Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1706

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1706: Xin ủng hộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Đây là quyết đấu số mệnh, sớm muộn cũng xảy ra. Giang Trần không hy vọng đợi sau khi Hạ Hầu tông xuất quan, hắn vẫn còn đang phiền não nên làm sao lấy được sự ủng hộ của Vĩnh Hằng thánh địa.

Hắn hy vọng trước khi mình đối mặt với Hạ Hầu Tông, có thể chuyên tâm đối diện.

Tử Xa Mân cũng không có suy nghĩ quá lâu, một lát sau Tử Xa Mân trịnh trọng gật đầu nói:

- Được, lĩnh vực đan đạo của Vĩnh Hằng Thánh địa có rất nhiều chuyện lão phu có thể làm chủ. Thu mua những tài liệu này, dùng nhân mạch chúng ta ở Vạn Uyên đảo, cũng có thể lmaf được. Nhưng mà việc tổ chức đại hội đan đạo quan trọng, ta cần câu thông với Tam đại thánh chủ, chỉ có Tam đại thánh chủ gật đầu đồng ý, mới có thể tiến hành. Nếu không, dùng sức một mình lão phu, không có thánh địa toàn lực ủng hộ, rất khó mà làm được.

Giang Trần mỉm cười:

- Việc này đối với thánh địa chúng ta tăm lợi mà không có một hại, ta tin rằng ba vị Thánh chủ đại nhân cũng không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.

Tự nhiên Giang Trần có tự tin, nếu như chuyện này không nhận được sự ủng hộ của thánh địa, Giang Trần không thể không hoài nghi năng lực quyết đoán của Vĩnh Hằng thánh địa này.

- Được, ta đi bái phỏng tam đại thánh chủ.

Giang Trần gật đầu:

- Đi càng nhanh càng tốt a.

- Ngươi không đi cùng với ta sao?

Tử Xa Mân sững sờ.

- Ta không đi.

Giang Trần cảm thấy chuyện này vẫn nên giao cho Tử Xa Mân xử lý, nếu như cũng đi theo, như vậy quá mức.

Hắn cũng muốn nhìn một chút, Tam đại thánh chủ này rốt cuộc có phách lực hay không.

Tam đại thánh chủ nghe nói Tử Xa Mân cầu kiến cũng không có lãnh đạm. Địa vị của Tử Xa Mân ở Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại rất khó ai có thể thay thế được.

Hắn thân là một trong thập đại trưởng lão, là trụ cột đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa. Cho dù là Tam Đại thánh chủ cũng không thể lãnh đạm với hắn.

Nhưng mà Tử Xa Mân cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, ở tước mặt Tam đại thánh chủ cũng không có tự cao tự ngạo, mà vô cùng có lễ nghĩ bái kiến Tam đại thánh chủ.

Đại thánh chủ mỉm cười, đối với thái độ của Tử Xa Mân cũng có chút thỏa mãn.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi hấp tấp tới gặp chúng ta như vậy nhất định là có chuyện quan trọng đúng không? Nghe nói Thiệu Uyên kia nhận nhiệm vụ Chí Tôn, lửa giận báo thù? Chuyện này Tử Xa trưởng lão làm chỗ dựa cho hắn?

Nhị thánh chủ và Tam thánh chủ cũng mỉm cười nhìn qua Tử Xa Mân. Ba đại cự đầu thánh chủ bọn họ đối với chuyện này cũng rất là chú ý.

Chỉ là dùng địa vị của bọn họ cũng không tiện biểu hiện quá mức nóng lòng. Cho nên thấy Tử Xa Mân tới gặp bọn họ, tự nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm.

Tử Xa Mân gật gật đầu:

- Thuộc hạ tới đây là vì chuyện này mà tới.

- Ha ha ha, xem ra chuyện này quả nhiên Tử Xa trưởng lão có trợ giúp hắn.

Đại thánh chủ cười ha hả, lập tức hai mắt khẽ động, hiện lên một tia tinh mang, trầm giọng hỏi:

- Tử Xa trưởng lão, như vậy Thiệu Uyên này nhận nhiệm vụ kia rốt cuộc có bao nhiêu nắm chắc?

- Đúng vậy a. Theo ta được biết Thạch Huyền kia hiện tại ở lĩnh vực đan đạo trong Bách Hoa thần quốc đã là cấp bậc đại sư. ở trong cả Thập đại thần quốc nghe nói cũng có thể đứng vào top sáu. Thạch Huyền này khó đối phó a.

- Đúng là khó đối phó.

