← Ch.1798 | Ch.1800 → |
- Lão tổ, có người dụng độc, có người dụng độc. Ta bước chân phù phiếm, căn bản không động nổi. Nhất định có người động tay chân!
Thần sắc của Thượng Thân Vương kích động.
- Dụng độc?
Thần sắc của Lộ Thiền lão tổ hơi kinh, ánh mắt lạnh lùng, thần thức khuếch tán, hướng bốn phía tìm tòi.
- Là ai động thủ, lăn ra đây cho bản tổ!
Lộ Thiền lão tổ hùng hổ, uy áp phóng ra ngoài, trong lúc nhất thời, tu sĩ bốn phía, cả đám nơm nớp lo sợ, cảm thụ được Bán Thần uy áp, cơ hồ muốn thổ huyết.
Chỉ là, đến cùng ai dùng độc, những tu sĩ ở hiện trường, mỗi một cái đều hai mặt nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên, mọi người đều mơ mơ màng màng.
- Lão tổ, độc này, giống như rất quen thuộc a. Cùng Phong Vân Thất Hồn Tán của Hạ Hầu gia tộc, phi thường tương tự, xem xét bệnh trạng, cơ hồ là hoàn toàn đồng dạng.
- Phong Vân Thất Hồn Tán?
Thần sắc của Lộ Thiền lão tổ biến đổi, đột nhiên biến lệ, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía trận doanh của Hạ Hầu gia tộc.
Trận doanh của Hạ Hầu gia tộc, giờ phút này ở khu vực phái bắc, do Thái Thượng trưởng lão Hạ Hầu Trấn dẫn đầu. Bọn hắn lại hoàn hảo không tổn hao gì, nhìn về phía trên hiển nhiên không giống như trúng độc.
Đây cũng là Giang Trần cố ý an bài như vậy, thời điểm Phệ Kim Thử nhất tộc rải Phong Vân Thất Hồn Tán, cố ý chừa khu vực đó ra.
- Hạ Hầu Trấn, ngươi tới nói cho bản tổ, đây là có chuyện gì?
Ngữ khí của Lộ Thiền lão tổ phát lạnh.
Hạ Hầu Trấn không hiểu ra sao:
- Lộ Thiền lão tổ, lời này của ngươi có ý tứ gì? Hạ Hầu gia tộc ta, chẳng lẽ còn sẽ thả độc đến mưu hại mọi người sao?
Ngữ khí của Hạ Hầu Trấn cũng có chút không tốt, hắn rất không thích người của hoàng thất trên cao nhìn xuống Hạ Hầu gia tộc hắn.
Tại sao Hạ Hầu gia tộc phải tạo phản, không phải là bởi vì Vĩnh Hằng Thánh Địa áp bức bọn hắn sao? Nếu như sau khi tạo phản, còn có hoàng thất áp bọn hắn, vậy Hạ Hầu gia tộc tạo phản làm gì?
Dù biểu hiện ra là hoàng thất khống chế, nhưng lợi ích của Hạ Hầu gia tộc, nhất định phải được cam đoan, vụng trộm, phải là Hạ Hầu gia tộc chủ đạo hết thảy.
Thế nhưng mà nhìn tư thế của hoàng thất, rõ ràng định cướp lấy quyền chủ đạo, suy yếu công huân cùng cống hiến của Hạ Hầu gia tộc.
Hôm nay, rõ ràng còn chủ động bới móc, tìm Hạ Hầu gia tộc phiền toái. Cái này tự nhiên để cho Hạ Hầu Trấn cực kỳ bất mãn, cho nên ngôn ngữ tầm đó, cũng không quá khách khí.
Lộ Thiền lão tổ nghe khẩu khí của Hạ Hầu Trấn, trong lòng càng sinh nghi nói:
- Bệnh trạng của những người này, hoàn toàn là bệnh trạng trúng Phong Vân Thất Hồn Tán. Hạ Hầu Trấn, điểm này, tin tưởng ngươi rõ ràng hơn ta a?
