← Ch.1756 | Ch.1758 → |
Dưới loại tình huống này, Thẩm Phiên há sẽ đem Thiệu Uyên để vào mắt? Ở hắn xem ra, cùng Thiệu Uyên chiến một trận, chỉ là một câu trả lời thỏa đáng với Hạ Hầu Tông mà thôi.
Thế nhưng mà, sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn có được Nộ Giao Chi Tiên, cũng không thể nhẹ nhõm cầm xuống đối thủ này.
Trái lại, thân pháp của đối thủ quỷ dị, các loại thủ đoạn của đối thủ, cũng vượt khỏi hắn nhận thức.
Tốc độ công kích của Thẩm Phiên lại tăng lên. Hắn không tin, chỉ trong một lôi đài, Thiệu Uyên này còn có thể bay lên trời sao?
Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình tăng nhanh tốc độ công kích, thân pháp của Thiệu Uyên mau nữa, còn có thể nhanh hơn tốc độ vận hành của roi sao?
Huống chi, hắn ở trong phạm vi toàn bộ lôi đài, còn bố trí khí lãng cường đại, dưới sóng lớn lăn lộn xóc nảy, chẳng lẽ đối thủ còn thật có thể như giẫm trên đất bằng sao?
Cho nên, Thẩm Phiên tăng thêm tốc độ, hắn ý đồ tăng tốc độ lên tới cực hạn, dưới loại tình huống đó, Nộ Giao Chi Tiên lại phát động tính công kích bao trùm, đối thủ có thể chạy đi đâu?
- Tiểu tử, giấu đầu thụt đuôi, tính toán cái bổn sự gì? Đi ra, đi ra!
Thẩm Phiên gầm nhẹ, thanh âm hơi có chút luống cuống.
Hiển nhiên, một lần một lần không công mà lui, để cho Thẩm Phiên hoặc nhiều hoặc ít có chút hỏa khí. Cũng không phải hắn thiếu kiên nhẫn, mà là cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được.
Mình đã xuất động Nộ Giao Chi Tiên rồi, không phải nên nhẹ nhõm thủ thắng mới đúng sao? Vì sao thủy chung không cách nào đánh bại đối thủ?
Lúc này, tỷ thí khác trên cơ bản đã xong. Bên Tuy Thần công tử kia, chống lại Hạ Hầu Tông, căn bản không có động thủ, liền chủ động nhận thua.
Mà Yến Thanh Tang, cũng học được biết điều, sau khi thăm dò thoáng một phát, phát giác được đối thủ có sát ý nồng đậm, hắn cũng dứt khoát thuận thế thoát ra lôi đài, buông tha quyết đấu.
Chính như Giang Trần dặn dò, không cho đối thủ cơ hội giết hắn.
Không hề nghi ngờ, hiện tại Yến Thanh Tang cũng phát hiện, trong âm thầm, xác thực có một cỗ lực lượng nhằm vào Vĩnh Hằng Thánh Địa. Từng người dự thi của Vĩnh Hằng Thánh Địa, đối mặt cục diện, giống như đều là sinh tử chém giết.
Ngoại trừ Yến Thanh Tang cùng Tuy Thần công tử ra, một gã thiên tài Thánh Địa khác, trải qua một phen khổ chiến, lại thắng hiểm đối thủ.
Nhưng loại thắng hiểm này, cái giá cũng rất lớn, cơ hồ có thể nói là lưỡng bại câu thương, dùng thắng thảm để hình dung là không đủ.
Nhìn về phía trên, loại thương thế này, tuy thắng được, nhưng mà vòng tiếp theo, lại quá sức rồi.
Bởi như vậy, bên Vĩnh Hằng Thánh Địa, cơ hồ chỉ còn lại Giang Trần là dòng độc đinh.
Loại tình huống này của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lúc trước chỉ sợ là ai cũng không ngờ được. Đây mới là vòng thứ ba, đây mới là ba mươi hai tiến 16 cường, Vĩnh Hằng Thánh Địa liền tiếp cận toàn quân bị diệt.
