ là, chỉ sợ ta người nhỏ, lời nhẹ, khích lệ không được hắn.

- Ngươi là sư tỷ của hắn, ngươi nói, hắn vẫn sẽ nghe.

Hoàng Nhi khích lệ nói.

- Hoàng Nhi, chuyện này của ngươi, thật sự đã không thể vãn hồi sao? Nếu không, chúng ta lại trốn một lần nữa?

Lăng Bích Nhi nhịn không được hỏi.

Hoàng Nhi buồn bã cười cười, lắc đầu:

- Không trốn nữa, cũng trốn không thoát. Còn sẽ liên lụy người vô tội. Lúc trước Thuấn lão dẫn ta thoát ly Vạn Uyên đảo, công lực bị phế đi hơn phân nửa. Hơn nữa, cha mẹ của ta vẫn còn giam giữ trong lao ngục, nếu như ta chạy thoát, bọn hắn sẽ trọn đời không được siêu sinh.

Nghe Hoàng Nhi đề cập cha mẹ, Lăng Bích Nhi lại không có cách nào khuyên nữa.

Lăng Bích Nhi cũng trải qua sự tình phụ thân trúng độc, đối với loại sự tình này càng là cảm động lây. Vỗ nhè nhẹ lấy mu bàn tay của Hoàng Nhi:

- Hoàng Nhi muội muội, Giang Trần sư đệ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Những năm gần đây, với hắn mà nói, sẽ không có sự tình không có khả năng.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu? Hai người gắn bó lấy như vậy, lại không nói gì thêm.

...

Giang Trần bị Yến Thanh Tang hưng phấn đưa đến chỗ ở của mình, chỗ ở của Yến Thanh Tang, lại phi thường đại khí, tự thành một phiến thiên địa.

Đừng nói ở hai thầy trò bọn hắn, dù thêm hai mươi người nữa, cũng không lộ vẻ chen chúc.

- Huynh đệ, nếu như ngươi ở nơi này không quen, chúng ta còn có thể đi lãnh địa của Yến gia ta, nơi đó hoang vắng, tùy ý chúng ta giương oai.

- Ha ha, vẫn là ở thần đô tốt hơn, nhiều người náo nhiệt, cũng có thể tăng trưởng kiến thức?

Giang Trần cũng không muốn đi tới lãnh địa ở lại.

Hắn muốn đúng là ở lại thần đô, có thể tiếp xúc đến tầng cao nhất của Vĩnh Hằng Thần Quốc, có thể hiểu rõ chi tiết của Vĩnh Hằng Thần Quốc.

Cái này đối với Giang Trần mà nói, rất quan trọng.

Dàn xếp xong, Yến Vạn Quân liền phái môn hạ đến thông tri Yến Thanh Tang, để hắn mang Thiệu Uyên công tử đi chỗ của mình.

Yến Thanh Tang biết rõ chỉ sợ tổ phụ là có việc khác phân phó, lập tức nói với Giang Trần việc này, Giang Trần cũng không có cự tuyệt, mà vui vẻ đồng ý.

Yến Thanh Tang là cháu ruột của Yến Vạn Quân, cũng có phần được Yến Vạn Quân coi trọng. Yến Vạn Quân tổng cộng sinh ra hai đứa con trai. Bên trong một cái, là phụ thân của Yến Thanh Tang. Cái khác, là phụ thân của Hoàng Nhi.

Phụ thân của Yến Thanh Tang là lão Đại, thiên phú bình thường, nhưng thiên phú kinh doanh tương đối cao, hiện tại chưởng quản rất nhiều phương diện sinh ý của Yến gia.

Mà phụ thân của Hoàng Nhi là lão Nhị, thiên phú siêu quần, thời đại thiếu niên, thiên phú tài tình liền viễn siêu cùng thế hệ. Cũng bởi vậy, Yến Vạn Quân mới có thể để hắn du lịch bốn phía. Kết quả hắn kết bạn ngoại tộc, định ra tư tình, cùng tiểu thư của Hạ Hầu gia trở mặt thành thù, dẫn phát một loạt bi kịch phía sau.

- Tôn nhi Thanh Tang, bái kiến tổ phụ đại nhân.

Thanh Tang ở trước mặt tổ phụ của mình, lại rất đỉnh đạc, rất tùy ý.

Yến Vạn Quân nhìn cháu ruột, cũng âm thầm thở dài. Hai đứa con trai của hắn, một cái thiên phú bình thường, một cái bị giam giữ trong lao ngục.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)