Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1703

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1703: Thạch Huyền đại sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bởi vậy cái nhiệm vụ gọi là lửa giận báo thù này vài chục năm qua, cho tới nay đều không có người hỏi thăm.

Cũng bởi vì vậy, lúc trước Giang Trần luận bàn đan đạo trong Hạ Hầu gia tộc, biểu hiện thiên phú đan đạo mạnh mẽ ra ngoài, thoáng cái đã khiến cho Tử Xa Mân cực kỳ kinh diễm.

Vì thế hắn cũng không tiếc hạ mình, dùng thân phận trưởng lão Vĩnh Hằng thánh địa kết giao với người trẻ tuổi này. Một lần mời chưa thành, lại lần nữa mời. Cuối cùng đã dùng thành ý đánh động người trẻ tuổi kia.

Mà người trẻ tuổi kia cũng dùng hành động thực thế hồi báo lại sự tín nhiệm và ưu ái của hắn.

Ở Dao Trì tông thi đấu Thủy Nguyệt vọng tâm đan cũng toàn thắng Dao Trì tông, làm cho một đám cự đầu đan đạo của Dao Trì tông á khẩu không trả lời được. Kể cả Minh Đấu lão tiên trong đám cự đầu đan đạo cũng đều khâm phục khẩu phục.

Tất cả chuyện này cũng làm cho tín niệm của Tử Xa Mân kiên định, làm cho hắn kiên định nhận thức người trẻ tuổi này là một thiên tài đan đạo hiếm có.

Mà về sau Giang Trần trong khảo hạch thánh địa, biểu hiện trác tuyệt, liên tục đột phá Cửu Khúc vân quật, càng khiến cho hắn vui vẻ.

Nhưng mà đối với Tử Xa Mân mà nói, thứ hắn coi trọng nhất chính là thiên phú đan đạo của tiểu tử này. Hắn cũng từng lo lắng, người trẻ tuổi kia có thiên phú võ đạo xuất sắc như vậy, còn có thể nguyện ý chuyên tâm vào đan đạo hay sao?

Mãi tới khi Giang Trần đưa ra yêu cầu nhận nhiệm vụ này, Tử Xa Mân mới chính thức trả lời được.

Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra ngọn lửa hy vọng. Nếu như hiện tại Vĩnh Hằng thánh địa muốn tìm ra một thiên tài trẻ tuổi có thể hoàn thành nhiệm vụ này mà nói, như vậy nhân tuyển này nhất định là Thiệu uyên.

- Thiệu Uyên, xem ra ngươi đã quyết định rồi sao?

- Tử Xa trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không coi trọng ta?

Giang Trần cười hỏi:

- Không phải là không coi trọng, nhưng mà trước khi khiêu chiến người nọ, vẫn nên lý giải tình huống một chút. Như vậy đi, nhiệm vụ này ngươi đã tiếp nhận, chuyện này không thể thay đổi. Nhưng mà có thời gian một năm, ta thấy vẫn có thể chuẩn bị một chút.

Đối với Cốc Vân Tân mà nói, hắn đối với Công Đức điện có thể nói là vô cùng tận chức.

Chuyện kế tiếp Cốc Vân Tân hắn có thể làm được cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có thể ủng hộ tinh thần mà thôi.

Giang Trần và Tử Xa Mân rời khỏi Công Đức điện, không bao lâu sau tin tức này từ Công Đức điện truyền đi. Thiệu Uyên mới vào thánh địa nhận một nhiệm vụ cấp Chí Tôn.

Hơn nữa là nhiệm vụ Chí Tôn chưa ai từng tiếp nhận qua - Lửa giận báo thù.

Khi tin tức này truyền đi, cả Thánh địa đều sôi trào. Bất kể là những lão quái vật kia hay là đệ tử đều vô cùng phấn chấn.

Người trẻ tuổi nghe thấy tin tức như vậy thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Trẻ tuổi, bọn họ không có trải qua chuyện Mục trưởng lão, cho nên cảm xúc không sâu.

Cho dù là có chút thiên tài trẻ tuổi từ chỗ trưởng bối nghe được chuyện Tử Mục trưởng lão, nhưng mà nghe nói từ miệng trưởng bối cùng với việc tự mình trải qua, hoàn toàn là hai loại cảm nhận khác nhau.

Tuy rằng người trẻ tuổi bình thường thích danh tiếng, nhưng mà cũng vì chuyện này mà bầu không khí ở Vĩnh Hằng thánh địa bắt đầu lên men. Rất nhiều người vốn không quan tâm tới chuyện bên ngoài bắt đầu nghe ngóng. Nghe ngóng thiên tài Thiệu Uyên mới tiến vào thánh địa này rốt cuộc có địa vị gì.