Nhìn về phía trên, Thiệu Uyên kia, cũng tràn đầy nguy cơ a.
Bên Hạ Hầu gia tộc, Hạ Hầu Anh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, duyên dáng gọi to nói:
- Thẩm Phiên, ngươi tên hỗn đản này, mỗi ngày ở trước mặt bổn tiểu thư tự biên tự diễn, nếu như ngay cả tiểu tử từ bên ngoài đến cũng làm không được, về sau mơ tưởng lại trèo lên cửa Hạ Hầu gia tộc ta!
Hạ Hầu Trấn khẽ cười nói:
- Anh Nhi a, không nên nóng lòng. Thiệu Uyên kia, đã kiềm lư kỹ cùng rồi. Nộ Giao Chi Tiên, có một đặc điểm, là càng chiến đấu đến cuối cùng, nộ khí của chủ nhân càng cao, uy lực của Nộ Giao Chi Tiên sẽ càng lớn. Thiệu Uyên kia đã chọc giận Thẩm Phiên, một khi Thẩm Phiên nộ khí, cùng Nộ Giao Chi Tiên hình thành cộng minh, triệu hồi ra Nộ Giao tinh hồn, tử kỳ của Thiệu Uyên cũng đến.
Con mắt của Hạ Hầu Anh sáng ngời:
- Vậy sao? Tiểu tử Thẩm Phiên này, xem ra vẫn có một tay mà!
- Ân, Thẩm Phiên, là số thiên tài không nhiều, có thể đối với ca ca ngươi tạo thành chút phiền toái. Đương nhiên, cũng chỉ là chế tạo một chút phiền toái mà thôi.
Hạ Hầu Anh ưỡn ngực, ngữ khí rất tự hào:
- Đó là tự nhiên. Tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, thiên tài muốn khiêu chiến ca ca ta, còn chưa ra đời a!
Hạ Hầu Trấn cười hắc hắc, điểm này, hắn cũng phi thường nhận đồng.
Trong trận doanh của hoàng thất, Hoàng đế bệ hạ nhìn xem trận chiến, đồng thời chậc chậc tán thưởng:
- Trước kia Thiệu Uyên cùng Ngô Du đấu, trẫm cảm thấy thần thông của hắn, không gì hơn cái này. Nhưng mà hiện tại xem ra, chống lại Thẩm Phiên, thực lực chân thật của hắn, so với trẫm tưởng tượng còn cao minh hơn không ít. Đây là gặp mạnh thì mạnh trong truyền thuyết sao?
- Thuyết pháp gặp mạnh thì cường kia rất có đạo lý. Bất quá, nô tài vẫn cảm thấy, tiểu tử này chọc giận Thẩm Phiên, tuyệt đối không phải lựa chọn anh minh. Phương pháp chiến đấu trốn tránh của hắn, lại càng không phải là lựa chọn anh minh. Nếu như nô tài là hắn, nhất định sẽ ở trước khi Thẩm Phiên tức giận, đả đảo hắn. Nếu như không nắm chắc cơ hội này, như vậy có lẽ hắn không có bất kỳ cơ hội nữa.
Hoàng đế bệ hạ chấp nhận:
- Đúng vậy, Thẩm Phiên này, có được Nộ Giao Chi Tiên, tương lai đích thị là một trong những nhân vật phong vân dẫn dắt tương lai của Thần Quốc a.
- Bệ hạ mắt sáng như đuốc, thuộc hạ bội phục.
- Ha ha, lại xem chiến. Có lẽ, Thiệu Uyên kia có bàn tính của hắn?
- Hắn tất nhiên là có bàn tính của mình, bất quá, hắn hiển nhiên không biết Nộ Giao Chi Tiên. Một khi triệu hoán Nộ Giao tinh hồn ra, đó chính là hắn tận thế đã đến.
...
Lửa giận của Thẩm Phiên, đang hừng hực bốc lên, rất hiển nhiên, lần lượt không công mà lui, để cho lửa giận của Thẩm Phiên tiếp cận trạng thái đỉnh phong.