- Hừ! Lộ Thiền lão tổ, ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Cổ nhân đều nói chim tận, cung tàng. Lúc này chim còn không có đánh tan, ngươi đã muốn qua sông đoạn cầu sao?
Ngữ khí của Hạ Hầu Trấn rất không vui.
Lộ Thiền lão tổ giận tím mặt:
- Hạ Hầu Trấn, ngươi đừng vội càn quấy, chính ngươi nhìn xem, những người này, chẳng lẽ không phải bệnh trạng của Phong Vân Thất Hồn Tán?
Lộ Thiền lão tổ rất không vui, sự tình rõ ràng như thế, Hạ Hầu Trấn còn không biết xấu hổ công nhiên phủ nhận? Còn trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Hạ Hầu Trấn hừ nhẹ một tiếng, nhưng biểu lộ lại xuất hiện một tia kinh nghi, đi đến trước mặt vài tên tu sĩ, cẩn thận điều tra, biểu lộ cũng hơi có chút ngưng trọng.
- Như thế nào? Không có oan uổng các ngươi chứ? Ngươi dám nói đây không phải bệnh trạng trúng Phong Vân Thất Hồn Tán?
Lộ Thiền lão tổ truy vấn.
Hạ Hầu Trấn cau mày, đột nhiên quay đầu lại, nhìn lại bên Hạ Hầu gia tộc, ngữ khí chậm rãi:
- Trong các ngươi, có người động tay động chân hay không? Chủ động đứng ra. Hiện tại đứng ra sám hối, còn có khả năng xong việc.
Giờ phút này, chính hắn cũng cảm thấy không cách nào giải thích. Bất quá chuyện này, Hạ Hầu Trấn hắn thật sự mơ mơ màng màng, cho nên, hắn mới có thể hỏi như vậy.
Hắn còn tưởng rằng, là Hạ Hầu gia tộc có người không phục hoàng thất, mới làm ra loại đối kháng ngu xuẩn này.
Chỉ là, ánh mắt của Hạ Hầu Trấn đảo qua trước mặt mỗi người, nhưng trong mắt những người kia đều tràn đầy kinh dị, nhìn lẫn nhau, phảng phất đánh giá người bên cạnh.
Từ trong ánh mắt của bọn hắn, lại không có chứng kiến bất luận bối rối gì, bất luận chột dạ gì.
- Ta đếm năm tiếng, có, liền đứng ra, bổn tọa cam đoan chỉ trừng phạt cá nhân ngươi. Nếu như năm tiếng đếm qua đi, còn không đứng ra, đến lúc đó điều tra ra, cái kia chính là cả nhà gặp nạn.
Ngữ khí của Hạ Hầu Trấn u ám, làm cho tất cả mọi người không rét mà run.
Bất quá, sau năm tiếng đếm, bên Hạ Hầu gia tộc, còn không có bất cứ người nào đứng ra.
- Lộ Thiền lão tổ, chuyện này, cùng Hạ Hầu gia tộc ta không có vấn đề gì. Nói sau, trước kia chúng ta ở khu vực này, nếu có người ly khai đi ra ngoài phóng độc, diện tích khuếch tán lớn như vậy, tuyệt đối cần đi đi lại lại bốn phía mới có thể hoàn thành. Thế nhưng mà, chúng ta quân lệnh như núi, không có mệnh lệnh của Hạ Hầu Trấn ta, bọn họ là tuyệt đối không dám ly khai. Cũng không có khả năng ở trước mắt ta đi phóng độc.
- Nói sau, muốn hại nhiều tu sĩ như vậy, rõ ràng không phải một người có thể làm được. Sức nặng của Phong Vân Thất Hồn Tán kia, nhất định cũng rất kinh người. Ta có thể vững tin, tuyệt đối không phải những dũng sĩ của Hạ Hầu gia tộc ở đây gây ra. Nếu như là bọn hắn gây nên, chỉ cần có chứng cớ, Hạ Hầu Trấn ta liền định tội hắn!
