Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1778

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1778: Ngân Kiếm Bang
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Trần rất khinh bỉ loại người này, cướp bóc thì cướp bóc, còn tìm nhiều lý do nhàm chán như vậy. Cái gì mượn tiền, loại lý do thấp kém này, nghe không có chút kỹ thuật hàm lượng.

- Mượn đầu sử dụng?

Chu Việt khoan thai nở nụ cười.

- Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không?

- Thử xem a.

Thân hình của Giang Trần đột nhiên nhoáng một cái, Thiên Côn Lưu Quang Độn lập tức tăng lên tới cực hạn, đồng thời, Tà Ác Kim Nhãn đại tác, một đạo kim quang đâm về hai mắt của Chu Việt.

Chu Việt ở Tiểu Thang đảo, dựa vào Ngân Kiếm Bang, một mực làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng cơ hồ chưa bao giờ gặp qua ngăn trở gì, cũng chưa từng bị thua.

Kỳ thật Ngân Kiếm Bang bọn hắn là địa đầu xà của Tiểu Thang đảo, chuyên môn xảo trá vơ vét tài sản, bắt cóc sát nhân, có thể nói là việc ác bất tận.

Nhưng mà, thực lực của Ngân Kiếm Bang còn ở đó, tại Tiểu Thang đảo lại có chỗ dựa, cho nên, mặc dù tướng ăn của bọn hắn rất khó coi, nhưng những năm gần đây, lại thủy chung không có bị thua thiệt.

Chính bởi vì không có bị thua thiệt, cho nên Chu Việt mới không sợ hãi như vậy.

Hơn nữa, đối tượng Ngân Kiếm Bang lựa chọn, cũng rất thông minh. Bọn hắn chuyên chọn loại người lạc đàn, loại xem xét liền biết là tán tu, không có chỗ dựa gì.

Tôn chỉ của bọn hắn, ở Tiểu Thang đảo nhiều năm như vậy, sẽ không thất thủ qua.

Lúc này đây, bọn hắn chọn trúng Giang Trần, cũng là thấy hắn lẻ loi một mình, một tùy tùng cũng không có, trên người tựa hồ cũng không có loại khí chất thiên tài của thế lực lớn.

Chỉ tiếc lần này, bọn hắn rõ ràng chọn lầm người rồi.

Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần hóa thành một đạo kim quang, phối hợp động tác trong tay, niết chỉ thành kiếm, đâm về hai mắt của Chu Việt.

Chu Việt bị thần thức cường đại của Giang Trần khóa cứng, toàn thân giật mình, lực lượng phảng phất biến mất sạch sẽ, đứng tại nguyên chỗ, vậy mà một động tác cũng làm không được.

Giang Trần hóa chưởng thành đao, thuận tay quét qua, cổ tay xẹt qua.

Thủ cấp của Chu Việt phóng lên trời. Đến chết còn mở to hai mắt, vẻ mặt chết không nhắm mắt.

Hiển nhiên, hắn đến chết cũng không nghĩ tới, một con mồi dáng mạo tầm thường, vậy mà sẽ bắn ra sức chiến đấu đáng sợ như thế, hô hấp tầm đó liền thu hoạch tánh mạng của hắn.

Thủ cấp của Chu Việt bay lên trời, mấy đồng lõa của hắn mới giật mình bừng tỉnh, cả đám sắc mặt đại biến, gào thét liên tục, hướng Giang Trần công qua.

Lửa giận trong lòng Giang Trần, cũng bị câu dẫn ra.

Tốc độ thúc dục đến cực hạn, thần thông Tinh Hà Thiết Cát, hư không liên tục trảm động.

Tu vi của mấy tên kia không tệ, cũng không kém Chu Việt bao nhiêu. Thế nhưng mà, thời điểm bọn hắn vọt tới phụ cận Giang Trần, mới phát hiện hư không chung quanh, cơ hồ hoàn toàn bị đối phương khống chế. Thân thể của bọn hắn, tựa như rót chì.

Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Tinh Hà Thiết Cát của Giang Trần đã kéo từng thủ cấp, không ngừng rơi xuống đất.

Mấy người đợt thứ hai, cũng một cái không thể chạy thoát, đầu người nhao nhao rơi xuống đất.

Tràng diện huyết tinh kia, làm cho người bên đường, cả đám hoảng sợ biến sắc, vội vàng tránh né, sợ mình không cẩn thận cuốn vào trong Tu La sát tràng.

Giang Trần giết cao hứng, lại không có mất đi lý trí. Tiêu diệt những người này xong, liền thu tay lại, không có giết mắt đỏ, ngay cả người bên cạnh cũng giết luôn.

Tiêu diệt những người này xong, khóe miệng Giang Trần tràn ra nụ cười đạm mạc, ánh mắt quét ngang một vòng, chỉ thấy bốn phía là các loại ánh mắt sợ hãi khiếp đảm, đều không tự chủ được tránh ánh mắt của hắn.

- Ngươi, tới đây một chút.

Giang Trần chỉ một thanh niên tu sĩ, vẫy vẫy tay.

Người nọ bị Giang Trần điểm, lập tức nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch.

- Nói, những người này là ai?

Ánh mắt Giang Trần quét những thi thể dưới mặt đất, hỏi thanh niên kia.

Thanh niên kia lắp bắp nói:

- Bọn hắn... Bọn họ là người của Ngân Kiếm Bang.

Ngân Kiếm Bang?

Giang Trần tự nhiên chưa từng nghe qua cái tên này. Hắn đối với Vạn Uyên đảo vốn hiểu rõ không nhiều lắm, chỉ biết thập đại Thần Quốc cùng một ít thế lực Nhị lưu.

Về phần Ngân Kiếm Bang này, ở loại địa phương nhỏ như Tiểu Thang đảo hoành hành, chắc có lẽ không phải thế lực lớn gì, nhiều lắm là xem như địa đầu xà của Tiểu Thang đảo.

Phóng tới toàn bộ Vạn Uyên đảo, chỉ sợ ngay cả Ngũ lưu thế lực cũng không tính.

- Ngân Kiếm Bang là thế lực của Tiểu Thang đảo? Có bao nhiêu người? Bình thường làm những hoạt động gì?

Tu sĩ trẻ tuổi kia vẻ mặt đau khổ:

- Huynh đài, ngươi đừng làm khó tại hạ. Những vấn đề này, Tiểu Thang đảo là ai cũng biết, thế nhưng mà ở sau lưng, ai dám nói a? Cầu huynh đài giơ cao đánh khẽ.

- A? Ngươi là sợ Ngân Kiếm Bang trả thù?

Giang Trần nhướng mày.

Thanh niên kia cười khổ, tuy không nói, nhưng rõ ràng là ý tứ này. Trong lúc nhất thời, lại khiến Giang Trần không biết nói gì cho phải.

- Cút đi.

Giang Trần lại không có làm khó hắn.

Đột nhiên, trong tay Giang Trần hiện ra một viên thuốc:

- Ta có một viên thuốc, tên là Đế Lăng Đan. Có thể làm cho Đế cảnh có bảy tám phần xác suất tăng lên nhất trọng. Ai cho ta tình báo về Ngân Kiếm Bang, viên thuốc này, sẽ là của người đó.

Giang Trần biết rõ, dưới trọng thưởng, tất có dũng phu.

Thế giới võ đạo, thè lưỡi ra liếm huyết trên lưỡi đao, luôn có người không sợ chết.

Hơn nữa, Giang Trần trọng thưởng, thật sự là quá mê người. Mặc dù mọi người chưa từng nghe qua Đế Lăng Đan, nhưng hiệu quả của đan dược kia quá nghịch thiên a.

Ở đây có rất nhiều tu sĩ Đế cảnh, con mắt đều sáng ngời, nhao nhao tính toán. Hiển nhiên, tất cả mọi người tính toán được mất, phải chăng có lợi nhất.

