Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1694

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1694: Vạch mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cam Trữ có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần, trong mắt càng hiện lên vẻ thâm trầm.

Rất hiển nhiên, Cam Trữ đối với hành vi thô lỗ của Giang Trần cực kỳ không vui. Trong mắt hắn mà nói, người thô lỗ đối với Hạ Hầu Anh như vậy quả thực là loại người man rợ, không thể khai hóa.

Làm thiên tài thánh địa, Cam Trữ cảm thấy có lẽ việc nho nhã lễ độ với nữ nhân, đó mới chính là người có phong độ.

Rất nhanh đã tới lôi đài đối chiến đằng sau động phủ.

Lôi đài đối chiến này khiến thiết ở khu vực thiên tài, là nơi mà những thiên tài thường xuyên luận bàn vũ kỹ. Lúc bình thường, nếu như không có chiến thư khiêu chiến gì đó, sẽ không có ai tới nơi này.

Như vậy khu lôi đài này cực kỳ yên tĩnh.

Chẳng qua nếu như một khi chiến đấu diễn ra, nói khong chừng sẽ có người nghe tin chạy tới.

Cam Trữ đi tới trước lôi đài, thân ảnh nhoáng lên một cái, đáp xuống lôi đài. Có khí thế nhìn từ cao xuống dưới, nhìn qua Giang Trần chưa đi lên lôi đài.

- Thiệu Uyên, ngươi thô lỗ vô học, đắc tội đồng môn. Cam mỗ vốn không định so đo với ngươi, nhưng mà ngươi liên tục nói năng lỗ mãng, ta cũng không thể nhẫn nại được nữa. Cam mỗ đại biểu cho tất cả thiên tài thánh địa, giáo huấn cho ngươi biết nên làm người thế nào.

Muốn đánh nhau, đương nhiên trước tiên phải nắm lấy đạo lý về phía mình.

Cam Trữ là người thông minh, hắn biết rõ Thiệu Uyên này hiện tại rất được cao tầng ưa thích. Muốn giáo huấn hắn, nhất định phải tìm được đầy đủ lý do.

Nếu không vạn nhất bị cao tầng biết rõ hắn có ác ý chèn ép, đối với hắn mà nói, sẽ là bất lợi cực lớn. Cho dù cao tầng không tham dự loại tranh đấu này, Cam Trữ hắn cũng không muốn bị Tam đại thánh chủ coi Cam Trữ hắn là nhân vật chuyên bắt nạt thiên tài mới.

Cho nên trước khi động thủ phải nói một đống lớn đạo lý, chiếm đạo lý trước.

Giang Trần mỉm cười nói:

- Cam Trữ, vốn ban đầu ta có vài phần tôn trọng với ngươi. Nhưng mà hiện tại xem ra, vài phần tôn trọng này dường như cũng không cần phải giữ nữa.

- Là thiên tài thánh địa, nếu như ngươi nhìn thấy ta không vừa mắt, trực tiếp tìm ta gây phiền phức, có lẽ ta sẽ cảm thấy ngươi là người sảng khoái. Một không làm, một khi chiến xong tiêu tán ân cừu, thống khoái vô cùng. Hiện tại thì sao chứ? Vẻ mặt này của ngươi khiến cho ta cảm thấy buồn nôn.

- Đúng vậy, ngươi không có nghe sai đâu. Chính là hai chữ buồn nôn này.

Miệng lưỡi Giang Trần cực kỳ lợi hại, cũng không thua bất kỳ kẻ nào.

Cam Trữ nghe vậy sắc mặt đen lên.

Cảnh Dực kia cao giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi không coi ai ra gì như vậy là muốn đối nghịch với toàn bộ thiên tài thánh địa sao? Một người từ bên ngoài tới, quả thực là không biết sống chết a.

Cảnh Dực trực tiếp chụp mũ Giang Trần.

Giang Trần cười ha hả:

- Bằng vào ngươi cũng xứng đại biểu toàn bộ thiên tài thánh địa? Ngươi không sợ những thiên tài chính thức kia sau khi nghe xong sẽ cảm thấy buồn nôn hay sao?

Cảnh Dực giận dữ không thôi. Nói:

- Miệng lưỡi lợi hại thì làm được gì chứ? Có bản lĩnh thì đi lên lôi đài đi. Cam Trữ sư huynh, giáo huấn cho hắn biết nên làm người thế nào đi thôi.

Mấy người trẻ tuổi khác cũng om sòm nói:

- Thiệu Uyên, ngươi được xưng là người vượt qua Cửu Khúc vân quật, sao ngay cả lôi đài cũng không dám lên thế?

- Đúng vậy, chỉ biết dùng mồm mép, thì tính là bổn sự gì chứ?