Tử Xa Mân ngưng trọng nói:

- Ta cũng nói với Thiệu Uyên như vậy, chỉ là thái độ của người trẻ tuổi kia rất là kiên quyết.

- Ồ? Nói như vậy không phải là Tử Xa trưởng lão ngươi đi ủng hộ hắn khiêu chiến nhiệm vụ này?

- Không phải.

Tử Xa Mân cười khổ lắc đầu:

- Trên thực tế ta càng hy vọng hắn trầm ổn một chút, từng bước tiến lên. CHỉ là hiện tại trong lòng hắn vô cùng vội vàng.

Đại Thánh chủ có chút khó hiểu:

- Dùng thành tựu và danh khí hôm nay của Thiệu Uyên, dường như hắn có vội vàng hay không cũng không quan trọng a.

Tử Xa Mân do dự một chút rồi thở dài:

- Hắn vội vàng như vậy là có nỗi khổ tâm. Hắn thực sự quá khát vọng nhận được sự ủng hộ của thánh địa.

- Ha ha, dùng thiên phú của hắn, thánh địa tất sẽ ủng hộ hắn. Hắn nhận nhiệm vụ này có chút nóng vội. Vạn nhất một khi không hoàn thành, đối với hình tượng của hắn, đối với thanh danh của hắn đều là một loại đả kích.

Kỳ thực Đại thánh chủ cũng lo lắng chuyện này.

Một thiên tài như vậy, Thánh địa có lẽ cực lực bồi dưỡng, vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện. Chỉ là nếu như một khi nhiệm vụ thất bại, loại chuyện này không thể nghi ngờ sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái.

Lại nói dùng thân phận đệ tử vừa mới tiến vào Thánh địa như Thiệu Uyên, còn có thời gian chứng minh bản thân mình, hoàn toàn không cần phải đi mạo hiểm a.

- Đại thánh chủ, những chuyện này ta đều nói tới với hắn. Nhưng không làm sao thay đổi chủ ý kiên định của hắn. Thuộc hạ cũng không khuyên bảo hắn được a.

- Người trẻ tuổi này thoạt nhìn không giống như là loại người hay xúc động a. Chẳng lẽ hắn đối với nhiệm vụ này quả thực đã tính trước?

- Nhìn qua quả thực hắn vô cùng tự tin. Hắn cam đoan với thuộc hạ, nhiệm vụ này hắn có sáu bảy thành nắm chắc hoàn thành. Nhưng điều kiện tiên quyết là Thạch Huyền kia phải tiếp nhận khiêu chiến của hắn. Vì thế hắn đã thương nghị rất nhiều chi tiết tỉ mỉ với thuộc hạ, nói kỳ càng hơn mọi chuyện...

Tử Xa Mân lập tức đưa ra những chi tiết khi thương nghị với Giang Trần ra, hai năm rõ mười.

Sau khi Tam đại thánh chủ nghe xong, đều nhịn không được mà nhìn nhau.

Tam thánh chủ kia nhịn không được cười khổ nói:

- Tử Xa trưởng lão, như vậy quả thực có chút lao sư động chúng a.

Tử Xa Mân gật đầu nói:

- Quả thực có chút như vậy.

Đại Thánh chủ lại nói:

- Những chuyện này, Thánh địa đều có thể làm được. Vấn đề là nếu như thánh địa chúng ta tổ chức một lần thịnh hội như vậy, nhất định phải bảo đảm hắn có thể khiêu chiến Thạch Huyền thành công. Chỉ cần hắn có thể đánh bại Thạch Huyền, tất cả mọi chuyện đều là đáng giá. Hơn nữa là vô cùng đáng giá. Thế nhưng mà...

- Đúng vậy a. Vạn nhất hắn khiêu chiến không thành, hoặc là dứt khoát bị Thạch Huyền hung ác hành hạ một phen, lúc đó chẳng khác nào là chúng ta tự khiêng đá đập vào chân mình.

Nhị thánh chủ cũng nói ra lo lắng của mình.

Tử Xa Mân không nói gì thêm, chuyện này hắn đã nói rõ nhân quả với Tam đại thánh chủ. Lựa chọn như thế nào, quyết định như thế nào đó là quyền của Tam đại thánh chủ.

Đại thánh chủ suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân:

- Tử Xa trưởng lão, dùng lý giải của ngươi với người trẻ tuổi Thiệu Uyên kia, ngươi có cảm thấy người trẻ tuổi kia đầu óc nóng lên, tự tin quá mức hay không?

- Thuộc hạ nhìn không ra, thuộc hạ quan sát Thiệu Uyên này, cảm thấy tư duy của hắn vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa đối với mấy chuyện này có bộ dáng như đã tính trước. Cũng không có biểu hiện tự tin mù quáng.