- Bằng hữu, Đế Lăng Đan của ngươi, thực sự mạnh như vậy?

Một tu sĩ Đế cảnh sắc mặt vàng như nến, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Nếu như ngươi không tin, đổi giải thưởng khác cũng có thể.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Không không không, ta muốn đan dược này, nhưng ngươi phải cam đoan đan dược này không có nói khoác.

- Công hiệu của viên thuốc này, tuyệt không nói khoác. Giải thưởng này, ngươi cảm thấy hứng thú, liền đánh cuộc một keo, không có hứng thú, ta không bắt buộc.

Tu sĩ kia trầm ngâm một lát, cắn răng một cái:

- Huynh đài, mời qua bên này đi.

Người nọ hiển nhiên quyết định, nhưng lại không muốn ở trước mắt bao người hoàn thành giao dịch. Cũng không quay đầu lại, đi ở phía trước.

Giang Trần mỉm cười, đi theo.

Tốc độ của người nọ cũng không chậm, liên tục cua quẹo, liền đến một chỗ vắng vẻ, chui vào một tiểu viện u tĩnh.

- Ở đây a. Cái tiểu viện này hoang phế đã lâu, một mực không có người nào.

Tu sĩ kia dừng bước lại.

Giang Trần nhìn chung quanh một lần, không có phát giác được dị thường gì, lúc này mới gật gật đầu:

- Cầm lấy Đan dược đi, đừng ra vẻ.

Giang Trần vì thủ tín đối phương, nên trực tiếp ném Đế Lăng Đan qua.

Người nọ tiếp được, cẩn thận vuốt vuốt chốc lát, cảm nhận được chỗ bất phàm của Đế Lăng Đan, con mắt liền bốc lên tinh quang.

- Yên tâm đi, đan này giả không được.

Giang Trần mỉm cười nói.

*****

- Tốt, huynh đài ngươi muốn biết cái gì? Ta nhất định không biết không nói, biết gì nói nấy.

Người nọ lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên, đối với đan dược này rất là thoả mãn.

- Là Ngân Kiếm Bang.

Giang Trần nhăn mày lại, hắn cảm giác, nhóm người này không hiểu thấu tìm mình như thế? Có thể có nguyên nhân khác hay không?

- Ngân Kiếm Bang, là một bang phái gần trăm năm nay quật khởi ở Tiểu Thang đảo, muốn nói thực lực, cũng không quá mạnh. Nhưng tại Tiểu Thang đảo, xu thế quật khởi của bọn hắn phi thường nhanh. Nghe nói Ngân Kiếm Bang Bang chủ, là một Thiên Vị thất trọng cường giả! Thủ hạ còn có mấy hộ pháp, thực lực đều là Thiên Vị lục trọng. Thực lực của bọn hắn, phóng nhãn toàn bộ Tiểu Thang đảo, cũng là tồn tại đếm được.

Nếu như phóng tới Vĩnh Hằng thần đô, Ngân Kiếm Bang nhiều lắm chỉ tính toán là thế lực tứ ngũ lưu, thế nhưng mà ở Tiểu Thang đảo, lại không thể nghi ngờ là tồn tại phi thường kinh người.

- Bọn hắn làm những hoạt động gì?

Giang Trần lại hỏi.

- Ha ha... Cái này, nói thật, Ngân Kiếm Bang sinh ý gì cũng làm, nhưng mà bọn hắn am hiểu nhất, là làm sinh ý không vốn.

Trong mắt tu sĩ kia hiện lên một tia kiêng kị:

- Thực không dám đấu diếm, sau khi cùng ngươi giao dịch xong, ta sẽ lập tức rời Tiểu Thang đảo, về sau sẽ không trở về nữa. Tại Tiểu Thang đảo, đắc tội Ngân Kiếm Bang, kết cục đều rất thê thảm. Huynh đài, ta khuyên ngươi cũng nhanh chóng ly khai. Nếu không...