Vĩnh Hằng thánh địa vô cùng lớn, cao tầng thánh địa cho tới đệ tử bình thường ít nhất cũng trăm vạn người. Đại đa số người thánh địa đều không biết lẫn nhau.

Trừ tam đại thánh chủ ra, còn có các trưởng lão trong trưởng lão đường, cùng với một ít nhân vật thiên tài, kiệt xuất ra, những người khác cũng chưa chắc đã biết.

Thậm chí rất nhiều người bình thường trừ bận chuyện của mình ra, đối với những chuyện khác trong thánh địa cũng không quá đặc biệt quan tâm.

Nhưng mà nhiệm vụ lửa giận báo thù này lại là thứ mà cơ hồ mỗi người trong thánh địa đều biết.

Khi mọi người biết rõ nhiệm vụ này bị kích hoạt, ý niệm đầu tiên trong đầu là muốn biết người tiếp nhận nhiệm vụ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Danh tự Thiệu Uyên cũng điên cuồng truyền bá trong thánh địa.

Tất cả mọi người bắt đầu nghe ngóng, nghe ngóng lai lịch của thiên tài này.

Mà Giang Trần sau khi tiếp nhận nhiệm vụ lại ít xuất hiện dị thường. Trong phủ đệ của Tử Xa Mân bắt đầu lý giải, hiểu về đối thủ.

Tuy rằng hắn đối với cách nói biết mình biết người không quá đặc biệt để ý. Nhưng mà hắn cũng biết muốn khiêu chiến đối phương, hơn nữa phải làm cho đối phương sảng khoái đồng ý, như vậy chuyện này không dễ chút nào.

- Thiệu Uyên à, tiểu tử này sáu mươi năm trước khi bức chết Tử Mục trưởng lão mới hơn ba mươi tuổi, hôm nay đoán chừng cũng vừa vặn đầy trăm tuổi. Tuổi tác trăm tuổi, ở lĩnh vực đan đạo kỳ thực coi như là người trẻ tuổi. Nhưng mà hôm nay hắn đã là một trong những chí tôn đan đạo của Bách Hoa thần quốc. Tại giới đan đạo của Bách Hoa thần quốc, hắn tuyệt đói là một trong ba người chạm vào có thể phỏng tay. Thậm chí trong cả thập đại thần quốc, hắn cũng có thể đứng vào top mười, thậm chí là top sau. Hiện tại rất nhiều người đều coi trọng hắn. Cảm thấy hắn khi còn chưa tới năm trăm tuổi có lẽ sẽ trở thành đệ nhất nhân đan đạo của thập đại thần quốc.

Tử Xa Mân nói tới đây, ngữ khí cực kỳ phức tạp.

Hiển nhiên hắn không muốn thừa nhận điểm này, nhưng lại không có biện pháp thừa nhận điểm này. Loại tâm tình này làm cho hắn khi nói tới việc này dị thường trầm trọng.

- Hắn gọi là gì?

Giang Trần lạnh nhạt hỏi.

- Thạch Huyền. Bách Hoa Thần quốc Thạch Huyền. Hiện tại ở giới đan đạo đều tôn xưng hắn là Thạch Huyền đại sư.

- Thạch Huyền?

Giang Trần chậm rãi tiêu hóa cái tên này, như có điều suy nghĩ.

- Đây là một ít kinh nghiệm quật khởi của hắn, Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta luôn thu thập tin tức về người này. Lý giải về hắn coi như tương đối nhiều. Nhưng mà tâm tính của người này vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa lại tàn khố. Là người tâm ngoan thủ lạt, là một dị loại trong giới đan đạo.

Thế giới đan đạo, tính cách của vô số đan sư vẫn tương đối ôn hòa. Bởi vì đan dược nhất đạo khác với võ đạo. Võ đạo cần sự sắc bén, mà lĩnh vực đan đạo lại không hợp với thứ này.

Giang Trần tiếp nhận tư liệu, chăm chú nhìn vào.

Sau khi xem một lần, Giang Trần không thừa nhận cũng không được. Thạch Huyền này ở lĩnh vực đan đạo đúng là một thiên tài, mỗi một bước quật khởi của hắn đều có quỹ tích chính xác, mỗi một lần kinh nghiệm đều vô cùng truyền kỳ.

Kể cả bức chết Tử Mục trưởng lão, trên đường quật khởi của Thạch Huyền này không biết đã giẫm qua bao nhiêu đạo hữu đan đạo. Kể cả thiên tài đan đạo cũng bị hắn dẫm nát dưới chân. Kể cả một ít đan đạo cự đầu của các thế lực lớn và những người đức cao vọng trọng khác trong giới đan đạo.