- Có gan thì lên lôi đài, để cho chúng ta kiến thức phong thái khi xông qua Cửu Khúc vân quật của ngươi đi.

Những người gọi là thiên tài này đều sợ thiên hạ không loạn, nhao nhao kêu gào. Phát ra những lời lẽ khiêu khích Giang Trần.

Không hề nghi ngờ, những kẻ này cũng cực kỳ nhìn Giang Trần không vừa mắt. Thậm chí bọn họ còn muốn mượn cơ hội này nhục nhã Giang Trần một phen.

Tâm tư mọi người đều không khác nhau là bao, bọn họ là thiên tài thánh địa. Bất kể là thiên tài nhất tuyến hay nhị tuyến đều có tính bài ngoại nồng đậm.

Một thiên tài bên ngoài tiến vào thánh địa, đã khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu. Mà thiên tài tới từ bên ngoài này còn không hiểu chuyện, làm náo động như vậy.

Vượt Cửu Khúc vân quật, đây không phải là đánh vào mặt mũi cơ hồ tất cả thiên tài trong thánh địa bọn hắn sao?

Dưới loại tình huống này, tâm tư nhóm người này tự nhiên là nhất trí một cách thần kỳ. Thậm chí còn muốn mượn cơ hội này, chèn ép người từ bên ngoài này một chút, cho hắn biết nước trong thánh địa sâu tới bao nhiêu.

Nhưng mà những người này mặc dù có tâm tư này, nhưng chưa hẳn có thực lực kia. Kể cả Cảnh DỰc, tuy rằng hắn kêu la hung ác, nhưng trong đầu kỳ thực cũng không có bao nhiêu dũng khí.

Dù sao, thiên tài có thể liên tục vượt qua Cửu Khúc vân quật, chắc chắn sẽ không phải là đèn cạn dầu. Dù người ta hiện tại không có đột phá Thiên Vị. Nhưng Cảnh Dực hắn không dám nói có mười phần nắm chắc.

Mà Cam Trữ sư huynh thì bất đồng.

Cam Trữ là một trong ngũ đại công tử trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa, mặc dù chỉ là người kế cuối, nhưng mà dầu gì cũng là người đứng trong hàng ngũ ngũ đại công tử.

Thực lực trong đám người trẻ tuổi coi như là tồn tại siêu quần.

Có Cam Trữ sư huynh xuất mã, tuyệt đối có thể áp chế người từ bên ngoài hung hăng càn quấy này.

Hơn nữa lần này Hạ Hầu Anh nắm bắt thời cơ rất là kịp thời, trong lúc hữu ý vô tình châm ngòi thị phi, càng khiến cho lửa giận của đám người trẻ tuổi này lớn hơn.

Dưới loại tình huống này, những người này đều hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Trần.

Nếu như không phải là cân nhắc tới việc Đại thánh chủ đã từng nói qua, bọn họ tuyệt đối sẽ vận dụng một ít thủ đoạn không ai nhận ra phế bỏ tên tiểu tử tới từ bên ngoài này.

Hiện tại bọn họ không có cách nào làm được việc này, nhưng mà có thể gây ra một chút phiền phức. Cao tầng tuyệt đối sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao bất luận thiên tài gì quật khởi, cao tầng đều khó có khả năng bảo hộ toàn diện. ĐỐi với một ít tranh đấu của người trẻ tuổi trong tông môn. Cao tầng thậm chí còn khuyến khích.

Dù sao không có cạnh tranh thì làm sao có thể phát triển được?

Nếu như bọn họ có thể trong tranh đấu giữa những người trẻ tuổi, phá hỏng ý chí của Thiệu Uyên này, làm cho tiểu tử này từ nay về sau không gượng dậy nổi, cho dù là cao tầng tuyệt đối cũng không nói gì.

Dù sao, một thiên tài nếu như ngay cả một chút đả kích như vậy cũng không nhịn được, vậy không xứng được xưng là thiên tài.

Ánh mắt tất cả mọi người đều mang theo ý hả hê nồng đậm, loại bầu không khí trêu tức này hiển nhiên muốn bức bách Giang Trần lên lôi đài.

Nếu như là loại người trẻ tuổi huyết khí cương phương, dưới ánh mắt khiêu khích này, dưới bầu không khí bức bách này, nhất định đầu óc sẽ nóng lên, máu nóng sôi trào, trực tiếp lên lôi đài phân cao thấp với Cam Trữ.

Nhưng mà Giang Trần sao có thể là loại người trẻ tuổi đầu óc nóng lên, máu xông lên não được chứ?

Những người trước mắt này, tâm trí bọn chúng gộp lại một chỗ cũng còn xa không bằng Giang Trần.