- Thiệu Uyên, đi ra, đi ra. Lôi đài chỉ lớn như vậy, ngươi cho rằng, dựa vào thân pháp có thể tránh thoát tài quyết sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!
Thẩm Phiên nhe răng cười, trong miệng nói lẩm bẩm, chiều dài của Nộ Giao Chi Tiên lại điên cuồng tăng thêm, mà ở tầng ngoài của Nộ Giao Chi Tiên, kim quang nhàn nhạt, ký tự màu đen cổ quái càng ngày càng đậm. Mà ký tự cổ quái, còn có kim quang nhàn nhạt kia, càng phát ra từng tiếng gào thét trầm thấp, phảng phất như một hung thú bị áp chế, bị trói buộc, tùy thời muốn tránh thoát dây cương.
- Xuất hiện đi, Nộ Giao tinh hồn, thôn phệ hết thảy, không gì làm không được Nộ Giao tinh hồn!
Hai mắt của Thẩm Phiên tràn ngập hỏa diễm phẫn nộ.
Ngọn lửa kia bốc lên, cùng Nộ Giao Chi Tiên này tạo thành giao hòa hoàn mỹ. Sau một khắc, giữa kim quang của Nộ Giao Chi Tiên, ngạnh sanh thoát ra một bóng dáng kim sắc.
Cái bóng dáng này cũng là một tầng kim quang, hình thành hình dạng một con Giao Long, ở trong hư không phiên cổn, ngâm huýt.
Nộ Giao!
Nộ Giao tinh hồn, rốt cục bị triệu hoán ra rồi.
Trong lúc nhất thời, dưới lôi đài một mảnh lặng lẽ. Ngay cả Đại Thánh Chủ cũng có chút không đành lòng cúi đầu, tựa hồ không đành lòng chứng kiến một màn tiếp theo.
Trong lúc nhất thời, Đại Thánh Chủ cũng hơi có chút hối hận, Đại Thánh Chủ cảm thấy, mình thật sự quá keo kiệt rồi, có lẽ nên ban cho Thiệu Uyên một ít pháp bảo phòng thân.
*****
Loại lôi đài tỷ thí này, không có chút thiếp thân pháp bảo, xác thực là chịu thiệt.
Nộ Giao tinh hồn điên cuồng kia, ở trong hư không không ngừng tố hình, bốc lên, rít gào, cũng không ngừng tăng cao, không ngừng khuếch tán ra.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun, Thiên Địa biến sắc.
Mà lúc này đây, Thẩm Phiên kia ngược lại trấn định rồi. Nộ Giao Chi Tiên trong tay hắn, ngược lại không hề vung vẩy, miệng nói lẩm bẩm:
- Không gì làm không được Nộ Giao tinh hồn, đến thế giới cuối cùng, thôn phệ linh hồn tội ác kia a! Đi, đi, đi!
Lúc Thẩm Phiên nói lẩm bẩm, bên kia lôi đài, thân ảnh của Giang Trần bỗng nhiên nhàn nhã xuất hiện. Giang Trần khoanh chân mà ngồi, ngồi ở trên biên giới lôi đài, thần thái khoan thai.
- Thẩm Phiên, vừa rồi ta cũng ngủ gật rồi, ngươi chỉ có chút bổn sự ấy sao? Giống như, cũng chỉ có thể ru ngủ ta a.
Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần trào phúng.
Thẩm Phiên đột nhiên biến sắc, dù hắn biết rõ đối thủ là cố ý chọc giận mình, nhưng mà nghe ngôn ngữ châm chọc kia, Thẩm Phiên vẫn có loại cảm giác thổ huyết.
- Tiểu tử, sắp chết đến nơi, còn chưa giác ngộ.
Ngữ khí của Thẩm Phiên vô cùng âm trầm, Nộ Giao tinh hồn kia, cũng ở thời khắc này, ngưng tụ đến trạng thái cực hạn, Nộ Giao kim sắc, dài khoảng chừng hơn mười trượng, xoay quanh hư không, khí thế rộng rãi, đằng đằng sát khí, tràn đầy khí tức khát máu của Nộ Giao nhất tộc.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc khoan thai:
- Một đầu Nộ Giao nho nhỏ, còn chỉ là hồn phách, không có thân thể. Thẩm Phiên, cái này là đòn sát thủ của ngươi sao?