Loại cự đầu như Tử Mục trưởng lão, bại trong tay Thạch Huyền này không ngờ cũng có vài người.

Chỉ là người như Tử Mục trưởng lão bị tức tới chết thì lại là hiếm gặp.

*****

Tử quỹ tích quật khởi của Thạch Huyền này xem ra, Thạch Huyền này là một người làm việc vô cùng tàn nhẫn. Hơn nữa chỉ xuất đầu vì mình, là loại người không từ thủ đoạn nào.

Loại người này tính cách bình thường vô cùng bạc bẽo.

Là địch nhân, loại người này vô cùng đáng sợ.

Tủy ằng Giang Trần không biết rốt cuộc Tử Mục trưởng lão bị tức chết thế nào. Chi tiết lúc ấy chỉ sợ trừ bản thân Tử Mục trưởng lão và Thạch Huyền này ra, những người khác rất khó biết được chân tướng.

Nhưng mà trên cơ bản Giang Trần có thể xác định Thạch Huyền này tuyệt đối là người không dễ chọc.

Sau khi xem xong, Giang Trần đặt tư liệu xuống, ánh mắt chăm chú nhìn qua Tử Xa Mân:

- Tử Xa trưởng lão, ngươi thấy thế nào mới có thể sắp xếp một trận chiến này?

Tử Xa Mân thấy vẻ mặt Giang Trần tự nhiên, nhịn không được hỏi:

- Thiệu Uyên, ngươi tự tin như vậy, lão phu rất là thưởng thức. Nhưng mà việc này không như bình thường. Ngươi có mấy phần nắm chắc?

Giang Trần cười cười:

- Nếu như ta nói bảo thủ, nói có năm thành nắm chắc, nói tự tin thì có bảy tám phần nắm chắc.

Kỳ thực Giang Trần nắm chắc mười phần, nhất là sau khi hắn đột phá Thiên Vị, rất nhiều hạn chế ở phương diện đan đạo đối với hắn mà nói đã biến mất.

Đột phá lĩnh vực võ đạo, đối với lĩnh vực đan đạo cũng là một lần đề cao không nhỏ.

Sau khi đột phá Thiên Vị, Giang Trần tự tin cả Thần Uyên đại lục, lĩnh vực đan đạo này hắn tuyệt đối có thể áp đảo bất luận kẻ nào.

Đây tuyệt đối không phải là tự tin mù quáng, mà là Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối.

- Nắm chắc bảy tám phần?

Tử Xa Mân có chút khó tin:

- Đây không phải là lúc nói đùa. Ngươi cũng biết hiện tại tình cảnh của ngươi ở thánh địa vô cùng hoàn mỹ. Nếu như trong lần khiêu chiến nhiệm vụ Chí Tôn này không thể thành công, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ngươi. Thậm chí còn là địa vị của ngươi. Phong hiểm này ngươi đã nghĩ qua chưa?

- Tử Xa trưởng lão những thứ này ta đều cân nhắc qua, đã nói tới nước này, ta cũng không dối gạt ngươi. Nhiệm vụ này ta sẽ không thất bại, tuyệt đối không có khả năng thất bại.

Không thể không nói, khi Giang Trần tự tin, có sức cuốn hút tuyệt đối.

Tử Xa Mân nhìn chằm chằm vào Giang Trần hồi lâu, than nhẹ một tiếng:

- Chưa từng có một người trẻ tuổi nào có thể khiến cho lão phu tín nhiệm như vậy. Thiệu Uyên, ngươi là người đầu tiên. Được, lão phu sẽ đi sắp xếp cuộc khiêu chiến này.

- Càng nhanh càng tốt.

Giang Trần cường điệu nói.

- Ha ha, như vậy thì không dễ. Dùng danh vọng của ngươi bây giờ, trừ Thủy Nguyệt Vọng tâm đan khiến cho ngươi có chút danh tiếng ở giới đan đạo ra. Ngươi ở giới đan đạo của Vạn Uyên đảo, trên cơ bản không có bất kỳ danh tiếng nào. Một vô danh tiểu tốt cũng không khác là bao. CHo nên ngươi muốn khiêu chiến Thạch Huyền chưa hẳn đã có thể như ý nguyện. Ít nhất dùng biện pháp thông thường cũng khó có thể như ý được.

- Vậy đừng có dùng biện pháp thông thường.

Giang Trần dứt khoát vô cùng.

- Biện pháp không bình thường thì phải tốn tâm tư.

- Ta nói ta được chân truyền của Tử Mục trưởng lão, muốn thay thế Tử Mục trưởng lão đòi lại hổ thẹn lúc trước, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Giang Trần hỏi.

- Đương nhiên là không.