Ngữ khí của Hạ Hầu Trấn, cũng chém đinh chặt sắt.
Bất quá, hắn xác thực tin tưởng vững chắc, những dũng sĩ của Hạ Hầu gia tộc ở hiện trường, tuyệt đối không phải người phóng độc. Nhưng mà, hắn cũng vững tin, độc hại đại quân liên minh kia, hoàn toàn chính xác là Phong Vân Thất Hồn Tán của Hạ Hầu gia tộc.
Hiện tại Hạ Hầu gia tộc bọn hắn, tựa như bùn rớt xuống đũng quần, không phải thỉ cũng là phân.
- Lộ Thiền lão tổ, Hạ Hầu gia tộc ta đã hợp tác với hoàng thất, tự nhiên là có thành ý. Loại thời khắc mấu chốt này, Hạ Hầu gia tộc ta lại ngu xuẩn, cũng biết lấy đại cục làm trọng, làm sao có thể làm ra cử động không khôn ngoan như thế. Việc này, nhất định có lừa dối. Nói không chừng có người dụng tâm kín đáo, chính là vì châm ngòi quan hệ giữa hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc ta.
Hạ Hầu Trấn cũng ý đồ thuyết phục Lộ Thiền lão tổ.
- Nói miệng không bằng chứng! Hạ Hầu Trấn, ngươi đã nói không phải Hạ Hầu gia tộc các ngươi làm, vậy Phong Vân Thất Hồn Tán này, các ngươi là có giải dược. Trước lấy ra.
Hạ Hầu Trấn cũng nghiêm túc, vung tay lên:
- Tất cả mọi người, lấy giải dược Phong Vân Thất Hồn Tán trên người ra, chỉ lưu một phần cho mình, mặt khác đều lấy ra. Không được tàng tư!
Dũng sĩ của Hạ Hầu gia tộc, tẩy não vẫn tương đối thành công, mỗi một cái đều phi thường phối hợp, đi lên trình giải dược của mình.
Lộ Thiền lão tổ thấy người của Hạ Hầu gia tộc sảng khoái như vậy, trong lòng cũng có chút do dự, chẳng lẽ thực không phải Hạ Hầu gia tộc làm?
*****
Chẳng lẽ thật sự có người đang khích bác quan hệ của hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc?
- Mấy người các ngươi, không có trúng độc, trước dùng một phần giải dược, đề phòng Phong Vân Thất Hồn Tán ăn mòn. Sau đó lại cấp giải dược cho người trúng độc, để cho bọn hắn khôi phục lại.
Chứng kiến một nhóm lớn dũng sĩ liên minh, tựa như bùn nhão co quắp trên mặt đất, Lộ Thiền lão tổ cũng âm thầm kinh hãi.
Hôm nay mang đến dũng sĩ, đội ngũ đi trước cơ hồ là toàn bộ trúng độc. Đội ngũ đằng sau, cách hơi xa, nhưng lúc này cũng không dám đến gần.
Nói sau, đám đầu tiên xung phong, mới là tinh nhuệ. Đằng sau xa xa trốn tránh, dù sao cũng là đội ngũ dự bị chiến đấu.
Giải dược, từng đám được cấp xuống dưới.
Hạ Hầu Trấn kia thản nhiên nói:
- Giải dược này hiệu quả rất tốt, một khi phục dụng, không qua nửa canh giờ, có lẽ có thể khôi phục không ít.
Lời này của hắn, hiển nhiên là nhắc nhở Lộ Thiền lão tổ, trước khi việc này không có tra ra manh mối, không nên khấu trừ bô ỉa lên đầu Hạ Hầu gia tộc.
Giải dược, rất nhanh liền phân phát xuống dưới. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Gần nửa canh giờ đi qua, người phục dụng giải dược, lại một chút động tĩnh cũng không có. Toàn thân mềm nhũn như cũ, chẳng những không có khôi phục, tình huống tựa hồ càng thêm chuyển biến xấu.
