← Ch.0177 | Ch.0179 → |
Thời điểm Lăng Thiên Lý cùng Điền Thiệu hỏi, Giang Trần ngay cả con mắt cũng nhắm, loại biểu lộ không thèm để ý kia, còn kém ở trên mặt khắc lên năm chữ... liên quan gì tới ta rồi.
Mà sau đó nàng dẫn Phượng Giao thú ra, toàn trường tất cả mọi người mật thiết chú ý, cả đám đều muốn lộ thân thủ, tuy Giang Trần kia cũng chú ý thoáng một phát, nhưng từ bộ dạng nhạt nhẽo kia, phảng phất sự tình Phượng Giao thú này, căn bản đề không nổi hứng thú của hắn.
Nếu như không phải Hàn Tiên Khách cuối cùng ra quan điểm quá mức hiếm thấy, dẫn tới Giang Trần nhịn không được cười ra tiếng, chỉ sợ Giang Trần này căn bản sẽ không mở miệng.
Trải qua Đan Phi phần tích như vậy, nếu như nói Giang Trần là trang, vậy thiếu niên này hành động, cũng không tránh khỏi quá tốt.
Dù sao Đan Phi cảm thấy, Giang Trần không phải trang, chỉ sợ thật sự đối với Phượng Giao thú có chút hiểu rõ.
Ít nhất, Giang Trần hắn không có tiến lên xem xét, liền biết rõ Phượng Giao này là công, lại đoán được thời gian khoảng ba mươi năm, tin tức này, ngoại giới là tuyệt đối không biết.
Đan Phi không tin, một thiếu niên, thuận miệng biên một câu, có thể đoán đúng.
Ngược lại là Giang Trần, thấy Diệp Dung cùng Diệp Đại ngươi tới ta đi đánh võ mồm, cũng mất đi hứng thú, duỗi lưng một cái, đối với Đan Phi nói:
- Mỹ nữ, ta chỉ là thuận miệng nói, các ngươi có thể nghe xong bỏ qua. Ai cảm thấy ta nói vớ vẩn, ta hoan nghênh các ngươi cầm chứng cứ chuẩn xác hơn đến đánh mặt ta. Nếu như không có chứng cớ, thì đừng lải nhải, nghe rất phiền.
Đan Phi đối với Diệp Đại biểu hiện, cũng cảm thấy thất vọng.
Nàng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi, muốn cãi nhau, ra khỏi đây, đến đường lớn nhao nhao, để cho dân chúng vương đô nhìn xem, vương tử của bọn hắn còn thể thống gì nữa.
Diệp Dung cười khổ, khom người nói:
- Đan Phi tỷ, tiểu đệ gần đây chú ý khắc chế, bất đắc dĩ ta muốn khắc chế, bọn hắn lại hùng hổ dọa người.
Diệp Đại trách mắng:
- Diệp Dung, ngươi cũng đừng trang người vô tội.
Sắc mặt Đan Phi trầm xuống:
- Các ngươi có xong hay không?
Đừng nhìn bọn họ là vương tử, nhưng ở trước mặt Đan Phi, bọn hắn còn không có tiền vốn giương oai. Hai người đều ngoan ngoãn câm miệng, nhưng ánh mắt lẫn nhau, lại tràn đầy mùi thuốc súng.
Đan Phi ngọc diện sinh giận, không vui nhìn hai người, quay người đi đến bên người lão gia tử. Sự tình phát triển đến một bước này, nàng chỉ có thể xin chỉ thị của lão gia tử rồi.
Lão gia tử một mực ngồi đó nhắm mắt, trên thực tế vẫn dùng thần thức quan sát.
Đan Phi đi tới, lão gia tử đột nhiên đứng dậy, đối với Giang Trần nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói Phượng Giao thú này, là suy nghĩ về tình yêu? Như vậy, chuyện này có nghiêm trọng hay không?
Giang Trần không phải loại người ra vẻ ta đây, lão gia tử lên tiếng hỏi, hắn tự nhiên không thể bày tư thái gì, dù sao, luận thân phận ở kiếp này, hắn thật sự là vãn bối.
- Lão gia tử, ngươi nói không sai, thực sự rất nghiêm trọng. Phượng Giao thú không thể so với nhân loại. Dương khí trong cơ thể nó, càng ngày càng vượng, nguyên nhân là do dương khí không tiết, cứ thế mãi, sẽ làm cho Dương Hỏa phân thân, tổn thương linh mạch, nghiêm trọng hơn, còn có thể bạo thể bỏ mình. Hiện tại nó cơm nước không vào, bệnh trạng vẫn chỉ là sơ bộ, chờ thật sự nghiêm trọng, ngươi liền không có cách nào!