Tử Xa Mân lắc đầu nói:

- Dùng sự lý giải của ta về Thạch Huyền này chắc hẳn vô cùng cao ngạo. Tử Mục trưởng lão là bại tướng dưới tay hắn, ngươi được chân truyền của Tử Mục trưởng lão, càng không có tư cách khiêu chiến hắn.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Nói như vậy biện pháp kia quả thực không dùng được sao? Như vậy đi, không bằng ta mắng hắn một trận.

- Mắng hắn? Mắng hắn thế nào?

- Mắng thế nào khó nghe nhất thì mắng, mắng tới khi hắn xuất chiến mới thôi.

Giang Trần cười quái dị:

- Hắn bây giờ không phải được xưng là cự đầu đan đạo của Bách Hoa thần quốc sao? Một kẻ vô danh tiểu tốt như ta nếu như mắng hắn không còn mặt mũi gặp người khác, quê quá hóa khùng, tự nhiên lúc đó hắn không muốn chiến cũng không được.

Tử Xa Mân là người tương đối chính trực, là loại người truyền thống, là nhân sĩ đan đạo vô cùng nho nhã. Trong nhân sinh triết học của hắn, không có quá nhiều gian xảo, tâm địa xảo trá.

Đối với một ít thủ đoạn phi thường, Tử Xa Mân cũng không thể nào nghĩ ra được.

Cho nên sau khi nghe được thủ đoạn vừa đơn giản lại vừa thô tục của Giang Trần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là không nhịn được hoài nghi biện pháp này có thể thực hiện được hay không?

- Thiệu Uyên, biện pháp này của ngươi có thể thực hiện được không?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Ta không xác định được có thể thực hiện được hay không. Nhưng ta cảm thấy được, biện pháp này nhất định có thể dùng. Loại người kiêu ngạo như vậy, nếu như mỗi ngày ta đều mắng hắn, hạ nhục hắn, khiến hắn làm gì cũng sai, hắn nhất định sẽ đứng ngồi không yên.

- Hắn quả thực rất là kiêu ngạo, nếu như ngươi dùng biện pháp thông thường khiêu chiến hắn, hắn không thèm quan tâm tới ngươi. Dùng sự lạnh lùng của hắn tới phá hủy nội tâm của ngươi. Nhưng mà hắn lại là người lòng dạ hẹp hòi, nếu như ngươi có thể sử dụng biện pháp mắng hắn này chọc giận hắn, nói không chừng hắn sẽ thực sự đáp ứng đối chiến.

Tử Xa Mân phân tích kỹ càng, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp vừa đơn giản lại vừa thô bạo của Giang Trần có thể thực hiện được.

Giang Trần cười nói:

- Vậy thì thử xem. Đúng rồi, thập đại thần quốc gần đây có thịnh hội giới đan đạo gì không? Dù là không có thịnh hội, có trận náo nhiệt gì không? Vạn Uyên đảo to lớn như vậy, luôn có một chút chuyện náo nhiệt xảy ra a.

Tử Xa Mân nghĩ lại:

- Chuyện náo nhiệt quả thực là có một ít, nhưng cấp độ đều không quá đủ. Ta cũng không xác định Thạch Huyền kia có tham dự hay không.

Hiện tại Thạch Huyền kia hoàn toàn khác với Thạch Huyền bức tử Tử Mục trưởng lão sáu mươi năm trước.

Thạch Huyền hiện tại tự cho mình là cự phách đan đạo, không còn là người trẻ tuổi đan đạo, phong cách mạnh mẽ bắt đầu thu liễm, làm việc bắt đầu chú ý phong cách, chú ý thân phận.

Nơi bình thường Thạch Huyền này tự thị thân phận, quả thực chưa hẳn đã nguyện ý tham gia.

- Nói như vậy trong khoảng thời gian này không có thịnh hội đan đạo gì hay sao?

- Đúng vậy.

Tử Xa Mân cẩn thận nghĩ lại rồi lắc đầu:

- Căn cứ theo tin tức ta được biết, một hai năm gần đây cũng không có việc trọng đại nào của đan đạo xảy ra.

- Không có thịnh hội đan đạo, chúng ta có thể làm chủ được không?

- Chúng ta? Làm chủ?

Tử Xa Mân nao nao, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ qua chuyện này, hơn nữa từ sau khi Tử Mục trưởng lão vẫn lạc, lĩnh vực đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa có thể nói là giống như nước sông ngày một rút xuống, trong thập đại thần quốc không có địa vị gì.

Nếu nói Vĩnh Hằng thần quốc muốn tổ chức thịnh hội đan đạo, quả thực chưa hẳn có thể làm ra trò trống gì. Nói trắng ra chính là người khác chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú. Chưa hẳn đã hấp dẫn được cự phách đan đạo tới tham dự.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)