Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1755

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1755: Hình như có âm mưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cam Ninh nghe vậy, lập tức quýnh lên:

- Không thể! Ngươi gặp được Hạ Hầu Tông, ngàn vạn lần không thể đầu óc nóng lên, cùng hắn lực địch. Hắn hận ngươi, viễn siêu hận chúng ta. Hắn đối phó ta, chỉ là giận chó đánh mèo. Hắn đối phó ngươi, tuyệt đối là cho hả giận, tuyệt đối là hận không thể băm ngươi thành thịt vụn. Nếu như ngươi cùng hắn huyết chiến, đó là chịu chết.

Cam Ninh rất gấp, lần trước hắn cùng Giang Trần giao thủ qua, lẫn nhau tầm đó, coi như là lực lượng ngang nhau. Cho nên, Cam Ninh tự nhận rất rõ ràng thực lực của Giang Trần.

Dù trong khoảng thời gian này tiến bộ không ít, nhưng so với Hạ Hầu Tông, chênh lệch này, tuyệt đối không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể bổ khuyết.

Giang Trần mỉm cười, lại không nói gì, đưa đan dược cho Cam Ninh, vỗ vỗ mu bàn tay hắn:

- Yên tâm, ta có chừng mực.

Cam Ninh nhắm mắt thở dài:

- Nếu như ta khuyên ngươi buông tha, khuyên ngươi nhận thua, ngươi cũng không phải là Thiệu Uyên rồi. Mà thôi, ta chỉ có một lời khuyên, bảo toàn chính mình, bảo toàn chính mình, đừng cho hắn tìm được cơ hội đưa ngươi vào chỗ chết.

Hiện tại, Hạ Hầu Tông đã thành ác mộng của Cam Ninh. Cam Ninh gần đây đều tự xưng mình là thiên tài đỉnh cấp của Vĩnh Hằng Thần Quốc.

Thế nhưng mà, cùng Hạ Hầu Tông giao thủ, hắn mới biết được, cái gì là thiên tài đỉnh cấp chính thức. Nói đại nhân đánh tiểu hài tử, có lẽ có chút khoa trương.

Nhưng mà đối mặt Hạ Hầu Tông, Cam Ninh xác thực có loại cảm giác tay chân bị trói. Từng chiêu từng thức của Hạ Hầu Tông, thoạt nhìn cũng không có bá đạo như vậy.

Nhưng mà, chiêu số của Hạ Hầu Tông tầm đó, lại luôn có một loại lực kiềm chế đáng sợ, phảng phất có thể dễ dàng khống chế chiến cuộc, để cho công kích của hắn, phát huy không ra một phần mười uy lực.

Mà Hạ Hầu Tông giơ tay nhấc chân, có thể một mực khống chế tiết tấu công thủ của hắn.

Loại lực khống chế này, tuyệt đối là đối thủ có ưu thế áp đảo, mới có thể làm được.

Mặc dù Cam Ninh đối với Hạ Hầu Tông ra tay tàn nhẫn hận thấu xương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, mình ở trước mặt Hạ Hầu Tông, thật là bất lực, hoàn toàn thi triển không ra.

Chênh lệch này, quá lớn.

Lúc này, Đại Thánh Chủ cũng đi đến, biểu lộ có chút lo lắng. Nhìn ra được, trong lòng Đại Thánh Chủ cũng rất tức giận.

Cam Ninh tốt xấu là một trong Ngũ đại công tử, là thiên tài đỉnh cấp của Vĩnh Hằng Thánh Địa. Hạ Hầu Tông ra tay ác như vậy, Đại Thánh Chủ cũng là người bao che khuyết điểm, tự nhiên mất hứng.

Trước kia, Đại Thánh Chủ liền đi tìm Tiêu Dao Hầu, cảnh cáo hắn đừng cho Hạ Hầu Tông làm quá mức.