Đây cũng là lời nói thực.

Đối với chuyện này, từ đầu tới đuôi Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối, cho nên trong lòng hắn kỳ thực cũng nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì nhiệm vụ này mà đứng ngồi không yên, hoặc là kích động tới mù quáng.

*****

Đại thánh chủ cũng có chút khó xử.

- Nhị vị, các ngươi thấy thế nào?

Đại thánh chủ khó quyết định, dù sao chuyện này quá mức khó giải quyết. Tổ chức thịnh hội thì dễ, nhưng nếu như trong lúc mình tổ chức thịnh hội mà tự mất mặt xấu hổ, vậy đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói, là đả kích cực lớn, tất sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Tam thánh chủ kia cười khổ nói:

- Khuynh hướng của chúng ta là không muốn tổ chức thịnh hội gì đó. Tổ chức thịnh hội ở đây chúng ta thua không nổi.

Nhị thánh chủ nhịn không được mà nói:

- Có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi khác. An bài Thiệu Uyên đi khiêu chiến Thạch Huyền kia. Chỉ cần không ở Vĩnh Hằng thánh địa, thua cũng không có gì. Dù sao hắn là người trẻ tuổi a.

Tử Xa Mân lại nói:

- Thuộc hạ lại cảm thấy cho dù Thiệu Uyên thua, cũng không có sao. Giống như nhị thánh chủ nói vậy, hắn còn trẻ tuổi. Chỉ cần thua không quá khó coi thì sẽ không có gì. Nếu như có thể đấu ngang tay, cuối cùng bại một cách đáng tiếc, đối với Thiệu Uyên mà nói cũng là vinh quang. Nếu như có thể đấu ngang tay. Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta cũng đã kiếm được. Nếu như có thể chiến thắng, thì Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta phát tài lớn rồi.

Quả thực như Tử Xa Mân nói, chỉ cần không thua quá khó coi, đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói đều không coi là chuyện lớn vào đâu.

Nhưng nếu như thắng, Vĩnh Hằng thánh địa sẽ lợi lớn. Chẳng những báo thù một cách hoàn mỹ, còn có thể quét sạch sự phiền muộn nhiều năm qua, quan trọng nhất là địa vị của Vĩnh Hằng thần quốc trong lĩnh vực đan đạo của thập đại thần quốc sẽ tăng lên, sẽ có quyền nói chuyện, sẽ có tư cách ngang hàng nói chuyện với những thần quốc khác.

Đợi một thời gian nữa, đợi Thiệu Uyên lớn lên, tiền đồ đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa sẽ vô cùng sáng lạn.

Dùng tiềm lực đan đạo của Thiệu Uyên này, Tử Xa Mân cơ hồ có thể xác định, đợi một thời gian nữa kẻ này tuyệt đối có khả năng áp đảo cự đầu như Thạch Huyền.

Chỉ là trận chiến này sẽ xảy ra sao?

Tam đại thánh chủ có phách lực quyết định như vậy hay sao?

Đại thánh chủ trầm ngâm hồi lâu, trong lúc nhất thời cũng không quyết định được.

- Tử Xa trưởng lão, nếu như ngươi có thể quyết định, ngươi sẽ quyết định thế nào?

Đại thánh chủ nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Thuộc hạ sẽ không chút do dự làm, bởi vì thuộc hạ tín nhiệm Thiệu Uyên. Thuộc hạ cảm thấy Thiệu Uyên này vì sáng tạo kỳ tích mà tới.

Giờ phút này Tử Xa Mân trở thành người ủng hộ tuyệt đối của Giang Trần.

- Hơn nữa Thiệu Uyên đưa ra hai loại đan dược, cũng là thứ mà trước nay Vạn Uyên đảo chưa từng có. Một loại có thể khiến cho Đế cảnh đỉnh phong tăng nắm chắc khi trùng kích Thiên VỊ. MỘt loại là vô điều kiện khiến cho cường giả Thiên Vị tăng lên một trọng thực lực.

- Cái gì? Ngươi xác định hắn có hai loại đan dược này?

- Trước mắt hắn còn chưa luyện chế ra. Nhưng hắn cam đoan với ta, có thể luyện chế ra hai loại đan dược này.

- Cái này...

Biểu lộ trên mặt Đại thánh chủ có chút phức tạp:

- Tử xa trưởng lão, chuyện này... Chuyện này ngươi tin sao? Hai lĩnh vực đan dược này nếu như có thể xuất hiện, đối với đan đạo của Vạn Uyên đảo tuyệt đối là hành động phá vỡ thế cục cực lớn.