Ngữ khí của Giang Trần khinh thường, không chút nào che dấu.
Thẩm Phiên cả giận nói:
- Tiểu tử, nói mạnh miệng Thẩm mỗ đã nghe đủ rồi. Nộ Giao tinh hồn, sẽ cắn nuốt sạch hết thảy, kể cả nhục thể của ngươi, máu tươi của ngươi, thần hồn của ngươi! Tánh mạng của ngươi, sẽ trở thành lương thực cho Nộ Giao Chi Tiên!
- Vậy sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười.
Đột nhiên, khí thế toàn thân của hắn, cũng điên cuồng phóng đại, từng đạo khí lưu kim sắc mãnh liệt mà ra. Đột nhiên, quanh thân Giang Trần, vô số khí tức sát phạt, hình thành hải dương màu vàng, ẩn ẩn đối với Thủy Thế mãnh liệt kia, hình thành một loại áp chế.
Mà giờ khắc này, bờ môi của Giang Trần, cũng hơi hấp động. Ở quanh thân hắn, cũng có ký tự Thượng Cổ thần bí, đang điên cuồng khởi động.
Sau một khắc, bỗng nhiên Giang Trần ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra từng tiếng kêu gào chói tai.
Tiếng ngâm đan xen, Thiên Địa lại lần nữa biến sắc, cát bay đá chạy, gió nổi mây phun.
Thần thông, Long ngâm!
Nộ Giao tinh hồn, cũng bị tiếng ngâm kia chọc giận, ngửa mặt lên trời ngạo khiếu một tiếng, Nộ Giao tinh hồn kia hóa thành một đoàn hào quang, trực tiếp mang tất cả mà xuống, móng vuốt mở ra, muốn tới trảo Giang Trần.
Giang Trần dữ tợn cười một tiếng:
- Nghiệt súc, dám can đảm vô lễ?
Long tộc huyết mạch, ở thời khắc này, thúc dục tới cực điểm. Đồng thời, sau lưng Giang Trần có một đạo Chân Long Pháp Tướng, như là thác nước ngược dòng, mang tất cả mà lên.
Vô số kim quang, hội tụ thành một đạo Thăng Long ngược dòng, hình thành Chân Long Pháp Tướng đáng sợ, tràn ngập nộ khí, tràn ngập bá khí, nghênh hướng Nộ Giao tinh hồn.
Lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra. Nộ Giao tinh hồn vốn còn giương nanh múa vuốt, đột nhiên giống như bị nhéo yết hầu, im bặt mà dừng.
Sau một khắc, Nộ Giao tinh hồn phảng phất gặp được sự tình đáng sợ nhất trên thế giới, quang mang màu vàng chất chứa ở dưới Nộ Giao tinh hồn cũng lạnh run.
Hoàn toàn không có khí chất thôn phệ Thiên Địa như lúc trước.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả người đối với Giang Trần rất lạc quan, cũng không nghĩ tới, sau khi Nộ Giao tinh hồn xuất hiện, lại có thể xuất hiện xoay ngược như thế.
Ngay cả Đại Thánh Chủ kiến thức rộng rãi, ánh mắt vốn có chút đen tối, cũng bỗng nhiên sáng ngời.
Chân Long Pháp Tướng? Long ngâm?
Đại Thánh Chủ như thế nào nhìn không ra huyền ảo bên trong? Nhìn Nộ Giao tinh hồn hoảng sợ thành bộ dáng kia? Dưới đời này có cái gì, có thể làm cho Nộ Giao nhất tộc cũng cảm thấy sợ hãi?
Rất rõ ràng, là tổ tiên của Nộ Giao, Long tộc chính thức, loại huyết mạch cao quý, thuần khiết kia.