*****

Trong mắt Giang Trần đây là một đám trẻ con, một đám quần là áo lượt được trưởng bối bảo hộ mà thôi. Tuy rằng bọn họ quả thực là thiên tài võ đạo, nhưng mà luận trình độ thành thục tâm trí, Giang Trần thậm chí còn cảm thấy, bọn họ còn không bằng thiên tài đỉnh cấp của cương vực nhân loại.

Ít nhất những thiên tài kia mặc dù có trưởng bối che chở, nhưng không phải là đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà, vẫn là đóa hoa được đánh bóng bằng việc trải qua mưa gió.

Thế nhưng mà mấy thiên tài thánh địa này, trừ Cam Trữ ra, những người khác rõ ràng không có bao nhiêu ma luyện.

Có lẽ với tư cách là thiên tài Vĩnh Hằng thần quốc, bọn họ có địa vị rất cao ở Vĩnh Hằng thần quốc. Thế cho nên đi tới đâu cũng không gặp phải phiền phức gì. Bởi vậy cũng thiếu đi phần tâm trí này.

- Thiệu Uyên, không phải ngay cả dũng khí lên lôi đài ngươi cũng không có đấy chứ?

Cảnh Dực thấy khóe miệng Giang Trần mỉm cười, lại không lên lôi đài, cho nên cũng mở miệng khiêu khích.

- Tiểu tử, không phải lúc trước ngươi nhanh mồm nhanh miệng sao? Tại sao tới chân lôi đài, chân lại mềm đi như vậy? Không đi lên sao? Không đi lên cũng được, có thể quỳ xuống xin lỗi. Xin lỗi Cam Trữ sư huynh, xin lỗi Anh tiểu thư, xin lỗi Cảnh Dực sư huynh.

- Đúng, không lên lôi đài cũng được. Quỳ xuống xin lỗi, chúng ta có thể tha thứ cho ngươi.

Ngay cả Hạ Hầu Anh, trong đôi mắt xinh đẹp cũng bắn ra tinh mang, có ý hả hê nhìn qua Giang Trần, giờ phút này vẻ hả hê này của nàng không thèm che giấu.

Trước đó nàng đối với Thiệu Uyên này vẫn còn có chút dục vọng chinh phục, muốn cái gọi là thiên tài đan đạo này tiến vào hàng ngũ những người ngưỡng mộ nàng.

Không biết tại sao, người trẻ tuổi này dầu muối không ăn, đối với lời mời mà Hạ Hầu Anh nàng nhiều lần phát ra ngoài không thèm để ý tới. Chuyện này khiến cho Hạ Hầu Anh rất là thất bại.

Nói thật, Hạ Hầu Anh ở trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thần quốc còn chưa nếm qua thiệt thòi như vậy, chưa từng có người coi nàng như không khí.

Không đơn thuần là vì nàng xinh đẹp, cũng bởi vì nàng là muội muội của Hạ Hầu Tông.

CHo nên sau khi năm lần bảy lượt bị Giang Trần nhục nhã, Hạ Hầu Anh đối với Giang Trần hiếu kỳ, thứ hiếu kỳ này chậm rãi chuyển thành căm hận.

Trên thực tế, nghĩ tới việc người trẻ tuổi này tới từ Yến gia đê tiện kia, lại dám coi rẻ thiên kim đại tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc như nàng, càng làm cho trong lòng nàng giận dữ.

Người Yến gia đi tới, có tư cách gì cuồng với Hạ Hầu gia tộc nàng chứ?

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt đảo qua mặt những người này, bỗng nhiên nhếch miệng cười:

- Xin lỗi sao?

- Hừ, tiểu tử, hiện tại ngươi muốn xin lỗi đã muộn rồi.

- Trừ phi ngươi ba bái chín quỳ thì mới được.

Giang Trần nở nụ cười vô cùng âm lãnh:

- Ta muốn nói, bằng vào đám người các ngươi cũng xứng tiếp nhận lời xin lỗi của ta sao?

Thanh âm của Giang Trần bỗng nhiên chuyển thành lạnh lẽo:

- Có bao nhiêu thì lên hết đi. Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với các ngươi.

- Kể cả ngươi, Hạ Hầu Anh.

Tà Ác Kim nhãn của Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo quang mang sắc bén, giống như lợi kiếm bắn về phí Hạ Hầu Anh.

Hạ Hầu Anh kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại run lên một cái, đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa mới ngã xuống đất. Dưới uy năng thần thức cường đại này, Hạ Hầu Anh giống như trong nháy mắt này bị ngời ta lột sạch y phục vậy, không có bất kỳ lực chống cự nào.

Nếu như không phải Hạ Hầu Anh phản ứng nhanh, mà Giang Trần không muốn dồn nàng vào chỗ chết, chỉ sợ Hạ Hầu Anh giờ phút này đã trở thành một bức tượng cứng ngắc.