- Đây là bệnh trạng sơ bộ?
Lão gia tử cả đời gặp qua bao nhiêu chuyện lạ, giờ khắc này, Giang Trần thuyết pháp, lại mới lạ vô cùng.
Giang Trần gật gật đầu:
- Tiếp qua mấy tháng, ngài thấy nó thật sự phát tác, sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Bất quá dùng thực lực của lão gia tử, có lẽ ép được nó.
Lão gia tử cười khổ, đây chính là tọa kỵ tâm phúc của mình, áp chế? Lão gia tử thật không muốn áp nó, thầm nghĩ chữa tốt nó, đừng có lại giằng co.
- Tiểu huynh đệ cao kiến, hoàn toàn chính xác để cho lão phu cảm giác mới mẻ. Nhưng không biết tiểu huynh đệ sư thừa phương nào? Lại làm sao biết Phượng Giao thú này?
Toàn trường, mỗi một cái đều hít một hơi lãnh khí.
Lão gia tử thân phận hạng gì? Vậy mà dùng khẩu khí chiêu hiền đãi sĩ, dùng thái độ ôn hòa như thế, hỏi thăm Giang Trần, lại cùng Giang Trần dùng huynh đệ tương xứng!
Cái này... Đây quả thực là phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người a!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Đại vương tử Diệp Đại, cũng có chút như lọt vào sương mù. Đồng thời trong nội tâm ghen ghét nổi giận, một cảm giác biệt khuất xông lên, muốn lập tức phát tiết ra, rồi lại hết lần này tới lần khác không chỗ phát tiết.
Hắn phát tiết như thế nào? Đối với Đan Phi phát giận? Hay là vung sắc mặt cho lão gia tử?
Hắn không có tư cách này, cũng không có can đảm này. Lui một vạn bước nói, hắn có can đảm này, thế nhưng mà người ta căn bản không thèm để ý hắn a.
Đại vương tử thì sao? Ở trong mắt Diệp thái phó, mấy đời quốc quân cũng trải qua rồi, há sẽ để ý một vương tử ngay cả Thái tử cũng không phải?
Giang Trần cười ha ha nói:
- Lão gia tử, bọn người Đại vương tử có một điểm nói đúng, ta chính là một hương dã thôn phu đến từ Đông Phương Vương Quốc. Không tồn tại sư thừa gì, chỉ là khi còn bé vận khí tốt, gặp được một kỳ dị chi nhân, ở chung được hơn nửa năm, chúng ta như bạn vong niên, vừa là thầy vừa là bạn, bình thường nghe hắn nói chuyện phiếm, nên cũng biết chút ít. Thuyết pháp Phượng Giao thú này, là từ trong miệng tiền bối kia nghe tới.
Giang Trần tự có một bộ lí do thoái thác, đối với Phí Huyền Phí lão đầu nói như vậy, đối với Diệp thái phó Diệp lão gia tử, tự nhiên cũng là một bộ thuyết pháp này.
Dù sao ở trên người hắn có sự tình giải thích không thông, vậy giao cho kỳ nhân thần bí kia đi.
Dù sao thiên hạ to lớn, loại kỳ nhân thần bí này ai cũng chưa từng thấy qua, ai cũng không cách nào chứng minh hắn không tồn tại.
Lão gia tử là rộng rãi chi nhân, nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không thấy Giang Trần nói có cái gì không ổn.
Dù sao, một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, muốn nói có sư thừa gì đặc biệt hơn người, cáo mượn oai hùm, ai cũng không cách nào tin a.
Hơn nữa, trong 16 nước quanh thân, cũng không có khả năng tồn tại sư thừa cường đại như vậy, ngay cả bí mật của Phượng Giao thú cũng rõ như lòng bàn tay.
Thực lực Diệp Trọng Lâu cường đại, lúc tuổi còn trẻ lưu lạc qua rất nhiều địa phương. Đối với thực lực tổng hợp của quanh thân 16 quốc, là rất rõ ràng.
Bảo Thụ Tông, loại tông môn số một số hai trong liên minh 16 nước này, cũng không khả năng biết rõ Phượng Giao thú có Thượng Cổ huyết mạch.
Trên thực tế, trong nháy mắt Giang Trần nói ra Thượng Cổ huyết mạch đó, lão gia tử đã tin.
Lúc ấy trong nội tâm lão gia tử, liền không hiểu sinh ra một tia kích động. Chỉ là, hắn rốt cuộc là tồn tại già mà thành tinh.