Mà Long ngâm, Chân Long Pháp Tướng kia, rõ ràng là biểu tượng của Chân Long nhất tộc. Nộ Giao kia ở trước mặt bổn nguyên huyết mạch của mình, bản năng sẽ có một loại sợ hãi tự nhiên.
Bởi như vậy, Nộ Giao tinh hồn bỗng nhiên tầm đó xuất hiện biến cố thật lớn, cũng không khó lý giải rồi.
Thế nhưng mà, Đại Thánh Chủ có thể lý giải, nhưng rất nhiều gia hỏa kiến thức không cao, ngộ tính không được, trong lúc nhất thời lại không rõ ý tưởng, chứng kiến một màn quỷ dị kia, tự nhiên là trợn mắt há hốc mồm.
Nộ Giao tinh hồn, có thể nói là thủ đoạn mạnh nhất của Thẩm Phiên, một khi Nộ Giao tinh hồn mất đi hiệu lực, kiêu ngạo trong nội tâm Thẩm Phiên, rốt cục xuất hiện dao động.
Dưới lôi đài, cũng truyền đến từng thanh âm sợ hãi thán phục.
- Các ngươi thấy rõ ràng chưa? Đó là cái gì?
- Hình như là Chân Long Pháp Tướng a.
- Thiệu Uyên này, là Long tộc huyết mạch sao? Hắn vậy mà có thể thi triển Chân Long huyết mạch?
- Chân Long huyết mạch? Đây chính là huyết mạch nhất đẳng trong thiên hạ a. Vạn Uyên đảo chúng ta, giống như không có xuất hiện qua Chân Long huyết mạch thuần khiết gì?
- Không có, không có... Ngược lại là xuất hiện một ít Long tộc huyết mạch, nhưng huyết mạch đều pha loãng, hoặc là không quá thuần khiết.
- Quá khoa trương, không thể tưởng được Thiệu Uyên này dĩ nhiên là Chân Long huyết mạch, quá khoa trương!
- Thánh Địa cuối cùng là Thánh Địa, năng lực đào móc thiên tài của bọn hắn, xác thực quá mạnh, để cho người không thể không bội phục a.
- Thánh Địa khống chế Vĩnh Hằng Thần Quốc nhiều năm như vậy, đích thật là có đạo lý.
- Nộ Giao tinh hồn cũng không có hiệu quả, xem ra, chỉ sợ Thẩm Phiên cũng trở mình không ra bịp bợm gì rồi.
Hạ Hầu Tông sớm đã xong chiến đấu, thần thái lại lạnh nhạt, nhìn hết thảy biến hóa trên lôi đài, mặt không biểu tình.
- Ca, xem ra Thiệu Uyên này là che giấu thực lực a.
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút phức tạp.
- Hừ, ta ngược lại hi vọng hắn còn có thể che dấu thêm nữa. Bằng không thì sẽ để cho ta thất vọng rồi.
Hạ Hầu Tông một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ nói.
- Ca là đệ nhất thiên hạ, Thiệu Uyên này, hắn cũng chỉ có chút tiểu thông minh. Ca, ngươi nhất định phải hung hăng đánh bại hắn, đả kích hắn, để cho hắn không xuống lôi đài được!
- Ngươi cứ chờ xem kịch vui a.
Hạ Hầu Tông đạm mạc nói.
Bên hoàng thất, Hoàng đế bệ hạ cũng hơi nhíu mày, hiển nhiên, một màn phát sinh trước mắt, cũng không ở trong dự đoán của hắn.
- Bệ hạ, không thể tưởng được, Thiệu Uyên kia, dĩ nhiên là Chân Long huyết mạch? Nộ Giao tinh hồn gặp phải Chân Long huyết mạch, trời sinh liền yếu ba phần rồi.
Hoàng đế bệ hạ than nhẹ một tiếng:
- Thiệu Uyên này, xem ra chúng ta là thực đánh giá thấp hắn rồi.
- Vậy hãy để cho hắn ở vòng tiếp theo đụng Hạ Hầu Tông đi.
Đại nội tổng quản kia đè nặng yết hầu nói.
← Ch. 1756 | Ch. 1758 → |