Nhưng Tiêu Dao Hầu lại cười ha ha nói:

- Đại Thánh Chủ, lần trước lúc ta đến nhà, đã nói qua một khi lửa giận của Hạ Hầu Tông bị khơi mào, thì ngay cả bản hầu, cũng không cách nào tưởng tượng hậu quả. Ai, Hạ Hầu Tông hắn mạnh tay, bản hầu có thể có biện pháp nào? Cũng không thể nói cho hắn biết, ngươi thu tay một chút. Đây là lôi đài luận võ, không cần đem hết toàn lực giành thắng lợi, chẳng lẽ còn trông cậy vào hắn phóng nước hay sao?

Tiêu Dao Hầu nói xong, khoa trương nở nụ cười.

Tiếng cười kia ở Đại Thánh Chủ nghe tới, lộ ra dị thường chói tai.

Tuy Tiêu Dao Hầu nói hung hăng càn quấy, nhưng hắn nói cũng có đạo lý. Thiên tài luận kiếm này, cũng không có quy định không cho phép đả thương người.

Có chút thời điểm, cho dù xuất hiện tử thương, cũng là sự tình thông thường. Ai cũng không có thể bảo chứng, trên lôi đài sẽ không xuất hiện tử thương.

Nếu như sợ hãi, thì không nên tham gia.

Đại Thánh Chủ mang theo một bụng tức giận, trở về tới địa bàn của mình.

Kỳ thật trong nội tâm Đại Thánh Chủ sáng như gương, chứng kiến Vĩnh Hằng Thánh Địa sĩ khí trầm thấp, trong lòng Đại Thánh Chủ cũng khổ sở.

- Tên súc sinh Hạ Hầu Tông kia, hung hăng càn quấy như thế, nếu bọn ngươi gặp được hắn, vạn nhất không địch lại, thì không nên gượng chống, chủ động đầu hàng, bổn tọa sẽ không trách tội.

- Hừ, súc sinh kia khinh người quá đáng!

Những thiên tài này, mỗi một cái đều lòng đầy căm phẫn.

Đại Thánh Chủ khoát tay áo, ánh mắt có chút buồn bực nhìn Giang Trần. Lời nói thấm thía nhắc nhở:

- Thiệu Uyên, Hạ Hầu Tông kia đối với ngươi, chỉ sợ càng thêm căm thù. Nếu như ngươi gặp hắn, ngàn vạn nhớ kỹ...

Giang Trần nhàn nhạt gật đầu:

- Đại Thánh Chủ yên tâm, ta có chừng mực.

Giang Trần biết rõ, hiện tại nếu như mình nói hào ngôn gì, mọi người cũng sẽ không tin tưởng, nói nhiều, chỉ làm mọi người phản cảm.

Ngược lại là Yến Thanh Tang, Giang Trần lại dặn dò:

- Sau khi tiến vào Top 32, chúng ta ai cũng có thể gặp được Hạ Hầu Tông. Nếu như ngươi gặp được, xin nhớ kỹ, lưu hắn cho ta.

Tuy Yến Thanh Tang tự tin, nhưng cũng biết, mình còn xa xa không phải đối thủ của Hạ Hầu Tông. Than nhẹ một tiếng:

- Được rồi, dù sao ta cũng không phải đối thủ của tên khốn kia.

Đêm đó, sĩ khí của toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, thập phần sa sút.

Chỉ có bốn thiên tài tiến vào Top 32, cái này so với địa vị của Vĩnh Hằng Thánh Địa mà nói, rõ ràng cho thấy có chút khó coi.

Ngay cả Giang Trần, cũng cảm giác được phương chủ sự tựa hồ cố ý suy yếu lực lượng của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Quả nhiên, không ngoài sở liệu, ngày thứ ba, vòng rút thăm thứ ba, Vĩnh Hằng Thánh Địa còn lại bốn người, thuần một sắc không may.

Giang Trần gặp được, rõ ràng là một thiên tài cấp cao nhất của Vân Lãng Tông. Mà trùng hợp chính là, người này, là tử trung của Hạ Hầu Tông.

Lúc trước, hướng Hạ Hầu Tông xum xoe, cũng là người tích cực nhất.