- Ngươi còn chưa nói, xưa nay bọn hắn làm những hoạt động gì? Cái gì là sinh ý không vốn?

- Ăn cướp vơ vét tài sản, buôn bán nô lệ, chuyên môn ra tay với tu sĩ lạ lẫm lạc đàn, Tiểu Thang đảo bởi vì Ngân Kiếm Bang tồn tại, thị trường nô lệ đã làm đến nổi danh. Huynh đài, hình thức người Ngân Kiếm Bang thường dùng, là phái người đến gần ngươi, giả bộ như cùng ngươi kết giao bằng hữu, sau đó lại dẫn ngươi tới chỗ tối, đến lúc đó, ngươi là thịt cá trên thớt của bọn hắn, mặc cho bọn hắn xâm lược.

Giang Trần cuối cùng là nghe rõ.

Cái gọi là sinh ý không vốn của Ngân Kiếm Bang, nguyên lai là làm như vậy. Chẳng những cướp bóc tài vật, ngay cả người cũng đoạt, bào chế thành nô lệ buôn bán.

Cái này quả nhiên là sinh ý không vốn kiếm lợi nhiều nhất rồi.

Không biết vì sao, ban đầu ở Lưu Ly Vương Thành chứng kiến thị trường nô lệ, hắn đối với loại hoạt động này, là phi thường chán ghét, vốn đang cảm thấy thủ đoạn của mình có chút quá phận, hiện tại ngẫm lại, chút áy náy trong lòng, đều không còn sót lại chút gì.

Ngân Kiếm Bang này, căn bản không có nhân tính.

Loại thế lực này, không đụng phải thì thôi, chọc tới Giang Trần hắn, có lý do gì không giết?

Tên tu sĩ kia cảm nhận được sát ý nồng đậm của Giang Trần, nhưng vẫn thiện ý nhắc nhở:

- Bằng hữu, nếu như ta là ngươi, hiện tại liền ly khai Tiểu Thang đảo. Tốt rồi, nói đến thế thôi, có thể nói ta đã nói hết. Bảo trọng!

- Chậm đã.

Thấy đối phương muốn ly khai, Giang Trần gọi lại.

- Huynh đài, còn có gì phân phó?

Người nọ dừng bước, ánh mắt có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài, hiển nhiên là lo lắng Ngân Kiếm Bang bỗng nhiên giết đến.

- Tổng bộ của Ngân Kiếm Bang kia, ở địa phương nào?

Giang Trần hỏi.

- Ngươi... Ngươi muốn xông tổng bộ của bọn hắn?

Sắc mặt của tu sĩ kia xám ngoét, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Trần.

- Huynh đài, không nên lỗ mãng a. Tuy Ngân Kiếm Bang không có nội tình gì, nhưng cao thủ còn rất nhiều, ngươi đi xông tổng bộ của bọn hắn...

- Nói đi, cái này ở trong phạm vi giao dịch a.

Giang Trần thản nhiên nói.

Người nọ bất đắc dĩ, nghĩ chốc lát, mới mở miệng nói:

- Tổng bộ của bọn hắn, giống như ở Tử Dương quảng trường, cách nơi này không tính xa.

Người nọ nói xong, liền không nói thêm gì nữa, rút chân liền đi.

Người này cũng rất cẩn thận, đeo lên mặt nạ, thay đổi trang phục, lúc này mới chạy đi.

Giang Trần biết rõ hoạt động của Ngân Kiếm Bang này, trong lòng cũng bình thường trở lại. Cảm giác áy náy khi giết nhiều người như vậy, cũng hoàn toàn biến mất.

Ngân Kiếm Bang!

Tuy Giang Trần chưa nói tới tinh thần trọng nghĩa bạo rạp, nhưng đối với Ngân Kiếm Bang này, hắn đích thật là không có hảo cảm. Tại Vạn Uyên đảo, một bang phái muốn buôn bán, có rất nhiều sinh ý có thể làm.