- Thuộc hạ quan sát kẻ này, dường như không phải ăn nói lung tung. Hơn nữa thuộc hạ phỏng đoán, Thiệu Uyên này có truyền thừa cường đại như vậy, có lẽ không đơn thuần là huyết mạch truyền thừa từ tổ tông. Mà có khả năng là thần linh chuyển thế.

- Cái gì?

Tin tức này khiến cho Tam đại thánh chủ khiếp sợ.

- Ngươi nói cái gì? Thần linh chuyển thế?

Tử Xa Mân nghiêm túc gật đầu:

- Vâng, nếu như chỉ là truyền thừa huyết mạch tổ tông. Thiên phú của hắn không có khả năng khoa trương như vậy. Duy chỉ có thần linh chuyển thế mới có thể nói thông được chuyện này.

Tam đại thánh chủ liếc nhìn nhau, đều có biểu lộ tràn ngập khiếp sợ.

Chuyện này tuyệt đối đã phá vỡ nhận thức của Tam đại thánh chủ đối với Thiệu Uyên.

Thần linh chuyển thế, loại chuyện này không bình thường. Trong lịch sử hơn mười hai mươi vạn năm của Vạn Uyên đảo, thiên tài chính thức được xác nhận là thần linh chuyển thế có thể nói là lông phượng sừng lân.

Hơn nữa không ít cái gọi là thần linh chuyển thế ít nhiều có chút gượng ép, chưa hẳn đã là thần linh chuyển thế chân chính.

Mà có một ít thần linh chuyển thế chỉ thức tỉnh một bộ phận trí nhớ, cũng chưa thức tỉnh toàn bộ ý chí thần linh.

Cũng có một bộ phận thức tỉnh rất nhiều, nhưng mà thiên phú của bản thể ở kiếp này quá yếu, điều kiện thân thể quá mức yếu kém, cho dù trí nhớ của thần linh chuyển thế được thức tỉnh, nhưng thành tựu cũng không quá cao so với những thiên tài khác.

Cho nên thế giới võ đạo có đôi khi cực kỳ công bằng.

Cho dù là Thần linh chuyển thế, nếu như ở kiếp này không có thân thể thích hợp, không có thân thể có thiên phú thích hợp. Có đôi khi cũng rất khó có thành tựu lớn.

Mà nếu như thần linh chuyển thế thức tỉnh trí nhớ quá muộn, bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất, cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn.

Nếu như thời thiều niên thức tỉnh trí nhớ thần linh, mà lại có thiên phú tuyệt đối, thiên tài như vậy trong dòng sông lịch sử của Vạn Uyên đảo cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà loại người này hơn phân nửa đều trở thành tồn tại phong vân nhất thời đại.

Tam đại thánh chủ trầm ngâm một hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi đối với chuyện Thần linh chuyển thế này có bao nhiêu phần nắm chắc?

Đại thánh chủ trầm giọng hỏi.

- Bảy tám phần nắm chắc.

Tử Xa Mân nói rõ.

- Thiệu Uyên kia tự mình nói thế nào?

Đại Thánh chủ lại hỏi.

- Hiện tại có lẽ hắn còn chưa cách nào xác nhận được. Bởi vì trí nhớ của hắn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Chính hắn còn đang cho rằng đây là huyết mạch truyền thừa tổ truyền. Nhưng mà bất kể là loại nào, trí nhớ của hắn là một bảo khố. Hắn lấy ra hai loại đan dược này đều siêu việt Vạn Uyên đảo.

Hai mắt Đại Thánh chủ bắt đầu nóng bỏng:

- Nếu như hai loại đan dược này là thực, đối với Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta mà nói. Tuyệt đối là kỳ ngộ muôn đời không có được a. T uyệt đối có thể khiến cho thực lực của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta tăng lên trên phạm vi lớn. Đây là chuyện công thiên thu muôn đời.

Tử Xa Mân có chút khó xử:

- Đại thánh chủ, Thiệu Uyên kia cũng uyển chuyển nói tới việc, hắn hy vọng thánh địa không nên bức bách hắn cống hiến hai loại đan dược này.

Đại Thánh chủ giật mình nói:

- Hắn không nguyện ý sao?

Đại thánh chủ lại lập tức nở nụ cười khổ:

- Đây là vật thuộc sở hữu của một mình hắn. Hắn không muốn cũng là lẽ thường tình của con người. Dù sao hắn gia nhập thánh địa cũng chưa được bao lâu. Muốn hắn không nghĩ ngợi gì cống hiến cho thánh địa, quả thực có chút ép buộc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)