Cũng là trước kia hướng Hạ Hầu Tông lời thề son sắt tỏ vẻ qua, gặp được Giang Trần, nhất định đánh cho đến chết.

Ngoại trừ Giang Trần, mấy người khác của Vĩnh Hằng Thánh Địa, gặp được đối thủ đồng dạng rất cường đại. Ngũ đại công tử bài danh đầu não, trực tiếp đụng phải Hạ Hầu Tông.

Mà Yến Thanh Tang cùng một người khác, gặp được đối thủ, đều là tồn tại nhất đẳng. Có thể nói, luận thực lực, đều là tồn tại có thực lực vấn đỉnh Top 5.

Có thể nói, giao đấu như vậy, cơ hồ là muốn Vĩnh Hằng Thánh Địa cả đoàn bị diệt.

Giang Trần chứng kiến tình huống giao đấu như vậy, cũng âm thầm lắc đầu. Tướng ăn của phương chủ sự, cũng quá khó nhìn một chút đi?

Chẳng lẽ, hoàng thất này thật sự muốn bắt đầu từ số không, thoát khỏi Vĩnh Hằng Thánh Địa khống chế? An bài giao đấu như vậy, coi như Giang Trần là kẻ đần, cũng không thấy được đây là rút thăm bình thường.

Đại Thánh Chủ biểu lộ đạm mạc, hiển nhiên, trong nội tâm Đại Thánh Chủ rất rõ ràng, nhưng mà loại trường hợp này, Đại Thánh Chủ cũng không nên phát tác.

Chỉ có thể nói, những tiểu thông minh của phương chủ sự, đã chọc giận Đại Thánh Chủ.

Nếu như chiếu cái này giao đấu, rất có thể, qua vòng này, tấn cấp 16 cường, vô cùng có khả năng chỉ còn lại một hai cái.

Mà đến vòng tiếp theo, nói không chừng là cả đoàn bị diệt.

Giang Trần suy đoán, nếu như vòng này mình có thể phá vòng vây, nói không chừng vòng tiếp theo đối mặt, sẽ là Hạ Hầu Tông.

Sở dĩ hiện tại còn không có rút thăm được Hạ Hầu Tông, có lẽ những người kia chỉ là cho rằng, Ngũ đại công tử so với Giang Trần hắn càng có giá trị đối phó hơn.

*****

Không hề nghi ngờ, tiếp đến, chỉ sợ từng đối thủ Hạ Hầu Tông gặp được, sẽ là Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Nói đây là thiên tài luận kiếm, còn không bằng nói đây là một hồi âm mưu nhằm vào Vĩnh Hằng Thánh Địa.

- Mọi người, chính mình nắm chắc a. Chuyện không thể làm, cũng không cần gượng chống.

Đại Thánh Chủ chứng kiến loại kết quả rút thăm này, chỉ có thể trấn an như vậy.

Đối thủ của Yến Thanh Tang, đồng dạng là dị thường cường đại, tuyệt đối không phải thực lực của Yến Thanh Tang bây giờ có thể thắng.

Mà rút trúng Hạ Hầu Tông, trận chiến này, cơ hồ không có bất kỳ lo lắng.

Rút trúng Hạ Hầu Tông, chính là Tuy Thần công tử, một thân tu vi, so với Ngô Du cao hơn một bậc.

Nếu như không gặp phải Hạ Hầu Tông, Tuy Thần công tử rất có nắm chắc trùng kích trận chung kết cuối cùng.

Thế nhưng mà, rút trúng Hạ Hầu Tông, ý nghĩa hành trình của hắn ở thiên tài luận kiếm, đã đi đến cuối cùng.

Giang Trần cùng Tuy Thần công tử không có giao tình, tự nhiên sẽ không đi trấn an hắn cái gì. Mà Tuy Thần công tử xanh mặt, nhìn về phía trên hiển nhiên tâm tình cũng rất không tốt.

Thậm chí, Tuy Thần công tử còn có chút oán hận. Tựa hồ oán hận Giang Trần mang đến vận rủi cho hắn, ở hắn xem ra, tựa hồ là vì Thiệu Uyên xuất hiện, bởi vì Thiệu Uyên này khiêu khích Hạ Hầu Tông, mới khiến cho đám thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, một lần một lần tao ngộ không may.