Tự nhiên sẽ không bởi vì một thiếu niên nói mấy câu, liền khó dằn nổi nhảy ra cầu chỉ giáo.
*****
Nghe Giang Trần nói như vậy, lão gia tử sâu kín thở dài, khẩu khí vậy mà mang theo vài phần hâm mộ cùng hướng về:
- Tiểu huynh đệ thật sự là may mắn, ngươi kết giao vị tiền bối kia, nhất định là tồn tại phi thường. Đúng rồi, hắn thật sự từng nói qua, Phượng Giao thú này, là Thượng Cổ huyết mạch, là huyết mạch Phượng Hoàng cùng Giao Long tạp giao?
- Đúng.
- Phượng Giao thú này, tầng thứ tối cao có mười hai cánh?
- Trên lý luận là như thế, bất quá kiến thức của hắn cũng chưa chắc là cực hạn. Có lẽ còn có tầng thứ càng cao, ngay cả lão nhân gia ông ta cũng không có tiếp xúc qua? Thế giới to lớn, ai cũng nói không chính xác, đúng không?
Diệp Trọng Lâu sâu sắc chấp nhận, biểu lộ lộ ra hướng về, thở dài:
- Đừng nói tầng thứ càng cao, Phượng Giao thú mười hai cánh kia, huyết mạch có thể tinh thuần bao nhiêu a. Ta cả đời này, có thể gặp được một đầu Phượng Giao thú năm cánh, cũng là phúc duyên lớn lao rồi.
Giang Trần không có nói tiếp, lão gia tử này ngược lại là tự mình hiểu lấy. Hoàn toàn chính xác, Thượng Cổ huyết mạch này, cho dù năm cánh, vậy cũng là một phúc duyên.
Mười hai cánh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đó là tọa kỵ ngay cả Chư Thiên vị diện cũng có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Đến mười hai cánh, kia chính là hình thái mạnh nhất của loại trân thú này, là Vương giả đỉnh cấp, căn bản không phải thực lực thần thông có thể hàng phục.
Diệp Trọng Lâu rất nhanh liền từ trong loại tâm tình hướng về đi ra, cười nói:
- Vừa rồi có hơi chút thất thố, tiểu huynh đệ, dùng cách nhìn của ngươi, con thú này suy nghĩ về tình yêu, vậy nên đối đãi như thế nào?
- Phương thức tốt nhất, đương nhiên là ghép thành đôi cho nó.
Giang Trần cười nói.
- Chỉ là, ta nghĩ, loại Phượng Giao huyết mạch này, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Chờ ngươi tìm được lương phối, chỉ sợ nó đã sớm bạo thể mà vong rồi.
Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu buồn khổ, Giang Trần nói đến trong lòng của hắn rồi. Hắn chạy đi đâu tìm mái thú cho Phượng Giao ghép thành đôi.
Thứ này, căn bản là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Vậy có biện pháp khác hay không?
Diệp Trọng Lâu hỏi.
- Có, trên thực tế, đây cũng là phương pháp xử lý thường dùng nhất.
Trên mặt Giang Trần, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
- Cái gì?
- Thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Giang Trần vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao. Ánh mắt Đan Phi hiện lên một tia ngượng ngùng, nhẹ nhàng dậm chân, trên mặt ửng đỏ.
Giang Trần này, thật đúng là ngữ không kinh người thề không bỏ qua. Thiến nó! Cái này... này có thể gọi biện pháp thông thường? Đây quả thực là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn a!
Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu cười khổ:
- Cái này... Không phải nói đùa chứ?
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Ở đâu là nói đùa. Trên thực tế, Phượng Giao thú, vẫn luôn là âm thịnh dương suy. Nếu như Diệp thái phó ngài lấy được là một con mái thú, đào tạo lên, tiền đồ có thể nói phi thường rộng lớn. Nhưng mà, con đực Phượng Giao thú, vẫn luôn là vì con mái thú phục vụ, thậm chí là dùng để hi sinh. Bình thường, sau khi giao phối, huyết mạch tinh hoa trong cơ thể nó, đều bị con mái hấp thu hầu như không còn, sau khi chết, con mái sẽ ăn huyết nhục thú đực, sinh sôi nảy nở đời sau, như thế sinh sôi không ngừng. Phượng Giao thú vừa ra đời, là thư hay hùng, liền quyết định lấy vận mệnh của bọn nó.
Một trận giải thích xuống, ngay cả Diệp Đại, cũng có chút dao động. Hắn rất muốn tìm sơ hở của Giang Trần, thế nhưng mà hắn tìm tới tìm lui, lại phát hiện căn bản không có sơ hở.