Một màn này, làm cho Lộ Thiền lão tổ triệt để nổi giận.
- Hạ Hầu Trấn, ngươi còn muốn chơi bịp bợm đến bao lâu? Ngươi nói độc này, không phải Hạ Hầu gia tộc các ngươi phóng. Ta tạm thời nghe, tạm thời tin. Bất quá, giải dược của Hạ Hầu gia tộc ngươi, lại nửa điểm hiệu quả cũng không có, xem ra, Hạ Hầu gia tộc ngươi, là thực cùng liên minh xé rách da mặt?
Ngữ khí của Lộ Thiền lão tổ tràn đầy bất thiện.
Hạ Hầu Trấn cũng không hiểu ra sao, tự mình cầm giải dược, kinh ngạc ngẩn người.
Trong lúc đó, Hạ Hầu Trấn trợn mắt trừng, quát:
- Ở đây nhất định có gian tế, dũng sĩ của Hạ Hầu gia tộc nghe cho kỹ, Hạ Hầu gia tộc ta, há có thể để cho bọn đạo chích trêu đùa hí lộng. Đều giữ vững tinh thần, bắt gian tế kia ra cho bổn tọa!
Hạ Hầu Trấn nói xong, lại chắp tay nói với Lộ Thiền lão tổ:
- Lão tổ, hiện tại ngươi muốn nhằm vào Hạ Hầu nhất tộc ta, cái kia chính là người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng. Hạ Hầu gia tộc ta không thẹn với lương tâm, chuyện này, cũng tuyệt không phải Hạ Hầu gia tộc ta gây nên. Ngươi tin hay không, cái này đều là sự thật!
Lộ Thiền lão tổ mặt âm trầm, kỳ thật hắn cũng thấy, dù dã tâm của Hạ Hầu gia tộc này lại lớn, cũng không dám hiển nhiên như vậy.
Chẳng lẽ, thật sự như Hạ Hầu Trấn nói, có gian tế lẫn vào?
Gian tế?
Thần thức của Lộ Thiền lão tổ triển khai toàn bộ, ánh mắt như điện, bắt đầu tìm tòi.
Mà Hạ Hầu Trấn, cũng mang theo dũng sĩ của Hạ Hầu nhất tộc, điều tra bốn phía.
Ánh mắt của Lộ Thiền lão tổ, đột nhiên nhìn bên Giang Trần. Ánh mắt đảo qua trên người Giang Trần, lộ ra một tia hoài nghi.
- Mấy người các ngươi, nhìn về phía trên giống như không có trúng độc! Chuyện gì xảy ra? Các ngươi là thế lực nhà nào?
Giang Trần thấy Lộ Thiền lão tổ nhìn chằm chằm vào mình, biết rõ diễn đến nơi đây, cũng không sai biệt lắm rồi. Trong lòng của hắn hơi tiếc, vì không để cho Hạ Hầu gia tộc cùng hoàng thất trực tiếp sống mái với nhau.
- Nói! Các ngươi rốt cuộc là thế lực nhà nào?
Hai người phụ trách khác cũng tiến lên, rống lớn.
Giang Trần tự biết đã không cách nào che dấu, đối phương đã hoài nghi đến bọn hắn, vậy thì ý nghĩa, thời khắc quyết chiến đã đến.
Cười hắc hắc:
- Nói như vậy, các ngươi đã nhìn ra?
- Là ngươi phóng độc?
Hạ Hầu Trấn giận tím mặt.
Lập tức có người kêu lên:
- Bọn họ là người của Trụ Quang Tông.
- Trụ Quang Tông?
Lộ Thiền lão tổ thoáng nhìn bốn phía, người của Trụ Quang Tông, ở hiện trường có không ít người trúng chiêu, thế nào lại là người của Trụ Quang Tông?
Chẳng lẽ mấy gia hỏa này, đã bị Vĩnh Hằng Thánh Địa thu mua?