Giang Trần từ trong ánh mắt của Tuy Thần công tử, cũng đọc hiểu một chút ý tứ như vậy.

Giang Trần lắc đầu, hắn ngược lại hi vọng mình rút thăm được không phải thiên tài của Vân Lãng Tông, mà là Hạ Hầu Tông. Không biết làm sao hiện tại, Hạ Hầu Tông tựa hồ còn không có nhìn trúng hắn. Hoặc là nói, có lẽ Hạ Hầu Tông muốn làm thợ săn đùa con mồi, đùa hắn một hồi.

- Thanh Tang, thế cục rất vi diệu, tựa hồ có một lực lượng vô hình, âm thầm nhằm vào Vĩnh Hằng Thánh Địa. Trận chiến này, ngươi có thể chiến thì chiến, không thể thắng, nhất định phải nhớ kỹ trước bảo toàn chính mình.

Giang Trần phát giác được thế cục vi diệu, cho nên lên tiếng khuyên bảo Yến Thanh Tang.

- Yên tâm đi.

Yến Thanh Tang nhếch miệng cười cười.

- Ta sẽ không cho những thứ kia có thời cơ lợi dụng. Đánh không thắng, liền nhận thua. Yến Thanh Tang ta, hiện tại còn không có bao nhiêu danh khí, đi đến một bước này, coi như là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Ta không có gì có thể thua! Cũng không có cái gì thua không nổi!

Chính như Yến Thanh Tang nói, hắn có thể tới tham gia thiên tài luận kiếm, đã xem như một tiến bộ cực lớn. Huống chi, hắn một đường đi tới, còn đào thải nhiều người.

Ít nhất, hắn đã chứng minh mình.

- Tốt rồi, tất cả thiên tài, toàn bộ tiến vào lôi đài chỉ định. Vòng thứ ba luận kiếm, lập tức bắt đầu!

Phương chủ sự truyền đến một giọng nói.

- Đi thôi!

Giang Trần nói xong, bước nhanh tới lôi đài của mình.

Trên lôi đài, tên thiên tài của Vân Lãng Tông, đã chờ ở nơi đó rất lâu, chứng kiến bộ dạng dù bận vẫn ung dung của đối phương, thần thái như mèo đùa giỡn chuột, cười lạnh nhìn Giang Trần.

Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, cũng không có lễ tiết ôm quyền gì.

- Thiệu Uyên đúng không, thiên phú đan đạo của ngươi, thật sự rất không tồi. Chỉ tiếc, ở lĩnh vực võ đạo, ngươi còn kém xa. Hôm nay, do Vân Lãng Tông Thẩm Phiên ta, đến dạy ngươi làm người như thế nào.

Giang Trần nghe vậy, không giận ngược lại cười.

Trước kia trận chiến giữa mình cùng Ngô Du ấy, có lẽ chưa nói tới kỹ thuật hàm lượng gì, người bình thường khả năng còn nhìn không ra. Thế nhưng mà thằng này, cũng chưa chắc mạnh hơn Ngô Du bao nhiêu, làm sao lại có tự tin mạnh như vậy? Hoặc là nói, người này căn bản không hiểu dùng đầu suy nghĩ vấn đề sao?

- Ta, Thẩm Phiên, Vân Lãng Tông đệ nhất thiên tài.

Ánh mắt của Thẩm Phiên ngạo nghễ.

- Tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, Thẩm Phiên ta chỉ phục một người, cái kia chính là Hạ Hầu Tông đại ca. Tiểu tử ngươi, lại dám đắc tội Hạ Hầu đại ca, cái kia chính là cùng Thẩm Phiên ta là địch. Không thể nói trước, ta chỉ có thể thay Hạ Hầu đại ca ra tay, để cho ngươi biết trời cao bao nhiêu.

- Ngươi?

Con mắt của Giang Trần có chút nhíu lại.