Chỉ có những thế lực triệt để sa đọa, lấy tà ác vẻ vang, mới có thể làm những hoạt động thương tích thiên hòa này. Loại sinh ý không vốn kia, tuyệt đối là hoạt động giảm thọ.

- Xem ra Ngân Kiếm Bang kia, cũng không phải lần một lần hai làm loại sự tình này a, lúc trước Tinh Huy cùng Tinh Đồng, còn có cả nhà Ung Bồng, tiến vào Tiểu Thang đảo này, không biết có bị Ngân Kiếm Bang nhìn chằm chằm hay không?

Sự tình đi qua nhiều năm như vậy, Giang Trần vô cùng rõ ràng, mặc dù bọn hắn rơi vào trong tay Ngân Kiếm Bang, hiện tại đoán chừng cũng điều tra không ra đầu mối gì.

Dù sao, đây đã là sự tình rất nhiều năm trước rồi.

Bất quá, Giang Trần vẫn hi vọng, sự tình không có xấu đến một bước kia. Loại tu sĩ trung thực như Tinh Huy, có lẽ sẽ có đầy đủ trí tuệ tránh thoát. Chỉ cần dung mạo của Tinh Đồng không bạo lộ, có lẽ vấn đề không lớn. Dù sao, hai người Tinh Huy cũng không có gì đặc biệt đáng giá để cho người nhớ thương.

Ngược lại là một nhà Ung Bồng, Ung Bồng mang theo gia quyến, khả năng bị Ngân Kiếm Bang nhìn chằm chằm, là phi thường lớn.

Thế nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, Giang Trần đoán chừng mình không có khả năng điều tra được gì. Chỉ có thể ở trong nội tâm yên lặng cầu nguyện, hi vọng hai nhóm người bọn họ bình an vô sự, không có bị Ngân Kiếm Bang nhìn chằm chằm.

Giang Trần ly khai sân nhỏ, giờ phút này, thế cục ngoại giới của Tiểu Thang đảo, thoáng cái khẩn trương hơn rất nhiều, đầu đường cuối ngõ, bốn phía đều là tình hình gà bay chó chạy.

Mà cao tầng của Ngân Kiếm Bang, hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức, biết rõ Ngân Kiếm Bang có một số đông thủ hạ bị người tiêu diệt.

Toàn bộ Ngân Kiếm Bang sôi trào.

Lúc Ngân Kiếm Bang triệt để tức giận, Tiểu Thang đảo cũng lâm vào hoảng loạn. Đại quân như lang như hổ của Ngân Kiếm Bang, bắt đầu ở đầu đường cuối ngõ điều tra hung thủ.

Rất nhiều cứ điểm thông đạo xuất nhập Tiểu Thang đảo, cũng bị giới nghiêm.

Một ít người tay chân nhanh, có lẽ đã sớm ly khai Tiểu Thang đảo. Tay chân hơi chậm một chút, ở dưới Ngân Kiếm Bang phong tỏa, muốn rời khỏi Tiểu Thang đảo, độ khó thoáng cái liền tăng nhiều.

Giang Trần đi ở trên đường cái, nhìn Ngân Kiếm Bang thanh thế to lớn, cũng im lặng. Chẳng lẽ Tiểu Thang đảo này là đảo vô chủ sao? Chẳng lẽ chưởng khống giả chính thức của Tiểu Thang đảo, tùy ý Ngân Kiếm Bang này hoành hành ngang ngược?

Có lẽ Ngân Kiếm Bang này cho chưởng khống giả của Tiểu Thang đảo không ít chỗ tốt, thế nhưng mà nếu như dung túng Ngân Kiếm Bang giương oai như thế, ngày sau Tiểu Thang đảo này tất có đại loạn.

Dù sao, hành vi của Ngân Kiếm Bang, đã ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Thang đảo nghiêm trọng. Tất cả mọi người cho rằng đây là một địa phương thế lực ác bá hoành hành, người ngoại giới, còn có thể nguyện ý đến sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)