Nếu như đổi lại Diệp Đại hắn đi lên, có thể biên ra lời nói dối lưu loát như vậy sao? Có thể biên ra lí do thoái thác không hề sơ hở sao? Hiển nhiên không có khả năng!
- Chẳng lẽ, tiểu tử này thật đi vận khí cứt chó gì? Kết giao được kỳ nhân? Đã nhận được kỳ nhân kia chỉ điểm? Để cho hắn ở trước mặt Thái Phó đại nhân, đại xuất danh tiếng? Cái này... vận khí của tiểu tử này, không khỏi tốt nghịch thiên a?
Trong nội tâm Diệp Đại phiền muộn muốn chết, đồng thời đối với vận khí cứt chó của Giang Trần, cũng ghen ghét muốn nổi giận.
Đừng nói Diệp Đại, những người khác nghĩ, cũng là không sai biệt lắm. Bọn hắn giờ phút này, đã tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì đến nghi vấn Giang Trần.
Cho nên, bọn hắn cũng âm thầm cảm thấy phiền muộn, vì cái gì gặp gỡ thần kỳ như thế, không rơi đến trên đầu bọn hắn? Lại rơi đến trên người Giang Trần?
Một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, hắn ở đâu xứng loại kỳ ngộ này?
Cả đám đều nghĩ, nếu kỳ ngộ này rơi xuống trên đầu ta, dùng thân phận địa vị của ta ở Thiên Quế Vương Quốc, nhất định có thể phát huy tác dụng càng lớn, đạt được phát triển càng rộng lớn a?
Đáng tiếc, hảo hảo một cọc kỳ ngộ, lại rơi vào trên người tiểu nhân vật như Giang Trần loại, thật đáng tiếc.
Trên mặt Diệp thái phó mang theo vài phần cười khổ:
- Nói như vậy, lão phu đạt được Phượng Giao thú đực, cuối cùng là công dã tràng?
- Cũng không phải, thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Trên thực tế, rất nhiều người bồi dưỡng Phượng Giao, đều là giống đực, con mái Phượng Giao thú, rất ít. Đạt được một con, đây tuyệt đối là thiên đại phúc duyên. Mà thú đực Phượng Giao, dùng đi giao phối, thì là hẳn phải chết; nếu không giao phối, thiến đào tạo, tuy không giống con mái, nhưng vẫn có thể để cho huyết mạch của nó tiến hóa. Đây là kinh nghiệm thực tiễn do vô số tổ tiên đúc kết, lục lọi ra.
Diệp Trọng Lâu thở dài:
- Quả nhiên là có chí không ở lớn tuổi. Nghe buổi nói chuyện này, thắng đọc sách trăm năm a. Giang Trần, lão phu thụ giáo.
Lão gia tử lời này vừa ra, lại dẫn tới phía dưới một trận ngạc nhiên. Đây là lời lão gia tử nói sao? Lão gia tử, vậy mà dùng thái độ như một học sinh, hướng Giang Trần nói lời cảm tạ?
Cái này... Đây quả thực là văn sở vị văn.
- Giang Trần, xưa nay lão phu không thích thiếu người nhân tình. Trước kia lão phu hứa, lập tức có hiệu lực. Đan Phi, đi, đem lễ vật ta chuẩn bị ra, tặng Giang Trần tiểu huynh đệ, xem như thù lao.
- Giang Trần, ngươi còn có thể nói một yêu cầu, lão phu thiếu nợ ngươi một nhân tình, mặc kệ ngươi nói yêu cầu gì, ở trong Thiên Quế Vương Quốc, lão phu có thể giúp ngươi thực hiện.
Đan Phi mỉm cười, trong con ngươi hiện lên một tia hào quang, liếc nhìn Giang Trần, quay người đi vào trong.
Người phía dưới, mỗi một cái đều hâm mộ nuốt nước miếng.
Giang Trần này, lừa dối một trận như vậy, liền thuyết phục lão gia tử? Liền thực hiện lời hứa? Cái này đúng hay sai, còn không có nghiệm chứng đây này!
Giang Trần cũng cười cười:
- Lão gia tử, ngươi không nghiệm chứng thoáng một phát, vạn nhất ta lừa gạt thì sao?
- Ha ha, một thiếu niên, nếu như có thể biên ra nhiều lời nói dối hoàn mỹ đến như vậy, đó cũng là rất giỏi. Coi như ngươi lừa gạt lão phu, lão phu cũng cam tâm nhận thua. Người sống càng già, cơ hội bị lừa lại càng ít. Giang Trần, mặc kệ ngươi có phải lừa gạt lão phu hay không, ngươi cũng đã thành công.
← Ch. 0177 | Ch. 0179 → |