- Thiên cao bao nhiêu? Lấy ngươi, cũng hiểu thiên sao?

- Chậc chậc, ta cuối cùng tính toán biết rõ, vì cái gì Hạ Hầu đại ca không chào đón ngươi như vậy, không thể không nói, tiểu tử ngươi rất làm người chán ghét.

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc:

- Ngươi muốn làm cẩu của Hạ Hầu Tông, ta không có ý kiến. Bất quá, ngươi làm cẩu của Hạ Hầu Tông, lại ở trước mặt ta sủa đến sủa đi, vậy thì đừng trách ta đóng cửa đánh chó rồi.

Giang Trần quả thực không muốn cùng loại người này nói nhảm, nói chuyện với loại người này, nói nhiều hơn cũng là lãng phí miệng lưỡi, vũ nhục chỉ số thông minh của mình.

Sắc mặt của Thẩm Phiên phát lạnh, tiểu tử này rõ ràng chửi mình là cẩu?

- Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi!

Thanh âm của Thẩm Phiên lãnh nhược như đao.

- Chỉ là chọc giận sao?

Giang Trần đạm mạc cười cười.

- Đặc sắc, còn ở phía sau.

Thẩm Phiên dữ tợn cười một tiếng:

- Tiểu tử, khoác lác nói đã đủ rồi. Chịu chết đi!

Thẩm Phiên đang khi nói chuyện, Linh lực quanh thân bỗng nhiên đại tác, khí lãng cường đại, hình thành xu thế cuồn cuộn trở mình, một tầng một tầng, mãnh liệt mà đến.

Đây là thần thông Thủy thuộc tính.

Giang Trần cùng tu sĩ Thủy thuộc tính, cũng không phải là lần đầu tiên giao thủ. Trước đây, hắn còn có ba lượt cùng thiên tài có quan hệ với Thủy thuộc tính giao phong.

Nhưng mà, hắn không thừa nhận cũng không được, trước đó gặp được những đối thủ kia, so với Thẩm Phiên, chênh lệch còn rất lớn.

Nhưng mà, Giang Trần hôm nay, tự nhiên không phải Giang Trần lúc trước.

Chứng kiến loại sóng lưu cường đại mãnh liệt mà đến này, Giang Trần lại không sợ chút nào. Thân hình như điện, đạp sóng trảm sóng, lộ ra rất thành thạo.

Vô luận Thủy Thế phiên cổn, cuốn động như thế nào, phong tỏa hư không như thế nào, lại thủy chung không cách nào vây khốn Giang Trần.

Chứng kiến thân pháp của Giang Trần như thế, Thẩm Phiên cũng hơi có chút kinh ngạc.

Thủy thuộc tính thần thông của hắn, thoạt nhìn tựa hồ không phải thần thông hủy thiên diệt địa, nhưng trên thực tế, lại rất ít có sơ hở, gần như là thần thông hoàn mỹ áp trục.

Một khi bị Thủy Thế vây khốn, Thủy Thế kia sẽ một vòng quấn một vòng, một lớp sóng đẩy một lớp sóng, không ngừng gia tăng áp lực, không ngừng tăng lực trói buộc, thẳng đến triệt để vây khốn đối thủ, giảo sát trong lồng giam.

Sóng lớn ngập trời này, hình thành vòng xoáy sóng nước, xu thế càng không ngừng mãnh liệt.

Thế nhưng mà, khí thế hung mãnh như thế, vẫn không cách nào quấn lấy đối thủ. Cái này để cho Thẩm Phiên cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn tự hỏi thần thông của mình rất cao, cho dù là gặp được Vĩnh Hằng Thánh Địa Tuy Thần công tử, chí ít cũng có một nửa phần thắng.

Hắn vốn cho là, mình đột thi tuyệt kỹ, Thiệu Uyên chỉ là một người trẻ tuổi xuất thân tán tu, có thể có bao nhiêu kiến thức? Gặp được mình tập kích, tất nhiên sẽ luống cuống tay chân.

Hôm nay xem ra, đây chỉ là hắn một bên tình nguyện mà thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)