Trong khi Giang Trần nói chuyện, Thiên Côn Lưu Quang độn được thúc dục, hóa thành một đạo thiểm điện, đáp xuống lôi đài.

Hai tay chắp sau lưng, dáng người Giang Trần cao ngất, biểu lộ kiên định, tăng thêm khí thế thần uy lẫm lẫm càng khiến cho khí thế của hắn lúc này hoàn toàn ngăn chặn Cam Trữ.

Ánh mắt Giang Trần âm trầm bắn về phía Cam Trữ:

- Gọi tất cả đám huynh đệ của ngươi lên đi. Bằng vào một mình ngươi không xứng giao thủ với ta.

Cam Trữ dầu gì cũng là một thiên tài vừa mới tiến vào Thiên Vị tam trọng, trong đám người trẻ tuổi tại thánh địa được công nhận là ngũ đại công tử.

Loại bài danh này không phải là hư danh nói chơi.

Trên người Cam Trữ có một loại kiêu ngạo của thiên tài. Sau khi nghe thấy lời nói này của Giang Trần, Cam Trữ giận quá hóa cười.

- Thiệu Uyên, ngươi tối hôm qua không ngủ, cho nên nói mớ ban ngày sao? Ngươi chỉ là một Đế cảnh, Cam mỗ một tay có thể bóp chết ngươi mười lần. Ngươi có tin hay không?

Giang Trần nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu nói:

- Không tin.

Cam Trữ trợn mắt:

- Không tin ta sẽ làm cho ngươi tin.

Trong khi nói chuyện, tay phải Cam Trữ nhoáng lên một cái, cả cánh tay phải hắn đột nhiên giống như biến thành hư vô. Bốn phía cánh tay hắn hiện lên một tầng gợn sóng quỷ dị.

Sau một khắc, cả cánh tay Cam Trữ trở nên rất là quỷ dị.

Giang Trần hừ nhẹ một tiếng, kim quang của Tà Ác Kim nhãn bắn ra, uy năng thần thức cường đại dũng mãnh bắn ra, giống như là mũi tên sắc bén bắn về phía Cam Trữ.

Bây giờ Giang Trần đối địch chỉ có một nguyên tắc. Là dựa theo tiết tấu của mình mà chiến.

Mặc kệ đối thủ có bao nhiêu thủ đoạn, ngàn vạn thần thông, hắn chỉ dựa theo tiết tấu của mình mà thôi.

Võ giả giao thủ, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực, so nội tình.

Cánh tay của Cam Trữ này nhất định có chỗ quỷ dị, bất quá đối với Giang Trần hắn mà nói, chuyện này căn bản không quan trọng.

Thứ hắn cần làm là dựa theo tiết tấu của mình, gắt gao áp chế Cam Trữ.

Tà Ác Kim nhãn này so với lúc ban đầu đâu chỉ tăng lên gấp năm mười lần? Hơn nữa lại thêm đạo dây chuyền phong ấn kia gia trì nữa.

Hiện tại công kích ẩn chứa thần thức của Tà Ác kim nhãn, năng lượng tuyệt đối có thể so với một kích cường thế của Thiên vị tam, tứ trọng. Đây vẫn chỉ là công kích thông thường mà thôi.

Nếu như Giang Trần toàn lực thi triển Tà Ác kim nhãn, không tiếc bất kỳ giá nào đánh ra một kích đỉnh phong. Uy năng thậm chí còn vượt qua một kích đỉnh phong của cường giả Thiên Vị tứ trọng.

Không thể không nói, Tà Ác kim nhãn này trình độ cường đại hiện tại đã trở thành một đòn sát thủ của Giang Trần.

Cam Trữ kia đang xúc khí thế chuẩn bị công kích, cánh tay vừa mới nhấc lên, đang chuẩn bị phát động công kích cường thế, còn chưa kịp chuẩn bị xong thì đột nhiên công kích của Tà Ác kim nhãn đột nhiên bắn tới.

- Cam Trữ sư huynh, coi chừng công kích ánh mắt của hắn.

Hạ Hầu Anh bỗng nhiên ở dưới lôi đài, không để ý tới phong độ mà nhắc nhở Cam Trữ.

Hạ Hầu Anh vừa rồi mới bị thua thiệt, cho nên nàng không nhịn được mà nhắc nhở.

Vốn Cam Trữ không đặt loại công kích này vào trong mắt. Nhưng mà bị Hạ Hầu Anh nhắc nhở như vậy, hơn nữa trong thần thức của Cam Trữ hiện lên cảm giác nguy cơ.

Cơ hồ bằng tốc độ ánh sáng, thân thể Cam Trữ nhoáng lên một cái, ánh mắt không tiếp xúc với Giang Trần, mà thân thể biến hóa, mạnh mẽ tránh khỏi một kích cường thế của Giang Trần.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)