Nhưng mà, dù những thứ này bị Vĩnh Hằng Thánh Địa thu mua, tại sao có thể có Phong Vân Thất Hồn Tán của Hạ Hầu gia tộc? Hơn nữa, mấy gia hỏa này, là như thế nào khuếch tán độc nguyên ra?
- Nói như vậy, thật là các ngươi làm?
Lộ Thiền lão tổ nhìn Giang Trần từ trên xuống dưới, ngữ khí phát lạnh, thần thức đột nhiên nổ bắn ra, bay thẳng tới Giang Trần.
Loại cấp độ như Lộ Thiền lão tổ, đều rất có tâm cơ. Lần này, hắn thầm nghĩ đánh Giang Trần xuất kỳ bất ý, dùng uy áp triệt để áp chế đối phương, đánh tan đối thủ.
Thế nhưng mà, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, dùng thần thức cảnh giới Bán Thần của hắn, uy năng đáng sợ xông vào thức hải của đối phương, vậy mà như đá chìm đáy biển, biến mất không thấy bóng dáng!
Lần này, Lộ Thiền lão tổ lưng đổ mồ hôi, biểu lộ trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Tại sao có thể như vậy?
Thực lực của mình, Lộ Thiền lão tổ rất tinh tường. Ngay cả Hạ Hầu Tông, bị thần trí của hắn xâm nhập thức hải, cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí trực tiếp ngã lăn cũng chưa hẳn không có khả năng.
Thế nhưng mà, sự tình hết lần này tới lần khác quỷ dị như vậy, thần thức đột nhiên tập kích, thật giống như đánh trật, hoặc là dứt khoát không có đánh trúng.
Kỳ thật Giang Trần biết rõ, là đạo dây chuyền phong ấn kia, lại một lần nữa trừ khử thần thức công kích của đối phương. Trong nội tâm Giang Trần, cũng rất kinh ngạc.
Xem ra hôm nay, dây chuyền phong ấn kia, đối với phương diện thần thức công kích, có sức chống cự rất mạnh. Thậm chí trực tiếp hấp thu công kích của đối phương.
Trụ Quang Tông kia, lúc nào xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Hơn nữa nhìn đi lên còn rất trẻ tuổi?
Ở đây, quả nhiên là khắp nơi lộ ra quỷ dị.
Bất quá, Lộ Thiền lão tổ cũng không hoảng hốt, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Các hạ nhất định không phải người của Trụ Quang Tông, người của Trụ Quang Tông, cũng không dám cả gan làm loạn như vậy, lộ ra diện mục thật của ngươi a!
Giang Trần chỉ vào tu sĩ liên minh nằm đầy đất, khóe miệng tràn ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Lộ Thiền lão tổ cười lạnh:
- Vĩnh Hằng thần đô này, bản tổ tùy tùy tiện tiện triệu hồi ra mười vạn tu sĩ, cái này chỉ là mấy ngàn dũng sĩ, chẳng qua là tạm thời mất đi lực hành động mà thôi. Phong Vân Thất Hồn Tán, Hạ Hầu gia tộc có rất nhiều giải dược. Trừ khi các ngươi là người của Hạ Hầu gia tộc!
- Vạn nhất chúng ta là người của Hạ Hầu gia tộc thì sao?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lộ Thiền lão tổ hơi đổi, vô ý thức dịch ra vài bước, để mình chủ động cùng Hạ Hầu Trấn giữ vững khoảng cách nhất định.
Nếu như đám người kia thật sự là người của Hạ Hầu gia tộc, vậy thì tràng diện rất phiền toái.
Bất quá, Hạ Hầu Trấn kia lập tức quát:
- Tiểu tử, đừng vội nói hưu nói vượn, ngươi giả mạo Hạ Hầu gia tộc ta hành hung khắp nơi, rốt cuộc muốn giả mạo tới khi nào?
Giả mạo?
← Ch. 1798 | Ch. 1800 → |